Lão già cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chuyện phiếm, giống như người một nhà vậy. Dường như ông ta không có ý bảo Trương Dương làm gì hết.

“Cậu biết tại sao tôi lưu các người lại ăn cơm không?” Khi mấy người ngồi vào bàn ăn, lão già đột nhiên hỏi.

“Không biết...” Trương Dương ngẩn người, A Trạch và Lưu Bưu cũng nhìn nhau. Vấn đề này vốn nên do bọn họ hỏi.

“Nhiều năm như vậy, ta rất ít khi giữ khách lại ăn cơm. Hơn nữa một lần giữ ba người lại càng ít hơn nữa. Ài... người già chỉ muốn nhớ lại quá khứ, nghĩ đến một ít người bạn già. Trên cơ bản đến tuổi của chúng ta, rất ít khi nào có thêm bạn mới nữa” Lão già thốt lên, hiển nhiên đang nhớ đến quá khứ huy hoàng.

Trương Dương không hỏi. Trương Dương biết, lão già sẽ tự nói ra nguyên nhân. Đến tận bây giờ, Trương Dương rất tò mò với lão già này. Hắn không thể tưởng được người bình thường như lão già mà có thể kết giao với cả tướng quân Cà Lăm. Quan trọng hơn ông ta là một người áo vải, không chức không quyền nhưng lại là thế lực một phương. Không thể nghi ngờ, cuộc đời lão già là một cuộc đời đầy truyền kỳ.

“Sau khi cậu xuống máy bay, tôi đã nhận được tin tức của cậu. Tôi ngay lúc đó đã nghĩ, cậu có vài khả năng. Thứ nhất, cậu có được một thế lực lớn ủng hộ. Thứ hai, cậu có được một món tài sản rất lớn. Lúc ấy ta đã nghĩ, cậu có thể đến thăm một lão già đáng ghét như ta không? Còn nữa, cậu có diễu võ dương oai mang theo một đám vệ sĩ đi cùng không?”

“Ha ha, cậu không làm ta thất vọng. Cậu đến thăm ta, mang theo rất nhiều hoa quả đến thăm ta, không có lễ vật quý trọng. Một cuộc đến thăm rất bình thường, một loại làm cho người ta cảm thấy thân thiết. Quan trọng hơn là cậu không mang theo vệ sĩ, cho nên không làm ta thất vọng” Lão già cười nói.

“Dù là tuổi tác hay kinh nghiệm, bác đáng được chúng ta tôn trọng” Trương Dương trầm ngâm một lát rồi nói.

“Ha ha, cậu rất thông minh, không vui không buồn, không lo sợ, không buồn phiền, không bị thành công đột nhiên tới mà mất đi chính mình. Điểm này rất đáng giá. Người trẻ tuổi làm được như vậy rất không dễ dàng. Rất nhiều người trẻ tuổi bởi vì thành công quá sớm, không biết quý trọng, luôn coi mình đứng đầu thiên hạ, dùng thái độ đó đối xử với mọi người”.

“Cảm ơn” Trương Dương gật đầu. Hắn không nghĩ ra một người lại có suy nghĩ kín kẽ đến như vậy. Nếu như hôm nay mà cao ngạo đến thăm lão già. Có lẽ sau này rất khó đến gần lão già quyền thế ngập trời này.

“Lưu bá, bác cho rằng chúng tôi thuộc thế lực hay là đột nhiên giàu to?” Lưu Bưu đột nhiên hỏi.

“Cậu cũng muốn thử ta?” Lão già đứng lên, mở một bình Ngũ lương dịch ra, rót đầy ba chén cho bọn họ, mùi rượu thơm mát tràn ngập trong không khí.

“Khụ khụ...”

“Thực ra cũng rất dễ đoán. Các cậu nên là giàu to rồi sẽ lập thế lực của mình” Lão già đưa mấy chén đến trước mặt ba người.

“Tại sao?”

Ba người chấn động trong lòng, nhìn thoáng qua nhau rồi đồng thanh hỏi.

“Rất đơn giản, tính cách của các cậu là không chịu dưới người. Từ chuyện lần trước ở chỗ Đao Ca là có thể nhìn ra. Các cậu cũng không muốn phụ thuộc vào ta, sợ bị ta khống chế nên lựa chọn rời khỏi thành phố ZHI. Nói cách khác, các cậu không có khả năng phụ thuộc một thế lực nào. Trên thế giới này ta nghĩ sẽ không có một thực lực cường đại nào đến mức các cậu cũng muốn phụ thuộc”.

“Như vậy chỉ còn có một khả năng có thể. Đó là các cậu đột nhiên phát tài. Tại sao nói các cậu đã thành lập thế lực, đó là từ vệ sĩ mà các cậu mang theo có thể nhìn ra. Với thân thủ của các cậu, căn bản không cần vệ sĩ gì hết. Mang theo vệ sĩ, hoàn toàn là thỏa mãn hư vinh trong lòng. Mà theo tính cách các cậu, hư vinh đó không thể nào dùng tiền mà mua. Hiển nhiên thân phận chính thức của những người đó không phải vệ sĩ, mà là thế lực của các cậu. Hoặc là nói đàn em của các cậu”.

Ba người trợn mắt há mồm, thật không ngờ năng lực phân tích của lão già lại cường đại như vậy.

“Ha ha, nhớ kỹ, cho dù là chuyện gì cũng có thể tìm ra đầu mối. Hơn nữa ta còn có thể phân tích ra thế lực của các cậu là ở khu vực nào. Đương nhiên quốc gia khẳng định không thể nào phân tích cụ thể ra được”.

“Nói mau, nói mau” Mặt Lưu Bưu đầy sùng bái, vội vàng nói.

“Đám người da đen đó, không phải ở Châu Mỹ. Ở nước Mỹ, các cậu không thể nào trong thời gian ngắn mà thành lập được thế lực. Như vậy nơi các cậu lựa chọn phải là Châu Phi”

“Tại sao?” Trương Dương trở nên nghiêm túc. Khả năng phân tích cường đại của lão già làm cho hắn cảm thấy áp lực. Một người bình thường mang đến áp lực cho một cường giả, đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

“Thế lực xã hội đen ở nước Mỹ đã định hình. Nếu có người từ bên ngoài đến thành lập thế lực, nhất định sẽ có tin tức truyền ra. Đương nhiên đây không phải trọng điểm. Quan trọng là các cậu dù thành lập thế lực ở nước Mỹ, cũng không thể nào một lần tìm được hai mươi đàn em trung thành. Mà Châu Phi thì khác. Châu Phi nghèo đói, chiến tranh liên miên. Nếu có kinh tế làm cơ sở, có được người trung thành dễ hơn nhiều. Hơn nữa ta tin rằng đám người đó nên thuộc về nước Ả rập”.

“Ừm?” Trương Dương mạnh mẽ ức chế sự kinh ngạc của mình xuống.

“Đất nước Ả rập chiến loạn liên miên, nhân lực khá phong phú, thành lập thế lực cũng rất dễ dàng. Ha ha, thực ra đó cũng không phải điều quan trọng, quan trọng đó là chỉ có nơi đó bởi vì vấn đề tín ngưỡng tôn giáo và chiến loạn, hệ thống tình báo của ta không thể nào chạm đến. Cho nên từ đó có thể chứng minh, thế lực của các cậu được dựng ở quốc gia Ả rập chiến loạn liên miên tại Châu Phi...”

Im lặng!

Trương Dương rốt cuộc hiểu ra một nhân vật bình thường sao lại bất phàm.

Một người thành công không phải là ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Lão già chỉ từ bề ngoài mà phân tích ra nhiều tin tức như vậy. Đủ thấy lão già chính là một nhân vật như thế.

Quyền thế của lão già không chỉ là quan hệ khắp thế giới, còn có năng lực phân tích không gì sánh được của ông ta.

“Nào, có thể ăn được rồi, thịt nướng, ha ha, món ngon Hồ Nam” Lão già mỉm cười, giơ đũa lên.

“Bác Lưu, Trương Dương kính bác một chén”.

“Cảm ơn các cậu sau khi về thành phố ZHI còn đến thăm ta. Chén rượu này, ta uống” Lão già cũng không đứng lên, thoải mái một hơi cạn chén. Buổi tối, lão già hình như rất hứng thú, nói cười với mọi người, khoảng cách giữa mọi người giảm đi rất nhiều, giống như bạn vong niên vậy. Trên thực tế mấy người đã là bạn vong niên. Mặc dù đều có bí mật riêng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa bọn họ. Dường như lão già và Trương Dương có một sự ăn ý rất quỷ dị.

Đương nhiên, trong cuộc nói chuyện phiếm, Trương Dương cũng loáng thoáng nghe được một ít tin tức tình báo từ trong miệng lão già.

Làm cho Trương Dương nuối tiếc chính là dù cho lão già uống bao nhiêu nhưng vẫn thủ khẩu như bình. Trên cơ bản không nhắc đến mạng lưới và một ít bí ẩn giang hồ của ông ta. Càng nhiều là nói cho Trương Dương cách làm như thế nào để cho mình cường đại.

Buổi nói chuyện này có tác dụng rất lớn đối với Trương Dương. Ít nhất, Trương Dương biết thế lực nơi nào đang tranh chấp, nơi nào không hỗn loạn. Cũng sơ bộ biết được một ít phương pháp làm cho mình nhanh chóng cường đại.

Hơn bẩy giờ tối, bữa rượu tan đi. Nếu như không phải bác Lưu gái đoạt chén của lão già, có lẽ bữa rượu này phải hết cả tối.

“Bác Lưu, chúng tôi rời đi trước, bác nghỉ sớm đi” Trương Dương cũng thấy lão già dù sao cũng đã cao tuổi, không thắng được tửu lực.

“Ha ha, được được, hôm nay rất tận hứng. Có thời gian đến uống rượu với lão già này”.

“Hắc hắc, bác Lưu, đi hát với bọn tôi không? Sẽ bố trí một em cho bác...” Lưu Bưu thần thần bí bí nói nhỏ vào tai lão già.

“Khụ khụ... các cậu tự đi đi” Trong tươi cười, ba người rời khỏi Lưu phủ. Lúc rời đi, ba người nhìn thấy người phụ nữ hiền lành đang tức giận véo tay lão già.

“Chúng ta đi đâu?” Lưu Bưu ngồi trên xe taxi, cười quái dị quay đầu lại nhìn Trương Dương.

“Mày muốn đi đâu thì đi đó” Trương Dương sao không biết ý của Lưu Bưu. Bây giờ Lưu Bưu khẳng định là muốn tìm Đao ca.

“Đưhe đƻc được, đến Lưu kim tuế nguyệt. Hôm nay để Đao Ca ứa máu” Lưu Bưu lập tức mừng rỡ.

“Đao Ca...” Lái xe taxi càng hoảng sợ.

“Không biết?” Lưu Bưu tùy tiện nói.

“Không, không phải không biết” Lái xe lau mồ hôi trán. Đó là nơi giải trí hào hoa nhất của thành phố ZHI. Bây giờ cả thành phố đều thuộc phạm vi thế lực của Đao Ca. Đương nhiên nơi đó bây giờ cũng thuộc quản lý của Đao Ca.

“Tiền...”

“Không cần, không cần, tôi không có tiền lẻ trả lại” Tài xế nhìn thoáng qua tờ một trăm, có chút chần chờ.

“Mẹ nó, mày coi lão tử là côn đồ sao? Cầm lấy, không cần trả lại” Lưu Bưu tức giận ném tiền lại, rời đi.

Lái xe ngơ ngác nhìn ba người đi vào cửa xoay màu vàng, rùng mình một cái, lập tức xe taxi nhanh như chớp biến mất trong dòng xe.

Thanh danh của Đao Ca rất nổi tiếng. Lái xe vừa nghe thấy ba người trẻ tuổi này ngông cuồng nói làm Đao Ca ứa máu, điều này tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi.

“Tiên sinh, có đặt phòng trước không?” Một cô nhân viên xinh đẹp cười ngọt ngào làm Lưu Bưu ngứa ngáy trong lòng.

“Không có, lấy một căn phòng lớn nhất, xa hoa nhất cho Bưu đại gia”.

Khách xộp.

Lập tức, nhân viên dẫn ba người đến một căn phòng xa hoa nhất. Một phòng thấp nhất cũng hai vạn. Chẳng qua nhân viên lễ tân không lo ba người không có tiền trả, đây không phải chuyện nàng phải lo lắng. Nàng chỉ cần đưa khách đến nơi là hết nhiệm vụ.

“Gọi tất cả các cô em tới đây” Vào phòng, Lưu Bưu tùy tiện dựa lưng vào thành ghế bằng da thật.

“Có ngay”.

Trương Dương và A Trạch ngồi im tại chỗ. Đối với bọn họ mà nói, vào nơi này tất cả đều nghe Bưu đại gia.

Đương nhiên hai người cũng không cần quan tâm. Dù sao cũng chỉ mất ít tiền mà thôi. Huống hồ nơi này là chỗ làm ăn của Đao Ca, coi như chiếu cố việc kinh doanh của Đao Ca.

Chỉ là làm cho Trương Dương, A Trạch không ngờ đến là, Lưu Bưu không định chơi đùa. Hôm nay đến đây là nể mặt Đao Ca. Hắn đem đến thể diện cho Đao Ca, tự nhiên Đao Ca phải trả tiền.

“Quý khách, đây là những cô gái xuất sắc nhất của chúng tôi”.

Rất nhanh, hơn hai mươi cô gái do một thiếu phụ đưa vào trong căn phòng này. Đúng thế, đây là hai mươi cô gái ưu tú nhất. Dù sao khách ở trong căn phòng xa hoa nhất này không phú tức quý, đều là thượng đế.

Chẳng qua, thiếu phụ này thấy ba người còn rất trẻ, trong mắt vẫn hiện lên vẻ nghi ngờ. Từ quần áo của ba người thì thấy không giống là người có tiền.

Trên thực tế quần áo của ba người rất bình thường. Bởi vì ba người căn bản không có thời gian đi mua đồ hàng hiệu. Mà quần áo mua trước đây cũng bị mất trong quá trình bôn ba.

“Việc gì phải chọn? Lưu lại hết, cô cũng ở lại” Lưu Bưu ôm lấy thiếu phụ, hai tay không ngừng di chuyển trên cơ thể đầy đặn đó.

“Quý khách, xin ngài tôn trọng một chút” Thiếu phụ biến sắc. Nàng mặc dù chỉ là một má mì, bình thường khó tránh khỏi bị khách động tay động chân nhưng đây là lần đầu tiên bị sàm sỡ như vậy, không khỏi mất mặt.

“Hắc hắc, không có việc gì, không có việc gì, trước hết gọi Đao Ca của các người tới đây” Lưu Bưu cũng không tức giận, cưười c"i cười quái dị”

“Đao Ca…”

Ngay lập tức cả phòng vô cùng yên tĩnh, không riêng gì thiếu phụ, ngay cả hai mươi cô gái đều biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play