- Nàng tên gì?

- Nô tì… nô tì… Bạch Ưu Song.

- Song nhi!

Đáy mắt hắn ôn nhu nhìn giai nhân trong lòng mà người đó không phải là nàng. Cuối cùng giấc mơ đã thành hiện thực. Nàng… mất hắn thật rồi.

Diệp Phi quay đầu bước đi, nàng không muốn nhìn thất cảnh đau lòng này nữa hay chính là không muốn nghe bốn chữ “nữ nhân xấu xa” mà nàng thường mơ thấy.

Nàng nở một nụ cười khổ, thương xót cho phận mình hay cho hài tử phải ra đời khi có lẽ không được sự nhìn nhận, yêu thương của cha nó?

Phi Vũ nhìn bóng Diệp Phi khuất sau cánh cổng Phi Thanh các, hai mắt nàng nhạt nhoè lệ. Khóc cho đại tỷ đáng thương của mình hay khóc vì nàng đã từng nghĩ may mắn khi người đứng đó không phải là phu quân mình.

- “Vương gia!” Phi Vũ cất tiếng lôi Thiên Kỳ về hiện tại, từ nãy đến giờ trong mắt hắn chỉ có hình ảnh của Ưu Song, nàng không đẹp, không khuynh thành khuynh quốc nhưng không hiểu vì sao từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, lý trí hắn mách bảo đây sẽ là nữ nhân duy nhất của hắn trong cõi đời này.

- Hoàng tẩu! Người cũng ở đây sao?

- “Ngươi nhận ra ta?” Phi Vũ chợt mừng rỡ nhưng ngay lập tức trấn an bản thân bởi kia không còn là đại tỷ phu chỉ nguyện yêu duy nhất một nữ nhân là đại tỷ mình.

Thiên Kỳ khó hiểu nhìn mọi người xung quanh. Lúc này Bảo Yến đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Ưu Song vẫn núp sau tấm lưng rộng lớn kia.

- “Thiên Kỳ ca ca!” Nàng ta tiến tới nắm tay cánh tay Thiên Kỳ đung đưa “Huynh mới bệnh khỏi mau nằm xuống nghỉ ngơi đi thôi. Còn ngươi, còn không mau xuống sắc thuốc cho vương gia” Bảo Yến trừng mắt với Ưu Song.

- “Song nhi ở lại đây với ta. Các ngươi lui xuống hết đi, cả muội nữa Tiểu Yến” Bảo Yến đọc được cái nhếch mày của Ưu Song thì phi thương tức giận nhưng chỉ biết câm nín.

- “Muội muốn ở đây chăm sóc cho huynh cơ” Nàng ta sấn tới, đưa cả bộ ngực đẫy đà của mình về phía Thiên Kỳ làm hắn phi thường khó chịu.

- Song nhi sẽ lo cho ta. Lui xuống hết đi.

Bảo Yến đùng đùng tháo lui khỏi vương phủ. Khuê phòng Phi Thanh các nhanh chóng chỉ còn lại ba người.

- “Ngươi còn nhớ người nào tên Diệp Phi hay không? Người mà ngươi hay gọi Phi…” Phi Vũ nhẹ nhàng nhấn mạnh cái tên với hi vọng hắn sẽ nhớ chút gì.

- “Vương gia! Người uống miếng nước đi” Ưu Song nhanh chóng cắt lời Phi Vũ.

- Láo xược. Một nô tỳ như ngươi là dám chen vào miệng của bổn cung sao?

- Hoàng tẩu, người đừng mắng Song nhi. Ta cho người đưa người về cung. Ta thật sự rất mệt nên muốn nghĩ ngơi.

- Được. Ta có chân, ta tự về. Hi vọng ngươi sẽ không hối hận cho những gì mình làm ngày hôm nay.

Phi Vũ đi rồi thì Ưu Song mới khẽ thở dài một hơi. Hôm nay may mắn lắm khi nàng vô tình vào thay nước trà ở Phi Thanh các. Ngày trước có nghe chuyện vương gia trúng độc nhưng không biết triệu chứng nó là như thế này.

Nàng ta thật may, người đầu tiên vương gia nhìn thấy khi mở mắt là mình. Điều này có thể khiến nàng một bước biến thành phượng hoàng cao cao tại thượng.

Từ nhỏ đã bị bán vào vương phủ làm một nha hoàn thấp bé không tí tiếng nói, dù vương phi đối xử với nàng rất tốt nhưng sự quyến rũ của quyền lực đã làm nàng hoa mắt chóng mặt.

- “Diệp Phi là ai?” Thiên Kỳ cất giọng hỏi khiến Ưu Song giật mình.

- Vương gia! Nàng ta là một nữ nhân giang hồ. Vì lợi dụng mình là đại tỷ của hoàng hậu nương nương nên ép vương gia phải thành thân với mình để leo lên ngôi vị vương phi như hiện tại” Ưu Song nói dối không chớp mắt, đúng là kim quang làm lòng người loé sáng.

- Thật?

- “Vâ…vâng ạ!” Nhìn vào ánh mắt kia, ánh mắt của sự lạnh lẽo khiến lòng Ưu Song khẽ lo lắng.

Thiên Kỳ nhìn nàng đang lấm lét thì khẽ thở hắc ra một cái. Hắn đưa tay kéo cả người Ưu Song về phía mình khiến nàng a lên một tiếng. Môi hắn nhanh chóng chụp lên môi nàng cắn cắn mút mút. Nhưng cảm giác này sao quá đỗi lạ lẫm, hắn nhớ đã từng hôn người nào đó, đôi môi người đó rất ngọt ngào và ấm áp, không giống với môi của người mà hắn đang hôn.

Hắn không biết vì sao lại đẩy nàng ra và quay người vào tường.

- Ta buồn ngủ. Nàng về nghỉ ngơi đi.

- Nô… nô tỳ cáo lui.

Mặc dù tiếc nuối nhưng Ưu Song cũng phải bước đi. Lý trí nàng bảo rằng ‘dục tốc bất đạt’.

Trăng tròn vành vạnh sáng một cõi trời.

Ánh trăng soi rọi bóng người đang bất động kéo dài trên nền đất lạnh giá trong hoa viên của Vô Danh các.

- Khuya rồi tỷ không ngủ mà đến đây làm gì?

- Thì muội cũng đang ở đây đấy thôi.

- Đột ngột nghĩ đến một liều thuốc cần có nên đến sai người đi tìm.

- Tiểu Nhã!… Cám ơn muội.

- Nếu buồn thì tỷ hát đi. Đừng uống rượu, có hại cho hài tử.

- Ta không còn hơi để hát…

Hai người im lặng ngắm trăng. Trăng tròn nhưng đời người mãi không viên mãn như ánh trăng. Đột ngột Diệp Phi cất tiếng ngâm một bài thơ mà nàng từng nhớ trong kí ức của mình, nó làm nàng thanh thản.

“Nhật sắc dĩ tận hoa hàm yên

Nguyệt minh như tố sầu bất miên

Triệu sắt sơ đình phụng hoàng trụ

Thục cầm dục tấu uyên ương huyền

Thử khúc hữu ý vô nhân truyền

Nguyện tuỳ xuân phong ký Yên Nhiên

Ức quân điều điều cách thanh thiên

Tích nhựt hoành ba mục

Kim thành lưu lệ tuyền

Bất tín thiếp trường đoạn

Qui lai khán thủ minh kính tiền”

Trúc Nhã nhìn Diệp Phi khẽ mỉm cười, sau đó nhẩm dịch lại đoạn thơ kia nhưng đáy mắt sóng sánh một nỗi ưu thương khó thấy.

“Hoa ngậm khói sương, tắt nắng vàng

Trăng trong sắc lụa ngủ không an.

Phượng Hoàng ngưng gảy tan thanh nhạc

Loan phụng toan rung lỡ nhịp đàn.

Mắt gợn sóng buồn thương quặn thắt,

Ruột đau sầu quyện nhớ miên man

Gió Xuân gởi tới Yên Nhiên núi

Nhắn với tình lang…thiếp nhớ chàng..!”

- Muội không giỏi thi ca bằng tam muội nên không biết có đoán đúng tâm ý của tỷ không?

- “Đúng lắm!” Diệp Phi khẽ thở dài “Ta muốn về nhà với phu thê tứ muội”

- “Đại tỷ của muội không phải là một người chỉ biết trốn chạy” Trúc Nhã không đồng tình nên ngữ khí hơi có phần lạnh lẽo.

- “Đôi khi trốn chạy chính là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất” Diệp Phi quay sang nhìn Trúc Nhã nở một nụ cười bi thương.

Trúc Nhã không biết nói gì chỉ ngửa cổ lên trời thở dài.

- Xuân tàm đáo tử ti phương tận. Lạp cự thành khôi lệ thủy can.

- “Con tằm đến thác tơ còn vướng. Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa” Diệp Phi lại mỉm cười “Hỡi thế gian tình là chi? Mà khiến sống chết một lời hứa luỵ, Nam Bắc phân chia hai đàng…”

- “Muội sẽ cho Tứ y cùng Hiên Viên theo tỷ về Trúc Lâm sơn trang. Mọi chuyện ở đây tạm thời để bọn muội lo liệu. Tỷ về nhà dưỡng thai có lẽ sẽ tốt hơn” Trúc Nhã thở dài cả nửa ngày sau mới đưa ra quyết định.

- Mọi chuyện đành giao lại cho muội vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play