Cả nhóm bốn người cùng nhau bước vào quán kem gần Vỹ Anh . Nhiều nhân viên
trong giờ nghĩ thường hay đến đây ngồi nên quán không bao giờ vắng khách . Quán
tuy nhỏ nhưng lại rất ấm cúng , gam màu chủ đạo là màu tím . Màu của sự thủy
chung .
Cả nhóm ngồi xuống cái bàn gần cửa ra vào lại có thể nhìn thấy được ngoài kia
xa xa những cơn nắng đang thi nhau nô đùa dưới mặt đường .
.
Quắt tay gọi
phục vụ . Nó đưa mắt nhìn quanh . Mọi người ai cũng ăn những món kem ngon , tiếc
là nó lại không ăn được .
Nhìn sơ qua menu , nó gọi một ly sinh tố dâu , rồi đưa cho Miu . Nhỏ chọn một
ly kem viên ba màu , còn bảo thì gọi ly cà phê , tên ngồi đối diện nó thì gọi
một ly capuchino .
Mọi người một việc , nó thì nghe nhạc . Miu và Bảo thì ngồi nói chuyện phím
với nhau . Còn tên đối diện thì cứ ngồi nhìn nó chằm chằm khiến nó khó chịu
.
Hắn đưa mắt nhìn nó thật lâu rồi mới lên tiếng .
- Cô không tháo nón ra
à
- Nắng .! – Đáp lại hắn là câu nói ngắn gọn và cộc lốc . Khiến tâm trạng
hắn đôi phần khó chịu .
Lúc đầu hắn chọn bàn trong góc khuất thì nó là người đưa ra ý kiến bảo không
chịu , giờ ngồi đây bảo là nắng đúng là người quái dị mà . Vài tia khó chịu xuất
hiện trong mắt hắn . Người con gái trước mặt thật sự có dáng người giống nó , có
giọng nói trong như nó . Thậm chí là chiếc nhẫn , mái tóc . Cách nói chuyện cộc
lốc cũng như vẻ lạnh lùng cố hủ . Nhưng trong lòng hắn vẫn chưa chắc chắn được
điều gì .
Chờ hồi lâu nó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh . Phục vụ vừa đem mấy ly kem ra
ngoài bàn . Nó cũng vừa ly ra , ghé ngang quầy kem gọi thêm một ly nước khoáng
cầm trên tay .
” Xoảng ” nguyên ly nước nó cầm trên tay rơi xuống đất khi cô
bé 11 tuổi va vào nó . Cô bé có đôi mắt to tròn nhìn nó rồi rối rích xin lỗi
.
nó gật đầu cho qua , rồi đi về bàn . Cô bé lúc nãy cũng ngồi ngay chỗ bàn
của nó . Giọng tíu ta tíu tích cười nói vui vẻ . Lia ánh mắt ngạc nhiên nó nhìn
. Cô bé chỉ cười cười rồi bắt chuyện với nó .
- Chị là Joe hả . Em là Ý Như .
Mà sao chị có đucợ chiếc áo của J thế .
- Của J
- À của nhà thiết kế J ấy
. Chỉ thiết kế có 10 cái thôi nên số tiền cũng rất đắt nhưng người ta vẫn bỏ ra
mua đấy thôi . Em thích đồ của chị ấy lắm . Nhưng mà mua không được .
- Tại
sao ?
- Vì số hạn có lượng .
- Ừmh , chị tặng em một cái nhé .
- Thật
hả chị . – Cô bé nói rồi ôm chầm lấy nó . Nụ cười đẹp như ánh mặt trời ban ngày
sáng chói .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT