“Kỳ thật, ta đánh bại ngươi, đúng là ngay từ đầu ngươi căn bản chỉ là cố ý khiêu chiến với ta, nếu ta chấp nhận là ngươi có cơ hội và hy vọng đến được gần hắn.” Trương Dương chỉ vào gã hán tử phía sau Lữ Phi. Hán tử kia nghe được có chút sững sờ.
“Ây, tiếp tục!” Lữ Phi gật gật đầu.
“Ta lợi dụng ý nghĩ ngươi nóng lòng đào tẩu, thủy chung chúng ta chỉ chiến đấu trong một phạm vi cố định, điều đó khiến cho ngươi bạo nộ. Bởi vì ta biết ngươi không cách nào khống chế chính mình, cho dù ngươi hiểu được đạo lý này ngươi cũng vô pháp khống chế cảm xúc của mình. Tính cách của ngươi quyết định sự thất bại, ngươi không nghĩ rằng ta tự nhiên có thể cùng người đối kháng. Hơn nữa thủy chung ngươi không có cách nào đến gần mục tiêu, kỳ thật nếu ngươi có kiên nhẫn, ngươi hoàn toàn có thể làm được. Tiêu đại ca nói đúng, thần kinh ngươi đúng là có vấn đề, ngươi không cách nào khống chế đại não của mình.” Trương Dương thở dài một tiếng.
“Ây, tiếp tục, ngươi tại sao lại biết ta kiệt lực?” Lữ Phi vốn sắc mặt tái nhợt chợt biến thành xanh lè.
“Rất đơn giản, khi ngươi xuất ra quyền đầu tiên, ta đã tính toán biết ngươi có thể đánh ra nhiều ít bao nhiêu quyền. Ngay từ đầu ta đã có thể phân tích mỗi quyền mỗi cước của ngươi có bao nhiêu khí lực. Cho nên ta có thể tính toán ngươi kiên trì được bao lâu.”
“Tại sao ngươi mỗi lần đều có thể chống cự sự tấn công của ta?”
“Tốc độ, rất đơn giản, tốc độ ra quyền của ngươi, sau khi ngươi ra quyền thì ta trong nháy mắt có thể tính toán ngươi đánh vào vị trí nào. Cho nên ngươi vĩnh viễn không có khả năng đánh vào chỗ trí mạng của ta.”
Trương Dương cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ sưng tấy trên cánh tay, không khỏi nhịn được một trận cười khổ. Thân thể của mình thật sự rất yếu, sợ là đối phương đánh vào vị trí nào cũng vô pháp né tránh chỉ có thể dùng tay để đỡ lại.
Trong đại sảnh lại yên tĩnh một lần nữa, ai cũng không thể tưởng tượng được, vừa rồi chứng kiến được màn chiến đấu huyền bí. Lưu Bưu cũng trợn mắt há mồm, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ Trương Dương lại lợi hại như thế. Hắn chỉ cho rằng vận khí Trương Dương tốt, nằm mơ cũng không thể nghĩ được phía sau con người đó là một sự tính toán và mưu lược kinh người.
Không riêng gì Lưu Bưu, ngay cả Tiêu Viễn Hành cũng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Trương Dương. Cái biểu hiện yến nhược của thiếu niên trong nháy mắt đã trở thành đại trí, mưu lược.
Trường chiến đấu vừa rồi mặc dù không kịch liệt, nhưng đều lưu lại trong lòng mỗi người sự ảnh hưởng nhất định. Đặc biệt là lúc cuối cùng Trương Dương bắt đầu tính toán, lúc đó tràn ngập một cỗ lực lượng thần kì. Mà cỗ lực lượng này bây giờ mọi người mới cảm thấy rõ ràng. Đó chính là sự tính toán siêu việt và năng lực phán đoán của gã thiếu niên đó.
Thắng lợi không phải là vận khí, mà là dựa vào nghị lực kinh người, còn có năng lực tính toán thần kỳ nữa.
Điều đó làm cho người ta cảm thấy sự đáng sợ của gã thiếu niên, ai cũng có nhận định như vậy.
“Ký sanh du hà sanh lượng…?” (Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng) vẻ mặt Lữ Phi ngốc trệ nhìn vào bóng tối trong thương khố thì thào.
“Ngươi nói gì?”
Trương Dương tin rằng Lữ Phi sẽ không vô duyên vô cớ nói ra điều hàm hồ. Hắn bây giờ giống như một người đã chết. Người chết hay xem thường mọi sự, huống chi Lữ Phi vẫn còn là một thiên tài cao ngạo.
“Mạch Địch Văn, a a, nhớ kỹ tên này, hắn sẽ tìm các ngươi.” Trên mặt Lữ Phi hiện ra cỗ huyết hồng sắc, phảng phất như hồi quang phản chiếu.
“Mạch Địch Văn!”
Trương Dương thì thầm, nhớ kỹ cái tên này. Nhưng dù hắn vắt hết óc ra cũng không nghĩ được cái tên này và mình có liên quan gì. Tựa hồ hắn cũng không biết trên đời này có họ Mạch. Phải biết rằng họ Mạch tại Đông Quốc không nhiều lắm, nếu trong trí nhớ có tên này thì tuyệt đối sẽ không quên.
“Mạch Địch Văn… ?”
Đột nhiên Tiêu Viễn Hành đang ngồi trên ghế đứng lên.
“Đã muộn rồi, ha ha, đã muộn rồi…!” Lữ Phi điên cuồng cười to.
“Mang hắn đi!” Tiêu Viễn Hành xanh mặt quát.
“Tiêu Viễn Hành, ngươi đợi đó, ha ha. Một người là thiên tài, một người bị chứng tâm thần đa nhân cách, một người sát thủ, ha ha… Ba ngày, không thể tưởng được các ngươi chỉ cho ba ngày thời gian, nếu vừa rồi ta không nhìn đồng hồ, ta còn không biết, ba ngày hắn cũng sẽ đủ thời gian đến. Các ngươi biết không? Chỉ cần một ngày ta không gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ nổi giận, sẽ nghĩ biện pháp đến đây. Một cái bệnh viện tâm thần nho nhỏ không ngăn cản được bước chân của hắn, Tiêu Viễn Hành, ngươi chờ xem, ha… ha…!”
“???”
Tiếng cười chợt tắt, thanh âm của Lữ Phi đã ngừng, một đại hán đã đánh Lữ Phi ngất xỉu.
“Lập tức an bài người, chở hắn đến thành phố Z, Bệnh viện Thần kinh, tìm Mạch Địch Văn!” Tiêu Viễn Hành hắng giọng, trên mặt nổi lên sát khí.
“Vâng!” Đại môn thương khố vừa mở, một đoàn người trang phục Tây phương đi ra ngoài.
“Xử lý cho tốt, không nên lộ ra sơ hở. Chúng ta là công dân tuân thủ pháp luật mà!” Tiêu Viễn Hành nhìn Lữ Phi nằm trên mặt đất lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Hai hán tử lập tức đem Lữ Phi kéo ra ngoài. Trương Dương không cần nghĩ cũng biết, Lữ Phi đã xong đời. Thậm chí Trương Dương cũng đoán được, Tiêu Viễn Hành có rất nhiều biện pháp làm cho Lữ Phi tử vong như là: bệnh tật, bị cướp bóc, tai nạn… Lý do rất nhiều nhưng sợ mình cũng không đoán rõ được. Cho dù mình có đi báo cảnh sát cũng là vô ích. Ít nhất là không có ai làm chứng lời của hắn.
“Kẹt...” Một thanh âm trầm trọng vang lên, đại môn thương khố đã đóng lại.
“Trương Dương!” Tiêu Viễn Hành ngồi trên ghế, bộ dáng thong dong, tựa hồ đã quên cái tên Mạch Địch Văn.
“Tiêu ca tốt a!”
Trương Dương cười cười, bộ dáng trở lại như cũ, sửng sốt nhìn đám đại hán bên trong thương khố. Rất nhiều người không nhịn được, xoa xoa dụi dụi con mắt, không biết có phải bọn họ đã nhìn lầm không. Vừa rồi vẫn còn là một thiếu niên trí tuệ đáng sợ, đột nhiên đã trở nên hèn mọn bỉ ổi. Mà Lưu Bưu cũng rất là mừng rỡ, hắn vẫn thích vẻ mặt này của Trương Dương, hắn không có thói quen nhìn Trương Dương đột nhiên trở thành thông minh. Bây giờ thật tốt, ngây ngốc, hắc hắc...!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT