Người không phải cá, người ngâm lâu trong nước sẽ gặp rất nhiều vấn đề, tuy bọn họ đều có phương pháp đặc biệt để hít thở trong nước, nhưng da của người thì không thể giống da cá được.

Trên thực tế, bởi vì ngâm suốt bốn ngày bốn đêm, da của bốn người đã trắng bợt cả ra.

Hiện tại, là so đấu sức chịu đựng.

Đại Hà cũng không xác định Trương Dương có ở trong nước.

Mà đám người Trương Dương cũng không thể xác định Đại Hà có ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ hay không.

Hai bên chờ đợi hoàn toàn là một loại hành vi theo bản năng, Trương Dương rất tin vào giác quan thứ sáu của mình, mà Đại Hà cũng vậy.

Ngày thứ năm!

Đối với bốn người đây đã là cực hạn, bởi vì, năm ngày năm đêm không ăn gì, chỉ có thể uống chút nước, thân thể con người đã suy yếu đến cực điểm.

Từ từ, Trương Dương nổi đầu lên, đưa mắt tuần tra chung quanh. Hiện tại, là ban ngày, ánh mặt trời chiếu khắp.

Bất ngờ, trái tim của Trương Dương căng thẳng, hắn thấy được một cái bè gỗ trên mặt hồ…

Bè gỗ tựa hồ bởi vì chịu ngoại lực tác động đang di động.

Trương Dương đồng tử biến thành một khe hở, hiển nhiên, Đại Hà chỉ mới đi chừng hai phút, theo phương hướng đi động có thể phỏng đoán, Đại Hà khi rời đi mượn lực trên bè, cho nên làm cho bè gỗ di động.

Trương Dương thầm than vận khí tốt đến cực điểm.

Đương nhiên, Trương Dương không biết, năm ngày này đối với Đại Hà cũng là một loại tra tấn, tinh thần lực của hắn không dám sơ sẩy. Trên thực tế, năm ngày năm đêm này, Đại Hà so với đám người Trương Dương càng vất vả hơn, chỉ có thể ăn một chút cá sống, uống một chút nước. Đương nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng chính là, hắn phải 24/24 giờ theo dõi nhất cử nhất động trên mặt hồ, một con cá quẫy đuôi hắn cũng phải quan sát cẩn thận xem có phải là Trương Dương hoạt động trong nước hay không…

Loại theo dõi trong thời gian dài này không thể nghi ngờ cũng là một loại tra tấn dày vò thần kinh.

Năm ngày năm đêm, cũng là cực hạn của Đại Hà, bởi vì hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Đầu tiên, hắn phải về gặp Thiên Hoàng giải thích chuyện Tá Tá Mộc. Trong năm ngày năm đêm này, Đại Hà ngoại trừ theo dõi mặt hồ, cũng tự hỏi làm thế nào đạt được tín nhiệm của Thiên Hoàng.

Đại Hà có tự tin cường đại, hắn là cường giả, cường giả duy nhất của Nhật Bản. Cho nên, hắn tin tưởng rằng, Thiên Hoàng sẽ không vì Tá Tá Mộc mà vứt bỏ hắn.

Đương nhiên, Đại Hà càng tin tưởng rằng, chỉ sợ là Thiên Hoàng bệ hạ, hiện tại cũng phải xem ánh mắt của hắn mà làm việc.

Thiên Hoàng hai mươi tuổi trong mắt Đại Hà, chỉ như một đứa trẻ. Mục tiêu cuối cùng của Đại Hà chính là làm cho đứa trẻ kia biến thành con rối của mình, dã tâm của hắn cần một nhân vật như vậy.

Trương Vân bò lên phía sau, lập tức chạy vào trong rừng lấy ra hai cái ba lô, xuất ra một đống đồ ăn rồi như sói nuốt hổ vồ mà tấn công. Năm ngày năm đêm này, đã làm cho hắn đói gần chết rồi.

Hiển nhiên, Trương Dương cùng Vương Phong cũng gia nhập, rất nhanh, ba người đem đồ ăn trong một cái ba lô tiêu diệt sạch sẽ.

"Ngươi cũng ăn chút đi" Trương Dương nhìn thấy Tá Tá Mộc đang nuốt nước miếng. Tá Tá Mộc võ công so với Trương Vân cũng không hơn gì, sớm đã đói đến choáng váng đầu hoa mắt, nhưng hắn là tù binh, đám người Trương Dương không mở miệng, hắn tự nhiên không dám cướp đoạt thức ăn.

"Không ăn" Tá Tá Mộc nhìn thoáng qua đồ ăn, rồi cố đem tầm mắt chuyển đi. Bất quá có thể thấy rõ, yết hầu của hắn di động lên xuống.

"****, cho ngươi ăn thì ăn đi, đừng có chọc tới ta!" Trương Vân cầm lấy một bao lương khô quẳng vào Tá Tá Mộc, mắng ầm ĩ, năm ngày năm đêm gian khổ, hắn không có chỗ phát tiết tự nhiên sẽ không buông tha.

"Các ngươi trốn không khỏi Nhật Bản đâu" Tá Tá Mộc vẫn ương ngạnh, vẻ mặt đờ đẫn, thân thể đứng thẳng, mặc cho lương khô nện vào người vẫn không nhúc nhích.

"****, trốn không thoát thì ngươi sẽ chết còn trước bọn ta!"

Trương Vân nhảy dựng lên, một quyền nện trên mặt Tá Tá Mộc làm cho Tá Tá Mộc ngã nhào xuống đất, máu mũi tung tóe. Dù sao, Tá Tá Mộc đã năm ngày năm đêm không có nghỉ ngơi, không ăn gì, làm sao chịu được.

"Ta có chết hay không thì không sao cả, chỉ cần có Thiên Hoàng bệ hạ, các ngươi trốn không thoát khỏi Nhật Bản đâu" Tá Tá Mộc lau máu tươi, cười lạnh nói.

"Ha ha, phải không? Ta nghĩ, Thiên Hoàng bệ hạ của ngươi hiện tại đang bị Đại Hà bắt làm một con rối rồi!" Trương Dương cười nhạt, đem bình nước uống một hơi, sau đó thoải mái nằm lên trên một tảng đá, vô cùng thoải mái.

"Ngươi…" Tá Tá Mộc nhất thời kinh hãi thất sắc.

"Ta nói sai sao?" Trương Dương cười nói.

"Ta dám khẳng định, Đại Hà đại sư của các ngươi hiện tại đã về bên cạnh Thiên Hoàng, thấy ngươi không có trở về khẳng định sẽ vu hãm ngươi đã phản bội Thiên Hoàng nhất tộc, đương nhiên, cũng có thể nói ngươi đã vì đế quốc Nhật Bản mà hy sinh…" Vương Phong nhìn thoáng qua Tá Tá Mộc rồi lại cúi đầu cẩn thận ăn trái cây, phi thường cẩn thận nhấm nháp. Đối với hắn mà nói, quý trọng thức ăn tựa hồ là một thói quen. Trương Dương phát hiện, Vương Phong cùng A Trạch có nhiều chỗ giống nhau kinh người.

"Không đâu, sẽ không đâu, ta sẽ không phản bội Thiên Hoàng bệ hạ, ta sẽ không!" Tá Tá Mộc nghiến răng nói từng chữ.

"Ăn chút gì đi, chúng ta đều biết" Trương Dương cầm lấy một gói lương khô đưa cho Tá Tá Mộc nói: "Ăn một chút đi. Hiện tại, chúng ta có cùng một kẻ địch, ăn xong rồi thương lượng sẽ xử lý Đại Hà thế nào, ngươi cũng không hy vọng Thiên Hoàng biến thành con rối chứ?!"

"Ta…"

Tá Tá Mộc có chút không biết làm sao, cầm lương khô trong tay mà sững sờ, có thể trở thành thị vệ cận thân của Thiên Hoàng, IQ người thường không thể so sánh, hắn tự nhiên nghĩ đến, thân phận của hắn so với Đại Hà căn bản không đáng nhắc tới. Hắn tuy là Thị vệ trưởng, nhưng Đại Hà thân phận tôn quý, tại Nhật Bản, Đại Hà cơ hồ tương đương với thần, ngoại trừ không thể trực tiếp nắm giữ quyền chỉ huy quân đội, thân phận Đại Hà tôn sư còn vượt hơn cả Thủ tướng Nhật Bản.

"Ăn đi, chúng ta cũng không hy vọng Đại Hà nắm Nhật Bản trong tay, Đại Hà đơn giản là chỉ muốn Thiên Hoàng nắm trong tay hắn, trở thành một con rối của hắn. Sau đó, thông qua nhân mạch Thiên Hoàng, dần dần khống chế đại quyền tài chính cùng quyền lợi quân sự của Nhật Bản, một nam nhân không thích tiền tài thì cũng là quyền lợi hoặc mỹ nữ. Ta nghĩ, đối với nhân vật như Đại Hà, nữ nhân tự nhiên không cần, cần chính là tiền tài cùng quyền lợi. Trên thực tế, tiền tài cũng không cần, duy nhất có thể làm cho Đại Hà điên cuồng chỉ còn lại quyền lợi… Đại Hà là một cuồng nhân, hắn đã dám đuổi giết cường giả, khơi mào cuộc chiến cường giả. Nếu Nhật Bản lọt vào trong tay hắn thì chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, chúng ta nên hợp tác nghĩ biện pháp sớm xử lý hắn, bằng không… Thiên Hoàng bệ hạ… hắc hắc…" Trương Dương cười gian, làm cho Tá Tá Mộc có cảm giác nổi da gà.

Tá Tá Mộc sau khi ngẩn ra, đột nhiên cầm lấy lương khô mà ăn ngấu nghiến, may mắn Vương Phong kịp thời đưa cho hắn bình nước, bằng không rất có thể bị nghẹn chết.

"****, vừa rồi còn nói không ăn không ăn, giờ thì lại ăn như vậy…" Nhìn thấy Tá Tá Mộc nhai nuốt lia lịa, Trương Vân không khỏi mắng mấy câu.

Đến đêm, bốn người cũng không lập tức rời khỏi núi Phú Sĩ, mà chỉ di chuyển vị trí, trên đường cẩn thận không để lại manh mối, tìm một nơi nghỉ ngơi.

Xử lý Đại Hà, cần phải có một kế hoạch kín đáo.

Rất rõ ràng, tướng quân bản thân còn lo không xong, cùng hai cường giả khác đang chơi trò mèo bắt chuột, săn đuổi Đại Hà cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ.

Bốn người thừa dịp sương mù mà đột lửa lên, hong khô quần áo. Bởi vì có Tá Tá Mộc bên cạnh, Trương Dương cùng Trương Vân Vương Phong đều không có nói gì, chỉ nghiên cứu làm thế nào săn đuổi được Đại Hà.

"Ta muốn hỏi một chút, các ngươi trong mắt Thiên Hoàng, ngươi cùng Đại Hà thân phận ai quan trọng hơn?" Trương Dương không ngừng cho thêm củi vào lửa, lửa cháy càng lớn, ngược lại sẽ không sinh ra khói, có chút khói thì cũng lẫn lộn vào trong sương mù rất khó phát hiện. Đương nhiên, đây chỉ là do cẩn thận, chứ Trương Dương cơ hồ 100% nắm chắc Đại Hà đã rời khỏi núi Phú Sĩ.

"Cái này…" Vấn đề này tựa hồ có chút khó trả lời.

"Ừm, hỏi như vậy đi, nếu ngươi cùng Đại Hà chỉ có thể sống một, Thiên Hoàng sẽ chọn ai chết?" Trương Dương hỏi.

"Ta…" Tá Tá Mộc vẻ mặt có chút mất mát, vấn đền này rất dễ trả lời. Nếu lựa chọn, Thiên Hoàng khẳng định sẽ lựa chọn Đại Hà mà không lựa chọn hắn. Bởi vì, Đại Hà là Nhật Bản, cũng là thần bảo hộ của Thiên Hoàng nhất tộc.

"Tốt lắm, ta lại hỏi một vấn đề, Thiên Hoàng tin tưởng ngươi hay là tin tưởng Đại Hà?" Trương Dương hai mắt nhìn chằm chằm vào Tá Tá Mộc. Vấn đề này phi thường mấu chốt, quan hệ đến thành bại của kế hoạch bọn họ.

"Ta!"

Cơ hồ là lập tức, Tá Tá Mộc đã trả lời vấn đề này, hơn nữa vẻ mặt rất tự tin, khác hẳn với vẻ mặt mất mát lúc đầu. Theo vẻ mặt này có thể thấy được cảm giác vinh dự.

Trên thực tế, có thể đạt được Thiên Hoàng tín nhiệm vốn là một loại vinh dự, mà mỗi một người Nhật Bản đều hy vọng đạt được vinh dự này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play