Trời vẩn chưa sáng thì nó đã thức giấc ,mỗi ngày điều như thế
riết rồi quen luôn với kiểu ngũ của ,người làm vẩn còn đang tấp nập
chạy đi chạy lại để chuẩn bị thức ăn cho cô công chúa thì nó đã mặc
xong đồng phục của trường mới .Ngồi trước bàn trang điểm , nhìn trong
gương nó tự cảm thấy ghê tởm chính con người mình khi tay nó đã dính
đầy chất chàm không thể nào rửa sạch đi .Nó tự thấy ghét bản thân
đến lạ lùng ,cảm thấy ganh tị với hạnh nhân khi nhỏ có được tình yêu
thương của ba còn cô không ,không có được sự hồn nhiên trong người thì
cô lại tạo ra một vỏ bọc lạnh lùng khiến cho mọi người ghét cô . Cô
cần sự yêu thương thì họ lại đem đến cho cô sự đau thương mất mác .Đang
trong dòng suy nghĩ thí có tiếng gõ của phòng khiến cho nó nhíu mày
.
_”cốc ” “cốc ”
_vào đi .
_ mời công chúa xuống ăn sáng 1 -cô
người hầu run sợ khi nhìn căn phòng của nó một căn phòng quái đảng
,mọi thứ chỉ là màu đen ngoại trừ cái giường màu xám tro kia là
điểm nhấn
_ tôi không ăn sáng -nó nói với vẻ khó chịu thì ngoài
cửa đã có tiếng nói xen vào _công chúa không nên bỏ nữa nếu không
chúng tôi sẽ bị thiếu gia mắng cho xem – giọng nói trầm ấm ấy không ai
khác chính là vú nuôi của nó kim chức vị quản gia
_ Quản gia Lê
không nói thì làm sao anh tôi biết ! -giọng nó có phần diệu đi đôi
chút
_ thôi nào tiểu thư đừng làm cho mọi người khó sử nữa chỉ vì
chuyện hôm bữa mà bọn họ đã bị thiếu gia cho một trận tơi bời rồi
.
_thôi được rồi ,nói hoài nói mãi ,tôi xuống ăn được chưa còn bây
giờ thí đi ra khỏi phòng của tôi đi đứng lâu quá rồi đó
_Vâng ,công
chúa nhanh xuống nha .
Nó ăn sáng xong thì đồng hồ đã điềm 6h 30′ ,
nó cởi chiếc xe đạp mà anh hai tặng cho đến trường .Một ngôi trường
tầm cở nhà nó với chiều rộng hơn một tí nhưng vẫn có sức chứa đến
vài ngàn học viên .Trường được chia thành nhiều khu khác nhau .Khu hành
chính ,khu vực cho học viên vui chơi ,khu rừng nhân tạo với hàng phong
đỏ ,khu kí túc xá nhưn ích ai ở lại đây lắm….. ,giữa sân trường là
một đài phun nước cao làm cho ngôi trường càng trở nên đẹp và lộng
lẫy hơn rất nhiều . Nó đi nhanh đến phòng hiệu trưởng ,một căn phòng
rộng và lớn bên trong với đầy đủ thiết bị hiện đại .Nó đẩy cửa
bước vào chưa kịp mở miệng thì
_em là học sinh nhận học bổng phải
không ?
_vâng
_em học lớp 11F lớp cuối cùng của khối
_thưa thầy
…
_không cần nói nhiều em đi thẳng quẹo phải sau đó đi thẳng bỏ qua
ba con đường ,đi qua trái quẹo phải rồi đi thẳng là tới
lớp
_………..
Nó sau khi nghe chỉ dẫn của ông thầy hiệu trưởng xong
thì đi xuống lớp .Một lớp học tuy giống với những lớp kia nhưng trong
lớp thì rất khác biệt ,học viên điều là những học sinh nhận học
bỗng bước vào trường nên vì thế mới bị bọn người đó xem thường và
chắc chắn rằng Hạnh Nhân của nó cũng bị phân biệt đối xử như thế
.Đứng trước của lớp nó thong thả bước vào sau khi nhìn tổng diệt một
lần nữa để không bị nhầm rằng lớp học của nó vào vui đến thế .Nhìn
nụ cười trên môi của từng người ở đây thì phải nghĩ đây là một lớp
học thật sự chứ không ai nghĩ họ lại bị phân biệt đến thế .
_Các
em trật tự lớp 11F có học viên mới -tiếng của cô bộ môn vang
lên
_chào ,tôi là Lâm Nguyệt Anh ,có gì thì mọi người giúp đỡ
-tiếng nó có phần dịu dàng hơn so với trước
_bạn là học sinh mới
hả
_bạn đẹp quá ! -một câu khen ngợi từ cuối bàn vang lên
_bạn
vào đây khi nào thế
_………………….
_các em trật tự đi nào ,bạn ấy vào
đây nhờ học bổng -tiếng cô giáo nhấn mạnh từ học bỗng
Vào bằng
học bổng sao ,một cái nhếch môi cực đểu hiện hữu trên g,ương mặt baby
kia .xem ra cái trườnnày rất coi thường học sinh vào bằng học bổng
.thảo nào Hạnh nhân của nó mới bị ăn hiếp.
Trong khi đó ở một nơi cách xa nơi nó đang ở nữa vòng trái đất ,Tại một ngôi
biệt thự sang trọng và lộng lẫy ,trong thư phòng
_Thưa ngài công chúa đã đi học !- vị quản gia già của ngôi biệt thự nói
_chuyện đó ta đã biết rồi ,chỉ là sớm hơn ta dự định thôi .
_vâng ,ngài liệu việc như thần
_không phải là liệu việc mà vì chuyện này có liên quan đến người nó yêu
thương nên nó mới đến trường thôi ,gọi điện cho hiệu trưởng trường đi vài ngày
nữa tôi sẽ về nước
_nhưng còn công chúa ?
_không sao đâu ta biết nó vốn rất hận ta nhưng nó đã hiểu sai rồi ta chưa bao
giờ ghét bỏ nó cả ,nó là đứa mà ta yêu rất nhiều hơn cả anh hai của nó .
_vậy sao từ trước đến giờ người chưa bao giờ ôm công chúa ,hôn công chúa như
người cha yue6 thương con vậy tôi chỉ thấy ngài yêu thương tiểu Hạnh nhân mà
thôi thật không công bằng cho công chúa .
_Ông Lâm chẳng lẽ ông the tôi bao năm nay mà không hiểu tôi sao ,ôm vào lòng
đâu có nghỉ là yêu ,quan tâm đâu có nghĩa là thương .Lạnh nhạt đâu có nghĩa là
ghét ,không ôm vào lòng đâu có nghĩa là không yêu .
_tôi chưa hiểu lắm
_con bé giống tôi lắm về tính cách lẫn diện mạo , ngay cả đến cách bày tỏ
tình cảm .Ông có biết vì sao tôi lại làm thế không vì con bé quá hoàn hảo ,hoàn
hảo đến mức khó tin từ nhỏ nó đã chứng tỏ được mình ,té đau mà không khóc chỉ
biết im lặng chịu đựng ,mỗi lần như thế lòng tôi lại rất đau .Tôi chờ đợi tiếng
nó gọi cha đã mười mấy năm rồi nhưng đáp lại tôi chỉ là con số không tròn trịa
.từ từ nó lớn dần lên thì càng ngày tính cách của nó còn quái đảng hơn nhưng
biết làm sao được mỗi lần tôi quan tâm thì nó lại từ chối sự quan tâm đó có lẽ
võ bọc ấy đã ăn sâu vào người nó rồi .Biết đâu may mắn lần này sẽ giúp cho nó
tìm lại nụ cười thì sao .Sau sự việc của hạnh nhân biết đâu nó lại tìm được
những nụ cười hạnh phúc đã đanh mất trong ngần ấy năm trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT