- “Nhị tiểu
thư, người trúng độc thì có người ói mửa ra máu, có kẻ thì hôn mê sâu,
lại có tên thì ôm đầu đau nhức như búa bổ vào vậy” Hồng y nhớ lại biểu
hiện của những binh lính mình đang thao duyệt khi trúng phải độc.
– “Nhưng người có nội lực lại
không hế hấn gì cả. Chúng tỏ bọn chúng nhắm vào hoàn toàn là binh lính
cùng với làm lung lay tinh thần của dân chúng trong thành” Thanh y tiếp
lời Hồng y càng làm cho không khí thêm phần ngưng trọng khó dò.
– “Tỷ biết đây là độc gì không?” Phi Vũ không an tâm hướng Trúc Nhã gấp gáp hỏi.
– “Nếu đoán không nhầm thì là
Tử Lộ độc tố nhưng còn cần phải nhìn tận mắt mới khẳng định được” Trúc
Nhã liếc nhìn Thiên Dực như muốn tìm xem nàng ấy có trùng ý kiến với
mình hay không vì dù sao cả hai người đều là đệ tử chân truyền về y dược của sư mẫu cơ mà.
– “Muội cũng nghĩ như nhị tỷ nhưng vẫn phải đến xem cho chắc” Thiên Dực gật gật đầu.
– “Nếu vậy loại độc này thực
đối với người có nội công thì không vấn đề gì sao?” Tố Huyên không tin
nhìn Thiên Dực cùng Trúc Nhã khiến tâm Diệp Phi cùng một số người tự
nhiên đánh thót một cái.
– “Nếu đây là Tử Lộ độc tố thì nó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chúng ta” Trúc Nhã gật đầu khẳng
định lại lần nữa trước những thắc mắc không phải là không có căn cứ của
mọi người.
– “Nếu vậy không phải…” Tử y
nhanh chóng lên tiếng bởi khoảng thời gian cùng Diệp Phi, Thiên Kỳ và
Bảo Yến đến phía Nam cứu tế không phải là nàng bị mù mà không thấy Bảo
Yến ra tay chống lại đám hắc y nhân lúc gia đình Trang tướng quân lâm
vào cảnh sát toàn tộc ngoài ra khả năng người Bảo Yến tuy nội lực không
cao nhưng không phải là hoàn toàn không có. Lời nói giữa chừng nhanh
chóng bị Diệp Phi cắt ngang không thương tiếc.
– “Trước khi khẳng định đây có phải là Tử Lộ độc tố hay không thì đừng nên suy nghĩ bậy bạ rồi vu
khống người khác” Lần trước chuyện xảy ra giữa Diệp Phi và Thiên Kỳ hoàn toàn là do sự nhúng tay gián tiếp của Bảo Yến đã khiến trong lòng nàng
nâng lên một hồi cảnh báo hạn chế đụng vào chuyện của nàng ta trước khi
có sự cho phép của hắn để tránh xảy ra sự cố đáng tiếc một lần nữa mà
lần này có thể rất khó để cứu chữa cho hai người.
– “Nàng yên tâm đi” Biết mọi
người đang nghi ngờ điều gì và Diệp Phi suy nghĩ như thế nào nên Thiên
Kỳ đưa tay ôm lấy eo của nàng trấn an “Nếu thật sự Bảo Yến lừa dối chúng ta điều gì gây ảnh hưởng đến quân doanh thì ta cùng đại ca sẽ làm ca ca xử lý tiểu muội theo quân pháp”
– “Hi vọng ngươi nói lời giữ
lời tránh làm đại tỷ ta thương tâm lần nữa” Trúc Nhã buông lại một câu
chủ chốt vấn đề ngay sau đó bỏ đi hướng đến nơi thao duyệt binh lính mấy ngày nay dưới sự dẫn dắt của Hồng y cùng một số gương mặt lão luyện của Vô Danh các.
– “Đại tỷ mà bị ủy khuất thì
đừng hòng được nghe đến hai chữ ‘tỷ phu’ từ miệng bọn ta” Thiên Dực cũng nhanh chóng kéo Sơ Tuyết bên cạnh theo đường Trúc Nhã rời đi.
– “Ta thì rất nhẹ nhàng, chỉ
một kiếm xin tí huyết của ngươi mà thôi” Tố Huyến hếch cặp chân mày
thanh tú của mình thách thức Thiên Kỳ sau đó cũng bỏ đi.
– “Những gì ta muốn nói hay
muốn làm đều bị bọn họ tranh cả rồi. Ta tin ngươi cũng chẳng còn toàn
thây để đến phiên ta xử trí đâu” Thiên Ngân cũng thế, một đường thoắt
biến mất không dấu vết như những khi mình xuất hiện.
– “Các muội muội của nàng thật hung dữ” Thiên Kỳ lau mồ hôi đã đầm đìa trên trán thở phào nhẹ nhõm
nhưng bàn tay bất giác siết chặt tay Diệp Phi như để trao cho nàng một
lời hứa khẳng định “Ít ra thì còn có Phi Vũ không ác cảm với ta”
– “Nể tình huynh là đệ đệ của
Phong Phong nên ta sẽ không can thiệp vào việc xử trí huynh của bọn họ,
chỉ ngầm gật đầu ủng hộ thôi” Phi Vũ ôn nhu mỉm cười dịu dàng nhưng nụ
cười đó trong mắt Thiên Kỳ lại chẳng khác nào ác quỷ giáng thế để trừng
phạt hắn.
– “…” Ánh mắt ai oán của Thiên Kỳ nhìn Diệp Phi đầy đau khổ và bi thương nhưng nàng vẫn thủy chung
không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực. Dù rất tội
nghiệp cho hắn nhưng thôi thì cứ xem đây là mấy muội muội thay lời mình
giáo huấn hắn vậy, cho hắn biết thế nào là đau khổ khi khiến cho đại tỷ
đáng yêu, kính mến của các tiểu quỷ trong Trúc Lâm sơn trang bị ủy khuất chứ. ( Phi Phi: Công nhận ta cũng thâm thật! )
Trúc Nhã lướt một vòng xung
quanh nơi thao dợt binh lính phía Bắc Phú An thành trong tâm trạng rối
như tơ vò. Không ngờ tên Hàn Mạch lại tàn ác đến thế này. Dù sao những
binh lính và dân chúng trong thanh này cũng là con dân của huynh trưởng
hắn mà hắn cư nhiên muốn giết những kẻ cầm đầu và thắng trận lại giở
chiêu thức đồi bại như thế này.
– “Nhị tỷ! Đúng là Tử Lộ độc tố rồi” Thiên Dực đột nhiên lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người lên nàng.
– “Tử Lộ độc tố là độc gì
vậy?” Sơ Tuyết từ nãy đến giờ vẫn chăm chú dõi theo hình dáng thoăn
thoắt đi đi lại lại kiểm tra của Thiên Dực, phải nói rằng hắn chưa bao
giờ dởi mắt ra khỏi người nàng. Trời ạ! Nhất định nàng đã bỏ bùa mê gì
vào người hắn rồi mới khiến hắn tâm liệt tâm phế nhìn nàng ngây ngốc như thế này. ( Phi Phi: Ngươi hoang tưởng. Phải nói
là thất tỷ muội bọn ta có sức hút mới đúng. Đúng không mọi người? *liên
tục gật đầu hưởng ứng* )
– “Nó là độc tố do hoa Thụy
Hương kết hợp với nước của Cà Độc Dược và hoa Anh Thảo trong rừng. Tuy
nguyên liệu tương đối dễ kiếm nhưng để chế ra loại độc này nhất định là
người rất rành về độc nếu không rất khó để thành công” Thiên Dực nhiệt
tình quay sang giải thích cho hắn hiểu.
– “Vậy nó
giải được không?” Nam Phong tâm trạng lo lắng nhìn Trúc Nhã và Thiên Dực hỏi bởi câu này hiện giờ chính là đề tài quan tâm nhất của tất cả mọi
người xung quanh.
– “Giải thì được nhưng để tiêu trừ toàn bộ lượng độc trong nguồn nước chính thì khó vô cùng, nó cần
rất nhiều thuốc giải” Trúc Nhã nhíu mày khó chịu nói.
– “Nếu vậy điều bọn chúng muốn hiện tại là khiến cho chúng ta thiếu nước mà đầu hàng?” Tố Huyên ngắt
một nhánh Thụy Hương trên tay Thiên Dực đưa lên mũi ngửi.
– “Ta không nghĩ vậy” Diệp Phi nhanh chóng lên tiếng “Cả thung lũng này chỉ mỗi con sông Phú Vinh cung cấp nguồn nước cho cả hai quân, nếu ta thiếu nước sạch đương nhiên bọn
chúng cũng thiếu. Hàn Mạch không ngu gì tuyệt đường đi sống của mình”
– “Muội thiết nghĩ bây giờ
chúng ta nên giải độc cho và trấn an binh lính cùng dân chúng trước còn
độc tố trong nguồn nước thì để sau đi” Thiên Ngân hướng Trúc Nhã đưa ra ý kiến của mình.
– “Nếu độc tố trên sông Phú
Vinh thì nơi đầu nguồn nhất định sẽ không bị độc, tạm thời chúng ta hãy
đưa người lên đó lấy nước chờ đến khi độc tố hoàn toàn tiêu biến dần rồi tính tiếp” Trúc Nhã gật đầu với Thiên Ngân ngầm đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT