- Không ngờ vương gia lại có hứng thú đến việc nghe lén chuyện của nữ nhân đến như vậy.

Thiên Kỳ từ trong bụi cây bước ra, ánh mắt sóng sánh một tia ôn nhu đầy thú vị hướng đến nàng rồi nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh. Hắn khẽ phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện với Diệp Phi mà cười.

Nụ cười này nàng đã không được thấy bao lâu rồi? Nàng cứ nghĩ rằng cả đời này cũng sẽ không được nhìn thấy nó nữa.

- Nàng không sợ ta trừng trị nàng vì dám ra oai với nữ nhân của ta sao?

Bốn chữ ‘nữ nhân của ta’ cất lên khiến cõi lòng Diệp Phi đau đớn nhưng cảm giác đúng là không còn khó chịu như lúc trước, nàng thầm nghĩ rằng có khi nào tình cảm mình giành cho hắn ngày càng mai một đi không?

- Nếu muốn trách phạt thì ngươi đã làm ngay lúc nàng ta còn ở đây để lấy lòng mỹ nhân rồi.

Thiên Kỳ không nói gì, hắn chỉ ngồi ngây dại ngắm nhìn nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng. Gương mặt này đối với hắn mà nói thì đôi lúc lại thấy rất quen thuộc nhưng đôi lúc cũng thấy rất lạ lẫm.Có những đêm, hắn đã vô tình mơ thấy nàng. Hắn thấy nàng ôn nhu mỉm cười với hắn, bàn tay mềm mại kia nắm chặt lấy tay hắn dẫn đi khắp nơi, làn da trắng trẻo không chút tì vết tựa vào lồng ngực vững trãi của hắn, mùi thơm của hoa liên hương trên người nàng thoang thoảng trong gió xoa dịu đi mệt mỏi.Nghĩ đến đó, thân dưới hắn đột ngột thay đổi, cảm giác dục vọng lần đầu tiên tự dưng lại nảy sinh mà thậm chí dù cho Ưu Song có khiêu khích như thế nào thì nó cũng không giống như lần này. Nữ nhân này, chỉ cần nàng xuất hiện trong tầm mắt thì hắn cũng đã không thể kiềm chế lòng mình muốn ôm nàng, hôn nàng, ‘ăn’ nàng sạch sẽ.

- Phi nhi!

Diệp Phi im lặng nhìn Thiên Kỳ, đâu đó trong mắt nàng ánh lên một tia ưu thương xa vời. Hai từ “Phi nhi” nàng đã không được nghe hơn nửa năm rồi, mà thay vào đó chỉ có tiếng “Song nhi” tan nát cõi lòng một con người.

Tình yêu hắn nàng đối với hắn quá mong manh hay chính trong trái tim hắn, hình bóng của nàng vẫn chưa ăn sâu như rễ cây bám vào tận gốc gác? Để tất cả giờ đây tan tành trong mây khói vô tung vô ảnh. Để nàng và hắn phải xa cách nhau một thời gian rất dài vô tình làm cảm tình hai người ngày một phai phôi. Để một thai phụ như nàng không thể cảm nhận được sự chăm sóc ôn như của phu quân trong thời gian vất vả chín tháng mười ngày đầy gian khổ. Để hài tử của nàng khi sinh ra sẽ không có cơ hội gọi người sinh ra mình hai tiếng “phụ thân!”

- Nàng suy nghĩ gì vậy?

Nhìn thấy ánh mắt bi thương chỉ chăm chú về một cõi xa xăm của Diệp Phi làm lòng Thiên Kỳ thêm hồi khó chịu. Tại sao ánh mắt mất mát đó lại khiến hắn như lạc vào một cõi u mê không lối thoát? Nàng như một đoá hoa hướng dương giữa đại ngàn ngập tràn nắng ấm đung đưa những giọt sương mát lành gột rửa sớm mai. Nàng trong lành, thánh thiện khiến hắn như bị thôi miên, hớp hồn nhưng chính bản thân hắn lại khao khát cảm giác bị chính nàng thu phục như thế này.

- Ngươi nghĩ ta nên đặt tên gì cho hài tử của ta đây?

Diệp Phi nhìn Thiên Kỳ nhẹ nhàng vấn. Có lẽ đây là những gì nàng muốn hắn làm cho nàng cuối cùng. Nàng muốn con nàng hạnh phúc khi biết rằng tên chúng là do chính phụ thân của mình đặt ra mặc dù suốt đời này có lẽ chúng cũng không biết phụ thân là ai đi.

- Hài tử… là con của ta? Đúng không?

Thiên kỳ nhíu mày nhìn nụ cười trong vắt của nàng. Nàng là vương phi của hắn, ngay từ lúc tỉnh dậy thì nàng đã mang thai rồi, cho dù hắn không còn nhớ một chút gì đi chăng nữa thì hắn vẫn biết cái thai là của hắn. Với lại chính hoành huynh từng bảo hắn yêunthương, cưng chìu nàng như thế nào cơ mà cho nên nhất định, nhất định hắn phải bắt nàng ở lại đây để hắn có thể chăm sóc nàng trong những ngày lâm bồn. Đó không còn là bổn phận nữa rồi bởi vì đâu đó trong thâm tâm, Thiên Kỳ vẫn khao khát được làm điều đó như một nam nhân thật sự của nàng.

- Nếu là nam hài thì hãy mang tên Hàn Thiên Bình, còn là nữ hài thì là Hàn Thiên An, nàng nghĩ thế nào?

- “Thiên Bình… Thiên An… bình bình an an” Diệp Phi ngước mặt lên trời khẽ thở dài “Đây là song thai, ta nghĩ ngươi nên nghĩ ra thêm hai cái tên nữa”

- “Nàng nên trở về vương phủ” Thiên Kỳ không tiếp tục bàn về vấn đề lúc trước mà thẳng thắn yêu cầu nàng. Với hắn, việc đặt tên cho con là vô cùng xa vời. Ngay cả Ưu Song đang mang thai mà hắn vẫn xem như không có chuyện gì nhưng không hiểu thế nào mà trong lòng vẫn ước mong con của mình với nàng được gọi Bình Bình An An. Thậm chí hai cái tên này hắn đã nghĩ ra từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp nói ra.

- “Về đây?” Về đây để nhìn hắn cùng nữ nhân kia tình chàng ý thiếp hay sao? Về đây với cương vị là một vương phi hay chỉ là khách nhân cần sự giúp đỡ? Mến su trở về, nàng còn có cơ hội cất bước ra đi lần nữ hay sẽ càng luyến tiếc dung nhan kia, sự nồng ấm trong trí tưởng tượng kia lẫn tiếng nói nụ cười của hắn?

- “Nàng không thích?” Hắn thấy rõ sự lưỡng lực trong mắt nàng, hắn hiểu rõ nàng đang lo sợ điều gì nhưng chính bản thân hắn không biết bằng cách nào để trấn an tâm hồn của nàng đây.

- “Có lẽ ta sẽ về nhà” Diệp Phi ngước nhìn về hướng đông, nơi đang có một thủ phủ vẫn chờ đón nàng trở về dù cho bất kỳ lúc nào.

- “Nhà?” Hắn nhíu mày nhìn nàng “Ở đây không phải nhà của nàng sao?”

- “Ở đây? Vương phủ?” Nàng lại nhìn hắn đầy ngạc nhiên “Nơi đây từ lâu không còn là nhà của ta rồi”

Cả hai lại rơi vào khoảng không trầm lặng. Mỗi người tự xoay quanh những nghĩ suy của riêng mình nhưng trong mớ tơ vò đó luôn luôn tồn tại một bóng hình của đối phương.

Có lẽ đâu đó trong trí óc Thiên Kỳ đã bắt đầu xuất hiện hình ảnh của Diệp Phi hoặc có thể Diệp Phi vẫn luôn tồn tại ở nơi đó như chưa bao giờ phai nhạt đi.

Chính Đảo Bách Hồng đã khống chế đi tình cảm của hắn nhưng cũng vì thứ tình cảm ấy quá mãnh liệt lại mang hắn trở về bên nàng vào một ngày không xa. Nhưng liệu ngày đó có đến được không hay mãi mãi cách vời vợi không gì với tới.

Hoa đào nở đỏ rực cả một góc sân, gió xuân tràn về sưởi ấm những tâm hồn đơn côi lạnh lẽo. Tiết Thanh Minh ngày một đến gần, nhà nhà người người kéo nhau tầm rộ đến viếng mộ ông bà tổ tiên hay những đôi trai thanh gái tú khẽ trao nhau khăn tay hẹn ước một ngày hạnh phúc không xa.

Hương rượu Nữ Nhi Hồng được ngâm nhiều năm thoang thoảng bay trong gió hoà tan vị trà Long Tĩnh quen thuộc của người kinh thành.

Chiếc xe ngựa treo rèm trắng lọc cọc hướng đến phía Đông Hàn Thiên quốc một dường đi thẳng. Kéo theo xe chính là một ánh mắt bi thương nhưng bất lực, bất lực vì bản thân đã không làm gì để níu kéo nàng ở lại, bất lực vì bên cạnh bản thân vẫn còn một nữ nhân mà mình mãi không thể từ bỏ, chỉ đành giương mắt nhìn nàng cất bước quay đi.

Có những thứ không thuộc về mình, dù có tranh đấu, giở biết bao thủ đoạn để níu giữ nhưng nó mãi mãi cũng không là của mình.

Có những thứ vốn dĩ đã thuộc về mình thì chỉ cần bản thân biết phấn đấu và hướng ánh mắt nồng ấm về nó thì theo lẽ dĩ nhiên, nó sẽ đến bên mình và tồn tại vĩnh cửu theo thời gian.

Vậy hắn và nàng… ai thuộc về ai, ai không thuộc về ai hay cả hai… đều chẳng thuộc về nhau?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play