Sáng hôm sau
chim hót líu lo ngoài cành, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, dân cư tấp
nập ồn ào nào nhiệt như đàn ong vỡ tổ nhưng vẫn không đánh thức nổi hai
con sâu ngủ bên trong một căn phòng sang trọng của khách điếm.
Thiên Dực lờ đờ mở mắt thấy
mình trong tình trạng “đặt biệt” cũng không lấy gì là giật mình khiến Sơ tuyết một trận hoài nghi.
– Ngươi không la làng như những nữ nhân khác?
– Sao phải la? Dẫu sao điều này đối với ta cũng quá quen rồi.
– “Nàng…” Ai da! Ta nghe như
mùi dấm chua bốc lên đâu đây. Hai mắt Sở Tuyết long lên sòng sọc nhìn
Thiên Dực nhưng nàng vẫn thủy chung lắc lắc cổ cho đến khi ngồi ngẫm
nghĩ lại đại từ nhân xưng mà hắn đã gọi mình.
– Ngươi vừa gọi ta là gì?
Sơ Tuyết vẫn còn đang điên
tiết lên, nữ nhân này cư nhiên dám nói nằm trong lòng nam nhân là thấy
bình thường làm hắn nhất thời như muốn một đao chém hết tất cả nam nhân
tồn tại trên Hàn Thiên quốc này ( Phi Phi: Trừ Thiên Kỳ ca ca của ta ra nghen! )
– Hay nàng muốn ta gọi tiếng nương tử?
– Hỗn đản.
Chưa kịp để Thiên Dực tung
cước vào người Sơ Tuyết thì hắn đã một cẳng bay thẳng xuống bên dưới ăn
sáng. Nàng bực bội vì sơ ý mà bị hắn phát hiện ra mình là nữ nhân cũng
chán ghét vô độ, định cùng hắn đùa giỡn bỡn cợt đôi chút rồi tiện thể ăn hắn sạch sành sanh mà kiểu này không khéo mình bị phản tác dụng thành
ra bị hắn ăn trước quá. Lần đầu tiên trong cuộc đời sắc “nam” của Dực Ma Vương lại dính chiêu cắn đuôi mình như thế này thật là mất cái bản mặt
“đàn ông”.
Cũng một thân nam y tiêu sái
bước xuống bên dưới, nàng dáo dát dòm ngó xung quanh sau đó tiến lại
ngồi đối diện với Sơ Tuyết thẳng tay lấy đũa gắp đồ ăn như bình thường.
Đang ngậm một đống màn thầu trong miệng thì thân ảnh quen quen lạ lạ
nhưng vô cùng kinh hãi xuất hiện trong tầm mắt khiến Thiên Dực nghẹn đỏ
cả mặt buộc Sơ Tuyết phải nhân từ vuốt vuốt lưng cho nàng sau đó hướng
ly trà vừa rót ôn nhu nhìn Thiên Dực nhưng giờ phút này đây đôi mắt to
tròn long lanh sâu thẳm kia không hướng về hắn mà hướng về đằng sau hắn.
Sơ Tuyết cũng quay lưng nhìn
thì đằng xa xa là thân ảnh của ba nam nhân đi cùng bốn nữ nhân trông rất có khí khái bậc vương tôn thì không khỏi chau mày. Chẳng lẽ Thiên Dực
đang nhìn tên nam nhân bạch y kia sao? Bộ hắn không tiêu sái bằng gả đó
ư? ( Phi Phi: Cho dù có 100 Sơ Tuyết cũng không bằng phu quân của ta. Hắc hắc )
Thiên Dực cúi gằm mặt xuống
vái thiên vái địa, vái phật tổ, vái bồ tát, vái sư phụ, vái sư mẫu, vái
tứ muội, vái tứ muội phu rằng đừng cho hai người đó thấy nàng cũng như
biết nàng đang hiện diện nơi đây, nếu không nàng nhất định chết rất khó
coi.
Nhưng đối với ả sắc “nam” gây
ra khá nhiều kinh hoàng cho nam nhân cũng như khiến bọn chúng “thất
thân” thì cho dù Phật Tổ Như Lai cũng không thèm cứu, tứ muội cùng tứ
muội phu mãi mãi không nhìn nàng còn sư phụ, sư mẫu chưa có chết thì sao mà phù hộ được cơ chứ.
Tiếng xé gió ù ù bên tai khiến mày của không những Thiên Dực mà còn Sơ Tuyết nhăn nhúm lại. Hắn nhanh
chóng kéo nàng ra sau lưng mình trong khi tay thì lật bàn lại chắn năm
ngân châm hướng về phía nàng. Hành động của hắn nhanh hơn cả ngân châm
trong tay Trúc Nhã khiến mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
– Sơ Tuyết, ngươi bảo trọng, ta đi trước đây.
Thiên Dực thì thào bên tai hắn rồi quay lưng một cước bay đi khiến bản thân Sơ Tuyết đứng như trời
trồng trong khi hắc tuyến đã nổi đầy đầu nhìn nữ nhân chết tiệt kia.
Nàng cư nhiên thấy tai ương liền bỏ hắn chạy lấy người đấy.
– Ngũ muội! Chạy đi đâu?
Tiếng gọi “thân thương” của
Diệp Phi thoát ra dịu dàng nhưng qua tai Thiên Dực thì vô cùng “kinh
hỉ”. Thiên Dực quay lưng lại, từ từ bước đến bên chiếc bàn hiện tại đang có đại tỷ, nhị tỷ của mình cùng một nữ nhân và một nam nhân lạ mặt ngồi trong khi Tử y cùng hai nam nhân chưa từng gặp đứng xung quanh.
Thiên Dực đứng nghiêm trang
khoanh tay như hài tử, hai mắt cụp xuống như chịu rất nhiều ủy khuất
nhìn Diệp Phi. Hành động này khiến cho Sơ Tuyết không khỏi kinh ngạc khi nữ tử ngông cuồng ngày hôm qua mình mới gặp cư nhiên lại có mặt trái
như thế này. Hắn không khỏi cười thầm trong bụng, cứ hễ còn Thiên Dực
bên cạnh thì không thiếu trò thú vị để hắn xem.
– “Thấy đại tỷ còn chạy sao?”
Trúc Nhã nhàn nhã nhấp ngụm trà, mặt không nhìn Thiên Dực nhưng ngữ khí
lạnh lùng khác hẳn thường ngày khiến Thiên Kỳ vô cùng khó hiểu. Trúc Lâm sơn trang còn bao nhiêu tỷ muội nữa đây?
– Đại tỷ, nhị tỷ, thật ra
muội… muội… Ách! Muội định sẽ đến kinh thành gặp mọi người, hôm nay định xuất phát đây. Ai ngờ gặp hai người nên nhất thời… nhất thời… kinh hỉ
quá độ.
– “Nhị muội! Gia quy của chúng ta nếu bỏ nhà đi quá hai tuần mà không có tin tức gì thì sao?” Diệp Phi ngữ khí lạnh lẽo phất phơ chiếc phiến trong tay nói khiến Thiên Dực
nhất thời mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm.
– “Hai tuần thì quỳ ở Trúc
Thanh viện hai canh giờ, cấm cửa hai tháng. Còn hơn thì cứ hai tuần nhân lên” Trúc Nhã vừa nói vừa hướng Thiên Dực mỉm cười… đểu khiến nàng ta
nhất thời tức tối đến á khẩu.
– “Muội đi bao lâu rồi?” Phi
Phi vẫn nhàn nhã ăn trong khi không để ý câu mình nói đã đem Thiên Dực
quăng thẳng xuống âm tỳ.
– Đại tỷ, chỉ có… chỉ có… ba tháng thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT