Sáng hôm sau, đang trong giấc ngủ
yên bình sau những ngày căng thẳng đột nhiên Trúc Nhã bị dựng đầu dậy
ngay bởi tiếng la hét chói tai của Thiên Dực cùng Tố Huyên. Đang định
quay lưng vào tường tiếp tục tìm Chu công luận cờ thì đã thấy toàn thân
một trận rét run, đến lúc hoàn hồn, nàng đã thấy chiếc mền vẫn thường
đắp trên người mình đã không cánh mà bay xuống đất trong khi hai ả nha
đầu chuyên môn đi phá hoại gia đình nhà người ta đến gà bay chó sủa thì
đứng bên cạnh giường với khuôn mặt trầm trọng hiếm thấy.
– “Có chuyện gì với hai đứa
vậy?” Trúc Nhã ngáp ngắn ngáp dài thò chân xuống lần mò đôi hài thêu hoa mang vào, sau đó từng bước một đến bên chiếc thau đựng nước ấm rửa mặt, thay một bộ xiêm y mới nhưng vẫn thủy chung với màu lục của trúc. Sau
khi thấy nàng đã hoàn thành hết mọi thao tác thì Thiên Dực mới nhíu mi
tranh giành với Tố Huyên cất tiếng trước.
– Bọn chúng cư nhiên quẳng mấy cái xác chết đang mang dịch bệnh trước cửa doanh trại của chúng ta.
– “Nga? Bằng cách nào?” Trúc
Nhã ngữ khí vẫn không chút gì có vẻ là lo lắng, chỉ khẽ nhíu mày nhăn
nhăn trán mà thôi. Hành động đó cũng khiến cho Tố Huyên thấy nóng nảy
cực kỳ.
– “Chúng xuôi theo đầu nguồn
con sông trên những chiếc bè gỗ, đến cửa doanh trại do sông hơi cạn nên
mới mắc vào. Một vài tên không biết đã mang mấy cái xác vào và giờ trong quân lính đang diễn ra tình trạng ói mửa cùng với đi tiêu” Tố Huyên gấp gáp đế thêm vào.
– “Đại tỷ biết chưa?” Trúc Nhã giở gối lấy ra bộ Vô Sắc ngân châm, bửu bối của mình bỏ vào tay áo rảo bước ra bên ngoài.
– “Sáng sớm đã hay tin, giờ
đang ở quân doanh” Thiên Dực trực tiếp trả lời sau đó cùng Tố Huyên
nhanh chóng cất bước theo Trúc Nhã hướng ngoài cổng thành đi đến.
Quân doanh vẫn như thế nhưng
nay lại phân ra thêm một khu vực trọng yếu cách ly với những người đã
chạm qua xác chết cùng những ai có triệu chứng của đại dịch trú ngụ.
Diệp Phi thân bạch y trắng nõn đã vướng vài vết đen của đất cát cùng sình bùn nhưng vẫn không đánh mất đi nét tiêu sái, mi thanh mục tú của mình. Chiếc mạn sa che mặt cùng
mũi tránh nhiễm bệnh lại càng phập phồng trong gió khiến vẻ đẹp của nàng thêm phần tò mò gây thích thú cho người khác nhưng chẳng ai dám làm
càng bởi họ đều biết đây không những là trang chủ Trúc Lâm sơn trang
danh trấn giang hồ, các chủ Vô Danh các tàn bạo, hiểm hóc, Phi Phi cô
nương võ công cái thế cùng trí thông minh tuyệt đỉnh mà còn là vương phi tương lai của bọn họ nữa.
Thiên Kỳ trong bộ hắc y đen
toàn tập loanh quoanh khu vực an toàn đột nhiên đập vào trong ánh mắt
của hắn là nàng. Thiên Kỳ cước bộ nhanh chóng chạy lại bên cạnh Diệp
Phi, nắm lấy cổ tay của nàng lôi đi trong sự ngạc nhiên khó hiểu không
chỉ của nàng mà còn cả những người xung quanh.
– Tiểu Kỳ! Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra… đau quá!
Nghe thấy tiếng rên la đau đớn của nàng, hắn nhanh chóng xoay mặt lại, buông lõng tay nhưng lại giựt
mạnh chiếc mạn sa của Diệp Phi quẳng xuống đất không thương tiếc.
– Nàng biết đó là chỗ nào không mà còn lỡn vỡn lao vào? Nhỡ như bệnh thì bảo ta làm sao hả?
Ngữ khí giận dữ không tài nào
kiềm chế nhưng tất cả đều do hắn quan tâm đến mình khiến cơn lửa uất ức
trong lòng Diệp Phi đột nhiên không cánh mà bay.
– Ta chỉ đi xem họ như thế nào thôi, nếu không biết bệnh trạng thì không thể chữa, lúc đó dịch còn lan ra rộng rãi hơn nữa thì làm sao bây giờ?
– Sao nàng không để cho Thiên Dực xem?
– “Thiên Dực không phải là
người hả?” Diệp Phi chưa kịp lên tiếng thì giọng nói nghiến răng nghiến
lợi của kẻ vừa được nhắc đến đã vang lên sau lưng Thiên Kỳ làm hắn giật
nảy mình. ( Phi Phi: Như ước nguyện của Tiểu Dực
Dực rằng được leo lên đầu mọi người dù chỉ một lần. Đầu tiên sẽ là lão
đại, tức tướng công của ta nga~ )
– Ta…
– “Hừ!” Thiên Dực không thèm
nhìn hắn mà chỉ quẳng ra một tiếng hừ lạnh “Ngươi đã tự đánh mất tiêu
chuẩn để trở thành lão đại trong mắt ta rồi”
– “Không phải! Vì ta thấy muội rành y dược hơn là Phi nhi nên mới…” Thiên Kỳ khó xử cứ lắp ba lắp bắp
khiến lòng Thiên Dực và Tố Huyên bên cạnh hả dạ hơn rất nhiều, hiếm khi
có cơ hội trả thù cái tên lão đại đáng ghét này. ( Phi Phi: Trả thù Tiểu Kỳ hay trả thù ta??? )
– “Sao không là nhị tỷ mà cứ
nhất quyết phải ngũ tỷ hả?” Tố Huyên nhanh chóng chớp thời cơ dè bỉu “Rõ ràng ngươi có thành kiến với ngũ tỷ mà”
– Không phải! Ta…
– “Thôi, ngươi ghét ra thì nói đại cần gì phải biện minh” Thiên Dực khoanh hai tay trước ngực ngoảnh
đầu đi không thèm nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của hắn.
– “Ai biểu muội cứ khăng khăng đòi lão đại phải bước qua thân thể của muội mới được thú đại tỷ làm
chi. Quả báo thôi” Trúc Nhã nói xong, một đường đi thẳng đến doanh trại
cách ly nên không nhìn thấy những cái gật đầu đồng tình của Thiên Kỳ. ( Phi Phi: Cáo lỗi với ngũ muội, nhị muội… dữ quá!!! )
– “Nhiều chuyện đủ chưa?” Diệp Phi liếc mắt nhìn hai đứa muội muội trước mặt mình “Còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy”
– “Nàng vào thành nghỉ ngơi
đi, ở đây đã có ta lo” Thiên Kỳ quay sang liếc mắt ra hiệu cho Hắc Ảnh
cùng Hắc Dạ một đường tiễn Diệp Phi thẳng đến phủ Lý tướng quân, nếu bọn họ không làm tròn trách nhiệm thì chỉ còn đường nhìn ngắm người yêu lên kiệu “bông” với người khác mà thôi.
– “Được rồi. Có gì thì đến gọi ta” Diệp Phi biết có nói với hắn cũng thế thôi, đành trở về chờ báo cáo kết quả của Trúc Nhã sướng hơn là đi cãi tay đôi với hắn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT