Nó vừa đặt chân lên bậc tam cấp cao thì liền quay ra ngoài với chiếc xe riêng
của mình . Nhà kho vào buổi tối ẩm ướt và đáng sợ . Không khí lạnh tràn vào ,
tiếng côn trùng đâu đó kêu nghe thật ghê rợn . Nó dừng xe lại trước căn nhà ấy ,
bên trong những ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu sáng yếu ớt càng làm cho khung cảnh
trở nên đáng sợ hơn. Mọi người thấy nó vào liền cúi chào . Nó chỉ gật đầu rồi đi
vào trong . Hai đang ngồi trên cái ghế cao . phía kia là Vũ và Minh . Ba người
ba tính cách nhưng lại có chung một món hận thú với một người được xưng danh là
công nương của dòng tộc cao quý này . Người đã bỏ tiền ra để thuê sát thù giết
chết công nương hiện tại lúc đó . Bỏ rơi hai đứa con của mình để lên chức công
nương . Dối trá mọi người để lấy danh vọng . Quả thật là người rất nham hiểm .
Ba người thấy nó vào , ai cũng sửng sốt , chẳng phải việc này đã dấu nó , tại
sao giờ nó lại xuất hiện . Hai lên tiếng , giọng dịu dàng pha chút lo lắng
.
- Em không nên đến đây . Mau về đi .
- Giấu em , nói đi .
- Anh chỉ
lo sức khoẻ em mà thôi .
- A con bệnh hoạn cũng đến đây nữa à . Anh em nhà
bây hội tụ đủ nhỉ .- lời bà mẹ ghẻ nó vừa dứt là lúc Vũ cho bà ta cái đạp thật
mạnh vào bụng , cùng cái tát đau điếng từ Minh .
- Bà không có tư cách nói
chuyện với tôi . – Nó trào phúng buôn ra những câu vô lễ – bà mẹ ghẻ à .
-
Mày… mày … được lắm con ranh chờ khi tao ra khỏi chỗ này thì mày biết tay tao .
– ba ta nghiến răng ken két .
- Oh , tôi chờ ngày đó nhưng trước khi tiễn bà
đi tôi cho bà gặp một người , một người mà bà và Nhã Anh con gái yêu quý của bà
đã lên kế hoạch giết chết . – lời nó vừa dứt thì Nhã Quyên từ ngoài bước vào ,
ánh mắt lạnh lẽo quét qua người bà ta rồi cười điên dại nhìn mẹ mình , giộng
giễu cợt – Ha ha ha , bà cũng có ngày hôm nay à công nương Nhã Ái .
- mày vẫn
con sống sao . Sao mày không chết quách đi cho tao .
- ” Chết ” . Hình như
người chết là bà đấy . – Nói xong cô ta chĩa súng lục vào người bà ta nhưng bị
nó ngăn lại – Cô không cần xử đâu . Ở đây để lại cho bọn họ , Cô mời chủ của cô
vào đây .
- Cô biết người đó sao – Quyên nghi hoặc nhìn nó .
- Tất nhiên ,
người 17 năm qua chưa hề ôm tôi sao lại không biết . – nó vừa dứt câu thì Louis
bước ra , ông nhìn nó đầy đau đớn . Nó vẫn chưa tha thứ cho ông sao . buông câu
mỉa mai – ông có cần gặp vợ yêu lần cuối không ?.
Nói xong nó bỏ đi , mọi
chuyện ở đây nên giao lại cho mấy anh xử lí . Đi khuất phía xa mà nó vẫn nghe rõ
tiếng súng vang lên . Theo luật của gia tộc , vừa vào điều 2344 và 2345 thì
nhiêu đó cũng đủ đưa bà ta ra xử bắn rồi chứ đừng nói chờ đến việc thẩm vấn hay
thứ gì .
Nó lao xe vun vút trong màn đêm ra biển nghe tiếng sóng vỗ . Vậy là thù mẹ
trã xong , Mọi thứ cũng không còn gì làm nó luyến tiếc . Đứng đó hồi lâu đến tận
gần sáng nó mới về lái xe về nhà .
*Ngày thứ ba .
Mặt trời đã lên đến đỉnh của những toà tháp cao nó mới mở mắt thức dậy . Bầu
không khí buổi sáng thật thoải hay do dư vị của biển lúc khuya . Vscn xong xuôi
, chọn cho mình một bộ cách thật thích . Mang giày quay hậu vào chân . Nó cầm
hoa và quà tiến về phía xe hắn . Vẩn như thường lệ hắn đứng chờ nó trước đầu xe
. Nhận quà của nó xong thì chở nó đi . Chiếc xe cứ chạy như vậy cho đến khi dừng
lại . Nhiều người ra vào tấp nập . Vé bán không xuể . Nó và hắn đi vào trong với
hai vé xem phim kinh dịnh trên tay , cùng một đống bắp rang với hai ly coca trên
tay . Ngồi trên hàng ghế đầu tiên . Với hiệu ứng 3D nó như được chạm vào những
nhân vật trên màn hình thật thích . Buổi xem phim kết thúc khi nó được một phen
la hét kinh người rồi ôm chặt lấy cánh tay hắn khi con khủng long giơ hàm răng
nhọn hoắc của nó về một nhân vật trong rạp . Thật ghê , hắn bị nó ôm cứng không
buông nên bất lực đành để yên . Nhìn nó giờ cứ như con mèo nhỏ yếu đuối vậy
.
Xem phim xong thì nó lại lôi hắn đi ăn chè ở mấy quán lề đường . Hai người
không biết ăn bao nhiêu món ở các quán ăn lề đường . Chụp rất nhiều hình . Mà
toàn là hình nó tự tướng chứ có thậy hắn chụp đâu . Cố gắng lắm nó mới nhờ người
khác cầm giùm máy ành chuọ nó với hắn . Nó thì cười hắn thì cứ như khỉ ăn ớt
trông buồn cười đến sợ . Nắng buổi trưa thật gắt , áo nó gần như là ứt hết vì
hết chạy chỗ này đến chạy chỗ kia . Hắn theo sau cầm đồ cho nó . Dừng lại ở chỗ
của chú bán kẹo bông gòn. Nó cứ đứng đó nhìn mà không biết thứ ấy là gì . Mãi
sau hắn mới chịu nói cho nó nghe . Đó là kẹo .
Nó bảo chú bán cho hai cây
thật to , nó một cahy6 hắn một cây . Nó vừa ăn vừa ngắm nhìn những màu sắc trên
cái khây đựng những cây bông gòn khác . Kẹo ngọt để lại dư vị trên đầu lưỡi nó .
Ngọt như mật ong .
.
.
.
.
Bầu trời về chiều đẹp và lung linh
dưới những hàng cây . Dựa lưng vào xe nó ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống .
Đưa điện thoại lên chụp hoàng hôn , hắn cũng đưa điện thoai lên chụp nhưng không
phải chụp hoàng hôn trời chiều mà chụp nó . Dưới ánh nắng mặt trời , nó cười
thật đẹp . Gương mặt nó bỗng chốc toả sáng đến rạng ngời . Hắn vội lưu tấm ảnh
vào file rồi lên tiếng gọi nó về . Tiếc nuối nhìn mặt trời lần cuối , còn làm
điệu bộ trẻ con đưa tay lên chào tạm biệt . Hắn thấy vậy mà phì cười , nhìn nó
thật trẻ con . Nó cũng ghi lại khoảnh khắc đẹp ấy vào máy . Rồi ra về
.
.
.
.
Xe hắn dừng trước cửa nhà nó , nó chào tạm biệt hắn rồi đi
vào . Đột nhiên hắn ôm nó từ phía sau . Mũi cố gắng hít lấy hương nước hoa trên
người nó . Mùi nước hoa thật dễ chịu khiến hắn không tài nào buông ra được . Tạm
biệt nó ra về .
Cầm hộp quà lên phòng đặt ở chỗ mấy cài hộp quà nó tặng mà
không hề đá động đến nó . Hắn không hiểu nỗi hành động lúc nãy của nó . Bào bước
vào nhìn cậu , hỏi câu hỏi hôm qua
- Thiếu gia chuyện của cậu thế nào rồi
?
Hắn im lặng không trả lời Bảo , thật ra mấy câu Bảo nói không phải là không
có lí nhưng giờ hắn rất rối . Hắn không thể nói đực cảm xúc của mình là gì lúc
này . Bảo thấy hắn im lặng , rồi lặng lẽ đi ra ngoài . Cậu nghĩ hắn cần thời
gian , cần thời gian để suy nghĩ , suy nghĩ lại tất cả .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT