Cậu là cường giả?” Ánh mắt lão nhân vô cùng sắc bén.
“Đúng vậy!” Trương Dương không phủ nhận.
“Ta nghĩ, chúng ta có điều kiện trao đổi” Ánh mắt lão nhân trở lên sáng ngời.
“Ha ha, ông muốn lợi dụng tôi?”
“Khụ khụ…” Lão nhân không nghĩ rằng Trương Dương lại dứt khoát đến vậy, nhất thời xấu hổ mà ho khan.
“Thử nói xem, điều kiện của ông có thể khiến tôi động tâm không?” Trương Dương khẽ cười.
“Chiếc tủ này ta sẽ lập tức mở ra, vô luận bên trong có gì thì các cậu đều có
thể mang đi, hoặc tự do xử trí, đương nhiên điều kiện của ta là… các cậu hãy giúp ta giết một người”
“Vì sao lại cần bọn họ, tôi có thể…” Khổng lão nhị đứng bên cạnh nhất thời nóng lên, hắn không rõ tại sao sự tình đơn giản đến vậy lại cần giao cho một người ngoài, Khổng lão nhị
hắn hoàn toàn có khả năng làm được.
“Làm càn!”
Lão nhân
lạnh giọng quát lên, rõ ràng, không khí trở lên vô cùng áp lực, chòm râu hoa râm của lão bành ra, hai mắt như sao đêm – đầy uy mãnh, khiến Khổng lão nhị sợ tới mức liên tục lùi về sau, cúi đầu không dám lên tiếng.
Sát khí thật nặng!
Khí thế thật lớn!
Quyền uy vô cùng!
Nhìn uy thế của lão nhân này, Trương Dương có thể tưởng tượng được khi lão
còn trẻ thì uy mãnh và khí phách thế nào, khó trách được niên kỷ của lão nhân tuy lớn như vậy mà vẫn còn minh mẫn cai quản mọi chuyện. Hiển
nhiên, quyền uy của ông ta là do cả một quá trình dài tích lũy mà thành, ngay cả một người thế hệ mới đầy khí phách như Khổng lão nhị cũng không dám phạm vào hổ uy.
“Ngươi cho rằng mấy công phu mèo quào của ngươi có thể?” Lão nhân hừ mạnh một tiếng.
“…” Khổng lão nhị có điểm không phục, chẳng qua hắn vẫn nhịn được, không khiêu chiến với quyền uy của lão nhân.
Lão nhân trợn trừng mắt liếc qua Khổng lão nhị, sau khi hừ mạnh một tiếng
thì những lão nhân khác đang buồn ngủ kia cũng bị sát khí nặng nề của
lão nhân này làm tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn nhóm người Trương Dương.
“Để các cậu chê cười rồi, quân viễn chinh đời sau không bằng đời trước, ài…” Lão nhân thở dài, lắc đầu ngao ngán.
“Ha ha, không tồi” Trương Dương thoáng nhìn qua vẻ mặt ủy khuất của Khổng lão nhị rồi nói.
“Nếu có được người như các ngươi thì ta đâu cần tuổi già mà vẫn còn phải
quản mọi chuyện” Lão nhân rít một hơi thuốc, khẽ thở ra một ngụm khói,
may là gian phòng này rất rộng, nếu không đám Lưu Bưu cũng bị hun khói
rồi.
“Tôi muốn biết người ông muốn ta giết là người nào?’ Trương Dương hỏi thẳng vào vấn đề.
“Một tên Hán gian!” Khuôn mặt lão nhân bỗng biến thành sắc xám, nghiến răng nói, đập mạnh chiếc tẩu xuống bàn.
“Hán gian?”
Trương Dương không khỏi sửng sốt, đây là điều không thể nghĩ ra. Từ thế chiến
thứ 2 đến nay đã gần trăm năm, vậy mà vẫn còn Hán gian tồn tại.
“Đúng, đó chính là tên hán gian đã sát hại Tề tướng quân. Chính hắn ở trong tù đã ám sát Tề tướng quân!” Ánh mắt hỗn độn của lão nhân phát ra sát khí
lạnh thấu xương. “Nam nhi sinh hề bất thành danh. Tử đương táng man di
vực trung!” Lão nhân vốn đang tràn đầy sát khí đột nhiên ngâm nga hai
câu thơ.
Dịch thơ:
Sinh làm trai núi sông không danh vọng.
Khi vong thân nằm lại nơi đất khách
Dưới hàng nước mắt chan chứa của lão nhân, Trương Dương rốt cuộc hiểu rõ một số sự tình đã trải qua.
Tháng 5 năm 1942, Tề Học Khải tướng quân phụng mệnh di chuyển trung đội về
nơi trú ẩn, ngày 9 tháng 5 gặp phải nguy hiểm tại Giza, Tề tướng quân
chỉ huy tại tiền tuyến Giza. Vào ngày 11, Tề tướng quân nhận lệnh trở về sư bộ, rời khỏi Giza, quân đoàn số năm của ông xin được cấp 1 chiếc xe
để chở thương binh, nhưng người đưa xe tới lại đến trễ. Tề tướng quân
cùng sư bộ đã bị mất liên lạc, quân đoàn số năm hộ tống trên đường đi
gặp được 38 người bị thương ở Giza, trong đó có 18 người là sĩ quan và
binh sĩ. Tề tướng quân bản tính thương quân như con, vì thấy họ như vậy
mà vô cùng đau khổ, liền quyết định dẫn theo bọn họ men theo đường núi
rừng tiến về hướng tây truy tìm sư bộ. Các lực lượng vũ trang tại rừng
Hà Mã cách thượng du 20 dặm anh, bị kỵ binh của Nhật phát hiện đuổi
giết. Tề tướng quân gặp phải hiểm cảnh liền quay lại dặn các sĩ quan và
binh sĩ: “Ngày xưa thành công, hôm nay xả thân, trong lúc này, dưới hòn
đạn phải tự trông vào bản thân”. Dưới những họng súng máy nhả đạn liên
tục thì trong 18 người này trừ một người nhảy xuống nước chạy trốn ra
thì đều đã anh dũng hi sinh. Tề tướng quân cũng bị thương mà hôn mê, rồi bị bắt.
Người lao xuống nước bỏ chạy nằm thu hút truy đuổi của
quân Nhật chính là lão nhân. Trên thực tế, lão nhân này vốn không nằm
trong 18 người kia, mà là một trong hai vệ binh của Tề tướng quân, một
người đã chết ngay lúc đó.
Tề Học Khải tướng quân sau khi bị bắt, quân nhất biết được ông chính là sĩ quan cao cấp trong quân đội. Bọn
chúng như nhặt được chí bảo, liền trị thương cho Tề tướng quân, vô cùng
cung kính với Tề Học Khải tướng quân, Tề tướng quân nhận ra gian kế của
bọn Nhật, liền mắng bọn chúng. Kẻ địch hỏi ông về tình hình của quân
viễn chinh Trung Quốc, thì Tề tướng quân cao giọng nói: “Người Trung
Quốc có thể chết chứ không thể chịu nhục, hãy bắn chết ta đi, chớ nhiều
lời!” Gã quân Nhật kia cố ý rút kiếm uy hiếp Tề tướng quân, Tề tướng
quân mạnh mẽ tóm lấy lưỡi kiếm, ông hô to: “Cầu người được người, sao
phải oán!” Tên kia cả kinh liền vội vàng giật lại kiếm.
Trong
nhóm tù binh ở Trung Quốc, có có thiếu úy Thái Tông Phu, trung úy Đỗ Học Thống, và đám binh lính bại hoại muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, bọn
hán gian nghe xong thì kích động, lại càng ghi hận với Tề tướng quân.
Năm 1945, quân đội Trung Quốc phản công, quân Nhật liên tục bại lui,
Thái Tông Phu thấy quân nhật đại bại thì vô cùng sợ hãi, rất sợ một khi
bị áp giải về Trung Quốc thì bọn chúng sẽ bị khép vào tội bán nước mà
nghiêm trị. Ngày 7 tháng 3, quân Nhật một lần nữa đến chiêu hàng Tề
tướng quân, nhưng lại bị Tề tướng quân thóa mạ một trận. Buổi chiều ngày hôm sau, dưới ý chỉ của quân Nhật, tên bại hoại Chương Cát Tường thừa
lúc Tề tướng quân đi cầu mà đột nhiên ám sát, dùng đao rạch bụng Tề
tướng quân.
Trong nhóm tù binh lúc đó, có một vị y thuật tài giỏi nghĩ đủ biện pháp, làm hết khả năng tìm được một ít dược phẩm, thỉnh
cầu quân Nhật tiến hành giải phẫu cho Tề tướng quân, nhưng bị lũ táng
tận lương tâm kia ngăn lại. Rất nhiều tù binh liên bang chỉ có thể mỗi
ngày cầu nguyện cho Tề tướng quân. Bởi vì khí hậu nóng nực, mà lại không được trị liệu nên miệng vết thương của Tề tướng quân bị nhiễm trùng.
Ngày 13 tháng 3 năm 1945, 10 giờ 30 sáng, Tề tướng quân qua đời…
“Thái Tông Phu?” Trương Dương hỏi.
Lão nhân đang nắm chặt hai tay không ngờ lại lắc đầu, hiển nhiên lúc này ông ta đang nhớ lại những kí ức quá thống khổ.
“Đỗ Học Thống?”
Lão nhân vẫn lắc đầu.
“Chương Cát Tường?”
“Đúng, chính là tên súc sinh này!”
Lão nhân vỗ mạnh vào cạnh bàn, lòng đầy căm phẫn, mà bốn lão nhân khác khi
nghe thấy tên – Chương Cát Tường thì bỗng như bừng tỉnh, vẻ mặt vô cùng
phẫn nộ.
“Hắn chỉ là một binh lính bình thường, chẳng lẽ lại lợi
hại như vậy?” Trương Dương dùng chân khí thổi bụi bặm do cú đập của lão
nhân khi nãy ra xa, hắn có chỗ không rõ. Quân Nhật đã chiến bại, với thế lực của quân viễn chinh tại Myanmar chẳng lẽ lại không có cách đối phó
với một Chương Cát Tường?
“Cậu lầm rồi, hắn không phải là một
binh lính bình thường, mà là người trong một gia đình võ thuật, võ công
cao cường. Dã tâm của người này rất lớn, vốn muốn thừa dịp loạn thế mà
kiến công lập nghiệp, nào ngờ, tòng quân không được bao lâu thì bị bắt.
Lúc ấy, tin tức Tề Học Khải bị bắt không lâu sau đã rơi vào tay Uông
ngụy chính phủ tại Nam Kinh. Tháng 5 năm 1944, Chính phủ ngụy quyền ở
Nam Kinh phái bộ trưởng lục quân Diệp Bồng cùng 12 người đi đến Myanmar
chiêu hàng, khiến Tề tướng quân không khỏi nổi giận, nhưng nhóm người
Diệp Bồng vẫn không bỏ cuộc, lại lấy vô số châu báu để dụ Tề Học Khải.
Nhưng lại tiếp tục bị ông ta mắng, chứ như vậy sau hai tháng, việc dụ dỗ này hoàn toàn không có tác dụng. Đám người Diệp Bồng đã hết mưu, vì thế liền gây xích mích trong hàng ngũ tù binh Trung Quốc, để phát tiết oán
hận cho việc Tề tướng quân không chịu hàng. Diệp Bồng nói với các tù
binh Trung Quốc: “Sở dĩ các ngươi không thể đi tới Nam Kinh hưởng thụ
quan to lộc hậu, tất cả là bởi Tề phó sư trưởng của các ngươi không chịu hợp tác cùng ta. Hắn đem mũi dùi hướng thẳng về phía Tề Học Khải. Trong nhóm tù binh Trung Quốc, có một vài tên bại hoại, như đám người Thái
Tông Phu, Chương Cát Tường, Vương Khánh Hoa. Thấy Diệp Bồng nói vậy, thì cũng cho rằng hành động anh dũng bất khuất của Tề tướng quân đã trở
thành vật cản trở tới việc cầu vinh của bọn họ. Bởi vậy trong lòng đã
bắt đầu căm hận Tề Học Khải, lúc ấy bên người Tề tướng quân vẫn có cao
thủ bảo vệ, mà trong đám Hán gian này thì Chương Cát Tường là có võ công cao nhất, nên nhiệm vụ này đã rơi vào tay hắn…”
“Hắn còn sống?”
Trương Dương hỏi qua, không khí trong phòng bỗng tràn ngập một cỗ tiêu sát chi khí, nhiệt độ cũng dường như đang giảm xuống rất nhanh. Khổng lão nhị
bỗng cảm giác thấy lạnh.
“Bọn người Thái Tông Phu, Vương Khánh
Hoa không thoát khỏi sự truy sát của quân viễn chinh, nhưng, Chương Cát
Tường võ công cao cường, mấy chục năm gần đây võ công lại đột nhiên mãnh tiến, vô số cao thủ của chúng ta đều không thể giết chết hắn… Nghe nói
võ công hiện tại của tên Hán gian này ngày càng cao cường, nghe nói…
nghe nói…” Lão nhân bỗng trở lên ngấp ngứ, tựa hồ có chút do dự.
“Ừm?”
“Nghe nói, đã đạt đến cảnh giới cường giả…”
“Gan Bali cũng là cường giả” Trương Dương thản nhiên nói.
“Đúng, đúng, hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể bằng được Gan Bali!” Tinh
thần lão nhân rung lên, mấy lão nhân mắt mờ kia cũng như sáng rực lên,
trong ánh mắt đục ngầu kia tràn đầy hi vọng, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên
người Trương Dương. Đối với bọn họ, Chương Cát Tường là sỉ nhục của cả
đời bọn họ, nếu Chương Cát Tường không chết thì bọn họ có chết cũng
không nhắm mắt.
Không thể để Chương Cát Tường chết già, đó là tâm nguyện cả đời của bọn họ!
“Hắn ở đâu?” Trương Dương hỏi.
“Tên Hán gian này lúc sau lại mất tích một thời gian ngắn, chẳng qua sau khi quân Nhật chiến bại, chúng ta đã truy ra được hành tung của hắn, hóa ra sau khi quân Nhật rút lui, hắn lưu lại Myanmar, mai danh ẩn tích, dùng
tên giả là Chương Thắng, từng góp sức trong quân đội Myanmar. Về sau tuy quân viễn chinh không ngừng tổ chức ám sát hắn, thì hắn lại mất tích.
Tuy sau này chúng ta lại phát hiện ra tung tích của hắn, nhưng lại một
lần nữa để hắn trốn thoát. Lần cuối cùng là 20 năm trước…” Mỗi lần lão
nhân nhắc tới Chương Cát Tường thì vẻ mặt đều lóe lên hung quang.
“20 năm trước?” Trương Dương không khỏi nhíu mày, thời gian này đã quá lâu.
“Đúng, là 20 năm trước, sau này, chúng ta đã hoàn toàn mất tin tức của hắn.
Chẳng qua, ta tin rằng hắn không dám về nước, cường giả Trung Quốc rất
nhiều, hơn nữa cũng biết đến một kẻ như hắn. Chỉ cần hắn về nước thì tất sẽ bị các cường giả vây công, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng khó
thoát khỏi cái chết. Chỉ có ở Myanmar thì hắn mới có thể mai danh ẩn
tích mà sống sót…”
“Mấu chốt ở đây, chúng ta tìm hắn như thế
nào?” Trương Dương thở dài, hắn đối với việc tìm kiếm một người đã mất
tích 20 năm cũng không có chút nắm chắc. Đây quả thực là một nhiệm vụ
không có khả năng hoàn thành. Lại nói tiếp, cũng có thể, người này đã
sớm tử vong.
“Có một người biết” Lão nhân trầm giọng nói.
“Ai?”
“Thụy Đan tướng quân!”
“Thụy Đan tướng quân?”
“Đúng, Thụy Đan tướng quân là người che chở cho tên Hán gian này” Trên mặt lão nhân có chút bất đắc dĩ, ở Myanmar, Thụy Đan tướng quân là người đứng ở trên đỉnh có đầy quyền lực, ngay cả quân viễn chinh cũng không có biện
pháp đối phó với hắn. Nếu không phải có chính phủ Trung Quốc che chở thì tuyệt đối hắn có thể tùy thời tiêu diệt quân viễn chinh.
“Bọn họ là kẻ địch, tại sao Thụy Đan tướng quân phải che chở cho hắn?” Trương Dương trăm đường không thông.
“Bởi vì võ công của hắn cao cường, nghe nói, sau khi hắn gia nhập quân Nhật
không lâu đã kết giao với một cường giả tên là Đại Hà, trợ giúp rất
nhiều cho Đại Hà, võ công của hắn rất nhanh liền bước vào cảnh giới
cường giả!”
Cường giả!
Một cường giả!
Trương Dương đã tìm được lý do. Đối với một quốc gia như Myanmar thì trong quân đội
chính phủ nếu có một cường giả thì không khác có được một quả bom nguyên tử. Thụy Đan tướng quân luôn đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu đương
nhiên sẽ không để ý tới bối cảnh của Chương Cát Tường, người mà Chương
Cát Tường sát hại là một viên tướng quân Trung Quốc, đối với chính phủ
Myanmar mà nói thì không có trở ngại nào về mặt đạo đức.
“Được,
thành giao!” Trương Dương mỉm cười, chỉ cần biết một cái đuôi của đối
phương, Trương Dương còn có biện pháp để lôi hắn ra.
“Thành giao. Khổng lão nhị, chiêu đãi khách cho tốt, mấy lão già chúng ta phải đi nghỉ ngơi!”
Lão nhân kia cười sảng khoái, giơ bàn tay trơ trọi xương lên giao chiếc
chìa khóa cho Trương Dương liền bước ra ngoài, mấy lão nhân kia cũng
ngây ngô cười, bước theo lão nhân đi đầu rời đi…
Nhìn mấy lão nhân tuổi cao sức yếu rời đi, bốn người Trương Dương nhìn nhau, mở to mắt, bọn họ có cảm giác mình đã bị mắc câu.
Tại sao mấy lão nhân kia lại không thèm để ý tới vật bên trong chiếc tủ?
Tại sao?
Chẳng lẽ, bọn họ đã sớm biết bên trong có chứa gì?
Ừm, tình huống này rất có thể, lão nhân là vệ binh bên người Tề tướng quân, nên biết thứ bên trong chiếc tủ này…
Trương Dương nhìn chiếc chìa khóa trong tay mà thoáng suy tư, mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, xem ra lần này bị lừa rồi.
“Mở ra thử xem!”
Thấy bốn người Trương Dương đứng ngẩn ra thì vẻ mặt Khổng lão nhị lại rất
chờ mong nhìn chiếc chìa khóa trong tay Trương Dương rồi lại nhìn về
chiếc tủ, hiển nhiên hắn không biết bí mật bên trong chiếc tủ.
“Ngươi mở ra nhìn xem!” Trương Dương ném chìa khóa qua cho Khổng lão nhị.
“He he, ta mở, ta mở. Đây chính là di vật của Tề tướng quân…”
Vẻ mặt Khổng lão nhị đầy hưng phấn tự lẩm nhẩm, ổ khóa vẫn còn nguyên, tuy chiếc tủ đã méo mó nhưng ổ khóa vẫn rất tốt. Nếu vậy thì trong nhiều
lần tranh đoạt chiếc tủ trước đây, mọi người đều cố ý để không làm hỏng ổ khóa, bằng không thì có chút phiền toái.
Chiếc tủ này vô cùng
tinh xảo, tuy chỉ là chiếc hộp hình vuông, dài rộng 20 cm, nhưng cũng
khá nặng, nên nếu phá hủy ổ khóa thì tuyệt đối là một phiền toái không
nhỏ. Bởi vậy ai cũng không dám chắc làm vậy có khiến vật phẩm bên trong
hư hại gì không.
Khổng lão nhị cẩn thận đút chìa khóa vào ổ, rồi
từ từ xoay 2 vòng, đầu tiên là nghe tấy tiếng di chuyển nhỏ bên trong
chiếc tủ, sau đó lại vang lên tiếng ‘lách cách’ – chiếc tủ đã hé ra một
chút, nhưng khe hở vẫn còn rất nhỏ, hiển nhiên trong quá trình tranh
đoạt đã làm hỏng kết cấu của chiếc tủ.
Cơ hồ cùng lúc, bốn người đều xúm lại, đây là do bọn họ tốn không ít công
sức mới có được, tuy từ thái độ của mấy lão nhân kia thì đồ vật trong
này không đáng giá, nhưng ai cũng có lòng hiếu kỳ, bốn người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Rốt cục là có cái gì?
Thứ này đã khiến không ít người bỏ mạng, ngay sáng hôm nay nó cũng đã khiến một siêu cấp cường giả bỏ mạng.
Ánh mắt mọi người khẩn trương nhìn theo cánh tay tráng kiện của Khổng lão nhị.
“Cái gì vậy?”
Ánh mắt của mọi người chằm chằm nhìn vào một cuốn đồng, giống như một bức họa được cuộn trọn, chỉ là rất ngắn.
“Đưa cho ta!” Lưu Bưu lấy cuốn đồng từ trên tay Khổng lão nhị.
“Ngươi…” Khổng lão nhị phẫn nộ. “Sao? Không phục à?” Lưu Bưu hừ một tiếng.
“Ta… phục, là của các ngươi…” Vẻ mặt Khổng lão nhị buồn bực, ủ rũ nói.
“Nếu không phục thì lát nữa ngươi khiêu chiến với ta, ta cũng có thể mượn cơ hội mà dần ngươi, đại gia sớm đã nhìn ngươi không vừa mắt, hừm, cứ
tưởng là mình lợi hại lắm sao, dựa vào …” Vẻ mặt Lưu Bưu đầy kiêu ngạo.
“Ngươi… ngươi…” Khổng lão nhị giận đến sôi máu, cả người run lên.
“Ngươi ngươi cái rắm, ngươi rõ ràng là không phục mấy lão nhân kia, ngươi biết không? Nếu không có bọn họ che chở thì các ngươi đã sớm chết hết rồi”
Lưu Bưu trợn trừng mắt nhìn Khổng lão nhị, rồi mặc kệ hắn, lại cẩn thận quan sát cuốn đồng đầy bụi bặm trong tay.
“Đưa chủy thủ của ngươi cho ta” Lưu Bưu khẽ nhấc tay, cũng không nhìn Khổng lão nhị.
“…Đây…” Khổng lão nhị nghiến chặt răng, đem chiếc chủy thủ bên hông đập mạnh xuống bàn.
Tuy Khổng lão nhị gọi nó là chủy thủ nhưng lại giống đoản kiếm hơn, so với
chủy thủ bình thường thì nó dài hơn đến 2, 3 lần, đây cũng là tiêu chuẩn lúc ấy của quân Mỹ.
“Không tồi… chỉ là dài quá, có chút bất tiện…”
Lưu Bưu cầm lấy chuôi chủy thủ này, hàn quan bắn ra bốn phía khiến hắn
không khỏi tán thưởng. Đột nhiên hắn nện mạnh chủy thủ xuống đất – keng! – chiếc chủy thủ liền gãy đôi. Lưu Bưu vứt cây chủy thủ gãy dưới đất,
nhặt lưỡi nhọn đã gãy lên.
“A… a… Chủy thủ của ta…” Khổng lão
nhị từ trên ghế nhảy dựng lên, rồi ngồi xổm xuống đất mà cầm lấy chuôi
cây chủy thủ bị gãy của hắn
“Đây không phải chỉ là một cây chủy
thủ vứt đi sao?” Vẻ mặt Lưu Bưu khinh rẻ, tất nhiên là hắn không biết
công nghệ chế tạo ở Myanmar còn kém, mà loại vật dụng quân đội từ thời
thế chiến thứ 2 này chất lượng đều đã được kiểm định, có được một thanh
chủy thủ thế này đã làm cho không ít người trẻ tuổi trong quân viễn
chinh hâm mộ.
“Ừ, ta sớm đợi ngươi nói từ rất lâu. Trước tiên chúng ta xem trong này còn
thứ gì đáng giá không, đợi lát nữa ta sẽ thỏa mãn ngươi…”
“…” Hai mắt Khổng lão nhị phun ra lửa, thỉnh thoảng lại sờ về phía hông, hiển nhiên, hắn đang cố kìm nén cơn giận của mình.
Trương Dương, A Trạch, Tiểu Lý Tử không khỏi liếc nhau đồng thời thở dài một hơi.
Lưu Bưu cũng không thèm nhìn tới Khổng lão nhị đang nổi giận lôi đình, mà
tập trung tinh thần dùng đầu nhọn của chiếc chủy thủ cậy lớp sáp phủ bên ngoài, hiển nhiên, lớp sáp này là để chống thấm nước.
Nhìn hai
cánh tay tráng kiện của Lưu Bưu thận trọng mở ra một lớp giấy dầu,
Trương Dương đột nhiên nhớ tới chiếc tủ bảo hiểm trong kho vàng, chỉ có
một chỗ không giống là ở đây được bao phủ bởi vô số lớp giấy dầu, mà kho vàng ở tập đoàn Bạch Vân lại là tủ bảo hiểm ở trong tủ bảo hiểm…
Rốt cục, mọi người nín thở nhìn lớp giấy dầu cuối cùng bị lưỡi chủy thủ sắc bén tách ra, lộ ra bên trong một cuốn da dê ố vàng.
Bảo bối!
Là bảo bối!
Nhất định là bảo bối, cơ hồ theo bản năng, ba người đồng thời có ý nghĩ này.
Theo như công nghệ bảo tồn giấy da dê và màu sắc của nó mà phân tích, thì cuốn da dê này chắc chắn có bí mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT