Vừa bước vào phòng, Lưu Bưu lập tức nhảy lên giường, hai tay giữ chặt ga giường, cười lớn.
Ngay cả A Trạch hiếm khi cười, mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Đến khi ba người cười hết mới trở nên bình tĩnh lại. Rất nhanh ba người có
cùng một kết luận, thằng Tiểu Lý Tử đó chỉ là một đứa trẻ thuần khiết
như tờ giấy trắng, chưa va chạm với xã hội.
Có lẽ sau khi tiến
vào xã hội, ngẫu nhiên thấy quyển Lộc Đỉnh Ký, sau đó bị Vi Tiểu Bảo
trong truyện ảnh hưởng đến hành vi, lời nói. Tất cả đều bắt chước Vi
Tiểu Bảo. Cho nên mới làm cho người ta cảm thấy tà khí, gian hoạt.
Trên thực tế, tất cả đều là do công lao của Vi Tiểu Bảo, một nhân vật hư cấu, làm một người thuần khiết trở nên tà khí như vậy.
Đồng thời ba người không thể không bội phục người này. Không ngờ có thể bắt
trước sự tà khí, tham lam của Vi Tiểu Bảo. Nếu như để hắn đóng vai Vi
Tiểu Bảo, tuyệt đối còn nổi tiếng hơn siêu sao Châu Tinh Trì.
“Trương Dương, thằng này giao cho tao. Dát dát, Vi Tiểu Bảo, Vi Tiểu Bảo, ha
ha. Vi Tiểu Bảo tham tài, Vi Tiểu Bảo nói nghĩa khí, Vi Tiểu Bảo gian
trá, Vi Tiểu Bảo háo sắc. Ha ha... háo sắc”
Lưu Bưu ngẩn người đột nhiên đứng lên.
Trương Dương và A Trạch nhìn nhau. Bọn họ biết không xong rồi.
Quả nhiên.
“Vi Tiểu Bảo háo sắc, háo sắc, háo sắc, người đồng đạo. Bọn mày có việc gì
cứ làm. Tao đi bàn luận với Vi Tiểu Bảo” Lưu Bưu vội vàng mở cửa phòng
đi ra.
Trương Dương và A Trạch nhìn Lưu Bưu đang vội vã rời đi, mồm há hốc.
“Cốc cốc...”
“Ai? Tiểu gia buồn ngủ rồi” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Lý Tử có chút buồn bực nói.
“Là Bưu ca. Mở cửa, tao mang theo mấy mỹ nữ đến đấm bóp cho mày” Lời nói
của Lưu Bưu rất nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt rất gian trá, làm cho hai cô
gái nổi da gà.
“Mỹ nữ? Mỹ nữ gì...” Tiểu Lý Tử mở cửa phòng, vẻ mặt khó hiểu, thò đầu ra nhìn.
“Mày xem, đây có phải mỹ nữ không, đẹp không?” Lưu Bưu lôi hai cô đang đứng
sau lưng ra, vẻ mặt rất đắc ý. Hai người này là do hắn dùng khá nhiều
tiền chọn ra được, một đêm mất hai ngàn.
“Đẹp...” Thấy hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mắt Tiểu Lý Tử sáng lên. Chẳng qua ánh mắt lập tức
trở nên ảm đạm: “Cái này... nhưng mà.. tao là người tu đạo”
Lưu Bưu buồn bực, trơ mắt nhìn Tiểu Lý Tử rất không muốn nhưng vẫn đóng cửa lại.
Không được.
Con bà nó, tao không tin mày là người tu đạo chó má gì đó.
“Cốc cốc”
“Bưu ca, mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Cánh cửa gần như ngay lập tức được mở ra. Mắt Tiểu Lý Tử không ngừng dò xét
trên người hai cô gái. Mặc dù nói với Lưu Bưu, nhưng hắn căn bản không
nhìn Lưu Bưu. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào các phần da thịt hở ra của hai
cô gái, trọng điểm là khe rãnh thật sâu ở trên ngực. Hai cô này tuy là
gái, nhưng cũng bị ánh mắt của hắn làm cho đỏ mặt.
“Không có gì.
Tối nay khách sạn hơi đông. Vừa nãy quản lý có lên nói với tao, nói có
khách quen của khách sạn đến, biết chúng ta có thể ngCốc cố chung phòng. Cho nên tao nhường phòng mình cho bọn họ. Cái đó gọi là người vui gì
nhỉ...”
“Mình cũng vui...”
“Đúng đúng. Người vui mình vui. Hôm nay tao ngủ cùng phòng với mày, mà phòng cũng có hai giường mà...”
“Vậy à” Mắt Tiểu Lý Tử thủy chung không rời khỏi người hai cô gái.
“Bọn em đừng lo, chúng ta là người tu đạo, yên tâm, bọn em chỉ đấm bóp thôi
nhé, không có việc gì, không có việc gì” Lưu Bưu cười gian nói.
“Vậy thì được, tao là người tu đạo, các người không thể làm chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục trong phòng tao”
“Yên tâm, hắc hắc”
Cửa mở ra, Lưu Bưu ôm hai cô em xinh đẹp chui vào phòng.
Đêm nay, đồng chí Vi Tiểu Bảo vĩ đại bị hành hạ.
Ngay từ đầu, Lưu Bưu chỉ bảo hai cô gái đấm bóp. Nhưng về sau càng lúc càng xâm nhập, càng lúc càng làm càn.
Đồng chí Vi Tiểu Bảo đọc sách đến đêm khuya, đèn vẫn sáng. Đồng chí Vi Tiểu
Bảo căn bản không dành tâm trí đọc Lộc Đỉnh Ký, mắt hắn nhìn chằm chằm
sang giường bên. Mọi cử động của Lưu Bưu đều không thoát được mắt hắn.
Bị hành hạ đến sáu giờ, Lưu Bưu nói không ảnh hưởng đến người tu đạo nghỉ
ngơi, tắt đèn, âm thanh phát ra trong bóng tối làm cho Vi Tiểu Bảo như
kiến bò trên miệng chảo, lăn qua lăn lại không ngủ được. Trong đầu hiện
lên cảnh Vi Tiểu Bảo và mỹ nữ ngủ với nhau.
Đáng tiếc, lúc đầu hắn đã nói mình là người tu đạo. Hiển nhiên hắn không thể làm làm như Lưu Bưu.
Hạ lưu, bại hoại.
Cái gì mà người tu đạo.
Mẹ nó. Không phải là một ngụy quân tử sao, mẹ nó.
Trong bóng tối không ngừng vang lên tiếng hô hấp và tiếng vận động của Lưu
Bưu ở giường bên, Tiểu Lý Tử không khỏi thầm mắng mình.
Vừa nghĩ, ngủ đến tận hai giờ chiều mới dậy.
Sau khi rời giường, Lưu Bưu rất thoải mái, xuống nhà ăn của khách sạn ăn
một bát mì to, lên phòng thì thấy Tiểu Lý Tử mới dậy đang ngồi thu lu
trên ghế.
“Ai, Tiểu Lý Tử, mắt mày đau à, sao lại đeo kính mát thế? Lưu Bưu ranh mãnh nói.
“Hả.. khụ khụ, đọc sách cả đêm, sáng lại suy nghĩ mấy chiêu võ công, không ngủ được...”
“Ồ, lần sau phải ngủ ngon. Được rồi, tao vừa mới hỏi giám đốc khách sạn,
người này bảo tối nay có thể có phòng, nếu có phòng sẽ báo cho tao.
Đương nhiên nếu không có phòng chỉ có thể ngủ ở phòng mày đêm nữa”
“Không có gì, không có gì, mày cứ việc ngủ, hắc hắc” Tiểu Lý Tử vẻ mặt nịnh
nọt, làm có gì giống người tu đạo chứ. Chẳng qua vẻ hèn mọn bỉ ổi này
mới giống Vi Tiểu Bảo, đây mới là giống thần tượng của hắn.
Nhìn
vẻ mặt nịnh nọt của Tiểu Lý Tử, Lưu Bưu khỏi âm thầm đắc ý. Kế hoạch dụ
dỗ của hắn đã thành công một nửa. Chẳng qua làm cho hắn buồn bực chính
là thằng nhãi này chẳng có phong phạm cao thủ gì, điều này làm hỏng tâm
lý sùng bái cao thủ của Lưu Bưu.
Hôm đó, Trương Dương không có thời gian chơi đùa với bọn họ. Hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Đầu tiên, hắn và Đao Ca đã hình thành một ước định, hai người cùng phát triển.
Đương nhiên đây là bước tiếp theo. Đao Ca có vị trí quan trọng trong mắt Trương Dương, nhưng quan trọng lại là Mao Vân Hoa.
Trong tay Trương Dươ ng bây giờ có hơn ba trăm triệu nhân dân tệ cần phải
rửa, mà Mao Vân Hoa là con đường rửa tiền tốt nhất. Trương Dương có thể
đưa ba trăm triệu đó vào cho Mao Vân Hoa.
Mao Vân Hoa hiển nhiên
không ngại nhiều tiền. Hơn nữa công ty địa ốc Mao thị đang ở thời điểm
phát triển quan trọng nhất, tài chính càng nhiều càng tốt.
Trương Dương bây giờ chi tiêu cũng rất lớn nhưng tiền lời cũng không ít. Đầu
tiên, Đao Ca chủ động chia thành phố ZHI thành cổ phần. Cổ phần này trên thực tế chỉ là một loại hình thức chứ không phải tài sản cố định. Mặc
dù luồng cổ phần đó không có tài sản, nhưng tiền lời lại rất nhiều,
nhiều đến đáng sợ.
Mặt khác theo tin tức từ Somali truyền về, hải tặc do lão đầu khống chế đã bắt đầu, hơn nữa đã bắt cóc được một tàu
chở dầu lớn của Kuwait, bao gồm cả dầu thô, tổng giá trị hơn mấy triệu
đô la. Có lẽ tiền chuộc cũng phải mấy trăm nghìn đô. Do công ty dầu mỏ
Sibiri làm người đàm phán, có lẽ một tuần sẽ có kết quả. Đến lúc đó sẽ
giảm bớt áp lực kinh tế cho Trương Dương.
Ngoài ra, đáng giá
chính là hai mươi vệ sĩ da đen vẫn ở trong khách sạn. Trương Dương cho
rằng mang theo bọn họ đi cùng sẽ mang đến một ít phiền phức không cần
thiết.
Trong vòng ba ngày, Trương Dương bôn ba ở bên ngoài.
Tiểu Lý Tử ngoại trừ đọc một ít cổ thư, hầu hết thời gian đều nghiên cứu Vi
Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, cứ đến tối là thời gian hắn rất hưng phấn.
Chẳng qua làm Lưu Bưu bực mình là thằng nhãi này mặc dù háo sắc, nhưng ý chí
lại rất kinh người. Mỗi lần dùng thủ đoạn dụ dỗ, hắn đều nói người tu
đạo để từ chối.
Đến tận bây giờ, bao gồm cả Trương Dương, mọi
người đều không nhìn ra Tiểu Lý Tử có dấu hiệu gì là người tu đạo, ngoại trừ không gần nữ sắc, gần như không hề cố kỵ.
Thậm chí ba người còn nghi ngờ Tiểu Lý Tử có phải là thái giám?
Chẳng qua, Lưu Bưu cố gắng kiểm tra rất nhanh phủ nhận suy đoán này. Tiểu Lý
Tử mặc dù tên giống một thái giám, nhưng hắn lại là một người đàn ông.
Bởi vì, Lưu Bưu thấy dấu tinh của Tiểu Lý Tử ở trên giường. Hiển nhiên
thằng này không chịu nổi sự “Hành hạ” của mình, tối mơ nên mộng tinh...
Thấy vết tinh của Tiểu Lý Tử, Lưu Bưu không khỏi vui mừng, *** lâu rồi không mộng tinh.
Ngày thứ tư, Trương Dương rốt cuộc đã an bài xong mọi chuyện. Đầu óc như một máy vi tính của hắn cũng đã an bài một ít phương hướng phát triển cho
Đao Ca.
Đương nhiên, tất cả những điều này hầu hết đều là nhờ tư liệu tình báo của Lưu Thanh Sơn vô tình tiết lộ.
Về phần Mao Vân Hoa, căn bản không cần Trương Dương lo lắng. công ty Mao
thị lớn mạnh đến mức Trương Dương không thể tưởng tượng nổi. Khi công ty Mao thị trải qua nguy cơ lần đầu tiên, gần như tất cả ngân hàng lớn đều đồng ý cho bọn họ vay.
Mà bố Mao Vân Hoa cũng đã liên lạc với Trương Dương, hẹn mấy hôm nữa sẽ gặp nhau ở tỉnh H, không say không về.
Theo Mao Vân Hoa nói, bố hắn bây giờ đã thay đổi thành người khác, so với
trước kia không khác gì hai người. Điều này làm cho Trương Dương rất
mong chờ gặp Mao Nhân Quốc.
Sáng hôm đó, Trương Dương đánh thức ba người kia dậy.
“Này này, tao chưa ngủ đủ mà” Tiểu Lý Tử mở mắt ra nói.
“Hôm qua không phải đi ngủ sớm sao?” Trương Dương nói.
“Hắc hắc, Tiểu Lý Tử, trên quần mày có gì vậy?” Lưu Bưu đột nhiên chỉ vào dấu vết trên quần Tiểu Lý Tử mà nói.
“Có gì đâu? Không có gì mà... ha ... ha…”
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Thấy Tiểu Lý Tử nhanh như chớp chạy vào trong thay quần áo, ba người cười ầm lên.
“Hôm nay, tao muốn đi gặp bố mẹ tao” Trương Dương đợi Tiểu Lý Tử thay quần áo xong liền nói.
Trương Dương vừa nói ra, không khí đột nhiên trở nên trầm trọng.
Đặc biệt là A Trạch và Lưu Bưu, trên mặt đều là không thể tin.
Bố mẹ Trương Dương ở thành phố Huadu tỉnh Nghiễm Đông, cách thành phố ZHU
không xa, không tới hai giờ đi xe. Nhưng tại sao Trương Dương nhiều lần
đi qua nơi này mà không về gặp bố mẹ, chỉ có hai người bọn họ biết.
Hơn nửa năm bị truy sát, Trương Dương căn bản không dám về thăm bố mẹ.
Đến tận hôm nay mới dám đi thăm bố mẹ. Sự gian khổ đó có mấy người biết
được. Rất nhiều người cho rằng bọn họ quá may mắn. Nhưng có mấy người
biết bọn họ vào sinh ra tử, không ngừng cường đại trong quá trình trốn
chạy.
Từ bề ngoài thì thấy Mãi Mãi Đề bỏ qua cừu hận chính là may mắn của Trương Dương, nhưng thực ra đó là thực lực của hắn.
Đối với Mãi Mãi Đề mà nói, Trương Dương bây giờ đã là người mà hắn không
thể chiến thắng. Mặc dù thế lực của Mãi Mãi Đề vẫn lớn hơn Trương Dương
mấy chục lần. Nhưng thực lực của chính Trương Dương, hắn không dám xem
thường.
Đương nhiên, Mãi Mãi Đề bỏ qua cho bọn Trương Dương cũng
có nguyên nhân. Các loại nguyên nhân đan xen vào nhau, hình thành cục
diện như ngày hôm nay.
“Thăm cha mẹ, nên vậy...” Giọng Tiểu Lý Tử rất buồn bã.
“Đúng, Tiểu Lý Tử, bố mẹ mày bây giờ sao rồi?”
Ba người nhìn vào Tiểu Lý Tử. Qua mấy ngày tiếp xúc, Tiểu Lý Tử chưa từng
đề cập đến người nhà mình. Bây giờ tâm trạng của Tiểu Lý Tử có chút ba
động, không biết chừng sẽ hỏi được gì đó.
Trương Dương bây giờ
vẫn hơi đề phòng Tiểu Lý Tử, nếu như chưa biết rõ chi tiết về Tiểu Lý
Tử, Trương Dương cũng không dám dễ dàng mang một cường giả theo mình.
Một cường giả chính là một quả bom hẹn giờ.
“Tao lớn như vậy nhưng vẫn chưa biết bố mẹ như thế nào...”
Quả nhiên người đang xúc động rất dễ dàng lộ ra bí mật trong lòng.
Từ lời Tiểu Lý Tử nói, Trương Dương lập tức nắm giữ được tư liệu về thân thế của hắn.
Thì ra, Tiểu Lý Tử sống trong một thôn đánh cá hẻo lánh, nơi đó giao thông
bế tắc, đánh cá chỉ dựa vào một chiếc thuyền nhỏ, không có công cụ hiện
đại gì hết. Nơi đó giống như một thế ngoại đào nguyên ngăn cách với bên
ngoài.
Tổ tiên Tiểu Lý Tử vốn là địa chủ ở nơi này, phạm vi mấy
chục Km đều là của nhà bọn họ. Sau giải phóng, gia tộc Tiểu Lý Tử bắt
đầu suy sụp, có người lưu vong ra nước ngoài, có người mất tích. Khi
Tiểu Lý Tử được mấy tháng, bố mẹ hắn mất tích, không có tin tức. Tiểu Lý Tử được ông nội nuôi lớn, học xong tiểu học liền bỏ ở nhà giúp ông nội
làm nông, mò cua bắt cá ở dưới biển. Cuộc sống mặc dù kham khổ nhưng rất hạnh phúc vui vẻ.
Nhưng ý trời không thể nào đoán trước, khi
Tiểu Lý Tử mười hai tuổi, ông nội một trăm linh một tuổi già yếu, mùa
đông ông nhóm lửa không cẩn thận mà dẫn đến hỏa hoạn. Tiểu Lý Tử chạy ra được, nhưng ông nội lại bị chết cháy bên trong, để lại Tiểu Lý Tử mười
hai tuổi .
Đến lúc này, ngôi nhà của gia tộc chỉ còn lại một đống đổ nát, người cũng chỉ còn mình Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử với hai bàn tay
trắng được người trong thôn giúp đỡ dựng một căn lều nhỏ để che thân.
Sau này, Tiểu Lý Tử lúc tìm mấy dụng cụ ở trong đống đổ nát kia, phát hiện ra một cái hộp bằng đồng nhỏ bên dưới nhà tổ.
Đây giống như kỳ ngộ trong tiểu thuyết võ hiệp, khi Tiểu Lý Tử nhìn thấy một ít cổ thư bên trong chiếc hộp, lập tức bị hôn mê.
Trên thực tế đó cũng không phải bí tịch võ công, chỉ là một ít cổ thư quý giá, là ông nội Tiểu Lý Tử cất giữ.
Có lẽ Tiểu Lý Tử là thiên tài, hắn tìm ra một phương pháp tu luyện trong những văn tự trúc trắc này.
Sau này, cuộc sống của Tiểu Lý Tử bắt đầu thay đổi. Thân thể hắn càng lúc
càng tốt, xuống biển bắt cá như một trò chơi đơn giản. Đối với hắn mà
nói, cuộc sống đã không thành vấn đề, chỉ cần xuống biển một lần, mấy
tuần hắn không phải lo đến thức ăn. Cá hắn bắt được đủ để đổi lại bất cứ thứ gì phục vụ cuộc sống.
Suốt mười hai năm, Tiểu Lý Tử đắm
chìm trong việc nghiên cứu cổ thư. May là ông nội nói cho hắn rất nhiều
kiến thức, đọc chữ phồn thể đối với hắn cũng không có gì là khó.
Cuộc sống nhàn nhã đó đến tận hơn hai tháng trước mới kết thúc. Tiểu Lý Tử
rốt cuộc phát hiện hắn không có tiến bộ từ cổ thư đó. Võ công của hắn
gặp bình cảnh.
Một cỗ dục vọng đi ra khỏi nơi thôn quê không thể áp chế.
Khi hắn nghĩ đến vấn đề này, vào một đêm hắn chôn cổ thư xuống dưới nhà tổ, suốt đêm chạy hơn mười dặm đường núi. Hắn liều mạng tìm kiếm các loại
cổ thư, hắn đã thất vọng.
Hắn căn bản không tìm được thứ hắn
muốn. Trên thế giới này, ngoại trừ viện bảo tàng, không thư viện nào có
cổ thư cả. Cuối cùng hắn nhìn sang truyện kiếm hiệp.
Mà quyển đầu tiên hắn tiếp xúc chính là Lộc Đỉnh Ký. Ngay lập tức hắn bị si mê vào đó.
Cuối cùng Vi Tiểu Bảo trở thành thần tượng của hắn.
Đương nhiên, gặp Cơ Ca lại là một chuyện. Tóm lại rất phức tạp, Tiểu Lý Tử
không hiểu thế nào mà đi theo Đao Ca, cũng không hiểu thế nào mà đi theo Trương Dương.
Trong mắt Tiểu Lý Tử, còn chưa có nhân sinh quan.
Hơn mười năm qua hắn vẫn ngăn cách với cuộc sống loài người, đắm chìm
trong việc nghiên cứu cổ thư, rất hiếm khi tiếp xúc với người trong
thôn. Có thể nói, Lộc Đỉnh Ký ảnh hưởng đến Tiểu Lý Tử rất lớn. Mọi hành động của hắn đều là bắt chước Vi Tiểu Bảo.
“Được rồi, những quyển sách này đều do mày trộm?” Trương Dương hỏi.
“Sao mày lại biết?” Đôi mắt đang buồn bã của Tiểu Lý Tử đột nhiên mở ra thật to, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
“Ha ha, mày tự xưng là người tu đạo. Tao đoán, công phu mày tu luyện nhất định có liên quan đến đạo giáo” Trương Dương cười nói.
“Ừ ừ, đúng, Tam xa bí chỉ, còn có Vô căn thụ, Khôn nguyên kinh... những
thứ này đều có quan hệ với đạo giáo. Hắc hắc, võ công của tao khởi nguồn từ đạo giáo. Cho nên tao là người tu đạo”.
“Tam xa bí chỉ do Lý Tây Nguyệt viết?” Trương Dương hỏi.
“Hả... sao mày biết, đó là bí tịch của tao mà” Tiểu Lý Tử kinh hãi nhìn Trương Dương.
“Trước hết đừng hỏi tao. Có phải là Vô căn thụ do Trương Tam Phong viết?...”
“Ừ ừ, đó chỉ là luyện đan, vô dụng, chủ yếu còn có những quyển sách như Thái bình kinh...”
Tiểu Lý Tử càng lúc càng hưng phấn. Nhìn mặt hắn giống như nói ra bảo bối
vậy. Từ việc lúc đầu hắn nói những sách luyện đạn, hắn còn đề phòng một
chút. Mà bây giờ hắn nói Thái bình kinh ra, tức là không đề phòng Trương Dương nữa.
Đáng tiếc, Tiểu Lý Tử vô cùng hưng phấn, nhưng Trương Dương lại mất mát. Vốn tưởng rằng thằng nhãi này có bí tịch tuyệt thế
gì. Ai ngờ rằng tất cả chỉ là một ít quyển sách cổ rất bình thường. Trên thực tế trước kia Trương Dương đã thu thập được những quyển sách này,
hắn cũng từng xem qua. Hơn nữa đúng là có không ít chỗ tốt từ trong đó.
Xem ra thằng nhãi này gặp được khá giống mình, có thể cảm ứng bí mật ẩn dấu trong một vài bộ sách.
Chẳng qua Trương Dương có thể khẳng định, Tiểu Lý Tử vẫn chưa tìm được bí mật chính thức. Nếu không hắn sẽ không coi mấy thứ này là bí mật. Hiển
nhiên Tiểu Lý Tử vẫn đặt mục tiêu là một ít sách cổ, mà quên đi những
bản in của chúng.
Đương nhiên, Trương Dương cũng hiểu rõ. Bây giờ rất khó tìm được những bộ sách như của Tiểu Lý Tử, dù là có cũng phải
xem vận may.
“Tiểu Lý Tử, lát nữa tao mang mày đi một chỗ có rất nhiều bí tịch võ công” Trương Dương thần bí nói.
“Thật chứ?” Tiểu Lý Tử mừng rỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT