- “Ta có thể tự lo cho mình” Diệp Phi nhất thời choáng váng trước hành động của Thiên Kỳ nhưng nàng nhanh chóng giãy giụa hòng thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc đó, bất quá đấy là điều không thể.

– Nhưng ta muốn được lo cho nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng, cùng nàng vượt qua kiếp nạn này, mãi mãi bên nhau.

– …

– Phi nhi! Nàng không phải là không biết lòng ta chứ? Ta thật sự yêu nàng.

Tâm Diệp Phi một thời chấn động. Tuy biết hắn có cảm tình với mình nhưng lại chẳng nghĩ đến chữ “yêu”. Bản thân nàng biết mình dù có trốn tránh bao nhiêu thì vẫn biết được rằng trong tim mình có hắn. Khi thấy hắn vì bảo vệ nữ nhân khác mà mắng mình thì nàng đau đến không thở được, tim như bị ai giày xéo. Khi thấy hắn ôm nữ nhân khác trong lòng mà vị trí đó lúc đầu đáng lý ra thuộc về mình mặc dù biết rõ nguyên nhân nhưng nàng cũng ghen tị, chỉ đơn thuần là không biểu hiện ra mặt ngoại trừ tỏ thái độ không quan tâm, thế thôi.

Ai biết đâu nàng lại yêu cái tên ngốc tử này cơ chứ, một trang chủ lạnh lùng, mưu mô của Trúc Lâm sơn trang, một các chủ tàn bạo, tàn nhẫn của Vô Danh các, một Phi Phi cô nương băng lãnh, liệu sự như thần, thế cư nhiên lại trao trái tim mình cho một kẻ chẳng ra gì. ( Phi Phi: Mặc dù biết là không thể chẳng ra gì nhưng vẫn phải dèm lão đại xuống nhằm tâng bốc bản thân xíu. Sống không vì mình trời chu đất diệt nga~ )

– Ta với Tiểu Yến chẳng có gì gọi là ái muội cả, chẳng qua ta nợ phụ thân nàng ấy quá nhiều, muốn làm chút gì đó để báo đáp ân tình thôi.

– Ta biết.

– Xin lỗi đã không quan tâm đến cảm nhận của nàng.

– Ta không để ý.

– Từ giờ hãy để ta lo lắng cho nàng, được không?

– …

– Hử?

– Ừm!!!

Hai người, một nam một nữ, ôm nhau ngắm nhìn mặt trời dần dần lặng dưới hàng dương phía xa xa. Sự thay đổi từ ánh sáng buổi chiều tàn hoàng hôn chuyển sang đêm rét đậm vẫn không khiến hai người họ cách xa nhau. Dường như chỉ cần có đối phương bên cạnh thì thế giới này chẳng là gì cả.

Diệp Phi ngả đầu dựa lên vai Thiên Kỳ thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ sâu bình lặng chưa từng có. Đối với cuộc đời của nàng, từ nhỏ đã là một cô nhi may mắn được sư phụ nhận về nuôi cùng dạy dỗ. Lớn lên trừ bỏ các muội muội thân thuộc thì nàng luôn mang khuôn mặt lạnh tanh giao tiếp với mọi người bởi trọng trách trang chủ của một sơn trang mà thiên hạ luôn nhòm ngó làm sao có thể ngày ngày ăn ngon ngủ yên nhàn hạ sống chứ.

Thiên Kỳ cũng thế, cuộc sống của hắn không bình lặng nơi hoang sơ như Diệp Phi mà luôn luôn lúc nào cũng tranh đấu triều chính về quyền lực, binh lính. Mẫu thân mất không biết lý do, hai huynh đệ dựa vào nhau và sống. Trang thúc thúc yêu thương bảo hộ hai người nhưng giờ người thân duy nhất cũng vì hắn mà ra đi thế thì cuộc sống này đối với hắn thật phi lý. Nếu không có sự xuất hiện của nàng thì có lẽ hắn sẽ mãi mãi không thể biết đến hỉ, nộ, ái, ố của nhân gian, không có những gương mặt lúc như hài tử, lúc như yêu mị, không có cảm giác ghen với nam nhân khác, nhớ nhung một nữ tử, say đắm ngắm nhìn nàng, lo lắng cùng yêu thương vô bờ bến.

Cả đời này, có lẽ, nàng chỉ thuộc về mình hắn và hắn sẽ chỉ là của nàng mà thôi.

– “Hừ! Huyết Sát cung. Giỏi cho một Mộ Dung Sơ Tuyết. Ngươi cư nhiên dám lừa dối ta. Khó trách sao ngươi kẻ thù nhiều đến như vậy” Thiên Dực đi đi lại lại trong phòng trước mặt Sơ tuyết khiến hắn cứ nhíu mày vì chóng mặt mà không biết phải làm sao để dừng nàng lại.

– “Không phải ta lừa dối nàng mà là vì nàng không có hỏi đó chứ” Hắn trương vẻ mặt ngây ngô khó đỡ khiến tâm “cầm thú” của Thiên Dực một trận nổi lên dậy sóng nhưng vẫn vì đại cục làm trọng, nàng kiềm *** lại “thú tính” của mình. ( Phi Phi: Viết tới đây tự dưng ta nghĩ chả biết Ngũ muội rốt cuộc là con gì nữa? Động vật không xương sống? Động vật đơn bào, đa bào? Động vật thân mềm? Động vật có… ách… **? Phỉ nhổ!!! )

– “Ta không có hỏi ngươi hả?” Thiên Dực đứng khựng lại giữa phòng quay sang đính chính với Sơ tuyết một lần nữa vì thanh danh của mình “Thì tại ta không biết nên không có hỏi”.

– “Thế thì đâu phải lỗi của ta sao nàng cứ sỉ nhục ta thế?” Sơ Tuyết giương hai tròng mắt rưng rưng ngân ngấn lệ nhìn Thiên Dực làm nàng… nổi một trận da gà. Nam nhân này cư nhiên còn có bộ mặt phản khoa học này sao? ( Phi Phi: Lão Ngũ đáng lý ra nên làm huynh đệ với phu quân ta. Cả hai cùng một trại )

– “Ách! Ngươi đừng làm khuôn mặt đó. Ngươi có biết người ngươi rất dễ khiến cho ta phạm tội không hả?” Thiên Dực lui dần về phía cửa ra vào trong khi hai tay cứ xoa xoa vào nhau xua đuổi cảm giác rờn rợn người.

– “Nàng muốn đi đâu?” Sơ Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Thiên Dực nắm lấy tay kéo nàng vào lòng tránh “linh vật” của mình một đường chạy thoát “Đại tỷ của nàng sắp chúng ta một phòng. Nửa đêm chạy nhong không sợ nàng ta xử nàng theo gia quy sao?”

– “Đại tỷ ta khi nào lại quyết định như thế?” Thiên Dực ngơ ngơ ngác ngác, nàng có cảm tưởng như mình bị Diệp Phi bán đứng nhằm giúp nàng ta lôi kéo Huyết Sát cung vào công cuộc soán ngôi của mình “Mà ngươi khi nào lại học theo cái vụ gia quy của nhị tỷ ta?” ( Phi Phi: A di đà Phật! Thí chủ thông cảm. Ta vì đại cục nên bán muội cầu vinh nga~ )

– “Ta nào có học. Tại thấy nó có hiệu quả đối với nàng nên mang ra dùng thử” Sơ Tuyết một mặt vô tội kéo Thiên Dực về giường ôm chặt lấy. Vung tay một cái khiến đèn cầy trong phòng tắt phụt đồng thời màn trướng của theo đó mà rũ xuống “Ngủ thôi”

Chỉ là ngủ, không có gì xảy ra hết nhé! Nhưng thật lấy làm khó hiểu khi hai tên háo sắc ở cùng với nhau trong khi cả hai lại vô cùng suất theo giới của mình mà lại trong trắng như lụa, tinh khiết như sương. Trời ạ! ( Phi Phi: … Nôn! )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play