- Ta không đi. Ta phải ở lại bảo vệ cho Phi nhi.

– “Bảo vệ ta làm gì? Có nhị muội ở đây kẻ nào dám làm gì ta? Trong khi có người đang cần ngươi bảo vệ bên ngoài kia kìa” Giọng nàng tuy vẫn lạnh lẽo nhưng vào lỗ tai hắn thì biến ra là mùi dấm chua lâu năm ( Rinny: Lỗ tai huynh có công dụng như lỗ mũi à? )

– Nàng đang ghen?

– Hơ! Ngươi ăn đậu hũ thối hay sao mà có cái suy nghĩ tiêu cực như thế nhỉ?

– Không thì sao nàng lại mang ngữ khí đó đối với ta? Rõ ràng là đang ghen mà.

– Giờ ngươi không biến ra khỏi đây ta liền cho ngươi nếm mùi Huyết Lệ.

– Ta đi. Ta đi là được chứ gì? Hảo hảo nghỉ ngơi, chiều ta sẽ mang cháo vào cho nàng.

– “Nhị muội!” Nàng hướng trúc Nhã đang nhàn nhã hớp từng ngụm trà xem trò oanh oanh yến yến của hai người “Chúng ta ra ngoài ăn”.

– Không được! Nàng đang bệnh phải ăn…

– “Cút ra ngoài ngay cho ta. Lôi thôi” Trúc Nhã ném chum trà về phía thiên Kỳ khiến hắn một cước phóng nhanh ra ngoài không dám ngoảnh đầu lại.

Cửa đã đóng. Khi chắc chắn rằng không còn ai xung quanh để có thể nghe lén, Diệp Phi mới ngồi thẳng dậy nhìn nhị muội của mình hỏi.

– Có chuyện gì?

– “Đúng là không qua mắt được tỷ. Vô Danh các báo rằng lão hoàng đế bệnh rất nặng” Trúc Nhã rót ly trà nóng hổi thổi cho thật nguội rồi hướng đến chỗ Diệp Phi đặt cẩn thận vào tay nàng.

– “Độc gì?” Diệp Phi nhíu nhíu mày tính toán trong đầu.

– Tỷ là thánh hay sao mà cái gì cũng đoán ra hết vậy? Chỉ là loại cỏn con gây mệt mỏi và muốn bức nạn nhân chết lúc nào cũng được.

– “Có vẻ như thái tử đang âm mưu điều khiển triều chính đây. Nam Phong biết chưa?” Nàng nhấp ly trà trong tay và không quên nhớ đến kẻ muốn lên ngôi trị vì Hàn Thiên quốc mà nàng muốn giúp đỡ kia. Ai biết chừng sau này hắn sẽ trở thành tam muội phu thì sao cơ chứ?

– Đã biết.

– Gửi bồ câu bảo ngũ muội, lục muội cùng thất muội đến Vô Danh các báo danh trong vòng hai tuần tới. Ngày mai chúng ta xuất phát trở về.

– “Với bệnh trạng của tỷ hiện giờ?” Trúc Nhã không khách khí nâng tay Diệp Phi lên bắt mạch thêm lần nữa phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.

– “Nếu ta đoán không nhầm thì ba ngày nữa sẽ khỏi hoàn toàn” Diệp Phi nở nụ cười trên môi, một nụ cười tự tin mình sẽ chiến thắng tử thần cũng như chiến thắng kẻ thù không đội trời chung của chính mình.

– “Riết muội không biết thần y là muội hay tỷ nữa” Trúc Nhã nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực đẩy cửa bước ra ngoài để không khí yên tĩnh cho Diệp Phi nghỉ ngơi.

( Phi Phi: Ngũ muội… lên sàn…ten ten ten tèn… )

Ở một góc nào đó của Hàn Thiên quốc.

Trong một tửu lâu khá khang trang nổi tiếng.

Trong một căn phòng ngập tràn xuân ý dồi dào, dồn dập từng cơn.

– Đừng mà!… Xin ngươi… Đừng…

– Thật là thơm quá đi! Ngươi làm ta không cản được tâm can của bản thân mình rồi.

– Đừng!… Xin ngươi… Sẽ rất đau…

– Hỗn đản! Ta không sợ thì ngươi sợ cái gì? Còn không mau tới đây.

– Hứa là sẽ nhẹ tay?

– Ta chính là một kẻ rất biết thương hoa tiếc ngọc. Đến đây nào…

– Ứ!

Rõ ràng thanh âm nũng nịu, méo mó, than thở kia là của một… nam nhân. Phải! Chắc chắn là nam nhân. Còn giọng còn lại thì trong thanh như một nữ tử nhưng lời lẽ khiến người nghe không thể không rùng mình.

Căn phòng ngập tràn ánh sáng từ những chiếc nến đỏ trang hoàng khắp nơi như một hỉ phòng. Nam tử quần áo đã vơi hết một nửa để lộ ra bờ ngực săn chắc cùng làn da trắng nhưng không kém phần quyến rũ nữ nhân. Nữ tử quần áo tuy còn vẹn nguyên nhưng lại nhăm nhúm khiến người khác nhìn vào không khỏi trào máu…họng.

Cái quan trọng ở đây chính là… nữ tử đang trong tư thế gợi cảm nằm… bên trên nam tử. Chiếc lưỡi dài đung đưa trên khuôn ngực vạm vỡ khiến hắn ta đê mê khắp mọi tế bào trong cơ thể.

Đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cả hai dừng động tác lại… chuyển sang hôn môi đầy kịch tính. Nữ tử đẩy nam nhân rớt xuống giường không thương tiếc. ( Rinny: Ta nhớ có người nói “Ta là kẻ rất biết thương hoa tiếc ngọc” mà )

– “Mai ta sẽ đến tìm ngươi” Lời lẽ lạnh lùng từ miệng nữ tử phát ra khiến nam nhân kia choáng váng nhưng gương mặt vẫn còn vương chút đỏ do ngại ngùng.

– “Nhớ đó” Nói rồi nam nhân đủng đỉnh đẩy cửa bước ra ngoài không quên liếc mắt nhìn người vừa gõ cửa phá vỡ niềm vui của hắn.

– “Có chuyện gì?” Nữ tử nhanh chóng chỉnh trang lại bộ nam phục trên người mình. Giờ đây trông “hắn” không còn vẻ gì là một nữ tử yêu mị lúc nãy nữa, chỉ còn là một công tử đỉnh thiên lập địa, mắt phượng mày ngài khiến bao nữ tử trên đời đều phải ngoái đầu ngước nhìn hận một nỗi không thể đem “hắn” về làm trượng phu của mình.

– “Chủ nhân” Một nam nhân khác bước vào không quên đóng cửa hướng “hắn” trả lời “Nhị tiểu thư gửi bồ câu bảo chủ nhân về Vô Danh các gấp”.

– “Nhị tỷ? Đại tỷ có chuyện sao?” Giờ thì biết là ai rồi nhá! Ngũ tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang Thiên Dực hay còn có cái tên khác chính là Dực Ma Vương người người đều biết, nhà nhà đều nghe. Tất cả nam nhân ở Hàn Thiên quốc đều run rẩy khi nhắc đến cái tên này nhưng không một ai thoát khỏi mị lực của nàng ngoại trừ… ai rồi từ từ sẽ biết.

– Trong thư nhị tiểu thư có nói trang chủ trúng Huyết Lệ của Mạc Linh.

– “Rồi chết chưa?” Thiên Dực phe phẩy chiếc phiến ( Rinny : quạt giấy ) trong tay nhàn nhã hỏi lại khiến nam tử kia nhất thời đổ mồ hôi đầy trán.

– Dạ! Đã chữa sắp khỏi.

– Thế còn bảo ta về làm gì? Ta là chơi chưa có đã cơ mà.

– Nhị tiểu thư bảo trang chủ quyết định giúp Hàn vương gia soán ngôi nên cần sự giúp đỡ của chủ nhân ạ!

– “Soán ngôi?” Thiên Dực tay xoa xoa cằm mỉm cười ngạo nghễ khiến tên thuộc hạ kế bên phải lùi xa vài bước “Đại tỷ cuối cùng cũng tìm ra trò chơi thú vị rồi đây. Lên đường về Vô Danh các”.

– Tuân lệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play