Trần Sách, tự Phượng Chương
Ngoại thành tiếp nhận thư đầu hàng, cả một vùng bao la rộng lớn không thấy điểm dừng, trên những cồn cát mềm mại phía xa là những thảm cỏ dày héo úa, không ngừng dập dờn như sóng biển, ánh hoàng hôn trải dài, tựa như một biển cát đỏ thẫm nhấp nhô bao phủ khắp nơi; gió thu chợt thổi tới, vuốt ve lên những tán cây ngọn cỏ, xào xạc như lời thì thầm khe khẽ.
Tiếng chân ngựa “Tốc tốc” nhàn nhã vang lên, một con ngựa trắng phi nước kiệu dưới ánh hoàng hôn ra khỏi cổng thành, một nam tử mặc áo xanh sống lưng gầy mà thẳng tắp đang ngồi trên yên ngựa điều khiển dây cương, hướng về phía đường chân trời phía trước chầm chậm phi, đuôi con ngựa phe phẩy an nhàn nhởn nhơ.
Sau đó có một binh sĩ áo đỏ thẫm cưỡi ngựa ra khỏi thành, gọi lớn:
"Tướng quân!”.
Tiếng gọi theo gió bay càng lúc càng xa, dần dần tan đi, dư âm văng vẳng xa xăm.
Dây cương siết chặt, đuôi con ngựa trắng phe phẩy liên tục bên này rồi bên kia, cuối cùng dừng lại trên một gò đất cỏ mọc thưa thớt, nam tử mặc áo xanh bóng lưng vẫn thẳng tắp như trước, mái tóc đen dài được buộc lên sau vai cùng tà áo trên yên ngựa nương theo gió khẽ tung bay.
“Tướng quân”,
binh sĩ áo đỏ thẫm sau khi phi ngựa đuổi đến gần liền vươn tay nắm chặt lấy sợi dây cương, lấy ra một chiếc áo khoác từ trong người, đưa đến cho vị nam tử,
“Gió mùa thu ở biên ngoại rất lạnh, xin hãy giữ gìn thân thể.”
Cát bụi cùng tà áo bay phần phật trong gió như một ngọn cờ, hoàng hôn tựa thỏi vàng nóng chảy vương đầy trên áo, chiếu sáng nhành mai uyển chuyển nằm đối xứng ở hai bên cổ, tỏa ra ánh sáng tươi tắn. Ánh mắt nam tử ấy chăm chú nhìn hồi lâu, vươn tay vuốt nhẹ qua cành mai, khuôn mặt khuất trong bóng râm không nhìn rõ, một lát sau, thấp giọng nói:
“…Mùa này mai vẫn còn xanh.”
“…Mai?”
binh sĩ đó nghe xong liền ngẩn người, rồi phá lên cười, để lộ ra hàm răng trắng,
“Đây là biên ngoại mà, tướng quân, lấy đâu ra cây mai nào? Huống hồ đã sắp đến tháng chín rồi, ở Giang Nam, mai cũng đã tàn từ lâu rồi.
Phải rồi, đây là biên ngoại mà.
Tiếng gió xào xạc vi vu thổi qua, thảm cỏ héo úa nhấp nhô, vị tướng quân trẻ tuổi trên con ngựa trắng vẫn không đáp lời, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt dài ngời sáng dõi theo đường ranh giới giữa đất trời biên cương phía Bắc.
Đây là biên ngoại mà, mùa này, chỉ có thảm có héo úa trải dài không ngớt, và bóng chim nhạn bay về phía chân trời xa xăm mà thôi.
Trần Sách, tự là Phượng Chương, con trai của Công bộ thị lang Trần Bẩm, sinh ra trong gia đình dòng dõi thi thư.
Năm Hi Bình thứ chín, lúc ấy Trần Phượng Chương mười tuổi, Phương Thanh Mai bảy tuổi. Đông chí, khí trời rất lạnh, mây đen dày đặc, báo hiệu trận mưa tuyết lớn đầu tiên của mùa đông năm ấy. Bên trong thư phòng nhỏ Diệp Gia đang đốt một chậu than, từng chồng sách đầy ắp trên giá không hề vương một hạt bụi, cậu bé Trần Phượng Chương mười tuổi đang ngồi trước bàn học cạnh giá sách cách cửa sổ không xa, trên người mặc chiếc áo bông màu xanh tím, nâng sách trong tay đọc thầm. Gần đến trưa, ngọn lửa trong chậu than cháy yếu dần, ngoài cửa có khẽ tiếng động, Hà Quang – quản gia của Trần phủ đẩy cửa bước vào, bước đến gần bàn học:
“Thiếu gia, lão gia dặn bảo cậu đến trung đình noãn các”
(Trung đình là không gian bên trong đình viện, tính năng của nó là hình thành không gian ngoài trời bên trong căn nhà. Noãn các là một căn phòng trên lầu cao tách biệt với tòa nhà chính, được thiết lập chế độ sưởi ấm khiến người ở có thể cảm thấy ấm áp trong mùa đông)
Trần Sách đặt cuốn sách xuống quay đầu lại, đầu tiên là nghi hoặc.
“Hà quản gia, sao hôm nay cha lại về nhà sớm như vậy?”.
Suy nghĩ một hồi, hắn lập tức ngẩng đầu lên mỉm cười:
“Phải rồi, nhất định là con gái của Phương gia đã đến?”.
“Thiếu gia đến noãn các thì sẽ biết ngay thôi.”
Hà Quang cười rồi lấy áo khoác ngắn mặc lên người Trần Sách, tiện tay xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của hắn,
“Thời tiết lạnh thế này, thiếu gia đọc sách đã vất vả rồi. Phu nhân đã dặn Lưu ma ma chuẩn bị canh nóng ở noãn các, thiếu gia mau đến đó uống bát canh cho ấm người.”
“Cảm ơn Hà thúc thúc.”
Trần Sách vừa cười vừa nhấc mình đứng dậy, vỗ vỗ lên vết gấp trên áo,
“Chúng ta đi thôi.”
Bóng dáng một cao một thấp, rời khỏi thư phòng nhỏ.
Trần phủ không lớn lắm, tiền viện chỉ thuộc hạng trung, cũng không được coi lộng lẫy xa hoa, nhưng lại giản dị tinh tế, dãy hành lang ngắn làm bằng gạch đá xanh, đồng thời cũng là một cây cầu hành lang nho nhỏ, bốn bề phía dưới là hồ sen, nước trong hồ đã đóng băng từ lâu, chỉ còn sót lại trên mặt băng mấy bông hoa sen tàn úa. Trân Sách chỉ mới mười tuổi, nhưng hành vi cử chi lại không giống một đứa trẻ, Quang Hà đi theo phía sau, hắn ở đằng trước bước chân thong dong đi qua dãy cầu hành lang, xuyên qua căn phòng chính ở trung đình, đến noãn các.
Tuy đã thoáng nhìn thấy bên cạnh Trần phu nhân có một thân hình nhỏ nhắn đang bưng t bát canh nóng, nhưng hắn vẫn thực hiện đúng quy củ hành lễ với Trần Bẩm và Trần phu nhân, rồi mới liếc mắt nhìn cô bé đang đứng bên cạnh, âm thầm đánh giá một lượt.
“Sách nhi.”
Trần Bẩm ngồi trên giường sưởi, tay vỗ nhẹ lên đầu cô bé, mỉm cười giới thiệu:
“Đây là con gái nhà Phương Thượng Thanh tướng quân, tên là Thanh Mai, sau này, cô bé sẽ ở lại nhà chúng ta.”
Thân là con trai độc nhất của Trần gia, lúc này cuối cùng Trần Sách cũng không thể kìm chế được một tia mừng thầm trong lòng liền tiến lại gần cô bé ấy, đặc biệt còn đè nén thanh âm xuống, chỉ lo sẽ dọa cho cô bé bé nhỏ vẫn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát canh nóng ấy hoảng sợ:
“Thanh Mai muội muội, ta là Trần Sách. Sau này, chúng ta sẽ cùng chơi chung nhé.”
Trần Bẩm và phu nhân đều mỉm cười, nhìn hai đứa nhỏ, trong ánh mắt chăm chú của cả ba người đều mang theo ý cười, Phương Thanh Mai nâng ánh mắt lên nhìn Trần Sách, bình tĩnh đặt bát canh nóng hôi hổi trong tay xuống rồi tụt xuống giường sưởi, nắm hai bàn tay lại trịnh trọng hướng về hướng Trần Sách, nghiêm mặt, giọng nói và nét mặt trong veo:
“Tại hạ Phương Thanh Mai, con gái của tướng quân trấn giữ biên quan Phương Thượng Thanh, tham kiến Trần Sách huynh.”
Tuy chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, nhưng lại khí thế mười phần, lời nói ra xong, Trần Sách ngây ngẩn cả người, Trần Bẩm thì bật cười ha ha thành tiếng, khen ngợi Phương Thanh Mai
“Có phong thái đại tướng giống phụ thân của cháu lắm”
Trần phu nhân cầm khăn tay lên không nhịn được cười. Khuôn mặt nghiêm nghị của Phương Thanh Mai cuối cùng cũng được thả lỏng, quay đầu lại nhìn Trần Bẩm và Trần phu nhân, chần chừ giây lát, gãi gãi tai, rồi ghé sát vào người Trần Sách, nhỏ giọng hỏi:
“…Nghe thấy chưa? Cha huynh nói, sau này ta sẽ ở lại nhà của huynh đấy.”
Trần Sách lại ngẩn người ra một lúc, mới gật đầu đáp:
“…Ừ.”
“…Vậy, huynh thật sự muốn chơi chung cùng ta hả?”.
Trần Sách vẫn gật đầu:
“…Đương nhiên.”
“Vậy,”
giọng nói của Phương Thanh Mai càng hạ thấp hơn nữa, ghé sát vào tai Trần Sách,
“huynh biết chọi dế không?
“…”
Trần Sách trước khi mười tuổi, bạn bè toàn qua lại với đám công tử tiểu thư con nhà quan lớn hiển hách quý phái trong kinh thành, sách đọc thì toàn là Tứ thư ngũ kinh, Sử ký quốc sách, chơi thì toàn cầm kỳ thi họa, tiêu ngọc sáo trúc, nhận thức về thứ gọi là “dế” này, chỉ dừng lại ở bức tranh “Ngọc thái thu trùng” mà thầy dạy vẽ chấm phá truyền thần trong giờ học họa trong phủ mà thôi, vì vậy bất hạnh thay, lần đầu tiên hai người gặp mặt, trong hiệp đầu tiên giao đấu, thiếu gia Phượng Chương con trai độc nhất của Trần gia gẫy cánh trở về…mặc dù, trên mặt của hắn không hề lộ ra chút cảm giác thất bại nào.
Phương Thượng Thanh, viên tướng trấn giữ biên quan, hiền lành chân chất như một khúc gỗ, kiệm lời nhưng ngay thẳng chính trực, là bạn đồng hương với Trần Bẩm, đã từng được Trần Bẩm mời về Trần phủ làm khách, vì vậy thưở nhỏ Trần Sách cũng đã có duyên được gặp mặt một lần, chỉ cảm thấy Phương tướng quân có phong phạm quân tử khiêm nhường, giống một văn nhân hơn là một võ tướng. Về sau, Trần Sách cũng từng nghe Trần Bẩm khen ngợi sau lưng Phương Thượng Thanh rằng:
“Cổ nhân nói “Quân tử thẳng thắn vô tư”,
dựa theo phép tắc của triều đại này nếu như có một người có thể gánh được hai chữ “Quân tử” ấy, thì chỉ có duy nhất Thượng Thanh tướng quân mà thôi.”
Cũng chính vì lý do ấy, sau khi Phương Thượng Thanh hi sinh vì nước, Trần Bẩm đã thương tiếc rất lâu, sau đó không ngần ngại thu nhận Phương Thanh Mai, cô con gái mồ côi của Phương gia…Chỉ là, Trần Sách chưa bao giờ tưởng tượng ra, con gái của vị quân tử thẳng thắn vô tư Phương Thượng Thanh tướng quân, lại vô cùng đặc biệt như thế.
Hắn đã từng gặp những tiểu thư khuê các con nhà quyền quý, có cô bé Thẩm Bảo Dung của Thẩm phủ bằng tuổi với hắn, thích nhất là chơi đàn, thường mặc váy áo màu hồng nhạt, được tán thưởng là có tư chất kín đáo duyên dáng của bậc quốc sắc thiên hương; tiểu thư Tạ Bích Thiền của Tạ gia, tính tình hoạt bát, thích cười thích nghịch, luôn là người tài giỏi xuất chúng trong đám công tử tiểu thư, tiếng tăm về tính tình mạnh mẽ hào sảng lan truyền rất xa; nhưng Trần Sách chưa bao giờ thấy tiểu thư con gái nhà ai, biết trèo cây leo tường bắt chim, lội hồ đục băng bắt cá, dẫn theo mấy đứa tiểu tử trong phủ chạy nhảy khắp nơi chăm cún nuôi chim, tất cả nghe theo cùng chơi đùa thành cả đám như vậy.
Không chỉ có thế, một tiểu cô nương chỉ mới bảy tuổi đầu, lên ngựa có thể bắn cung, dưới ngựa có thể múa kiếm, uy phong dũng mãnh truyền đi trong gió.
Lúc mời đầu quen biết chưa lâu, Trần Sách tuân theo lời dặn dò của Trần Bẩm, định dạy Phương Thanh Mai đọc sách trong thư phòng. Để khiến cho
cô nàng khí phách phóng khoáng cảm thấy mới mẻ, nên bài giảng đầu tiên là một bài từ của Phạm Trọng Yêm:
“Biên ải thu về phong cảnh khác.
Nhạn tới Hành Dương không lưu luyến.
Hai câu thơ này miêu tả cảnh thu ngoài biên ải, bãi cỏ héo úa trải dài đến tận chân trời, đàn chim nhạn cùng nhau bay về phương Nam…”
(Hai câu trong bài thơ Ngư gia ngao (Thu tứ) của Phạm Trọng Yêm, nguyên văn là:
Tái hạ thu lại phong cảnh dị.
Hành Dương nhạn khứ vô lưu ý)
Chỉ mới hai câu, Phương Thanh Mai liền tiến lại gần, đôi mắt tròn sáng lấp lánh:
“Ta đã từng nhìn thấy phong cảnh mà bài thơ này miêu tả rồi! Lúc bãi cát vàng cỏ trắng ngoài thành tiếp nhận đầu hàng cũng là lúc gió thu thổi, cha ta và các binh sĩ ca ca cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành, ngựa hồng, ngựa trắng, ngựa xám phi khắp thảo nguyên rộng lớn, sảng khoái vô cùng, lúc ấy có thể nhìn thấy từng đàn từng đàn chim nhạn bay lên bầu trời xanh mướt tựa như một tấm lụa ấy, bay vừa cao lại vừa xa nữa!”.
Nghe nàng nói hào hứng như thế, một Trần Sách luôn hành xử cẩn trọng ít biểu lộ tình cảm ra bên ngoài cũng không kìm lòng được có phần bị cuốn vào, bỏ cuốn sách trong tay xuống nói chuyện với nàng:
“Em đã từng nhìn thấy chim nhạn chưa?”.
…Hẳn rồi, sẽ là một con chim lớn tiêu sái tuấn mỹ nhỉ?
“Nhìn rồi, nhìn rồi!”
Phương Thanh Mai mỉm cười mân mê cái cằm tròn tròn,
“Không chỉ là nhìn thấy đâu, ta còn ăn rồi cơ! Một mũi tên xuyên qua, mùi vị khi nướng là thơm nhất luôn!”.
“…..”
Trần Phượng Chương nghe đến trợn mắt há miệng.
Hắn đã hiểu cái gì gọi là tụt hết cả cảm xúc rồi
(Nguyên văn là “Đốt đàn nướng hạc”: ý chỉ trong lúc tâm trạng mọi người đang vui vẻ thì đột nhiên xuất hiện ai đó hay xảy ra một việc gì đó khiến tất cả mất hứng, giết chết bầu không khí).
Chẳng trách bầy nhạn bay tới Hành Dương “không lưu luyến” gì, Trần Sách than thầm trong bụng, thì ra ở lại, sẽ bị bắn tên và thành chim nướng.
Năm Hi Bình thứ chín, Trần Sách mười tuổi, Phương Thanh Mai bảy tuổi, hai người thích thú tưng bừng thảo luận về “Biên ải thu về phong cảnh khác”, nói xem rốt cuộc chim nhạn ăn nướng ngon hay ăn hầm ngon…Và Trần Sách sau này khi làm quan văn chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng, hai mươi năm nữa, người đứng ở chốn biên ải ngẩng đầu ngắm chim nhạn bay về trong tiếng gíó thu xào xạc thê lương, sẽ lại chính là mình.
Phương Thanh Mai lúc mới tới Trần phủ, thường truy hỏi Trần Sách nhất chính là vấn đề này:
“Này, rốt cuộc là huynh có biết chọi dế không?”.
“….Trong kinh thành chúng ta, từ lâu đã không thịnh hành chơi trò chọi dế nữa rồi.”
Tuy không biết tại sao Phương Thanh Mai cứ cố chấp về việc “chọi dế” như vậy, nhưng đầu óc của Trần công tử loay hoay tính kế dù có chết cũng phải giữ được thể diện, rốt cuộc cũng có thể có được đáp án khiến cho bản thân mình không bị mất mặt, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, ví dụ như,
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Sang năm tới ta tròn tám tuổi.”
Phương Thanh Mai trả lời xong, vẫn chưa bỏ cuộc,
“Ở đây không thịnh hành chơi trọi dế, vậy bình thường các huynh chơi trò gì? Đánh băng nghêu à – À, nghe Ngô béo nói kinh thành các huynh đều gọi băng nghêu là con quay, các huynh có chơi không?”.
“Năm sau em tám tuổi, nói vậy thì năm nay mới bảy tuổi.”
Trần Sách vẫn tỉnh bơ tiếp tục chuyển chủ đề,
“Năm nay ta mười tuổi, lớn hơn em ba tuổi, sau này em có thể gọi ta là ca ca. Tên tự của ta là Phượng Chương, Phượng trong từ phượng hoàng, Chương trong văn chương, em cũng giống như Bảo Dung muội muội và Bích Thiền muội muội, cứ gọi là ta là Phượng Chương ca ca giống như các muội ấy. Sau này, ta sẽ gọi em là Thanh Mai muội muội.”
-.- Cái gì gọi là băng nghêu? Đến con quay mới chỉ nhìn thấy, cũng đã từng chơi thử đâu…Trần Phượng Chương có một loại dự cảm, cô bé Phương Thanh Mai này tuyệt đối không dễ dàng dỗ dành như Thẩm Bảo Dung và Tạ Bích Thiền.
Quả nhiên…
“ ‘Phượng Chương ca ca?’ buồn nôn – - yểu điệu quá, ta không gọi đâu, để người ta nghe được sẽ cười đến rụng răng mất!”
Phương Thanh Mai bỏ bát canh xuống thè lưỡi ra làm mặt quỷ, gãi gãi tai, sau đó với bộ dạng như thương lượng chuyện hay, lại sán đến gần Trần Phượng Chương,
“Chúng ta không cần sắp xếp thứ bậc như vậy. Ai lớn ai nhỏ cũng không cần phải quan tâm làm gì, Ngô béo lớn hơn ta hai tuổi, Trương Vũ Lượng lớn hơn ta bốn tuổi, không phải vẫn gọi ta là lão đại như thường đấy sao? Nếu như bọn nó biết huynh gọi ta hai tiếng muội muội chua lè này, sau này nhất định sẽ cười giễu ta mất. Huynh cứ gọi ta là Thanh Mai đi, ta cũng không gọi huynh là ca ca đâu, gọi là Phượng Chương được không?”.
“…..”
Trần Sách nhất thời không biết nên phản bác lại thế nào.
Vậy nên hai chữ “Phượng Chương” này, Phương Thanh Mai đã gọi, liền gọi suốt năm năm.
Năm năm sau, tiết trời đầu xuân, hoa mai trên cành đã tàn hết từ lâu.
Ánh nắng buổi ban chiều ấm dần lên, chiếu xuống những nét hoa văn chạm trổ hình trăng tròn ở cánh cửa trên tường tạo thành những bóng râm loang lổ, Trần Sách đang dựa vào chiếc bàn dài gần chiếc giường nghỉ ngơi một lát. Một bóng người nhỏ bé nhẹ nhàng khẽ bước vào phòng mà không một tiếng động, cả người Phương Thanh Mai đang mặc trang phục của một thiếu niên nhón chân bước đến gần chiếc giường, cầm đầu nhọn của một chiếc lông chim gãi nhẹ lên mũi Trần Sách, thấy hắn không có động tĩnh gì, lại vươn tay tóm lấy một túm tóc đen dài như mực của hắn, lúc trùng lúc căng, khẽ giật giật, cười hì hì nói:
“Mặt trời đã mọc quá ba ngọn sào rồi, sao đại công tử Trần gia vẫn ngồi ung dung thoải mái đến lạ như thế?”.
Trần Sách cũng không hề mở mắt, nhưng cánh tay dài lại kéo chặt vòng eo thon nhỏ của Phương Thanh Mai lại, tay kia định đoạt lấy chiếc lông chim trong tay nàng:
“Mồm miệng nhanh nhảu. Chẳng trách Khổng phu tử từng nói chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi dạy, em ấy à, đã là tiểu nhân, lại còn là phụ nữ nữa chứ.”
“Bỏ ra! Trần Phượng Chương!”
Phương Thanh Mai nghe xong, lập tức giơ chân lên giãy dụa,
“Cái gì mà tiểu nhân phụ nữ khó nuôi dạy chứ! Huynh mới là đồ thư sinh vô dụng!”
“Gọi ta là gì, vẫn là Trần Phượng Chương hả? Là ai đã nói cưỡi ngựa bắn tên thắng được em, thì em sẽ thành thật gọi là một tiếng ca ca? Hôm qua cưỡi ngựa tỉ thí, là ai đã rớt lại phía sau, giờ Phương Thanh Mai em lại muốn lật lọng sao?”
Trần Sách mỉm cười mở mắt ngồi dậy, cánh tay giam cầm Phương Thanh Mai lại không thả, ngón tay nhéo nhéo mũi nàng, thong dong cười giễu,
“Tuy ta là thư sinh, nhưng hiện giờ, em cưỡi ngựa bắn tên giỏi hơn ta, vậy quyền pháp đã từng thắng được ta chưa? Võ tướng định quốc, băng băng sa trường, văn thần hưng bang, văn chương sách luận. Muốn định quốc an bang, nhưng lại không có chút hữu dụng, Phương Thanh Mai con gái của Phương gia, sẽ không chỉ biết mỗi việc nói khoác thôi đấy chứ?
Phương Thanh Mai nhất thời cứng họng, không thể phản bác.
Sau khi hai người quen biết nhau được một năm, trong tiết trời đầu xuân, cùng ngồi một chỗ nghiền ngẫm “Tam quốc”, đọc đến đoạn Tào Tháo Lưu Bị nấu rượu mai bàn luận về anh hùng, liền cảm động mà nổi hứng, trồng hẳn mấy cây mai sau hậu viên. Phương Thanh Mai ngưỡng mộ Quan Vân Trường, lại thêm tuổi trẻ bồng bột, tuyên bố mười năm sau nhất định phải “Lập công chốn sa trường”, “Rượu ấm trảm Hung Nô”; cũng trong năm ấy, vì tài nghệ cưỡi ngựa bắn tên quá đỗi xuất sắc của Phương Thanh Mai, Trần Phượng Chương trong bụng không thể chịu được việc mình lại không bằng một cô bé con bảy tuổi, vì thế từ đó, ngoài việc chăm chỉ đọc sách ra hắn bắt đầu tập cưỡi ngựa bắn tên và luyện quyền pháp; nên giờ, Trần Sách mười năm tuổi, ôn văn luyện võ, văn trị võ công đều cao hơn Phương Thanh Mai không đơn giản chỉ là mười trượng, ngay cả thân hình cũng khí phách hơn, đã thấp thoáng bóng dáng tiêu sái của trang nam tử ngọc thụ lâm phong, cô nàng giả trai Phương Thanh Mai há có thể so sánh được?
Nhìn thấy Phương Thanh Mai trừng mắt lên nhìn, Trần Sách ý thức được mình vừa nãy đã nhắc đến câu “Con gái của Phương gia”, nghĩ rằng trong lúc vô ý nhất định đã chạm đến điểm yếu của nàng, vì thế đôi mày dài cao giãn ra, đôi mắt hẹp tinh tế nở nụ cười, tay khẽ xoa đầu nàng, muốn chuyển sang chủ đề khác:
“Đúng rồi, tuy Thanh Mai nhà chúng ta vẫn còn bé, nhưng mơ xanh ở hậu viện lại sắp chín rồi thì phải? Nhớ phải hái để ủ rượu đấy, rượu mơ năm ngoái cũng sắp uống hết rồi.”
Mặt mày Phương Thanh Mai vẫn cứ ảm đảm như trước, thân hình đứng thẳng lặng thinh không nói, trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên trịnh trọng cất tiếng hỏi:
“Phượng Chương, sau này huynh muốn làm gì?”.
Trần Phương Chương ngạc nhiên, cánh tay đang nắm chặt eo lưng Phương Thanh Mai cũng bất giác thả ra.
Phương Thanh Mai thân hình nghiêm trang, chậm rãi nói:
“Hôm ấy phu tử ở trong thư phòng đã hỏi huynh, ta ở ngoài cửa sổ nghe huynh nói, ‘Kẻ quân tử, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ’. Đó là chí hướng của huynh à? Nhớ khi còn nhỏ, cha ta thường nói với ta những lời như vậy. Những lời lúc này Phượng Chương…Phượng Chương ca ca nói rất đúng, từ hôm nay trở đi, muội sẽ chăm chỉ đọc sách, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.”
Nói xong, nàng khẳng khái quái người, quay về trước bàn học.
Đây là lần đầu tiên, nàng nhận mình là người sinh sau, Phương Thanh Mai thật sự gọi Trần Sách một tiếng
“Ca ca”.
Trần Sách ngồi trên giường, hơi ngạc nhiên, hơn nữa sau đó thực sự nhìn thấy Phương Thanh Mai đang lật sách, trên mặt không tự chủ được khẽ nở nụ cười. Trần gia dòng dõi nhiều đời làm quan, Trần Sách lại thông minh hơn người, người trước người sau, những lời tán dương hắn được nhận đâu chỉ có ngàn vạn lần, chỉ là tại sao những lời khen ngợi bùi tai hiếm có ấy, lại không bằng được một tiếng “Phượng Chương ca ca” của cô bé con giả trai bướng bỉnh hôm nay gọi hắn, càng khiến cho tâm tình hắn bay bổng….
Những trang sách lật ra, lật mở từng trang từng trang tuổi thanh xuân, chớp mắt đã bốn năm, lại đến mùa mơ xanh.
Chốn kinh thành phồn hoa, mọi người nhộn nhịp qua lại, Trần Sách mặc trường sam màu lục thân hình tựa cây ngọc, một tay đặt ở sau lưng, một tay khé vẽn tà áo bước vào một tửu lầu, đôi mắt dài hơi nheo lại nhìn người thiếu niên đang nở nụ cười sáng lạn đi đằng trước đang chạy thẳng lên lầu trên, trên môi cũng hé cười, bước chân chậm rãi theo sau.
Nhìn từ đằng xa, Phương Thanh Mai của Trần phủ, không còn tính khí bồng bột không chịu vào khuôn phép năm bảy tuổi, và cũng không có sự bướng bỉnh bất kham năm mười hai tuổi nữa, hàng lông mày thanh tú, đôi mắt sáng trong, trên người mặc trường sam màu lam tím, mái tóc mềm búi gọn phía sau yểu điệu thướt tha, khuôn mặt dáng người lại mang theo vẻ thiếu niên phong lưu khó giấu.
Sau giao thừa không lâu, trong tửu lầu cũng không còn chỗ trống, đoán chừng hai người tới quá muộn, nhìn quanh nhìn quất cũng không tìm thấy bàn nào trống, còn đang trù trừ, thì ở nhã phòng kế bên có một người đi ra, nhìn thấy hai người, bèn tươi cười chào đón:
“Phượng Chương huynh!”.
Trần Sách ngẩng đầu nhìn người vừa bước ra, đầu tiên thì ngẩn người ra, sau đó thì mỉm cười hàn huyên.
Con trai thứ hai của Binh bộ thượng thư Từ Lãng, Từ Dương, tự là Hồng Triển, xưa nay có quan hệ thân thiết với Trần Sách, lâu ngày không gặp, lúc này gặp lại đương nhiên vui mừng khôn xiết, liền vồn vã mời Trần Sách cùng đến nhã phòng uống rượu. Đang trong cuộc hàn huyên Hồng Triển liếc mắt nhìn vị thiếu niên đang mỉm cười sau lưng Trần Sách, nhất thời ngạc nhiên:
“Vị này là?”
Kinh thành nói rộng cũng không phải rộng, nhất là những hậu nhân nhà danh môn, mỗi quan hệ qua lại giữa đôi bên trước giờ rất tốt, nhưng Từ Hồng Triển nhìn vị thiếu niên này, bị dung mạo thanh tú tư chất trong sáng làm cho chấn động, thất thần rât lâu mới phát hiện mình lại không hề biết tên cậu ta. Phương Thanh Mai cải trang ra ngoài, càng không nghĩ tới việc sẽ gặp phải cố nhân của Trần Sách, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào, Trần Sách ngược lại, nhẹ nhàng hoàn hảo lùi lại một bước, mỉm cười giải thích bằng thanh âm ôn hòa ấm áp:
“Con một người bạn cũ của gia phụ, Phương Thanh. A Thanh, đây là Từ công tử, Từ Hồng Triển.”
Từ Hồng Triển ra sức mời, Trần Sách không tiện từ chối, chỉ đành cùng Phương Thanh Mai bước vào nhã phòng. Từ Hồng Triển vốn chỉ đến đây để gặp một một người bạn cũ, không ngờ lại tình cờ gặp được Trần Sách, vì chỉ có ba người, nên ngồi ở nhã phòng gần cửa sổ, rượu nóng đối ẩm, trong lúc trò chuyện mới biết, Từ Dương tuổi còn trẻ những đã là tham tướng, đang đóng quân ở Tây Bắc.
Phương Thanh Mái tính tình vốn phóng khoáng cởi mở, lúc nhỏ lại cùng phụ thân sống ở biên ải nhiều năm, nghe đến nhất thời hưng phấn, trong lúc rượu say, càng mê mải nói chuyện phong cảnh Tây Bắc với Từ Dương. Từ Dương cũng là người có tính cách thân thiện nồng nhiệt, vô cùng cao hứng, liền cho người tùy tùng đang đứng hầu bên cạnh lui, cầm lấy bình rượu tự mình rót cho Phương Thanh Mai:
“Không ngờ Phương công tử cũng đã từng đến Tây Bắc, hôm nay ở kinh thành lại gặp được người bạn cùng tuổi đến từ biên ải.”
Hai người trước kính nhau cạn một chén, Phương Thanh Mai đặt chén xuống, không kìm được lại hỏi han cặn kẽ:
“Ở biên ải có Ngô Hạng con trai phó tướng Ngô Miễn, không biết Hồng Triển đại ca đã từng nghe qua chưa?”
“Ngô Hạng?”
Từ Hồng Triển lấy làm lạ, rồi càng thêm vui vẻ,
“Cậu ấy hiện giờ tòng quân dưới trướng của ta, Phương huynh đệ quen cậu ấy sao?”.
“Là người bạn thời thơ ấu của ta,”
Phương Thanh Mai đột nhiên bật cười thoải mái, nâng chén rượu trong tay lên lại một hơi cạn sạch,
“Năm đó cậu ấy có biệt hiệu là Ngô béo, tính cách hiền lành, đã từng bị ta bắt nạt không ít lần đâu!”.
Thời tiết bên ngoài cửa sổ rất đẹp, hai người ngồi trong phòng hào hứng thao thao bất tuyệt không ngừng, nói từ phong thổ Tây Bắc đến hoạn nạn ở tái ngoại, Từ Hồng Triển mới gặp Phương Thanh Mai mà như đã quen thân từ lâu, uống rượu rộn rã mãi cho đến lúc hoàng hôn, tùy tùng của Từ gia nhắc hắn buổi tối ở Từ phủ còn có yến tiệc. Từ Hồng Triển đặt chén xuống, nhìn Phương Thanh Mai vì say rượu mà hai má và cổ như được nhuộm màu đỏ ửng, đôi mắt trong xanh tràn đầy sóng nước long lanh, nhất thời nhìn chăm chú không chớp mắt, lâu sau khi thần trí quay lại, trên mặt bỗng nhiên thấy xấu hổ, làm ra vẻ vô tình hỏi:
“…À, Phương huynh đệ khi nào rời kinh?”.
“…Rời kinh?”
Phương Thanh Mai nhìn sang Trần Sách ánh mắt đang cúi xuống gắp thức ăn, nói úp mở:
“Vài ngày nữa.”
“Vậy,”
Từ Hồng Triển nhìn Trần Sách, do dự mở miệng mời:
“Không biết tối nay Phương huynh có thể đến Từ phủ dự tiệc không?”.
“À, việc này…”.
Phương Thanh Mai ấp úng còn chưa mở miệng, thì Trần Sách ở bên cạnh đã đặt đũa bạc xuống, khẽ cười rồi nói:
“Từ huynh, thật là không may, tối nay trong Trần phủ tổ chức tiệc gia đình cho A Thanh, trên danh nghĩa của phụ mẫu, chỉ sợ không thể nhận ý tốt của huynh được.”
Ba người xuống dưới lầu nói lời chia tay, Từ Hồng Triển lưu luyến không muốn rời hồi lâu mới xoay người, Phương Thanh Mai còn ở bên dưới mái nhà vẫy vẫy tay với Từ Hồng Triển, thì Trần Sách đã phủi ống tay áo quay người đi. Phương Thanh Mai sững người ra một lát, rồi quay người chạy theo.
“Phượng Chương ca, đợi muội với.”
Trần Phượng Chương coi như giả điếc, ung dung đi về phía trước, bước chân rõ ràng là chậm hẳn lại, nhưng Phương Thanh Mai vẫn phải đi rất nhanh mới có thể miễn cưỡng theo kịp, khi sắp cùng về đến Trần phủ, Phương Thanh Mai chạy lên trước hai bước, do dự giật khẽ ống tay áo Trần Sách:
“Phượng Chương ca?”.
Trần Sách ẩn nhẫn suốt cả đoạn đường về liền dừng bước chân lại, cúi mắt nhìn Phương Thanh Mai, đuôi mắt nhướng lên:
“Đã biết sai chưa?”.
“…Cái đó,”
Phương Thanh Mai chần chừ rồi ngẩng đầu lên,
“Cái đó, Trần Phượng Chương, muội cảm thấy con người Hồng Triển đại ca rất tốt…Hôm nay ca ca lừa huynh ấy, có phải quá đáng quá không?”.
“…..”
“…..Phượng Chương ca?”.
Trần Sách đón ánh mắt vô cùng kinh ngạc của quản gia khi ra mở cửa, rồi xoay người phất tay áo bước nhanh vào trong phủ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT