Nắng bắt đầu nhiều hơn , gió cũng bớt đi chút ít . Mon theo con đường chạy
dọc ra biển . nÓ vừa về tới nhà ở Anh cách đây khoảng một tiếng . Thay quần áo ,
lại quyết định chọn cho mình cách thư giản nhanh và khỏe nhất là đi dạo ở biển .
Biển ở gần nhà luôn vắng lặng , vốn đây đâu phải là bãi biển đề vui chơi đâu nên
ít người qua lại . Đôi chân trần bước trên nềnm các lạnh thật thích , sống đưa
các vào bờ cũng vô tình kéo chúng ra xa . Bước thêm vài bước nữa thì có mấy ụ đá
lớn .
Đứng trên phiến đá lớn , nó nhìn bao quát hơn được tất mọi thứ . Mùi vị mặn
của biển sọc vào mũi nó như mùi của cồn khiến nó không thích lắm .
Phía xa …..
Cách nó vài bước chân …
Cô gái vừa bước đến dừng lại , cúi
đầu chào nó . Một tay cô ta vừa cầm điện thoại , một tay vừa cầm bó hoa valender
màu tím đưa cho nó . Hít hà hương thơm của bó hoa , nó cười . Mặt trời chiếu
sáng lên nụ cười ấy luôn rạng rỡ và xinh tươi .
Cô gái lạ mặt lấy chân đá đá ít cát ướt vừa bị sóng đánh vào . Nó cũng rời
khỏi mấy hòn đá lớn , tay bắt lấy chú cá nhỏ ở những hố nước nhỏ , bỏ vào trong
chiếc hủ nhỏ của côn gái lạ mặt .
- Mọi thứ vẫn tốt chứ ! – cô gái ấy lên tiếng , giọng đôi chút buồn phiền .
Khóe mắt cô cũng đầy nước mắt nóng hỏi .
- Ổn!? . – nó vỗ nhẹ vào vai cô khi
hành động bắt cá dừng hẳn lại .
- Gương mặt tôi thay đổi rồi , liệu ….
-
Tất nhiên sẽ có !.
Cô chỉ biết im lặng , ngày ấy của thời gian trước là do cô
quá ngu ngốc tin lầm chị em tốt . , đến mức khiến cô từ một người xin đẹp không
thua kém gì người có gương mặt hiện tại của cô thì giờ đây và trước đây cô từng
phải trốn tránh tất cả mọi người . Nếu như không nhờ sự giúp đỡ của Joe thì có
lẽ cô đã chết , chết từ ngày ấy rồi . Chết khi bị đẩy xuống vực , chết khi nhìn
thấy gương mặt biến dạng của mình . Cũng nhớ Joe mà cô mới lấy lại được gương
mặt đẹp , được sống gần gia đình mình trong khoảng thời gian dài đăng đẳng ấy
.
Thà rằng ngày ấy , cô không gặp Vỹ , không yêu Peter thì giờ đây cô vẫn là là
cô , một cô gái tràng đầy nhiệt huyết . Một người đầy kiêu xa và xinh đẹp .
Nó chẳng buồn an ủi cô gái kia lấy một tí nào , số phận cô gái ấy đã phụ
thuộc vào kế hoạch củanó rồi . Tất cả chỉ còn chờ đến ngày quyết định công khai
mà thôi . Ngày lấy lại danh phận , tình yêu ,. hạnh phúc cho cô . Cô và Peter là
một cặp trời sinh , rất đẹp đôi . Còn người tên Dương Định Vỹ ấy , định sẵn đã
không có phúc phần được cưới người con gái đứng trước nó đây . Vốn dĩ là không
hợp thì cho dù có thế nào cũng sẽ không thành .
Tính ra nó vẫn thấy mình rất có duyên với những người này . Người không quen
biết lại trở thành bạn ,người giúp đỡ lại là bạn gái của bạn mình . Người có ấn
tượng lại gần như giống với người trong giấc mơ , đến nỗi là nó chẳng biết người
đó tên gì .
Mặt trời lặng dần . Khoảng trời cao trong xanh giờ đây nhường lại cho khoảng
máu đỏ loang khắp bầu trời . Đẹp nhưng buồn . Hoàng hôn này có thể sẽ là hoàng
hôn của nhớ nhung , của đau thương trong tim ai đó .
- Về đi chuẩn bị cho ngày mai .
Nó chỉ nói thế rồi cầm bó hoa và vài con
cá đi về . Cô gái kia cũng đi hướng ngược lại . Nhưng trong đáy mắt ấy vẫn có
chút gì đó vui vui . Vui vì người được coi là băng không tan lại tốt bụng và
đáng yêu đến thế . Đã có lúc cô muốn mình sẽ là con trai để có thể được yêu nó .
Yêu nó một cách chân thành như thời gian Vỹ đã yêu nó vậy .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT