- Khai hỏa!!!

Phi Nhẫn tướng quân hét lớn ra hiệu cho từng đợt hỏa tiễn từ các chiến thuyền của mình bắn hàng loạt về phía thuyền của Nam Phong làm bọn họ chật vật vô cùng.

Nam Phong cùng Thiên Kỳ điên cuồng chống trả một cách khó khăn khi tiễn của quân mình trong kho càng ngày càng thiếu hụt đến chóng mặt cho đến khi không còn gì. Gia Khánh điên cuồng vung từng nhát kiếm vào người những tên lính liều mình xông lên chiến thuyền chỉ huy trong khi Diệp Phi cùng Trúc Nhã đứng im một bên nhíu mày chặt khít lo lắng cho những người còn lại.

Thật ra hôm nay chính là ngày công kích của Hàn Mạch, Diệp Phi biết mọi người chống chọi không bao lâu nên chỉ ra một phần ba số quân còn hai phần ba còn lại tiếp thục thao lượt tập dượt, đóng thuyền, mài tiễn,…

Trong khi Nam Phong, Thiên Kỳ, Gia Khánh cùng Diệp Phi, Trúc Nhã tìm cách kéo dài tình hình cho Thiên Dực, Thiên Ngân cùng Hiên Viên hết sức vào hỗ trợ cho Thiên Bảo thoát ra ngoài như kế hoạch đã bày từ lúc trước. ( Phi Phi: Mấy thủ hạ của Diệp Phi lâu quá không xuất hiện ha, người này là phu quân của Hồng y trong Tứ y đấy! Kẻ mà Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ mấy lần ăn dấm chua hụt ấy! )

Đến khi bốn thân ảnh xuất hiện nơi xa xa trên một chiến thuyền nhỏ nhảy lên chỗ của Trúc Nhã thì mọi người với thở phào nhẹ nhõm. Nam Phong phất cờ ra hiệu cho mọi người rút trong khi miệng thì lại cười mỉm.

Chỉ mỗi Thiên Bảo nhìn mọi người khó hiểu bèn quay sang nhìn Gia Khánh như muốn hỏi lí do.

– “Nàng nhìn đằng sau kìa!” Gia Khánh chỉ tay về phía những chiến thuyền của Hàn Mạch đang dần dần chìm sâu dưới con sông Phú Vinh một mảnh đỏ chói lọi do hỏa tiễn gây ra.

Thiên Bảo há hốc miệng như không tin vào mắt mình, thậm chí nàng đã phải dụi dụi mắt vài lần mới bắt đầu tin. Việc Hiên Viên biến mất mấy tháng nay chính là nguyên nhân của cuộc chiến thắng đậm ngày hôm nay bởi hắn nhận nhiệm vụ đào tạo một trăm nghĩa sĩ bơi và lặn sâu dưới nước để tìm cách đâm thủng thuyền địch.

Tuy chỉ làm chìm chưa đến ba mươi chiếc nhưng xem ra đây cũng được coi là một chiến công hiển hách chưa từng có trong lịch sử đánh giặc của Hàn Thiên quốc hàng ngàn năm nay.

Gia Khánh nắm tay thê tử của mình hùng hùng hổ hổ tiến về khuê phòng đóng cửa cái rầm bỏ mặc cho bao ánh mắt thương tâm thay cho Thiên Bảo. Diệp Phi đồng thời quay sang ném cái nhìn đồng cảm về phía Thiên Dực bởi vì toàn bộ kế hoạch lấy người đã có phu quân ra làm mỹ nhân kế mị hoặc kẻ địch là do một tay biến thái của nàng ta mà ra cả.

Thiên Dực cúi đầu đầy ủy khuất nắm chặt tay Sơ Tuyết thầm thở dài ai oán, rõ ràng nàng làm tất cả cũng chỉ vì mọi người thôi mà sao có thắng lợi tất cả cùng hưởng thụ mà thất bại liền đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng thế này?

Quay về chỗ Thiên Bảo cùng Gia Khánh lúc này. Nàng nhìn hắn đang hai mắt long lên sòng sọc, tay nắm chặt lại thành hai nắm mà máu như muốn rỉ ra từ những kẻ tay. Cơ hồ nàng có thể nhìn rõ được sự tức giận đã hình thành trong lòng nam nhân này nhưng bất quá đối với nàng muốn dẹp tan hũ dấm chua kia là hoàn toàn lực bất tòng tâm đành chấp nhận cuộc tra khảo đầy khổ sở đang diễn ra trước mắt này thôi.

– “Nàng là người đã có phu quân?” Gia Khánh rót hai tách trà, một cho mình, một cho Thiên Bảo.

– “Ưm!” Thiên Bảo thành thành thật thật gật đầu đợt một.

– “Nàng là thê tử ta hơn hai năm?” Hắn nâng tách trà lên thổi nguội rồi khẽ nhấp một hớp nhỏ.

– “Ưm!” Nàng ngây ngây dại dại ngật đầu đợt hai.

– “Nàng lại đi làm ba cái trò này mà lại không cho ta hay biết?” Ngữ khí của hắn đã thập phần cứng rắn hơn pha thêm chút mùi vị của ghen tuông.

– “Ưm! Nhưng mà…” Nàng bất đắc dĩ khẽ gật đầu đợt ba nhưng nhanh chóng lắc đầu định giải thích thì bị lời nói lớn tiếng của hắn cắt ngang.

– Tất cả chuyện này là do ai bày ra?

– “Không phải ta…” Nàng giật mình lắc lắc đầu đợt một.

– “Ta biết không phải là nàng rồi bởi vì cho nàng tu bao nhiêu năm cũng không có đủ cái lá gan lớn đó” Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng giả vờ bất đắc dĩ.

– “Đúng thế cho nên…” Nàng thầm mở cờ trong bụng vì nghĩ mình sẽ nhanh chóng thoát tội nhưng hắn vẫn không có ý định gì là muốn buông tha cho nàng mà sẽ lôi tất cả những ai góp mặt tham gia cái chuyện này ra ngoài ánh sáng để từ từ trừng trị thích đáng.

– “Đại tỷ Diệp Phi?” hắn vốc miếng bánh quế hoa đưa vào miệng khẽ nhai nhóp nhép, bộ dáng không có vẻ gì là tỏ ra lo lắng hay giận dữ như lúc ban đầu nhưng lại khiến Thiên Bảo chảy cả mồ hôi lạnh đầy người.

– “Đại tỷ không biến thái như thế đâu” Nàng ủy khuất lắc đầu đợt hai.

– “Nhị tỷ Trúc Nhã?” Hắn nhấp ngụm trà sau đó lại tiếp tục nhàn nhã thưởng thức món điểm tâm khác trên bàn.

– “Huynh nghĩ xem nhị tỷ có nghĩ ra được cái trò này hay không?” Đúng thế nha, Trúc Nhã không bao giờ thèm mở lời đề bạc mấy cái trò biến thái này đâu, trừ phi mặt trời mọc ở đằng Nam à.

– “Tam tỷ Phi Vũ?” Hắn vẫn tiếp tục bới móc bởi hắn đã sớm đoán ra được kẻ đầu sỏ nhưng dựa vào tình cảm tỷ muội tốt đẹp của mấy người này thì ngoại trừ đưa nàng lọt thẳng vào bẫy chứ đừng hòng Thiên Bảo khai ra toàn bộ sự việc.

– “Tam tỷ không “thông minh” như thế đâu” Nàng nhếch miệng cười khinh bỉ có cái ý nghĩ ngây ngô của phu quân mình. Một “khuê nữ” chỉ biết tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử với bốn mặt công, dung, ngôn, hạnh như Phi Vũ thì làm sao nghĩ ra cái chiêu “sáng suốt” như thế chứ.

– “Tiểu Huyên???” Hắn nhếch mép cất cao giọng nhìn thẳng vào mắt nàng bởi đây cũng là một kẻ tình nghi nhưng thập phần không bằng so với cái người đã vô tình nhưng lại hữu ý bị hắn lãng quên kia.

– “Lục muội đang bị bệnh mà, đâu tham gia bàn luận cuộc chiến vừa rồi đâu” Thiên Bảo thầm vui trong lòng khi nghĩ ra những cái cớ thoát tội cho mọi người một cách xuất sắc.

– Thiên Ngân thì không thuộc phạm trù mấy trò này rồi, đúng không?

– Đúng vậy! Huynh xem, còn ai nữa đâu cho nên…

– “Thế mọi tội lỗi đều do Thiên Dực gây ra cả à?” Gia Khánh ngừng ăn, nhìn nàng như đe dọa khiến Thiên Bảo bất giác giật mình khi phát giác bản thân đã quên mất đệ nhất biến thái vô cùng dã man tàn bạo Dực Ma Vương, ngũ tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang, Thiên Dực.

– Tiểu… Dực?

– “Hử?” Hắn mỉm cười đầy vẻ đe dọa như muốn bảo nàng khôn hồn thì khai ra nếu không thì tự gánh lấy mọi hậu quả.

– “Không phải. Thật ra thì…” Nhưng Thiên Bảo vẫn quyết bảo vệ muội muội của mình đến cùng.

– “Thiên Dực?” Hắn vẫn khá kiên nhẫn.

– Không phải…

– Hử?

– “Ừ thì là Tiểu Dực đấy! Hỏi hoài mệt cả não” Nhưng có người không hề biết đến hai chữ ‘kiên nhẫn’ viết như thế nào giống như hắn.

– Nàng bây giờ sẽ biết tay ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play