Đấu tập từ 3 giờ đến tận 9 giờ tối, không bất ngờ khi thành tích đội của Kỳ Túy tổng kết lại vẫn đứng số một, nhưng ván đầu tiên Kỳ Túy gặp sai lầm, mấy trận sau tình trạng của Du Thiển Hề kém đến nỗi không dám nhìn thẳng, sau khi đấu tập kết thúc thì bốn người đội 1 bị huấn luyện viên giữ lại, để kiểm tra ghi chép.
Huấn luyện viên Lại Hoa là tiền đội trưởng HOG, sau khi rời đội thì chuyển thành huấn luyện viên, tính cách nghiêm túc thận trọng, rất có uy tín ở trong club. Mà Kỳ Túy cũng thành thật đến nghe dạy bảo, quản lí Hạ Tiểu Húc thấy bầu không khí căng thẳng, cũng không nói gì mà rón rén xuống lầu, lấy mấy hộp cơm đã chuẩn bị tốt cho mấy người rồi mang lên.
Trong nghề huấn luyện, kiểm tra là chuyện gian nan nhất.
Nếu thuận buồn xuôi gió thì tốt, nhưng tình trạng đầy chỗ sai lầm thế này sẽ đánh nát thế cục. Huấn luyện viên chiếu lại video, phóng to một điểm, hận không thể phân tích ra từng chỗ sai lầm trong từng trận đấu, đúng là không khác gì là đang trách phạt. Du Thiển Hề thức đem đỏ cả mắt, nên lúc này cả mặt, cổ, lỗ tai cũng đỏ theo. Lại Hoa mới nói một trận đã thấy tức, lúc này phát tác, mắng Du Thiển Hề máu chó đầy đầu, rồi kêu Hạ Tiểu Húc đến, bảo anh coi chừng Du Thiển Hề không được để cậu ta Trực tiếp thường xuyên, một ngày không được vượt qua 4 tiếng.
“Kỳ Túy…”
Kỳ Túy vẫn đang vùi đầu ăn cơm, bị gọi tên thì ngẩng đầu lên: “Hả?”
Lại Hoa là đội trưởng cũ của Kỳ Túy, lúc 17 tuổi thì Kỳ Túy gia nhập HOG, Lại Hoa đã cùng Kỳ Túy hợp tác năm năm, sau khi rời đội thì làm huấn luyện viên gần ba năm, nói một câu nhìn Kỳ Túy lớn lên cũng không sai.
Vì vậy nên Kỳ Túy cũng không sợ hắn như người khác, nuốt miếng cơm trong miệng, giật một tờ khăn giấy lau khóe miệng, cười ngồi ngay ngắn: “Đội trưởng nói đi.”
“Gọi tôi là huấn luyện viên…” Lại Hoa nhíu mày nhìn Kỳ Túy, thở dài, “Cậu hãy tiếp tục duy trì tình trạng này, còn sai lầm hôm nay do nguyên nhân gì thì hãy tự suy nghĩ lại, tìm cách gạt nó đi, nhớ chú ý lần sau.”
“Tuân lệnh.”
Kỳ Túy bưng hộp cơm tiếp tục ăn, lâu lâu còn uống một ngụm canh.
Sắc mặt Du Thiển Hề vô lo nhìn Kỳ Túy, rồi cúi đầu ăn một miếng cơm trắng.
Do đấu tập lần này quá nát, kiểm tra sau trận đấu đến tận 11 giờ đêm, bình thường đội 1 huấn luyện từ 2 giờ chiều đến 2 giờ sáng, buổi chiều hằng ngày là xắp xếp đấu tập, sau cơm tối là tự solo, hoặc tham gia tổ đội. Tâm trạng Du Thiển Hề không tốt, nói muốn luyện solo nên rời đi trước, Bốc Na Na cùng Lão Khải muốn luyện Duo[1] nên tay trong tay đi luôn, chỉ còn một mình Kỳ Túy.
“Kỳ ca!” Hạ Tiểu Húc ngăn Kỳ Túy, bất đắc dĩ, “Các má Kỳ sắp oanh tạc cổng club luôn rồi, mặc kệ tôi phát cái gì trên weibo, xem dưới bình luận toàn là than vãn khóc lóc, tối nay cậu rảnh thì Trực tiếp một lúc đi, an ủi dân tâm được chứ? Cuối tháng này shop của club sắp ra đồng phục mới, đang hi vọng đám vợ kia của cậu tiêu thụ dùm đó.”
“Cậu có thời gian xem bình luận weibo, vậy có rảnh liên hệ admin diễn đàn ban mấy IP kia được không?” Tâm trạng Kỳ Túy không tốt, chẳng muốn Trực tiếp, cố ý đổi đề tài, “Hằng ngày lão tử bị bôi đen các cậu quen rồi chứ gì? Một đám người nhảy ra nói tôi một ngày chỉ tập luyện 3 tiếng là ăn táo uống thuốc, vậy sao không nghĩ xa hơn, nếu ba ba đây một ngày luyện tập 7, 8 tiếng…”
Kỳ Túy mặc áo đồng phục lên người, cười trừ rồi nói: “Vậy thì còn đường sống cho đội khác à?”
Huấn luyện viên Lại Hoa đi sau một bước, cùng đi ra đúng lúc nghe thấy câu này, một lời khó nói hết mà nhìn Kỳ Túy: “Bớt vênh mặt đi được không? Không tập luyện thì đi Trực tiếp đi! Làm chính sự! Thời gian đội 1 tập luyện thường là 10 tiếng, nhưng toàn bị cậu ăn bớt! Đội 2 tập luyện đã 14 tiếng, đào tạo trẻ cũng tới 16 tiếng đó! Còn cậu một ngày chỉ có 3,4 tiếng bị mắng vài câu còn oan à?”
“Đào tạo trẻ…” Kỳ Túy bậm môi, “Ai vậy? Liều thế?”
“Youth, Lại đội trưởng lại thăng lên cấp ba ba rồi.” Hạ Tiểu Húc cười cười, “Mỗi ngày cũng chỉ ngủ có 6 tiếng, ăn cơm toàn ăn ở trước màn hình máy tính, ai…Tuổi trẻ thật tốt.”
Kỳ Túy lơ mơ ừ một tiếng, theo bản năng hỏi: “Đúng rồi, trong club chúng ta có thuốc…”
“Cái gì?” Hạ Tiểu Húc dừng bước, “Thuốc gì?”
“Không có gì.” Kỳ Túy lắc đầu một cái, nhíu mày, “Tôi đi Trực tiếp.”
Kỳ Túy trở lại phòng huấn luyện, bọn Bốc Na Na đang chơi Duo, Kỳ Túy đăng nhập game, mở Trực tiếp.
Đã mấy tháng Kỳ Túy không Live streams, lúc này phát lại không thông báo trước, mới vừa ấn phát xong, không tới 3 phút người xem đã lên 10 nghìn người, lúc Kỳ Túy lướt web xong rồi quay lại, người xem đã nhảy lên hơn 3 triệu, bình luận bay lên tới tấp, Kỳ Túy híp mắt nhìn một lát, mới cười trả lời: “Tôi không sao, chỉ hơi bận tí, nên không phát được.”
Bình luận lại bay lên ùn ùn như nã đạn.
“Ba tháng rồi đó, rốt cục tui đã nghe thấy giọng nói của chồng tui! A a a a a giọng nói vẫn dễ nghe như vậy, tui có chết cũng không tiếc.”
“QAQ chồng ơi sao anh lại tuyệt tình thế hả? Nhưng em vẫn yêu anh làm sao bây giờ?”
“Á á á Kỳ thần ơi, anh không Live nữa là tui sẽ trèo tường qua làm fans tên béo Banana chết tiệt kia đó.”
“A a a a Kỳ thần ơi camera của anh hỏng rồi à? Tại sao không thấy gì hết?”
“Áo đội mới mùa xuân năm nay lúc nào ra mắt? A a a a tui muốn mặc đồ tình nhân với chồng tui.”
“Áo đội áo đội! Nhà tài trợ năm nay lại thay đổi à? A a a tui mặc kệ, cầu mau chóng ra mắt, để mặc đồ tình nhân đến HOG kiếm một chân! QAQ đáng tiếc tay tui tàn quá.”
Kỳ Túy nhìn ba chữ “Đồ tình nhân”, đè chặt con trỏ chuột.
Mùa xuân năm nay, team HOG sẽ làm một cái giống của anh, nhưng phía sau lưng áo in chữ “Youth” rồi. [=))]
Kỳ Túy nhéo nhéo ấn đường, tắt bình luận đang oanh tạc trong mục cài đặt Trực tiếp, mở game ra rồi ấn chọn “Play”.
Kỳ Túy chọn tổ đội 4 người ngẫu nhiên, tùy tiện tham chiến, vào quảng trường chờ đợi Kỳ Túy còn cúi đầu xem điện thoại di động, mãi đến khi trong game có một người quái lạ tự dưng kêu to lên: “HOG! HOG!”
Kỳ Túy sợ người khác vừa thấy anh là hú hét, cho nên bình thường đều dùng acc clone[2], không biết vì sao lại để người ta nhận ra, Kỳ Túy giương mắt nhìn: “…”
Người mà anh bạn cùng đội gọi không phải là anh, mà là một người khác cùng đội: HOG-Youth.
Đây là nghiệt duyên cỡ nào…
Vu Dương bên kia hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, cái loa sau ID sáng lên một cái đã bị tắt luôn, Kỳ Túy đoán chắc cậu ta đã tắt loa.
Môi Kỳ Túy giật giật, không chờ anh mở miệng nói chuyện, người lạ ngẫu nhiên được tổ đội làm anh thấy bất ngờ hơn nữa khi mà…Đầu tiên là hét to tên club của anh, sau đó lại gọi ID Vu Dương nhiều lần, bô bô luôn mồm, tạp âm trên máy bay cũng không ngăn nổi nhiệt tình của gã: “Sind Sie Youth? Wirklich? Ich bin Ihr Fan!”
Còn là một người Đức.
Loa đồng sau ID Vu Dương lại chớp sáng hai lần, nhưng chẳng biết vì sao, vẫn không nói gì.
Kỳ Túy chọn vị trí cắm tiêu, lạnh nhạt nói: “Nhảy.”
Loa đồng của Vu Dương sáng lại, nói lắp: “Ok…ok.”
Kỳ Túy bậm môi một hồi, ở trong lòng thở dài.
Kỳ thần, không hăng hái mà…
Bốn người rơi xuống đất, Vu Dương tự động tự giác nhảy ra rất xa, không cướp vật tư của Kỳ Túy, Kỳ Túy nói xong câu kia thì vẫn chưa nói gì thêm, bầu không khí vi diệu cực điểm.
May là còn anh chàng người Đức kia, gã như kẻ xuất hiện ở đây để điều tiết không khí vậy, hưng phấn vòng quanh Vu Dương, nói liên tù tì, cũng không biết Vu Dương vị quấn phiền hay không chịu nổi fans nhiệt tình, lúng túng thấp giọng nói: “Tôi…Tôi nghe không hiểu gì hết.”
Anh chàng người Đức càng không hiểu tiếng Trung, nhưng gã vẫn kích động, có xu thế còn hơn vừa nãy.
Anh chàng người Đức: “Sind Sie Youth? Sind Sie Youth?”
Vu Dương vừa tìm trang bị vừa thấp giọng lập lại lời nói: “Tôi không nghe hiểu tiếng Anh.”
Kỳ Túy giơ tay đỡ tai nghe một lúc, cụp mắt, mới bình tĩnh nói: “Gã hỏi cậu có phải là Youth thật không.”
“Đoàng” một tiếng, là tiếng súng của Vu Dương.
Vu Dương thật không ngờ Kỳ Túy sẽ mở miệng, sửng sốt một lát mới vội vàng nói: “Đúng, đúng.”
Không biết là do Kỳ Túy đa tâm, hay là gì mà anh lại cảm thấy trong giọng nói của Vu Dương còn hơi run.
Kỳ Túy nói với anh chàng người Đức: “Ja, genau.” (đúng là cậu ấy.)
Anh chàng người Đức càng thêm hưng phấn: “Ich bin Ihr Fan! Ich habe Ihren Wettkampf gesehen! Ich mag Sie super!” (Tui là fans cậu đó! Tui đã xem qua cậu thi đấu! Tui rất là thích cậu!)
Vu Dương bên kia im lặng một lát, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ta… Nói cái gì?”
Kỳ Túy lẳng lặng nhìn ID game của Vu Dương, vẫn chưa lên tiếng.
Voice[3] trong đội im lặng đúng một phút.
Vu Dương bị hong nửa ngày, lúng túng không thôi, cậu cúi người nhặt vật tư, thức thời không lên tiếng làm phiền người ta nữa.
“Gã…” Kỳ Túy thay một khẩu súng khác, vừa nạp đạn vừa nói, “Gã hỏi cậu, 7DRUNK trong đội này có phải là Drunk không.”
Vu Dương sửng sốt một lát, cậu không nghĩ ra ngoại trừ cậu còn có người qua đường nhận ra acc clone của Kỳ Túy, nói theo bản năng: “Đúng…đúng.”
Kỳ Túy nói với anh chàng người Đức: “”Danke, Bitte verfolgen Sie ihn aufmerksam weiter.” (Cậu ấy cảm ơn vì anh đã yêu mến cậu ấy, xin anh tiếp tục quan tâm.”
Anh chàng người vội vàng gật đầu, ghé vào trước nhân vật Vu Dương nói: “Ja, ja! Ich unterstütze Sie für immer.” (Sẽ sẽ! Ta sẽ luôn ủng hộ cậu.)
Vu Dương mờ mịt, Kỳ Túy sưu mấy linh kiện, tiếp tục “Phiên dịch”: “Gã hỏi cậu, tại sao tới HOG.”
Nhân vật game của Vu Dương đứng sững ở gara, không nhúc nhích phải tới nửa phút.
Vu Dương lúng túng: “Bởi vì… HOG rất… Rất lợi hại, rất…”
Kỳ Túy cười xì một tiếng, Vu Dương ngậm chặt mồm, tắt micro không nói gì nữa.
Anh chàng người Đức cái gì cũng không biết, còn đang vì gặp được Youth mà hài lòng, gã lại mở micro hỏi: “Wohin gehen wir?” (chúng ta đi đâu?)
Voice lại tiếp tục im lặng đáng sợ.
Giọng của Vu Dương hạ rất thấp, thận trọng nhẹ giọng hỏi, “Anh ta nói…Cái gì?”
Kỳ Túy rời bàn phím, buông chuột ra, dựa vào ghế dựa.
Kỳ Túy nhìn ID Vu Dương trong game, một lát sau mới lạnh nhạt nói: “Gã hỏi cậu…Cậu thích Kỳ Túy không?”
______________
Đọc tiếp chương 4 >Kỳ thần, đây là lợi dụng người khác để trục lợi cá nhân!!!!!
[1] Solo: chơi 1 mình, Duo: chơi tổ đội 2 người, Squad: Tổ đội 4 người.
[2] acc clone: là tài khoản phụ.
[3]Voice: Tính năng nói chuyện trực tiếp với nhau qua micro với đồng đội.
Nói thật bộ này khá khó dịch, nhiều cái mình chuyển từ tiếng việt qua tiếng anh luôn, ví dụ như tiểu hào, bên mình gọi là tài khoản phụ ( nhỏ), nhưng đổi qua acc clone cho thông dụng.