Tố Huyên cùng Thiên Dực dưới sự yêu cầu của Diệp Phi đã dẫn theo một trăm người lên
đầu nguồn mang nước về cho quân doanh. Lần đầu tiên thì hai người sẽ đi
để dò thám nơi nào không bị độc chiếm lĩnh để giữ lấy tính mạng của
những người may mắn chưa trúng độc.
Đi cả nửa ngày trời cư nhiên
cả hai vẫn không tìm đến được chỗ có nguồn nước sạch. Cho đến khi mặt
trời lên đến thiên đỉnh thì Thiên Dực mới thở phào nhẹ nhõm bảo bọn lính múc đầy những chiếc thùng chất lên xe đẩy về thành.
Trong lúc chờ đợi, Thiên Dực hóng hớt nắm tay Tố Huyên kéo vào rừng cây gần đấy ngắm… soái ca tắm tiên. ( Phi Phi: Hết biết! ). Nhưng giữa rừng thiên nước độc thế này đâu ra một tên bị bại não ở sông suối tắm mát cho họ ngắm tiện nghi không thù lao chứ nhưng cuối cùng
vẫn là không phụ công ơn truyền thụ bản chất biến thái của bậc tiền bối
cho hai kẻ rãnh rỗi kia.
Tuy nhiên, trong rừng không có soái ca tắm tiên mà lại xuất hiện một toáng quân của Hàn Mạch mà chủ
chốt lại chính là hắn. Trong lúc rình xem bọn chúng có âm mưu gì đến đây thì hai nàng bị vây quanh thành một vòng tròn.
Lần trước trong phủ thái tử hắn đã gặp qua tử y nữ tử này ( Phi Phi: Ý ca ấy là chỉ Tố Huyên đấy ), nàng ta cư nhiên gọi Phi Phi cô nương là đại tỷ, hai người bọn họ hoàn
toàn giống tính cách của nhau, ngoan cường, khí phách, đáng được gọi bốn chữ ‘nữ trung hào kiệt’. Nếu bọn họ không phải đầu quân theo phe Nam
Phong có lẽ sẽ được trọng dụng trong triều đình của đại ca hắn hiện nay.
Còn hồng y nữ tử bên cạnh thì hắn đương nhiên biết ( Phi Phi: Giờ là tới Thiên Dực ), nàng ta chính là Phi Điệp sát thủ, các chủ Vô Danh các mà hắn đã từng
tùy cơ lợi dụng. Lúc đấy hắn biết toàn quân Vô Danh các đã hướng ý theo
Thiên Kỳ nhưng vẫn còn lôi kéo hi vọng có thể khiến bọn chúng một chân
đạp hai thuyền làm gián điệp cho hắn thế cư nhiên toàn bộ màn kịch tuy
không nói là thất bại nhưng cũng thành công chút ít vì đã dụ dỗ được Phi Phi cô nương vào bẫy khi tung tin Thiên Kỳ bị bắt.
– “Không ngờ lại gặp được nàng ở đây” Hàn Mạch ôn nhu hướng Thiên Dực mỉm cười khiến nàng chợt nổi cả da gà.
– “Hừ! Con sói già nhà ngươi.
Hôm nay ta không giết ngươi thề không trộm tiền của đại tỷ nữa” Thiên
Dực sinh khí rút nhuyễn kiếm chỉ thẳng vào Hàn Mạch. ( Phi Phi: Ngươi…!!! )
– “Ngũ tỷ!” Tố Huyên hắc tuyến đầy đầu quay sang khều khều vai Thiên Dực “Cái này cực kỳ lớn, mười vạn lượng bạc, nếu không muội báo với đại tỷ”
– “Muội…” Thiên Dực á khẩu, tự vã mồm mình. Ngu gì mà ngu dữ thế này, chuyện hệ trọng như thế đột
nhiên lại nói cho tên cơ hội này biết, chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này’.
– “Phi Điệp cô nương!” Hàn
Mạch hướng Thiên Dực nhẹ nhàng nói “Nếu nàng ngoan ngoãn cùng ta trở về
quân doanh thì ta hứa sẽ không tổn thương đến hai người dù chỉ một cọng
tóc”
– “Câm miệng thối của ngươi
lại” Thiên Dực hét toáng lên “Phi điệp cô nương cái rắm. Nàng ta là đại
tỷ của ta chứ không phải ta”
– “Ngũ tỷ!” Tố Huyên lại khều
khều vai Thiên Dực “Chữi đại tỷ là chuyện còn hệ trọng hơn hồi nãy nữa,
gấp đôi, hai mươi vạn lượng bạc, chịu không?”
– “Muội…!!! Aaaaaaaaaaaa” Thiên Dực hai tay ôm đầu mặt đỏ phừng phừng tức giận.
– “Thì ra Phi Phi cô nương
cũng chính là Phi Điệp sát thủ?” Hàn Mạch nhíu mày “Liễu Phi Phi… Phi
Điệp… Diệp Phi… Chẳng nhẽ?”
– “Cả ba là một người. Sao? Ngươi sợ chưa?” Tố Huyên cũng rút nhuyễn kiếm của mình ra từ lúc nào hướng Hàn Mạch hăm dọa.
– “Bắt hai người họ cho ta” Hàn Mạch nhẹ nhàng cất giọng ra lệnh cho binh lính của mình.
Bên góc cây đại thụ trăm năm
kia chính là bóng của một nam nhân tiêu sái, thanh tú đang ngắm nhìn một nữ nhân như si như mộng. Cặp chân mày hắn khẽ nhíu, môi mím chặt như
đang lo lắng điều gì đó.
Hàn Mạch khẽ liếc về phía nam
nhân kia rồi cũng xông vào đánh nhau với Thiên Dực. Hai người, kẻ như
mây, kẻ như gió, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đánh nhau đến loạn cả khuynh thế, không ai nhường ai.
Nhưng nhìn kĩ một chút thì
người khác liền nhận ra rằng mỗi đường kiếm trong tay Thiên Dực mang
tính sát thương cực lớn, chỉ cần là vung ra liền nhắm ngay địa vị trọng
yếu của đối phương mà đánh, mà buông thả. Nhưng ngược lại hoàn toàn, Hàn Mạch múa kiếm càng điêu luyện hơn rất nhiều thế cư nhiên lại không mang theo bấy kỳ tia sát ý nào.
Tố Huyên nhìn thân ảnh bạch y
đang bay đến bên cạnh mình liền hung hăn vung trường kiếm về phía hắn.
Đến khi mũi kiếm đang phóng đi với tốc độ kinh thiên động địa hướng vào
yết hần hắn thì nàng liền giật mình nhanh chóng thu hồi chiêu về thế
phòng bị.
– Là ngươi?
– Ừ! Là ta.
Hai câu đối thoại không đầu
không đuôi khiến những người ngoài cuộc mặt như chứa đầy hắc tuyến.
Trình Khải Dạ chính là nam nhân ngày ấy không biết liêm sỉ theo đuôi Tố
Huyên từ nơi xa xôi về kinh thành thế cư nhiên bị nàng đá sang một bên
không thương tiếc.
Hắn đã dùng rất nhiều mối quan hệ của mình chỉ để truy tìm một nữ nhân trong thiên hạ đến thần điên
bát đảo mà vẫn không gặp. Đến lúc hắn tự cho mình cái quyền hạn quên đi
nàng thì nàng lại xuất hiện trước mặt hắn trong một tình huống dở khóc
dở cười như thế này.
So với nhau vài chiêu thì Tố
Huyên hoàn toàn rơi vào thế yếu bởi nếu so võ công thì nàng cùng Thiên
Dực hợp nhất cũng chưa chắc đã làm khó được Khải Dạ. Nếu như muốn thắng
hắn thì may ra còn có Thiên Kỳ,Diệp Phi, Trúc Nhã, Sơ Tuyết và Thiên
Ngân.
Điều này khiến lòng nàng không khỏi hổ thẹn với sư phụ và sư mẫu, bao năm qua nàng cư nhiên ham chơi
lêu lỏng chỉ luyện được đến phần thứ bảy trong khi đại tỷ cùng nhị tỷ đã gần đạt đến cãnh giới. Ngoài hai người họ thì còn mỗi ngũ tỷ có khả
năng đả thương đến nàng. Luận đến khinh công thì không một ai bước qua
cảnh giới của Vô Ảnh thủ thất muội, đương nhiên nàng thứ nhì. Bàn đến
cầm kỳ thi họa có lẽ tam tỷ cùng thất muội ngang tài ngang sức với nhau, hai người họ xưng đệ nhị, đệ tam thì đố kẻ nào cả gan dám xưng đệ nhất. Nhắc đến binh pháp cùng hóa giải trận đồ thì chỉ hai tay đại tỷ cùng
nhị tỷ mà thôi. Ngoài ra Trúc Lâm sơn trang từ xưa đã nổi danh về y
dược, có ai dám vượt mặt Vô Sắc thần y cơ chứ, rồi còn có cả thiên hạ đệ nhất độc dược, thiên hạ đệ nhất vô sỉ, thiên hạ đệ nhất biến thái Dực
Ma Vương đại danh đỉnh đỉnh, bố cáo giang hồ. ( Phi Phi: Vô sỉ?… Hắc hắc )
Cuối cùng hai người đánh nhau
đến gần như lưỡng bại câu thương thì bên Thiên Dực cùng Hàn Mạch cũng
hương tàn ngọc vỡ. Mũi kiếm của Khải Dạ chỉa vào cổ của Tố Huyên trong
khi nàng khí lực mất hết đang ngồi bệt trên đất.
Khải Dạ làm một động tác như rút kiếm về nhưng tiếng nói ra lệnh của Hàn Mạch đột nhiên vang lên cắt đứt tư tưởng của hắn.
– Một kiếm giết nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT