- “Nhị tiểu thư!” Lục y cùng Thanh y đồng loạt xông vào sảnh đường khiến mọi người giật mình nhưng chính vẻ mặt lo lắng của họ đã phần nào cảnh tỉnh tình hình hiện tại trong mắt tất cả.

– “Chuyện gì?” Trúc Nhã ngồi thẳng người nhìn hai nữ tử phía dưới đang cung kính dâng một phong thư màu vàng nhạt lên chỗ mình. Nàng nhanh chóng mở ra và nhẩm đọc không dám lơ là bỏ sót một chữ nào mà gương mặt nàng cũng theo từng nội dung bên trong thư cứ thế thay đổi biểu cảm dần dần từ sinh khí cho đến phi thường tức giận.

– “Là thư của ai vậy nhị tỷ?” Thiên Bảo chịu không được thái độ như nhiều ngày không được ăn cơm ngon của Trúc Nhã mà nhanh chóng lên tiếng trong khi mọi người xung quanh cũng đồng loạt trơ ra biểu hiện hận không thể cướp phong thư trên tay nàng để mà nghiền ngẫm.

– “Của Hàn Mạch” Trúc Nhã cũng đồng thời chuyển phong thư đến cho Thiên Bảo đọc trong khi bản thân mình vẫn nắm chặt tách trà trong tay tưởng chừng như muốn cho nó vỡ vụn ra.

– “Không thể tưởng tượng được. Vô lí, thật là vô lí quá sức” Thiên Bảo xé vụn phong thư trong tay sau đó vận công biến tờ giấy thành những bột vụn bay lượn lờ trong không trung.

– “Rốt cục hắn bảo gì mà hai người lại tức giận như thế chứ? Chẳng lẽ… Tiểu Huyên xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thiên Dực gấp gáp hỏi trong khi mặt đã trắng bệch ra vì lo lắng.

– “Tên đại hỗn đản đó bảo gì vậy tứ sư mẫu?” Ngân Tuyết không đành lòng đứng dậy bước lại nhìn Thiên Bảo một cách trầm trọng.

– “Hắn bảo một mạng đổi hai mạng” Trúc Nhã bóp mạnh liền biến tách trà trong tay mình cùng chung số phận với chiếc bàn gỗ giống như Thiên Dực đã làm trước đó.

– “Là sao? Rốt cuộc hắn muốn như thế nào chứ?” Khải Dạ lo lắng đi đi lại lại trong phòng nhưng trong đầu vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt lành cả.

– “Hắn muốn mang Tiểu Dực ra tráo đổi với mẫu tử Tiểu Huyên” Thiên Bảo cắn răng nghiến từng chữ một lại khiến không gian trong phòng thêm phần thâm trầm.

– Không được.

Sơ Tuyết nắm chặt tay Thiên Dực kéo nàng vào lòng ôm chặt như sợ đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng. Hắn biết Hàn Mạch vốn dĩ đã có tình ý với tiểu thê tử của mình cho nên mới thừa cơ hội có một không hai này mà không tiếc thân giở trò đồi bại với nàng.

Sơ Tuyết cũng biết rõ tình cảm sâu nặng giữa thất tỷ muội Trúc Lâm sơn trang nói chung và Thiên Dực cùng Tố Huyên nói riêng, nếu như hôm nay người bị chọn để tráo đổi là Diệp Phi thì dù nàng ta có bị trọng thương như thế nào đi nữa thì vẫn chấp nhận hi sinh chưa nói gì đến Thiên Dực vẫn khoẻ mạnh trong khi Tố Huyên lại mang thai.

Không phải là hắn ích kỉ gì cho cam nhưng nếu nhưng đã là một nam nhân chân chính thì chẳng thể nào mỉm cười dâng người yêu của mình vào miệng một con sói xám háu đói mà không có một chút cảm giác đau xót gì cả.

– Có thể.

Thiên Dực nghiêm túc hướng Trúc Nhã gật đầu không thèm quan tâm đến vẻ khó chịu cùng không cam tâm của Sơ tuyết đang đứng bên cạnh. Không phải vì nàng không thương cùng tôn trọng quyết định của hắn mà bởi tính mạng của Tố Huyên hiện đang như chỉ mành treo chuông lớn trong khi trong bụng lại mang một sinh linh nhỏ bé vô tội.

Nàng hiểu rõ âm mưu của tên Hàn Mạch cáo già này là gì và cũng biết chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều nhưng nếu so ra lấy hai mạng đổi một mạng thì nàng chấp nhận tất cả.

– “Hai người các ngươi bình tĩnh chút đi, để ta suy nghĩ xem có cách nào khác không đã” Trúc Nhã lắc đầu xoa bóp cái trán đang âm ĩ đau. Bây giờ thì nàng đã thấu sự khổ cực của Diệp Phi mấy năm nay khi phải gánh một thân xác mà có đến ba trách nhiệm nặng nề lớn lao trong người cần phải giải quyết công việc thường xuyên trong khi cả cái sơn trang này không phải chỉ có một hai kẻ phá hoại. ( Phi Phi: Hắc hắc! Cho ta tự sướng một chút nào! )

– “Nhị sư mẫu!” Ngân Tuyết bỗng hai mắt sáng rỡ vì nghĩ ra được một sáng kiến cực kỳ ‘tối dạ’ “Hay là người cứ để sư phụ đến đó dùng mỹ nhân kế quyến rũ tên đại hỗn đản kia đi. Như thế chỉ có lợi chứ không hề có hại nha”

– “Câm mồm” Sơ Tuyết thở phì phò giận dữ khiến đến Thiên Dực còn phải giật thót tim “Đồ… phản bội sư phụ… Đồ bất hiếu…”

– “Ta thấy kế sách này cũng không phải là tồi nha” Thiên Dực cũng gật đầu đồng ý với Ngân Tuyết khiến Sơ Tuyết nhìn nàng á khẩu. Thấy hắn như thế thì nàng cũng thấy đau lòng nên cố tìm một lối thoát cho cả hai cùng đi “Ngươi có thể nhờ Tuyết nhi dịch dung để lẻn đi theo sau bảo vệ ta”

– “Cái này thì là điều tất nhiên, nàng không nói ta cũng định làm vậy” Sơ Tuyết hất mặt lên trời vẻ tự thưởng cho mình khiến Ngân Tuyết đứng đằng sau phải xì một phát rõ to chế nhạo.

Kế hoạch vốn dĩ là như thế nhưng lại bị phá hỏng trong sự tức tối của Thiên Bảo cùng Ngân Tuyết. Chả là trong quân doanh vốn có kẻ phản bội mà kẻ này là ai thì ai cũng biết.

Hàn Mạch cùng Triệu Viễn đưa thêm mười ám vệ của mình tiến đến bằng chiến thuyền duy nhất được kiểm tra kỹ lưỡng phía ngoài thành. Thiên Dực thầm bảo không ổn khi thấy sự sắp xếp quá mức vô lí như thế thì chỗ nào để Sơ Tuyết có thể dịch dung trốn vào. Dĩ nhiên Ngân Tuyết bảo chuyện này do bọn họ quá ỷ y nên Bảo Yến đã nhanh chóng báo về phía Triệu Viễn khiến bọn chúng nhanh chóng nghĩ ra đối sách.

Và rốt cuộc thì Tố Huyên vẫn trở về bình yên duy chỉ xây xác vài chỗ và mệt mỏi vẫn cần nghỉ ngơi vài ngày mới có thể khoẻ lại. Ngân Tuyết được giao nhiệm vụ chăm sóc cho lục cô cô của mình. Khải Dạ vẫn thầm thở dài an tâm nhưng sự lo lắng giờ đây lại ập lên người Thiên Dực đã theo Hàn Mạch về doanh trại của bọn chúng.

Thiên Bảo nắm chặt tay nhìn Sơ Tuyết vẻ bất đắc dĩ trong khi Trúc Nhã lại vẫn bình chân như vại khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ cùng lo lắng.

– “Tiểu Dực có khi nào trở này áp trại phu nhân không?” Thiên Bảo nhíu mày lo lắng nhìn Trúc Nhã hỏi tới hỏi lui. ( Phi Phi: Ta… phụt! )

– “Cái gì mà áp trại phu nhân?” Sơ Tuyết bực mình phản bác “Ta sẽ tìm cách lẻn vào bên trong tìm nàng ấy”

– “Bảo Hiên Viên và vài người trong Vô Danh các đi với ngươi. Chỉ cần nằm vùng không cần cứu người” Trúc Nhã bình tĩnh tiếp tục uống trà. Càng ngày nàng càng giống Diệp Phi thứ hai khi giải quyết công chuyện, luôn bình tĩnh mà câu nào câu đó đánh vào đúng trọng tâm câu chuyện.

– “Tại sao?” Gia Khánh vô cùng khó hiểu trước kiểu nói úp úp mở mở của tỷ muội nhà này. Mặc dù hắn đã ở đây mấy năm rồi nhưng mà căn bản vẫn chưa quen.

– “Chẳng tại sao cả, cứ y theo ta mà làm, nhất định các ngươi sẽ hiểu thôi. Tiểu Dực rất thông minh, nó sẽ biết mình phải làm những gì” Trúc Nhã vẫn không để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của mọi người mà rời khỏi đại sảnh đến xem bệnh cho Diệp Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play