"Trở lại?" Thân thể Tô Đại Phong chấn động, không thể nghi ngờ đây là
một kế hoạch điên cuồng, lúc này trở lại khu giải trí có thể xảy ra hai
loại khả năng, một là đụng với cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu giải trí, hai là gặp đám cao thủ người Indo nhiều như mây.
"Ngươi sợ sao?" Con mắt ti hí của Muhammad Ridwan lạnh lùng nhìn Tô Đại Phong.
Trong nháy mắt trong đầu Tô Đại Phong điên cuồng tính toán đủ loại khả năng
có thể xảy ra, hiển nhiên đây giống như là đổ xúc xắc vậy, hơn nữa vô
luận là thắng thua, đều có quan hệ trực tiếp tới bao nỗ lực và gặt hái
trước đây.
"Đi!"
Tô Đại Phong cũng chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó đưa ra quyết định.
Đời người không phải là một canh bạc sao?
Đương nhiên mấu chốt nhất chính là, nếu như hắn buông tha canh bạc này tuyệt
đối sẽ bị Muhammad Ridwan coi thường, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phát
triển của hắn, hiện tại Muhammad Ridwan chính là thủ hạ duy nhất của Tô
Đại Phong. Tô Đại Phong rất rõ ràng Trương Dương đã không phải là người
hắn có thể nắm trong tay, nên Muhammad Ridwan trở thành hy vọng duy nhất của hắn.
Hai người lại lần nữa chuẩn bị một chút, sau đó hung hăng uống mấy bình sữa để bổ sung thể lực.
Lúc này vũ khí của hai người không phải là đao nữa, mà là hai thanh dao găm sắc bén 56 thức, đây là một loại vũ khí trí mạng, chỉ có điều cùng tay
qua đao khi xuất ra không thích hợp với quần ẩu.
Khi thấy
Muhammad Ridwan xuất ra hai thanh dao găm, trong lòng Tô Đại Phong có
một loại cảm giác run sợ, khi đã dùng đến dao găm này, có thể nói hắn đã quyết tâm không thành công không quay về rồi.
Rất nhiều người
không biết lợi hại của dao găm, chỉ có quân nhân chân chính ăn nằm với
chiến trường mới biết được lực sát thương của dao găm.
Biệt hiệu
56 thức tam lăng dao găm địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, nó còn được
gọi là "Phóng Huyết Vương" Theo lời một vị bác sĩ chuyên nghiệp bình
phán, bất luận loại lưỡi lê quân dụng nào uy lực đều kém xa so với 56
thức dao găm. Đương nhiên là có lợi cũng có mặt hạn chế: tam lăng dao
găm ngoại trừ để đâm, ngoài ra hầu như không có tác dụng gì khác nữa.
Dao găm này còn có một đại danh khiến người ta sợ hãi nữa - Chiến Phu Đao,
dùng để dọn dẹp sau khi kết thúc trận đánh, dùng để xử tử nhưng địch
nhân nào chưa chết, dùng loại vũ khí này sẽ không gây ra tiếng động. Nó
làm cho người ta trong thời gian ngắn ngủi xuất hết huyết mà chết. Sau
lại có công ước cấm tàn sát tù binh, cho nên "Chiến Phu Đao" cũng không
cần dùng để dọn dẹp tù binh nữa.
Đã hơn mười một giờ khuya, màn đêm như dòng nước đen kịt.
Khu giải trí đã tắt đèn, tựa như bị bao phủ bởi một tấm màn đen, khi hai người chạy tới đây, vừa mới thấy xe cảnh sát rời đi.
"Bọn người người Indo thật lợi hại, nhiều người chết như vậy cư nhiên có thể mua chuộc được cảnh sát!" Tô Đại Phong nhìn một đám cảnh sát lên xe,
nói.
"Bọn họ còn không đa đn mức lợi hại như vậy" Muhammad Ridwan đem dao găm ngậm trên miệng xuống, lúc này bọn họ đang ẩn núp tại bụi
hoa ven đường. Xe máy để sau một cây đại thụ cánh đó hơn một dặm.
"Vậy sao có thể?" Tô Đại Phong nghi ngờ nói.
"Rất đơn giản, toàn bộ thi thể mang đi nơi khác. Sau đó quét tước khu giải
trí. Tùy tùy tiện an bài mấy người tạo ra vài vết xước trên người rồi
đem đao giao cho cảnh sát mang đi là ổn..."
"À!"
Tô Đại
Phong bừng tỉnh đại ngộ, biện pháp như thế mặc dù có điểm ngu xuẩn, thế
nhưng rất hữu hiệu, cảnh sát tới đã không thấy thi thể. Chỉ thấy một đám người ẩu đả thụ thương cũng không có cách nào, duy nhất chỉ có thể mang một đám tang vật đi điều tra.
Trên thực tế. Cảnh sát cũng không hy vọng có người bị giết.
Đương nhiên, chuyện này thoạt nhìn rất giản đơn, mà kỳ thực cũng rất phức
tạp. Cảnh sát cũng đem một vài nhân chứng chứng kiến tạm thời khống chế, hơn nữa bọn họ cũng có cái để nói với người của cục cảnh sát .
Cuối cùng bên trong cũng khôi phục vẻ yên lặng, một chiếc xe cảnh sát cuối cùng cũng rời đi.
"Đi, chúng ta xông lên giết, khiến bọn hắn trở tay không kịp!"
Muhammad Ridwan rất quen thuộc địa hình ở đây, hai người luồn qua mặt một cái
hẻm chật hẹp. Sau đó nhảy qua bức tường vây nhẹ nhàng đáp xuống một cái
sân rộng.
Lúc này Toàn bộ khu giải trí im ắng như tờ, dường như đã không còn một người nào còn thức.
Tô Đại Phong căn bản không lên tiếng. Thân thể Muhammad Ridwan trong bóng
tối tựa như u linh, Tô Đại Phong chỉ có thể tập trung tinh thần theo sát phía sau hắn.
Cuối cùng hai người leo lên một ống thoát nước tới cửa sổ, thế nhưng Tô Đại Phong mơ hồ thấy bên trong bắn ra tia sáng,
hơn nữa cửa sổ dường như không đóng lại hoàn toàn, có thể nghe thấy được một thanh âm ho khan và mùi khói thuốc.
Trái tim Tô Đại Phong Thình lình đập mạnh, bởi vì hắn cảm giác được thân thể Muhammad Ridwan cứng đờ.
Muhammad Ridwan đem ba đầu ngón tay bám lên cánh cửa, cơ thể bỗng nhiên căng
thẳng. Hai người cùng lúc nhảy lên đạp cửa, rèm cửa sổ bởi vì bị đạp tan mà lất phất bay lên mắc lên ngọn đèn ...
"A...!" Một tiếng kêu
thảm thiết xé rách màn đêm, khi Tô Đại Phong đặt chân lên mặt đất, cảnh
tượng đầu tiên đập vào mắt chính là dao găm sắc bén trên tay Muhammad
Ridwan đã đâm xuyên qua ngực một người đàn ông cường tráng hơn bốn mươi
tuổi, người này hai tay gắt gao ôm ngực, đôi mắt mở to, vẻ mặt tràn đầy
vẻ khó tin.
Trong phòng có sáu người đang ngồi, khi Muhammad
Ridwan đâm lên ngực người đàn ông trung niên trong nháy mắt, không gian
trong phòng phảng phất như bị đông lại, mọi ánh mắt đều mở thật to nhìn
chuôi dao găm đâm lên ngực người kia...
Chỉ có điều không gian đông cứng này trong nháy mắt bị Tô Đại Phong phá vỡ.
Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy sao có thể bỏ qua, Tô Đại Phong rút dao
găm ra, sau đó trong phòng bắt đầu trở nên hỗn loạn , trong khoảng thời
gian ngắn, gạt tàn , bàn trà, ghế đều bay loạn trên không trung, mọi
người căn bản ném không có mục tiêu, hoàn toàn là một loại động tác vô ý thức...
Thế nhưng tất cả đều không thể xoay chuyển, hai thanh
dao găm xuất hiện quá đột nhiên, hơn nữa mỗi một kích của Muhammad
Ridwan đều là trí mạng, gian phòng này tựa hồ đối với hắn đặc biệt quen
thuộc, thân thể giống như cá trong nước, liên tục trong hỗn loạn liệp
sát mạng sống người khác.
Rất nhanh sáu người lúc trước còn sống
đã biến thành thi thể, thậm chí có hai cỗ thi thể trên tay cầm một khẩu
súng lục, đáng tiếc bọn họ không có cơ hội lên đạn, dao găm quá bá đạo,
chỉ trúng một nhát , thân thể bọn họ đã quỵ xuống tắt thở...
"Huynh đệ của chú ngươi đã chết rồi sao?" Tô Đại Phong nhìn Muhammad Ridwan đến bên cửa sổ chuẩn bị đào tẩu, hắn vội hỏi.
"Chết rồi, chúng ta đi mau, người dưới lầu sẽ mau chóng giết lên đây!" Lúc
này hai người đã nghe thấy bước chân "Bình bịch" ngoài hành lang.
"Chờ một chút."
Tô Đại Phong nhặt lấy một chiếc khăn tay thấm lên vũng máu, sau đó nhanh
chóng viết một dòng chữ trên bức tường trắng như tuyết : bọn họ không
phải là kẻ cuối cùng, đàm phán!
"Thùng thùng..."
"!"
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên. ổ khóa bên trong lung lay như sắp bung, hiển
nhiên người phía dưới đã bắt đầu đánh lên, hơn nữa. Trong tay bọn họ còn có súng, đúng là thanh âm báng súng đập lên cửa.
"Đi!"
"Đi!"
Cửa gỗ bị đá văng ra trong nháy mắt, Muhammad Ridwan đã nhảy xuống trước, Tô Đại Phong cũng theo sát phía sau.
"Bịch" "Bịch" Liên tục hai tiếng muộn hưởng, hai người lăn trên mặt đất.
"!"
"!" Trên lầu lại truyền đến một loạt tiếng súng dày đặc. Tô Đại Phong cảm
giác vai mình truyền đến một trận đau đớn, hắn đã bị trúng đạn. Tô Đại
Phong cắn chặt răng dựa lên tường, hắn không thể nhúc nhích bởi vì tay
Muhammad Ridwan giống như kìm sắt đã nắm lấy hắn.
Bọn họ không thể cử động, hiện tại địa phương an toàn duy nhất chính là góc tường này.
Cuối cùng tiếng súng trên lầu cũng thưa dần, theo đó là một trận âm thanh
kinh hoàng thét lên "Đại ca", cuối cùng đám người bên trên tựa hồ cũng
để ý tới thi thể đại ca không có nổ súng nữa.
Hai người trải qua
nguy hiểm cuối cùng cũng về tới phòng mình. Tô Đại Phong bị đạn bắn
trúng xương bả vai, Trương Dương mất một hồi khí lực mới gắp được viên
đạn ra. Đương nhiên Trương Dương cũng không hỏi gì, hắn cũng lười hỏi,
bởi vì hắn đã tận mắt thấy toàn bộ quá trình xảy ra, thậm chí đạn bắn
trúng xương bả vai Tô Đại Phong trong nháy mắt hắn cũng biết, từ đầu tới đuôi sự an toàn của hai người đều được Trương Dương khống chế...
Hai ngày!
Hai ngày!
Thời gian này đúng là một loại chờ đợi dài đằng đẵng và buồn chán.
Hai ngày này nếu theo kết quả tính toán của Tô Đại Phong, hắn cho rằng tâm
lý đối phương cũng chỉ chịu đựng được hai ngày, đương nhiên đây chỉ là
suy đoán, nếu như hai ngày không nhận được tin tức, bọn họ còn có hành
động tiếp theo, đó là điên cuồng liệp sát tiếp.
Bức bách để người Indo đi đến bàn đàm phán mới là mục đích cuối cùng Tô Đại Phong muốn.
Chết một tên đầu sỏ chỉ là giết gà dọa khỉ.
Đương nhiên mục tiêu mấu chốt nhất của Tô Đại Phong chính là đem toàn bộ lão
đại của Người Indo tập trung lại, chỉ có ở cùng một chỗ đàm phán mới có
hiệu qung thả, huống chi hắn còn có cỗ máy giết người là Trương Dương,
nếu như người Indo có bất cứ điều gì gây bất lợi, chỉ cần trong tay
Trương Dương có một khẩu súng, bất luận kẻ nào cũng sẽ không có cơ hội
phản kháng.
Tô Đại Phong tin tưởng người của người Indo khẳng
định muốn đàm phán hơn là mất mạng, cho nên Tô Đại Phong tin tưởng đám
người Indonesia sẽ tìm tới mình để đàm phán.
Quả nhiên đến ngày
thứ ba, Tô Đại Phong nhận được điện thoại, cú điện thoại này là của Kara gọi đến, hắn là người có quan hệ tới việc song phương đàm phán. Về phần lão John, hắn căn bản không muốn nhúng tay vào truyện bang phái báo
thù.
Hiện tại Kara và John đối với chuyện ai hợp tác với ai cũng
không quan trọng, bọn họ chỉ không hy vọng San Francisco tiếp tục nháo
loạn, nếu như người Indo nội chiến trong khoảng thời gian dài, vậy San
Francisco sẽ như thùng thuốc súng, tuyệt đối sẽ khiến cho một ít bộ phận then chốt của chính phủ Mỹ quan tâm, đây chính là điều mà đám hắc đạo
không muốn xảy ra nhất, cho nên đàm phán là cách lựa chọn duy nhất...
Về phần song phương có thành ý đàm phán thật sự hay không, đây không phải
là chuyện tình để Kara phải bận tâm, nhiệm vụ của hắn chỉ là người trọng tài ngăn cản để tránh hai bên xảy ra giết chóc mà thôi!
Đây là
một tòa biệt thự ở nông thôn, rất lớn rất trống trải, mấy đồ vật bên
trong đều có niên đại rất lâu, làm cho người ta có một cảm giác âm u,
tối tăm.
Phòng khách rộng hơn tám mươi mốt mét vuông có thể làm phòng họp được.
Trương Dương ngồi trên ghế thủ tọa vẻ mặt suy tư nhìn cái ghế không xa chỗ Tô Đại Phong.
Trương Dương rất rõ ràng, hôm nay là ngày cuối cùng, qua ngày hôm nay hắn muốn rời đi, hiển nhiên Tô Đại Phong muốn lợi dụng ngày cuối cùng của Trương Dương, sau này hắn sẽ nhàn nhã.
Tô Đại Phong là một kẻ rất biết cách lợi dụng nhân tài.
Hiện tại, bọn họ đang chờ lão đại của người Indo, Kara an tĩnh ngồi uống cà
phê đối diện với Trương Dương, đôi mắt nhỏ liên tục quan sát Trương
Dương và Tô Đại Phong, dường như muốn biết trong lòng bọn họ đang nghĩ
cái gì, mà con mắt Tô Đại Phong liên tục dò xét trên người Muhammad
Ridwan...
Tới rồi!
Ngay khi mọi người đang nghĩ ngợi, cửa
phòng họp mở ra, một đám người Indonesia vẻ mặt tái nhợt đầy sát khí đi
tới, có hơn mười bảy người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT