Các tay súng bắn tỉa đã dựa theo vị trí mà Trương Dương cùng Tá Tá Mộc đã bố trí mà sắp xếp.

Hai trăm người chia ba bậc, một tổ bảy mươi người trực tiếp bắn Đại Hà, một tổ bảy mươi người hậu bị, tiến hành phụ trợ xạ kích, còn lại một tổ sáu mươi người nhiệm vụ chủ yếu là phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hình thành hỏa lực giao nhau bảo hộ an toàn của nhau.

Địa điểm bắn tỉa là trên mái nhà, văn phòng, khách sạn, ô tô… Tóm lại, nhất định phải một kích tất trúng, lấy đi tính mạng của Đại Hà tại ngã tư đường này. Hiện tại, Đại Hà tựa như một cái xương cá trong cổ họng Thiên Hoàng, không nhổ ra thì không được.

Trong tính toán cùng hợp tác, Tá Tá Mộc đã bắt đầu từ cừu hận đối với Trương Dương trở nên tôn kính. Cuối cùng, cơ hồ là bội phục. Năng lực tính toán của Trương Dương không thua kém hắn, thậm chí còn muốn hơn. Hơn nữa, kinh nghiệm của Trương Dương càng làm cho Tá Tá Mộc kính nể.

Có sự gia nhập của Trương Dương, súng trận bố trí tại nơi này cơ hồ đã đến bước chưa từng có. Tá Tá Mộc tin tưởng rằng, Đại Hà cho dù lợi hại cũng không thể chạy thoát khỏi súng trận này.

Trương Dương cơ hồ đem mỗi một lộ tuyến mà Đại Hà có thể đào tẩu, kể các các góc chết cùng một số chướng ngại vật đều tính toán hết. Thậm chí, Trương Dương còn tính cả vấn đề con tin, không một chút sơ sót.

Đương nhiên, Trương Dương càng như thế, Tá Tá Mộc càng yên tâm. Trong lòng Tá Tá Mộc, tầm quan trọng của Đại Hà vượt xa Trương Dương. Ít nhất, Trương Dương cũng không nguy hại đến an nguy của Thiên Hoàng nhất tộc.

Hôm nay, Đại Hà phải chết. Nếu Đại Hà không chết, thì Tá Tá Mộc hắn chết. Nếu Đại Hà không chết, Thiên Hoàng nhất tộc sẽ gặp nạn.

Một cường giả ở ngoài sáng có lẽ lực phá hoại có hạn, nhưng nếu bí mật hoạt động trong bóng tối, lực phá hoại của hắn so với quân đội càng đáng sợ hơn nhiều. Tá Tá Mộc tuy không có kinh nghiệm xã hội gì. Nhưng hắn là thị vệ cận thân của Thiên Hoàng, có thể biết được rất nhiều tài liệu về cường giả, tự nhiên đối với việc một cường giả không bị ước thúc thì lực phá hoại lớn đến cỡ nào.

Hiện tại, Trương Dương đang ở trên lầu năm một tòa nhà cạnh ngã tư đường, đây là gian lầu mới thuê. Hiện tại, bên trong bày đầy dụng cụ thiết bị cùng vũ khí, có một khẩu súng ngắm đặt sau bức màn che ở nơi cửa sổ, đây là súng của Tá Tá Mộc.

Đại Hà đến!

Bốn người bắt đầu khẩn trương, nắm chặt lấy kính viễn vọng trong tay.

Săn giết một cường giả tuyệt đối là một chuyện làm cho người ta máu nóng sôi trào, đặc biệt là Trương Vân, hắn kích động nhất, đã chờ đợi hai giờ, hắn tựa như một con ngựa không biết mệt mỏi di chuyển không dứt ở trong phòng.

Trong kính viễn vọng, Đại Hà mặc một bộ kimono rộng thùng thình xuất hiện tại ngã tư đường, chậm rãi đi trong dòng người. Phía sau hắn có hai người trẻ tuổi mặc vest đen đi theo, nhìn không ra có gì đặc biệt. Bất quá, Trương Dương lại có thể cảm giác được khác thường, tựa hồ cả ngã tư đường đều tràn ngập một cỗ áp lực khó có thể hình dung.

Áp lực, bắt nguồn từ Đại Hà!

Đây là một ngã tư đường đi bộ phi thường phức tạp, người lui tới không dứt, trên ngã tư đường có vô số bảng quảng cáo, hộp đèn, buồng điện thoại, cột đèn đường cùng một ít trạm biến áp. Không thể nghi ngờ, đây không phải là một địa điểm phục kích tốt.

Bất quá, chỉ có nơi như vậy mới có thể làm cho Đại Hà không hoài nghi.

Cho nên sẽ tạo thành thương vong cho bao nhiêu dân thường, điều này không nằm trong lòng Tá Tá Mộc. Trong mắt hắn, cho dù chết ngàn vạn người thường cũng không sao, quan trọng chính là mạng của Đại Hà.

Hai trăm thước phía trước, có một cái nhà hàng, theo tin tức mà Đại Hà nhận được từ nhân viên tình báo, trong nhà hàng nọ có một người Trung Quốc trẻ tuổi lạ mặt. Theo kết quả phân tích tình báo, tựa hồ chính là mục tiêu mà hắn tìm kiếm.

Nhìn thấy dòng người nhốn nháo, Đại Hà hai mắt lộ ra vẻ chán ghét, hắn chán ghét những người thường này qua lại như những con kiến. Nhưng nếu muốn đi qua nhà hàng kia, thì phải đi qau ngã tư đường này.

Cơ hồ là bước đầu tiên tiến vào ngã tư đường, Đại Hà liền cảm giác được một cỗ áp lực khó hiểu, phảng phất như có vô số ánh mắt đang theo dõi hắn.

Đại Hà ánh mắt sắc bén tuần tra trên ngã tư đường, không có gì không ổn, hắn không khỏi tự cười giễu, gần đây tựa hồ đã quá mẫn cảm, đến bước mỗi cỏ cây đều là binh. Trong loại hoàn cảnh phức tạp này, Đại Hà tin tưởng rằng, hắn ít nhất có mấy trăm phương pháp để rời đi.

Đương nhiên, Đại Hà thủy chung vẫn tin tưởng rằng, tên nhóc Thiên Hoàng kia cho dù biết hắn muốn phản cũng không thể làm gì được hắn.

Nhìn thấy bảng quảng cáo cùng buồng điện thoại trên đường, Đại Hà nổi lên nụ cười tự tin, nếu có người ở đây phục kích hắn, người nọ tuyệt đối là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ…

Đương nhiên, Đại Hà không biết, ít nhất có một trăm bốn mươi khẩu súng ngắm đang chĩa vào mỗi một bộ vị trên thân thể hắn, người ngu xuẩn không phải chỉ có một, mà là một đám, một đoàn.

Gần!

Gần hơn!

Tá Tá Mộc hai mắt không dám chớp một cái, ngón tay của hắn trên cò súng theo bản năng di động một chút. Cho đến nay, hắn đều nghĩ tới sẽ có một ngày tự mình ngắm bắn Đại Hà, không thể tưởng được, cơ hội lại tới nhanh như vậy.

Trong ống nhắm, hắn có thể rõ ràng thấy hàng mi rậm của Đại Hà cùng ánh mắt bén nhọn kia, còn có nụ cười tự tin nữa…

Hắn vì cái gì mà cười?

Hắn vì cái gì lại cười?

Tá Tá Mộc cũng không thể lý giải được. Tựa hồ, trong ấn tượng của hắn, Đại Hà rất ít khi cười, trong một năm thời gian mà hắn cười chắc cũng không tới một phút.

Đại Hà là một người lạnh lùng, điều này không cần nghi ngờ.

"Chờ một chút, đợi góc độ tốt nhất" Trương Dương đứng ở sau lưng Tá Tá Mộc dùng kính viễn vọng nhìn.

"Vì sao phải chờ?" Tá Tá Mộc có loại cảm giác không thể chờ đợi được, hắn đang muốn thấy cảnh Đại Hà bị hắn một phát súng nổ tung đầu.

"Hiện tại, cách hắn một thước có một hộp đèn quảng cáo, phía trước năm thước có một buồng điện thoại, trong phạm vi mười thước, ít nhất có mười lăm người đang di động, nếu hiện tại bắt đầu phục kích, sẽ không nắm chắc thành công" Trương Dương hai mắt nhìn chằm chằm vào Đại Hà, chậm rãi nói, "Mấy cái ngoài ý muốn này không phải cũng phải tính tới sao?"

Tá Tá Mộc thân thể vẫn bất động, thủy chung vẫn vững vàng xiết chặt súng ngắm, không thể không nói, hắn là một tay súng giỏi, ảnh hưởng gì ở bên ngoài đều không làm cho thân thể hắn phát sinh thay đổi. Nói cách khác, sẽ không ảnh hưởng đến độ chuẩn xác khi hắn nổ súng.

"Lại đi năm bước, không có vật cản, chỉ có một cái bảng quảng cáo lớn, dòng người cũng giảm đi nhiều, tại nơi này phục kích nắm chắc hơn…"

"Được!"

Tá Tá Mộc bản thân không có nhận ra được, cơ hồ là một loại hành động vô ý thức, hắn đã nghe theo lời của Trương Dương. Đương nhiên, đây là ảnh hưởng của thuật thôi miên của Trương Dương, ý chí của Tá Tá Mộc phi thường kiên cường, để làm cho Tá Tá Mộc nghe theo, Trương Dương cơ hồ từ núi Phú Sĩ đã bắt đầu quá trình này, trước tiên dùng năng lực tính toán để làm cho Tá Tá Mộc phục, sau đó dùng chuyện cùng một kẻ địch để thuyết phục Tá Tá Mộc, cuối cùng dựa theo ý chí bản thân mà từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình…

Ai cũng không biết kế hoạch của Trương Dương.

Ngay cả Trương Vân cùng Vương Phong cũng không biết, bọn họ chỉ loáng thoáng nhận thấy được, mục đích của Trương Dương khẳng định không đơn giản là giết chết Đại Hà.

Trương Vân cùng Vương Phong cũng không gấp, bởi vì lập tức sẽ có đáp án ngay thôi.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

"Nổ súng!" Tá Tá Mộc giọng trầm thấp, tràn ngập sát khí chưa từng có từ trước đến nay, hai trăm đội viên Thần Phong cảm tử đội nghe được thanh âm quen thuộc này, đúng là thanh âm đã huấn luyện bọn họ bảy năm, vô số ngày đêm, đều là thanh âm lạnh lùng tràn ngập sát khí này đưa ra những mệnh lệnh huấn luyện.

Đây là kết quả của vô số lần luyện tập, hiện tại, đã đến mùa thu hoạch.

"!"

"!"

"!"

Liên tục ba mươi lăm khẩu súng, ba mươi lăm viên đạn bay về phía Đại Hà, trong đó có chín viên bắn người qua đường, bởi vì bọn họ che tầm mắt, chín phát súng này bắn trước hai mươi sáu phát kia chừng 0.001 giây…

Trong khoảnh khắc khi Tá Tá Mộc hạ lệnh nổ súng, thần niệm cường đại của Trương Dương đã truyền ra ngoài không trung

Trên một căn lầu cạnh ngã tư đường, có một sinh vật màu trắng bạc lớn chừng nắm tay tựa như tia chớp phóng ra khỏi lầu, mỗi một bước phóng xa tới mấy chục thước, nhanh như thiểm điện, nhanh như chớp giật, ngay cả có người lơ đãng thấy cũng tưởng rằng hai mắt sinh ra ảo giác.

"Bùng!"

"Bùng!"

Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy máu tươi tung tóe dưới ánh mặt trời, tựa như hoa anh đào nở rộ, chín người vô tội chắn tầm mắt đều bị bắn nổ tung đầu, không có dấu hiệu gì báo trước mà gục ngã tại chỗ…

Chỉ sai biệt 0.01 giây, cơ hồ là đồng thời, hai mươi sáu viên đạn đã bắn về phía Đại Hà, mà sau hai mươi sáu viên đạn này, cũng không đến 0.01 giây, lại có ba mươi lăm viên đạn khác phong tỏa mỗi một phương hướng chạy trốn của Đại Hà.

Loại hợp tác này tựa như máy móc, không chút sai sót, liên kết với nhau không kẽ hở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play