Thế là hôm sau mọi người chia nhau
ra làm nhiệm vụ được giao. Diệp Phi cùng Thiên Kỳ ngồi trên xe ngựa
tương đối lớn đủ cho năm người ngồi, bên ngoài là Tử y cùng phu xe. Hai
bên xe ngựa nay lại xuất hiện thêm Hắc Dạ và Hắc Ảnh cưỡi hai con hắc mã và bạch mã bảo vệ.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện
thật nhiều quân lính bảo vệ một cỗ xe ngựa màu vàng và lương thực khiến
dân chúng hiếu kỳ đổ ra hai bên đường trông ngóng. Tin tức triều đình cử nhị vương gia Hàn Thiên Kỳ hộ tống Phi Phi cô nương đi xuống
miềnNamphân phát lương thực cứu tế được truyền từ người này sang người
khác khắp thiên hạ.
Có người bảo nhất định là kế
dụ binh của hoàng đế nhưng có người lại sửa rằng Phi Phi cô nương rất
tốt bụng, lo lắng cho dân nghèo nên mới rút ngân lượng đi cứu tế. Mỗi
người một câu nhưng vấn đề đều bao quanh Diệp Phi là người ra sao, tốt
như thế nào. Tin đồn nàng sẽ trở thành nhị vương phi cũng xuất phát từ
đó mà ra khiến nàng ngày đêm ăn ngủ không yên với mớ tin đồn trong khi
Thiên Kỳ hắn cứ nhí nha nhí nhảnh đi nghe ngóng tin tức.
– “Ngươi đừng có cứ như con
nít như vậy nữa được không Thiên Kỳ?” Diệp Phi buông mật thư do Hồng y
gửi đến thông báo tính hình Vô Danh các và trong hoàng cung xuống bàn
ngước nhìn nam nhân cứ léo nhéo với Hắc Dạ về chuyện vương phi của nhị
vương gia.
– “Người ta đã nói là chỉ ngốc khi ở cạnh nàng thôi mà” Thiên Kỳ chu chu mỏ trả treo khiến Hắc Dạ cứ
nín cười như muốn nội thương. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy chủ nhân
của mình thay đổi diện mạo lẫn tính cách hoàn toàn khi đứng trước mặt nữ tử này. Nàng ta coi bộ còn cao tay ấn hơn cả thái tử đương triều nữa
cơ.
– “Ngươi không ngưng ngay cái
màn khiến người khác muốn nôn đó ta liền bảo Hồng y xách Thủy Nhạn Yên
đến trao cho ngươi” Diệp Phi cột thư trả lời vào chân con bồ câu trắng
rồi phất cho nó bay đi.
– “Nàng đừng có lừa ta, nàng
ta bị Hồng y diệt khẩu từ lâu rồi” Thiên Kỳ thót tim một cái khi nghe
tên của nữ nhân khiến hắn chút nữa là gây đại họa nhưng khi nhờ kỹ lại
thì thở phào nhẹ nhõm.
– Thử không?
– Không.
Chuyến đi vẫn bình yên cho đến ngày thứ năm khi cả đòan đến tòa thành lớn thứ ba cả nước nhưng không
bằng so với kinh thành. Thành An Lạc quả đúng với cái tên của nó, dân
chúng an cư lạc nghiệp khác hẳn so với những trấn khác dưới quyền cai
trị của hoàng đế.
Trấn giữ thành là tướng quân
Trang Huyên Thuần, anh ruột của Trang quý phi hay còn là thúc thúc của
thái tử đương triều nhưng ngặt một nỗi Trang tướng quân lại chán ghét
lẫn căm phẫn trước những gì Hàm Nghị gây ra cho dân chúng nên đã đầu
quân giúp đỡ Thiên Phong.
Thiên Kỳ đưa nàng đến phủ
tướng quân nghỉ chân trước khi tiếp tục lên đường. Nơi đây quả đúng ý
với nàng, nơi trung tâm của phủ là một chiếc ao trồng đầy sen hồng thơm
ngào ngạt khiến nàng như mê say trước cảnh đẹp thiên nhiên dưới bàn tay
con người tạo ra.
Trang tướng quân là một trang
nam tử đã ngoài tứ tuần nhưng ngũ quan vẫn còn thanh tú, cường tráng.
Ông thấy Thiên Kỳ bước vào thì vội vội đứng dậy tay bắt mặt mừng.
– Kỳ nhi! Con đến rồi sao? Còn Phong nhi đâu?
– “Thúc thúc, lần này con
xuống miền nam cứu tế còn đại ca thì đưa quân lên miền bắt chống quân Nô nhưng thật ra là kế hõan binh do Phi nhi bày ra” Thiên Kỳ không khách
khí kéo ghế cho Diệp Phi ngồi xuống rồi mình cũng ngồi kế bên nàng.
– “Ra đây là Phi Phi cô nương
mà mọi người đồn đại sao? Thật vinh hạnh cho ta” Trang tướng quân nhìn
Diệp Phi không khỏi gật đầu tấm tắc khen nữ tử dung mạo xinh đẹp hút hồn người này lại là lão bản của nhiều khu buôn bán sầm uất khắp Hàn Thiên
quốc này.
– Trang tướng quân khách khí rồi. Tiểu nữ họ Diệp tên Phi nên người cứ gọi ta là Phi nhi như Thiên Kỳ là được.
– “Hai đứa quả rất đẹp đôi”
Trang tướng quân quay sang Thiên Kỳ cười trêu chọc khiến mặt Diệp Phi đỏ như gấc còn Thiên Kỳ chỉ cười thật tươi như đồng ý với câu khẳng định
của thúc thúc mình.
– “Thiên Kỳ ca ca” Ngoài cửa
bỗng xuất hiện một nữ tử khỏang chừng 16 tuổi, dung mạo thanh tú, mắt to mày ngài. Chỉ mới 16 tuổi đầu đã như thế này chắc khoảng chừng vài năm
nữa sẽ đạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân mất.
– “Phi nhi, đây là con gái ta, Trang Bảo Yến, nó chính là biểu muội mà hai đứa Phong nhi và Kỳ nhi
thương yêu nhất đó” Trang tướng quân ân cần nắm tay con gái mình hướng
Diệp Phi giới thiệu.
– Trang cô nương, ta là Diệp Phi.
– “Tỷ gọi ta là Tiểu Yến như
Thiên Kỳ ca ca được rồi” Nói đoạn Bảo Yến quay sang nắm chặt lấy tay
Thiên Kỳ nũng nịu “Huynh đến sao không bảo để muội đích thân xuống bếp
chuẩn bị vài món đãi huynh?”
– “Ta nào dám để Tiểu Yến bận
tâm, muội càng lớn càng đẹp ra đấy, nhưng sao chưa có ai đến rước thế
nhỉ?” Thiên Kỳ vừa xoa xoa đầu Bảo Yến vừa cười nói nên không để ý thấy
cái nhíu mày rất nhanh biến mất xuất hiện trên mặt Diệp Phi.
– “Tại người ta còn chờ huynh
thôi” Bảo Yến xé xé vạt áo mình nói xong thì hai mặt đã đỏ như gấc chín
tung tăng bỏ chạy ra ngoài tránh ngượng.
– “Ta sẽ báo lại với Thiên
Phong cho huynh ấy sớm làm chủ chuyện này mới được” Diệp Phi khẽ thở dài một hơi rồi nói, tuy gương mặt rất đắc ý trước quyết định của mình
nhưng ai biết được trong lòng nàng bây giờ đây đang dậy sóng.
– “Nàng thôi nói nhảm đi. Hừ.
Thúc thúc, con đưa Phi nhi về quán trọ nghỉ ngơi, có gì thúc cứ cho
người đến gọi bọn con là được” Thiên Kỳ nói xong không đợi Trang tướng
quân gật đầu đã vội vội vàng vàng nắm tay Diệp Phi lôi đi cho mau như
tránh tà.
Cả hai đi thật chậm trên phố
như để thưởng thức khỏang thời gian bình lặng bên nhau. Mọi người xung
quanh đều hướng ánh mặt đến cặp đôi tiên đồng ngọc nữ vừa hạ thế. Nam
nhân nhìn Diệp Phi với ánh mắt si dại, nữ nhân ngắm Thiên Kỳ như không
muốn dứt ra. Ai cũng muốn mang hai người về nhà trưng bày để ngắm trước
vẻ đẹp phải nói khuynh nước khuynh thành của hai người họ. Nhưng ước mơ
cũng chỉ là ước mơ. Nam nhân tiếc nuối còn nữ nhân ghen tị khi họ nhìn
xuống phía dưới hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau càng thêm hạnh phúc.
Diệp Phi vẫn để yên bàn tay
của mình được bao bọc bởi bàn tay to lớn của hắn. Nàng sẽ luyến tiếc lắm hơi ấm từ lòng bàn tay đó nếu một ngày hắn độ ngột buông ra.
Trong khi đó Thiên Kỳ lại càng siết chặt cái nắm tay của mình hơn như hứa với nàng và cũng là răn lòng mình sẽ không bao giờ buông bàn tay nhỏ bé này để nàng lạc lỏng trơ
trọi một mình.
– “Từ nay không cho phép nàng
gọi thẳng tên ta, chỉ được gọi Tiểu Kỳ, huynh và xưng muội hoặc thiếp
cũng được” Hắn chậm rãi nói không thèm để ý đến hai tròng mắt như muốn
lòi ra ngoài của nàng.
– “Tại sao? Ta quen rồi. Tiểu
Kỳ thì được nhưng muội hay thiếp thì không” Nàng ngữ khí lạnh lùng thẳng thắng khiến mặt hắn tiu nghỉu thấy phát tội.
– “Nếu vậy xưng muội đi” Dùng vũ lực không được vậy hắn đành giở chiêu năn nỉ vớt vác tạm thời vậy.
– Tùy ngươi.
– Ngươi?
– Thì tùy huynh, được chưa? Ngốc tử.
– Được, nhưng ta không có ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT