Xem ra, trong đầu chỉ có một chút ký ức tàn khuyết có thể lựa chọn được!
Đương nhiên, Trương Dương trước sau cho rằng, bên trong những cổ tịch này cũng cất dấu một chút bí mật võ thuât, chỉ là mình tạm thời vẫn không có cách nào nhìn ra điều huyền bí trong đó mà thôi.
Trương Dương nằm trên mặt đất làm ra động tác có chút quái lạ, mà động tác này, vĩnh viễn là lặp đi lặp lại trên trăm ngàn lần, điều này quả thực là một sự hành hạ, nhưng Trương Dương cũng không có cách nào khác, ký ức trong đầu căn bản không có chỉ ra con đường rõ ràng, hắn bây giờ tựa như một hòa thượng xuất gia nửa đường, chỉ có thể dựa vào trực giác luyện tập như vậy mà thôi.
Khiến cho Trương Dương buồn bực chính là, trong đầu mình cư nhiên cũng không có nhắc nhở phải làm động tác này bao nhiêu lần, hắn cũng chỉ có thể rập theo khuôn khổ luyện tập lặp đi lặp lại một ít động tác võ thuật mình biết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Dương đã tiến vào cảnh giới vong ngã, mãi đến khi ánh bình minh lộ ra ở phương đông hắn mới giật mình phát giác ra mình không ngờ đã luyện tập một đêm, khiến cho hắn cảm thấy không thể tin nổi chính là, hắn lại không cảm giác mệt mỏi chút nào, ngoại trừ hơi đói, ngược lại có cảm giác thần thanh khí sảng.
Dần dần, bên trong công viên một vài người lang thang cũng rời đi, có người tìm thức ăn, có người tìm công việc, thay thế bọn họ chính là những cư dân ở phụ cận muốn rèn luyện thân thể một chút vào sáng sớm.
Dần dần, người trên bãi cỏ chỗ Trương Dương ngủ cũng nhiều lên, có múa ương ca(1), có Thái Cực bát quái, cũng có cả kéo đàn nhị……….
Nhìn Lưu Bưu ngủ say, Trương Dương không quấy nhiễu hắn, hắn đúng là rất bội phục Lưu Bưu, dưới hoàn cảnh này hắn cư nhiên có thể ngủ say như thế, thật sự là dị nhân a, Trương Dương vẫn như cũ lặp đi lặp lại vài động tác mà người khác khi thoạt nhìn cảm giác rất quỷ dị.
Trương Dương không biết,trong khi hắn đang luyện tập, cách đó không xa có một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng ngồi ở trên ghế dài một mực quan sát hắn.
“Tiểu tử, ngươi luyện cái gì vậy?” Cuối cùng, người thiếu phụ phong tư nổi bật cũng đi tới hỏi.
“A…….khái khái…… Ta cũng không biết, luyện lung tung mà……” Trên mặt Trương Dương nhất thời đỏ lên. Tiềm thức của hắn hoàn toàn là luyện tập động tác, thực sự còn không thể nói là luyện tập công phu gì, tựa hồ ký ức tàn khuyết trong đầu căn bản không có một phương pháp tu luyện hoàn chỉnh, vô cùng phức tạp, càng không thể nói ra được tên cụ thể. Bao nhiêu bí tịch tiểu hòa thượng cho hắn còn có cái tên, mà ký ức trong đầu của hắn cư nhiên không có một danh từ võ thuật, điều này làm cho Trương Dương tự mình cũng cảm thấy không thể tin nổi.
“A a,vậy tại sao ngươi lặp lại động tác này?” Thiếu phụ tò mò hỏi.
“Nhàn rỗi……”
“…..” Thiếu phụ sửng sốt. Câu trả lời của người thanh niên này khiến cho nàng cư nhiên không biết trả lời lại như thế nào.
“Ngươi biết võ công?”
Tinh thần Trương Dương đột nhiên hơi bị chấn động, lúc này Trương Dương có chút bệnh lạ cần tìm thầy thuốc, từ sau khi biết lão bên trong thư điếm không được coi trọng lại là một sát thủ, Trương Dương đối với loại bán rau mổ lợn này đều có một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.
Đó gọi là ẩn cư trong thành phố!
Thiếu phụ này đột nhiên chạy tới hỏi, giải quyết không tốt có thể bị nhìn ra manh mối gì đó.
“Võ công?!” Thiếu phụ trợn mắt há mồm.
“khái khái…..” Trương Dương vừa thấy vẻ mặt thiếu phụ, lập tức biết mình sai rồi, ”vậy ngươi hỏi cái gì?”
“A a, không có gì, ta mở một võ quán yoga, động tác của ngươi nhìn ra chỉ có người tu luyện yoga mới có thể làm được, cho nên tò mò, ta thấy ngươi sáng sớm làm mấy động tác đơn giản này vài giờ, ta ở trong công viên cũng chạy mấy vòng rồi, ngươi cư nhiên còn làm, a a, ngươi rất có nghị lực a.” Thiếu phụ nói.
“Nga”
“Đi đây, nhìn ngươi vừa rồi mê muội như thế, ta lúc đầu tưởng động tác tập thể dục gì mới.” Thiếu phụ phất phất tay rời đi.
“bye bye….” Trương Dương thất vọng vẫy vẫy tay.
“Tình huống gì vậy, tình huống gì vậy?” Lưu Bưu đột nhiên từ từ trên ghế dựa đứng dậy. Có thể là ở trong mơ cảm giác được có người ở bên cạnh nói chuyện.
“Không có tình huống gì. Ngươi tiếp tục ngủ đi.” Trương Dương không chút tức giận nói.
“Đói quá, đến lúc cần phải ăn cơm rồi. hắc hắc…” Lưu Bưu xấu hổ sờ sờ đầu.
“Ân…….” Trên thực tế, Trương Dương cũng đã sớm đói bụng rồi.Và thế là tình huống phát sinh, chỉ là ăn bữa sáng, hai người lại tốn ba mươi nguyên, mà Lưu Bưu mặc dù là thương binh, khẩu vị cũng quá thần kỳ, trứng gà sốt làm thịt năm quả, còn ăn một bát bún, bao nhiêu là bánh rán, vì vậy Trương Dương mới chỉ trích, quả thực đúng là một kẻ vô dụng, một con heo chỉ biết chà đạp lương thực.
Không không, ngay cả heo cũng không bằng, dùng heo để hình dung Lưu Bưu đúng là một sự vũ nhục, heo còn có thể giết thịt, mà Lưu Bưu chỉ là đống *** sắt.
Đương nhiên, cũng phải nói lại, Trương Dương tự mình cũng ăn không ít.
Trên thực tế, Trương Dương và Lưu Bưu đều mới hai mươi tuổi đầu, đúng là lúc cơ thể đang phát triển, hơn nữa mấy đêm liền bôn ba chạy trốn, dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể tự nhiên người bình thường không thể so sánh được.
“Làm sao bây giờ?”
Sau khi hai người từ quán ăn sáng ra ngoài, Lưu Bưu than vãn liếc mắt qua hai mươi nguyên đại dương trong tay Trương Dương.
“Xem ra, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, nếu không, không tới hai ngày nữa chúng ta sẽ lên trên đầu báo, nói hai sinh viên đại học đã tốt nghiệp không tìm được việc làm bị chết đói trên đầu đường.”
Trương Dương nhíu mày nhìn hai mươi nguyên trong tay, hiện tại nếu như không kiếm tiền, cuộc sống cũng trở thành vấn đề, còn nói trốn chạy gì chứ, tỉnh thành này khẳng định không thể nán lại lâu dài, cách tốt nhất bây giờ chính là ngay tức khắc tìm một chỗ nán lại một khoảng thời gian, rồi không ngừng thay đổi nơi ở, cho dù là lưu lại đầu mối gì thì đối phương cũng đuổi không kịp.
“Kiếm tiền như thế nào?”
Lưu Bưu uể oải phe phẩy cánh tay của mình, thứ hắn am hiểu nhất chính là dọa dẫm bắt chẹt người khác. Muốn để cho hắn động não kiếm tiền thì không bằng giết hắn đi, nhưng, kỹ thuật hắn am hiểu nhất bây giờ đã bị Trương Dương nghiêm cấm sử dụng rồi, đương nhiên, mấu chốt chính là, vết thương của hắn còn chưa khỏi, chỉ cần Bưu ca hắn khỏi vết thương, dựa vào bản lãnh đua ngựa, kiếm vài món tiền nhỏ cũng dễ dàng……..
Nghĩ đến mình ở trong trường học đại sát tứ phương uy phong lẫm liệt, Lưu Bưu lập tức đã quên đi vụ tai tiếng hắn bị Lữ Phi đánh cho răng rơi đầy đất.
“Ta phải tìm một công việc ngắn hạn, kiếm chút tiền chi trả sinh hoạt và lộ phí rời khỏi nơi này.”
“Được rồi, Trương Dương, ta vẫn chưa hỏi, chúng ta chạy đi đâu vậy?”
“Hiện tại chưa có mục đích, chúng ta tạm thời không thể thiết lập mục đích cho mình. Bởi vì, những thủ hạ của Mãi Mãi Đề khẳng định cũng vắt hết óc suy nghĩ chúng ta sẽ chạy tới nơi nào, vậy, chúng ta sẽ phải làm như chúng ta chính mình đều không có mục tiêu, đương nhiên, chúng ta vẫn phải tận lực rời xa tỉnh H một chút. Ta tin rằng, lực lượng chủ yếu của bọn chúng hiện tại đều ở tỉnh H!”
“Vậy tại sao ngươi lúc đầu nói muốn đi Nghiễm Châu?”
“Ân, nơi đó khẳng định là một trong những mục đích của chúng ta, bởi vì, tỉnh Nghiễm Đông là một tỉnh có dân cư lưu động nhiều nhất cả nước, ta nghĩ, ở địa phương này, các thế lực khẳng định rất rắc rối phức tạp, Mãi Mãi Đề hắn dù có bản lãnh thông thiên địa nếu muốn tìm được chúng ta cũng không phải dễ dàng, đương nhiên, quan trọng chính là, nơi này tiếp cận Hồng Kông, vạn nhất nếu thế lực của Mãi Mãi Đề đã có thể lớn rộng ra phạm vi toàn quốc truy sát chúng ta, vậy, đường thoát duy nhất của chúng ta chỉ có thể là lén vượt qua Hồng Kông, Hồng Kông mặc dù là địa bàn của Trung Quốc, nhưng hoàn cảnh, chế độ đều không giống. Mãi Mãi Đề lại là người đại lục, nếu muốn thế lực ngầm của hắn xông tới Hồng Kông khẳng định sẽ không dễ dàng.”
“Hắc hắc, Hồng Kông, Hồng Kông a, nơi tốt. Nghe nói mỹ nữ Hồng Kông không biết bao người muốn………….” Lưu Bưu vẻ mặt dâm đãng cười.
“Lão đại. Bưu ca, chúng ta bây giờ còn không ăn no mặc ấm. Chờ khi đầy đủ rồi thì ngươi hãy mới nghĩ đến dâm dục đi.” Trương Dương cầm hai mươi đại dương hung hăng vất lên người Lưu Bưu nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta,ta đi xem xem,có nơi nào kiếm tiền không.”
“A………ngươi không mang theo tiền à?” Lưu Bưu cầm hai mươi đại dương nói.
“Mang theo hay không có gì khác nhau sao?” Trương Dương dẩu môi nói.
“Thế là thế là………..” Lưu Bưu không chút nhún nhường đem hai mươi đại dương đặt trên người mình nói: “***, khát nước quá, phải mua một cây kem để ăn đã……….” “Đi đi lại lại như vậy, vạn nhất nếu như đi tản ra, chúng ta hãy dùng QQ liên lạc, nhớ QQ không?”
“Nhớ rồi nhớ rồi, cứ đi đi, bà mẹ nó, so với lão mẫu còn phiền…a…lão mẫu….thảm rồi thảm rồi, ta còn chưa thông báo cho mẹ ta biết…..” Lưu Bưu nghĩ đến mẹ hắn, nhất thời khẩn trương.
“Khái khái…….. Thời gian dài nhất mà ngươi rời khỏi nhà là bao lâu?”
“Hơn một tháng…….”
“Mịa, hơn một tháng, lúc này mới đến vài ngày? Xéo đi…..” Trương Dương giận dữ.
“Hắc hắc, quên mất, mới đến vài ngày, không việc gì không việc gì, ngươi đi đi thôi.”Lưu Bưu vẻ mặt xấu hổ.
Trương Dương và Lưu Bưu chạy trốn có một chỗ tốt, đó chính là sẽ không có ai phải lo lắng, cha mẹ Trương Dương ở bên ngoài làm việc trường kỳ, ngoại trừ việc chuyển tiền cho Trương Dương, căn bản là rất ít liên lạc, đương nhiên, chính là muốn liên lạc cũng không được.
Mà Lưu Bưu mặc dù là người thành phố C, nhưng hắn là một người chủ trường kỳ không về phòng của mình, sau một thời gian dài, cha mẹ hắn cũng quen, thời gian dài nhất hắn không về nhà không phải là một tháng như trong bản ghi chép mà là ba tháng. Ra ngoài chơi, cố gắng tìm một công việc làm việc trong thời gian ngắn, ròng rã suốt bốn giờ, eo mỏi lưng đau, nếu tháng Mười còn không quá lạnh, hoàn toàn có thể dùng sự cơ hàn khốn khó hình dung tình cảnh hiện tại.
Phần 2. Tìm việc
Dịch: Sessiromaru
Biên dịch: Thiên Hạ Hội
Biên tập: binh-hoi
Nguồn: TTV
Đến đúng 12 trưa, hắn thất vọng, hoàn toàn thất vọng rồi, có thể nói, cả thành thị không thể tìm được công việc thời hạn ngắn để có thể kiếm được tiền chi trả sinh hoạt và lộ phí như hắn tưởng tượng.
Đồng thời, Trương Dương nghĩ tới một vấn đề quan trọng, hắn không có chứng minh thư, cũng không có bằng tốt nghiệp, không có hai vật này cơ hồ không có khả năng tìm được công việc, càng huống chi là công việc kiếm tiền trong thời gian ngắn.
Mệt mỏi!
Trương Dương ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi phía ngã tư đường, đói đến mắt ứa ra hoa vàng, trứng gà, bún ăn buổi sáng đã sớm tiêu hóa vào bên trong nhà vệ sinh của Kentuckey rồi ,đang lúc Trương Dương từ nhà vệ sinh của Kentuckey ra ngoài thì nhìn thấy từng đợt hương thơm ngào ngạt, vàng óng phát ra từ hamburger và thịt rán, đã chỉ muốn bất chấp tất cả chạy tới cắn hai cái.
Nhìn trên đường phố người đi lại như mắc cửi, Trương Dương từ trước tới giờ chưa từng có cảm giác bất lực giống như bây giờ, khi đọc sách, kinh tế mặc dù túng quẫn, nhưng từ trước tới nay chưa từng vì miếng cơm manh áo mà phải quá lo lắng, đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương mới hiểu được sự khó khăn của cha mẹ.
Trong phút chốc cũng tại nơi này, Trương Dương rốt cục cũng sáng tỏ cha mình vì sao phải rời xa tỉnh nhà bỏ hắn một mình ở nhà đọc sách.
Tất cả, đều vì cuộc sống! Cả đời người, không đúng là vì cuộc sống sao?
Trương Dương thở dài một hơi. Trên đường phố dòng người đi đi lại lại, lại có ai không phải vì cuộc sống?
Đột nhiên, nhìn thấy một loạt các biển hiệu lắp đặt thiết bị lộng lẫy ngoài mặt tiền, Trương Dương con mắt đột nhiên sáng ngời.
Có biện pháp rồi!
Giúp người ta mua quần áo không phải là đường ngắn nhất hay sao?
Các cửa hàng quần áo bình thường, vì để kích thích sự nhiệt tình của nhân viên, đều chắc chắn sẽ khấu trừ phần trăm tương xứng, cấp bậc giá cả y phục càng cao thì phần trăm cũng càng cao, nếu như tìm đến cửa hiệu trang phục thỏa thuận điều kiện, vậy chẳng phải có thể rất dễ dàng thành công sao?
Nghĩ đến đây, Trương Dương đột nhiên có cảm giác vội vã, tựa hồ, bên trong thân thể có một lực lượng vô hình thúc giục hắn đi thực hiện chuyện này.
Cảm nhận được cỗ lực lượng và dục vọng này, Trương Dương không khỏi ngẩn ngơ, hắn quá quen thuộc với loại cảm giác này, cảm giác trong lúc xem sách số học, lúc thấy khẩu Desert Eagle của Lý bá cũng có cảm giác này. Cảm giác mãnh liệt nhất chính là xem “Liên Hoa bảo giám” và cổ tịch.
Chẳng nhẽ, tri thức trong ký ức không trọn vẹn của mình còn có một bậc thầy tiếp thị?
Trương Dương đối với ký ức trong đầu mình vẫn nghĩ mãi không ra, đến bây giờ, Trương Dương trước sau vẫn không rõ ràng được trong đầu mình rốt cục có bao nhiêu ký ức, bởi vì, lúc không cần thì ký ức này cơ hồ không có bất cứ dấu hiệu khôi phục gì, chỉ là một khái niệm mơ hồ.
Trương Dương đoán, người có tri thức và ký ức này khẳng đinh thận phận có nhiều khác biệt, mà người xuất hiện đầu tiên khơi ra cảm hứng đối với số học tính toán hẳn là người ở bên trong tư duy có tinh thần lực cường đại nhất, còn người tu luyện võ công chính là người tiếp theo. Về phần ký ức những người khác, nếu như Trương Dương không cần tới, rất có khả năng cả đời cũng không xuất hiện. Vĩnh viễn phủ bụi kín khắp ngõ ngách nào đó trong đầu hắn.
Đương nhiên, bây giờ Trương Dương đã khẳng định một điều, loại ký ức và trí thức kia, trong lúc cần đều phải học thích ứng một chút, nếu không, căn bản không có cách nào nắm giữ. Giống như tu luyện võ thuât, cho tới bây giờ, Trương Dương vẫn tìm không ra manh mối, mặc dù có ký ức cường hãn, lại không cách nào lý giải chân thật, cái này giống như thấy được, nhưng lại cảm giác không cầm được.
Trương Dương nhẫn nhịn cơn đói bắt đầu ý định ở việc dạo chơi qua các cửa hàng chuyên bán đồ giá cao, chú ý ngữ khí động tác và một ít chi tiết của nhân viên tiếp thị.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng, Trương Dương lại chạy tới hiệu sách đọc qua một chút kỹ xảo về tiếp thị.
Bên trong hiệu sách, Trương Dương giống như một chiếc máy hút bụi công suất lớn, chỉ cần là tri thức cùng với tiếp thị có quan hệ hắn đều đọc, lúc khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, trong lúc hắn tiếp xúc với một ít tri thức tiếp thị, ngay lập tức liền đánh thức tri thức mà từ trước cho tới bây giờ hắn chưa hề nghĩ tới.
Tâm lý học!
Ký ức về tri thức này khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, bởi vì, hắn từ trước tới nay không có một cảm giác rõ ràng như thế, vô luận là số học, võ thuật hay là tri thức tiếp thị, so với biểu hiện của loại dục vọng này cơ hồ có thể gần như không quan tâm, thật sự là quá rõ ràng.
Một bộ sách tâm lý học không tới hai mươi vạn chữ hắn chỉ cần thời gian năm phút để đọc. Cái này cũng không phải là đọc, mà chính là trực tiếp lật sách, nhưng, điều này đối với Trương Dương mà nói, chính là một phương thức đọc, bởi vì hắn lẩm nhẩm trang sách trong nháy mắt, hắn đã hiểu được những tri thức trên đó.
Trương Dương ở trong hiệu sách điên cuồng đọc sách, nhân viên của hiệu sách giống như nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần, may mắn thay, thanh niên trẻ tuổi này còn không có dấu hiệu phát cuồng, cũng không có hiện tượng làm tổn hại bộ sách, nhân viên làm việc cũng chẳng muốn quản đến hắn.
Trương Dương trong lúc này còn hơi đâu quan tâm cái nhìn của người khác, trong đầu của hắn đang điên cuồng tính toán suy nghĩ.
Vì sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Tại sao?
Thật sự không thể tưởng tưởng nổi, chẳng nhẽ tinh thần lực người này cư nhiên có thể vượt quá tất cả ký ức phía trước?
Khi Trương Dương đang từ trong hiệu sách ra ngoài thì trước sau đều suy nghĩ vấn đề này, nếu như có ký ức về tâm lý học cường hãn như vậy, vì sao lúc đầu không có chút dấu hiệu nào?
Dựa theo quy luật thì ký ức nào càng cường hãn thì càng được xuất hiện trước tiên, vậy, tâm lý học hẳn phải là xuất hiện trước số học tính toán mà khơi ra dục vọng học tập , nếu như nói ký ức này không cách nào cùng ký ức tri thức đằng trước so sánh, vậy tại sao bây giờ lại có ký ức rõ ràng như thế này?
Giải thích duy nhất chính là, tâm lý học vốn chính là quan hệ tới một môn khoa học tinh thần lực, bởi vì bên trong tri thức tiếp thị cũng có liên quan về phương diện tâm lý học mà khơi ra ký ức tâm lý học, khi trí nhớ đang thức tỉnh, lập tức liền vượt qua những ký ức khác.
Bây giờ,Trương Dương chỉ là ôn lại sơ sơ một chút, liền đã kế thừa tất cả tri thức tâm lý học.
Đương nhiên, nhiều tri thức giống nhau tuyệt đối không dẫn phiền não tới cho hắn, một học giả tâm lý học xuất sắc trong mắt người bình thường cơ hồ ngang với sự tồn tại của thần, hắn có thể hiểu thấu suy nghĩ người ta, có thể thôi miên, trọng yếu nhất chính là, một học giả tâm lý học xuất sắc làm việc tiếp thị, quả thực là như giết gà dùng dao mổ trâu.
Đói quá, đói quá!
Trương Dương cũng không muốn nghĩ đến, kỹ xảo không ép được vào thân, hắn thầm nghĩ nhanh chóng tới công viên tìm Lưu Bưu, trên người Lưu Bưu còn có hai mươi nguyên, trước tiên đối phó cơn đói hôm nay rồi nói tiếp.
May mắn thay, Lưu Bưu còn ở đó, nằm ngủ ào ào ở trên ghế dựa, cái bụng ưỡn lên cao, lộ ra lớp lông ngực rậm rạp, lỗ mũi giống như là đang kéo bễ.
“Bưu ca, rời giường nào…”
“A….ngô….. Rời giường đây… Phải ăn cơm rồi à?”Lưu Bưu đôi mắt buồn ngủ sưng húp, ánh mắt mơ hồ liền trực chạy ra phía ngoài công viên.
“Ta đi mua, tiền đâu?”
“A…..khái khái….. Ngươi không kiếm được tiền?” Lưu Bưu trừng mắt.
“Không…..” Trương Dương cảm thấy có chút không ổn.
“Toàn bộ ở chỗ này rồi.”
Lưu Bưu gào khóc thảm thiết mang tiền trên người ra, một đồng bốn nguyên.
“Bưu ca, ngươi buổi sáng ăn nhiều như vậy rồi, giữa trưa không thể lại ăn mười sáu nguyên chứ? Dáng người của ngươi, hẳn là cần phải giảm béo đó.”
Trương Dương buồn bực tiếp nhận 4 đồng đại dương, dựa theo cách nghĩ của hắn, Lưu Bưu bây giờ đang đau người, rất ít hoạt động, sáng sớm lại ăn nhiều như vậy, bữa trưa nên tùy tiện ăn một ít để cho người khác còn ăn, đã biết vậy mà cư nhiên còn để thừa lại có bốn nguyên.
“Ta ăn một hộp cơm trưa,mười nguyên…….”
“Vậy còn sáu nguyên?”
“Ta nhàn rỗi quá, nên ở bên trong công viên mua khẩu súng đồ chơi mất sáu nguyên, chính là cái loại khí cầu này nè….”Lưu Bưu vội vã cúi đầu xuống phía đũng quần.
Trương Dương không nói gì.
Bữa cơm tối, tám cái bánh bao, muốn mua một bình nước khoáng cũng không có tiền nữa rồi, hai người ăn như hổ đói , tiêu diệt hết chỗ bánh bao sau đó không còn biết làm gì chỉ còn biết nhìn đối phương.
“Súng thú vị nhỉ?”
“Là bánh bao tốt hơn hay là khẩu súng đồ chơi tốt hơn?”
“Hắc hắc, ngày mai lão tử sẽ kiếm được nhiều tiền, yên tâm, ngày mai lão tử sẽ kiếm tiền, cho ngươi chơi súng cả ngày,***,không cho phép ngừng lại, để cho lão tử chơi liên tục!”
“Không, ta chán súng rồi.”Lưu Bưu vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy người làm gì?” Trương Dương sửng sốt.
“Ta phải ăn bánh bao, ta ăn một cái mất một cái, ta lại ăn thêm một cái lại mất một cái……..”
“ha ha ha………”
Hai người bọn họ không biết, lúc hai người bọn họ tìm vui trong đau khổ, một mạng lưới khổng lồ đã rải rắc khắp cả nước, tấm hình của Lưu Bưu và Trương Dương đã nghiễm nhiên được lưu truyền trong thế giới ngầm, ám hoa Mãi Mãi đưa ra đã đạt mức hai mươi triệu nhân dân tệ.
Đương nhiên, ở trong mắt Mãi Mãi Đề, tính mạng Trương Dương và Lưu Bưu còn không đến hai ngàn nguyên, đưa ra cái giá hai ngàn vạn này hoàn toàn là vì nhi tử, vì nhi tử bảo bối nhất của hắn.
Lúc này, Trương Dương còn ngây thơ cho rằng,rời khỏi tỉnh H là an toàn hơn nhiều…………..
(1) Múa ương ca:Một điệu múa dân gian của Trung Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT