( những câu tiếng anh sẽ để trong ngoặc đơn nha ,dịch ra tiếng việt ý tại
bun không rành về tiếng anh lắm nha ,mong mọi người thông cảm .Với lại bun định
nghĩ không viết truyện một thời gian .Vì truyện ế quá với lại bun sắp thi rồi
nên không có nhiều thời gian.)
Hắn vừa về đến nhà đã lập tức chạy lên phòng mà không để ý rắng
bác sĩ dặn là phải đi từ từ chậm chạp để cho cái chân của hắn đỡ đau vì hắn đang
bị trật chân nên hành động có chút bất tiện .Cứ cà thọt thọt cái chân đi lên lầu
.Nhẹ nhàng gõ cửa phòng nơi nó đang nằm nghĩ .Hắn cứ tưởng rằng nó vẩn chưa tỉnh
dậy nên nhẹ nhàng mở bước vào .Đập vào mắt hắn hiện giờ không còn là nàng công
chúa với chiếc đầm đen Lolita nữa mà là một căn phòng trống lơ trống lóc không
có một bóng người .Cứ ngỡ là nó vừa tỉnh lại nên đi vệ sinh hay gì đó nên hắn
gọi .
- Nguyệt Anh cô tỉnh rồi à .
-…………………..
- Nguyệt anh cô có nghe
tôi nói không ?
-…………………………..
- Nguyệt Anh cô có trong đó không ?- hắn vừa
gọi vừa gõ cửa nhà vệ sinh
NHưng tất cả đáp lại hắn là sự im lặng ,im lặng
đến gai người ,tưởng nó xảy ra chuyện gì nên hắn lập tức mở cửa nhà sinh đi vào
nhưng bên trong cũng chẳng có ai chỉ có cánh cửa ngoài ban công mở toát ra mà
thôi . Đi xuống với gương mặt đằng đằng sát khí hắn quát khiến ai cũng khiếp
sợ
- Cô ấy trong phòng đâu ? – hắn cố gắng giữ chút bình tĩnh trước khi biến
căn biệt thự này thành đống phế liệu
- Dạ ,chẳng phải cô ấy ở trên phòng sao
ạ – Mai _ cô quản gia trẻ nhất trong ngôi nhà lên tiếng phá tan đi không khí sọc
mùi chết chóc lúc này
- Câu đó tôi các cô mới đúng ,chẳng phải tôi bảo các cô
trong chừng cô ấy sao ?
- Thưa ,chúng tôi không …… – Mai chưa kịp nói hết câu
thì hắn lên tiếng cắt ngang câu cô định nói – Tập hợp người tìm cô ấy cho tôi
nếu không tìm được thì đừng có quay về đây .
Câu nói như đinh đóng cột của
hắn khiến cho mọi người nghe mà sởn cả gai óc lên ,không tìm được thì đừng về ôi
trời ạ ,trên thành phố rộng lớn này đây biết bao nhiêu người tên giống cô gái đó
chứ ,rồi có khi lại thấy người giống người , hoặc khác hơn là cô ta đã đi đâu đó
mà không ai biết thì làm sao mà tìm . Đúng là thiều gia có tiền rồi muốn làm gì
thì làm muốn sai bảo việc gì cũng được .Trong khi mọi người đang tất bật chạy
xuôi chạy ngược tìm kiếm người tên Lâm Nguyệt Anh thì hiện giờ nó lại đang ngồi
trong phòng máy lạnh mướt rượi còn những người kia thì đội nắng chạy tìm người
.Nó thì đang ngồi nhâm nhi tra nói chuyện với đối tác làm ăn thì ngoài kia họ
phải uống nước lọc mà chạy,ăn còn không dám ăn uống còn không dám uống phải lo
làm sao mà tìm được người con gái tên Nguyệt Anh theo yêu cầu của thiếu gia cao
cao tại thượng kia .
Nó ngồi trong văn phòng cùng với một vài người Nhật ,họ
vừa từ sân bay đến thẳng luôn đây để gặp mặt vị chủ tịch trẻ tuổi nhưng lại rất
dà dặn trong việc làm ăn mua bán ,thương lượn .Mười hai tuổi có thể mở công ty
riêng ,làm ăn rất phát triển luôn đứng trong top 5 doanh nghiệp phát triển nhất
thế giới thì hẳn phải là một người rất tài giỏi . Nói chuyện một hồi cuối cùng
thì cả hai cũng đặt bút kí hợp đồng với nhau . Hợp đống lần này đem về cho công
ty nó một số tiền không nhỏ chút nào có thể dưới một trăm tỉ ấy chứ ,vả lại hợp
đồng lần này còn giúp nó thực hiện được kế hoạch trả thù một cách nhanh chống ..
Đang suy nghĩ miên mang thì ông giám đốc lên tiếng khiến nó thoát ra khỏi dòng
suy nghĩ
- ( Chúc mừng chuyện hợp tác của hai công ty )
- ( Ồ ! ông không
cần khách sáo quá đâu )
- ( Hiếm khi mới nghe được chủ tịch Lâm nói chuyện
thế này chứ )
- ( Bình thường tôi đáng sợ lắm sao )
- ( không phải thế đâu
,thôi chúc chuyện hợp tác của công ty thành công tốt đẹp nha )
- ( Vâng , rất
vui được hợp tác với công ty )
- ( vâng ,cảm ơn à mà tới lúc chúng tôi phải
về , xin phép )
- ( vâng ,để tôi gọi người đưa mọi người ra
)
.
.
.
.
Ngồi trên ghế nó đưa mắt nhìn xung quanh ,mọi thứ vẫn
thế ,vẫn luôn vận hành theo dòng thời gian ,nó không biết rồi mình có thể chống
chọi được đến bao giờ đây .Đưa tay lên trán nơi miếng gạt được mái tóc nó che
lại rất tĩ mĩ nhìn vào rất khó thấy nếu để tý kĩ . Từ ngoài tiếng gõ cửa vọng
vào , kéo mái tóc xuống nó quay mặt ra rồi lên tiếng
- Vào đi .
- chủ tịch
,người còn gì căn dặn không ? – Minh _ cậu là thư kí kim luôn giám đốc điều hành
công ty giúp nó làm việc trong mấy năm qua ,trước khi vào làm trong công ty cậu
từng là một tên lang thang ngoài đường phố ,một lần anh đi làm công cho người ta
về thì không may bị tai nạn . Chiếc đó vừa gây tai nạn xong thì bỏ chạy mất tiêu
,anh nằm đó với những hơi thở gấp gáp ,người dân đi qua ,đi lại nhưng không ai
đưa anh đi bệnh viện cho đến khi xe nó chạy ngang qua .Vốn không tò mò chuyện
người khác nên nó cho xechay luôn nhưng không hiểu sau chiếc xe chạy một lúc thì
nó lại kêu quay lại . Lúc ấy nó chỉ mới 12 tuổi cái tuổi đang ăn đang học thì nó
lại vùi đầu vào xổ sách . Trên người nó lúc ấy cũng mặc một bộ lolita màu đen
trắng rất đáng .Nó nhìn anh hồi lâu rồi bảo tài xế đưa anhh về nhà .
Thời
gian đầu cậu phải nằm trên giường không đi lại được ,mải mấy tháng sau mới có
thể đi lại bình thường ,rồi cậu giúp nó làm việc ,quản lí chuyện công ty trong
bao năm qua ,thật sự cậu đã giúp nó rất nhiều .
- không ,à mà chuyện công ty nhà họ Ngọc sao rồi .
- chúng ta đã đưa ra
quyết định là sẽ rút vốn khỏi công ty đó mà hình như nhà họ Mai có nhúng tay vào
giúp đỡ công ty nhà họ NGọc thì phải .
- Tôi biết rồi ,con gì không ?
-
không ,vậy thôi xin đi về phòng của mình còn một số vần đề cần giải quyết
.
Nó không nói gì chỉ đứng dậy đi về ,người nó hơi mệt nên cần phải nghĩ ngơi
,vài ngài tới chắc còn nhiều chuyện đau đầu đây nhưng bên cạnh những chuyện đau
đầu ấy lại là một chuyện rất vui đối với nó nhưng với người khác thì chưa biết
được đại loại như Ngọc Gia Linh thì sao ai biết trước được chuyện gì nên như thế
người ta mới gọi nó là cuộc đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT