Phần 1. Tái giảng

Thời gian đang dần trôi qua!

Trời đã càng ngày càng sáng, rất nhanh chóng sẽ tới bản tin Thời sự buổi sáng của vùng, bây giờ đang chiếu một vở hài kịch Hồng Kông, hai vợ chồng như thể quên mất bọn họ đang bị bắt cóc, tự nhiên say sưa, khoái trá ngồi xem, cũng không có buồn ngủ.

Bản tin Thời sự buổi sáng càng ngày càng gần, nội tâm Trương Dương cũng bắt đầu mâu thuẫn, bây giờ, nếu đã hi vọng cảnh sát nhúng tay, thì cũng lo lắng cảnh sát nhúng tay vào. Vì sau khi cảnh sát nhúng tay, sự truy sát hắn đang phải đối mặt tự nhiên sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Có điều hắn cùng Lưu Bưu phải đối mặt chính là lệnh truy nã trên toàn quốc.

Mà nếu cảnh sát không nhúng tay, Trương Dương sẽ đối mặt với sự truy sát vô cùng tận của thế lực ngầm, từ chỗ này cũng chứng minh, thế lực Mãi Mãi Đề đã lớn tới mức không thể tin nổi.

Phải biết rằng, với vụ án lớn chỉ một lần mà giết chết sáu người, lại có nhiều người chứng kiến như vậy, cảnh sát không thể không báo lên trên, các cơ quan quyền lực hành pháp của Phính phủ cũng không phải là đồ rác rưởi như mọi người tưởng tượng, nếu việc này từ trên cấp cao có thể ép xuống, thì con đường của hắn và Lưu Bưu sau này sẽ lại càng khó khăn hơn.

Đến lúc rồi!

Trương Dương trước tiên bảo hai vợ chồng úp mặt vào tường, không cho xem TV nữa rồi chuyển đến kênh địa phương. Hai vợ chồng vẻ mặt buồn bực, vở hài kịch vừa rồi khiến bọn họ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không dám phản kháng lại, đành không thể làm gì khác hơn là quay mặt về phía vách tường. Ông chủ mở loại cửa tiệm này cũng coi như là nhân vật một nửa giang hồ, hắn từ vẻ mặt tỉnh táo cùng động tác rành mạch phân minh của Trương Dương cảm giác được một áp lực rất lớn, cho dù là một người bình thường cũng đều biết, đây là loại người đáng sợ nhất!

May mắn thay, trong bản tin Thời sự không đưa tin tức liên quan đến Trương Dương, cả xã hội vẫn êm đẹp, cuộc sống nhân dân hạnh phúc mỹ mãn.

“Thiên thiên hát tam lộc

Kết thạch Đông Quốc nhân!”

(Hàng ngày đều đặn uống ba lọ sâm nhung

Sẽ trở thành người Đông quốc sắt đá vĩ đại!

Đoạn quảng cáo kết thúc Bản tin Thời sự!)

Tắt TV, Trương Dương kéo tấm khăn che rèm cửa sang một bên, sắc trời đã sáng rồi, mọi người bên ngoài đều vội vội vàng vàng chạy đi làm việc, Trương Dương xoay người đánh thức Lưu Bưu dậy rồi sau đó lại đưa hai vợ chồng đến đại sảnh.

“Gây phiền toái cho các ngươi rồi! Cũng là không có cách nào khác, huynh đệ chúng ta gặp khó khăn, hi vọng các ngươi đừng báo án. Đương nhiên, chúng ta thì không sao cả, các ngươi căn bản không biết chúng ta phạm phải chuyện gì, đơn thuần là vì nghĩ cho các ngươi, một khi báo án, cửa tiệm này của các ngươi khẳng định ngày nào cũng có cảnh sát tới kiểm tra, chuyện buôn bán cũng không cách nào làm ngon lành như trước nữa!” Trương Dương ra hiệu cho Lưu Bưu mở cánh cửa kính ra, đẩy xe máy ra khỏi cửa rồi nói với hai vợ chồng.

“Tiểu ca, Ngài yên tâm, chúng ta cái gì cũng không thấy!” Ông chủ gật đầu khom lưng cười nói.

“Đi, có duyên sẽ gặp lại!” Trương Dương cười rồi ngồi sau lưng Lưu Bưu.

“Tạm biệt….!”

Sau khi thấy chiếc xe máy của Trương Dương và Lưu Bưu biến mất trong làn xe đông nghìn nghịt buổi sớm trên đường, hai vợ chồng vội vàng đóng cửa lại, xoay người một cái liền xụi lơ trên ghế sofa ngoài đại sảnh... Hai thanh niên này mặc dù chỉ nán lại đây vài giờ, nhưng phảng phất như dài đằng đẵng cả trăm năm, đặc biệt là thanh niên áo quần vấy máu tay cầm chủy thủ kia, khiến cho người ta có cảm giác cả người lạnh toát không rét mà run. Hai tên sát tinh đáng sợ cuối cùng cũng đi rồi…….

Tìm một cái thùng rác vắng lặng, Trương Dương vứt bọc y phục dính máu kia vào trong đống rác rồi sau đó đi ăn sáng.

Hai người lại tìm một cửa hàng thời trang mới mở cửa mua một bộ y phục màu sắc tối sẫm để thay bộ y phục trên người, sau đó, ở một chỗ không xa trên đường bộ từng người thay nhau vào cắt tóc. Thay đổi kiểu tóc một chút, lúc này đã quá chín gờ sáng rồi.

“Lưu Bưu, quán trà trước mặt có máy tính, ngươi trước tiên ở chỗ đó nghỉ ngơi. Mở tấm card này mà ngồi lướt. Ta tan ca làm sẽ tìm ngươi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng lên mạng, QQ của chúng ta chắc chắn sẽ có người theo dõi, đừng bị người ta chém đến tận cửa mà vẫn còn ngồi chat với muội muội, nếu muốn chat, xin một cái QQ khác là được.” Trương Dương đem gần hai trăm nguyên ở trên người sau khi mua y phục còn dư lại toàn bộ đưa cho Lưu Bưu rồi nói.

“Ân, yên tâm, chỉ xem phim thôi, hơn nữa, cũng không có nghỉ ngơi tốt, lúc này vừa vặn muốn đi ngủ!” Lưu Bưu hắc hắc cười nói.

“Ân, ta đi đây!”

Lúc Trương Dương đi đến "Quý tộc thành", từ xa xa nhìn thấy cô gái đứng ở cửa vẻ mặt sốt ruột, sau khi thấy Trương Dương, vẻ mặt vốn đang sốt ruột lo lắng nhất thời liền bĩu môi, bộ dạng điên tiết, cáu kỉnh.

“Uy uy, ngươi có biết quy củ của bổn tiệm hay không?” Tiểu Yến khoanh tay đứng ở cửa ngăn cản Trương Dương.

“Biết!” Trương Dương lách sang bên người nữ hài tử đi qua, ghé vào cạnh tai cô gái nhẹ nhàng nói: “Nếu như tóc cô có thể biến thành màu đen, ta nghĩ, sẽ đẹp hơn nhiều….!”

“Ngươi….? Ta đang nói quy định của cửa tiệm, không phải cùng ngươi nói chuyện đầu tóc của ta….a….! Trương Dương, ngươi không nghỉ ngơi tốt hả?” Cô gái tức giận xoay người lại hét lên với Trương Dương, ngay lập tức, nàng phát hiện vẻ mặt Trương Dương có chút tiều tụy.

“ Cũng may không có việc gì!” Trương Dương sờ sờ mặt mình, đã vài ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, mấy hôm trước còn có thể luyện công để bổ sung thể lực, mà từ hôm qua tới giờ, ngay cả thời gian luyện công đều không có, lúc ở khách sạn luyện tập một hồi liền phát hiện ra gã tóc vàng, thế là cắt ngang việc tu luyện của hắn.

“Sinh bệnh sao? Có cần vào bên trong phòng VIP nghỉ ngơi một lát hay không?” Cô gái nhảy đến trước người Trương Dương, đưa tay sờ sờ trán Trương Dương.

“Không việc gì, buổi sáng hôm nay đóng cửa buôn bán, ta lên lớp cho mọi người!” Trương Dương nở một nụ cười tránh khỏi tay cô gái nói.

“Nga…….Ngươi phải đi rồi sao?”

Tâm tình cô gái đột nhiên không hiểu sao có chút mất mát, quay người đóng cửa lại, treo lên trên một cái biển "Tạm nghỉ".

“Học ở chỗ nào?” Trương Dương không trả lời, hỏi.

“Trên lầu!”

Nhân viên trong "Quý tộc thành" đều đang trầm mặc, không khí dường như có chút dồn nén, từng người yên yên lặng lặng theo Trương Dương lên lầu, ngồi thành một vòng quanh Trương Dương.

“Tốt lắm, hôm nay, ta sẽ dạy cho mọi người một tiết về hệ thống tiếp thị, mấy ngày nay, ta một mực suy nghĩ, suy nghĩ làm thể nào thay đổi sách lược tiếp thị của mọi người, thay đổi cách thức tiếp thị của mọi người, thay đổi năng lực quan sát của mọi người. Ở đây, ta trước tiên sẽ trả lời từng vấn đề mọi người muốn hỏi, ta hôm trước đã nói qua, hai ngày nữa sẽ đi, có lẽ là hôm nay, có thể là ngày mai... Chuyện ta còn nợ Vương tiểu thư vài vạn, rất có thể không có thời gian trả xong món nợ, vì thế, ta trước tiên dạy cho mọi người, coi như trả nợ cho Vương tiểu thư, cũng coi như báo đáp sự chiếu cố của Yến di và Vương tiểu thư đối với Trương mỗ….!”

Tiểu Yến há hốc mồm muốn đứng dậy, bị Trương Dương dùng tay ra hiệu ngăn lại.

“Những chuyện khác buổi chiều nói tiếp, bây giờ chúng ta cần tập trung tinh thần để hoàn thành một cách tốt nhất tiết học này, có được không?” Đôi mắt Trương Dương nhìn chằm chằm vào cô gái nói.

Cô gái gật gật đầu ngồi xuống.

“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu! Mấy hôm trước, ta đã nói qua với mọi người một câu, ta thích ăn dâu tây, cá thích ăn giun. Vậy khi chúng ta câu cá phải dùng giun làm mồi câu! Hàm nghĩa những lời này ta nghĩ tất cả mọi người đều biết, cũng chính là muốn đặt khách vào chỗ tốt, chỉ cần chúng ta tìm được đồ dùng mà khách thích, vậy thì chúng ta đã thành công một nửa rồi…”

“Ở đây, ta cần phải bổ sung mặt sau câu nói này, mùi vị cá nóc rất ngon, nhưng lại có độc, điều này thí dụ như có một khách hàng thích cá nóc, vậy thì chúng ta phải có nghĩa vụ nói cho bọn họ biết, cá nóc là có độc, ăn vào không có ích đối với thân thể….. Lúc chúng ta bán hàng hóa, chúng ta thường xuyên sẽ gặp phải khách hàng vô cùng thích một món đồ nào đó nhưng lại không thích hợp với chúng ta. Vậy thì chúng ta phải có nghĩa vụ nói cho họ biết, món hàng này kỳ thật là món cá nóc rất ngon đó………!”

"Có lẽ, chúng ta sẽ mất một lần giao dịch lẽ ra có thể thành côngmang lại lợi nhuận cho chúng ta, thế nhưng chúng ta thu được sự tín nhiệm của vị khách này. Vị khách hàng này rất có thể sẽ trở thành khách hàng trung thành của chúng ta, tiềm lực tiêu dùng lâu dài của hắn so với chỉ một lần giao dịch lớn hơn rất nhiều!”

“Sẽ có người nói, chúng ta chỉ là bán hàng hóa, bán y phục mà thôi, khách hàng tự mình muốn mua, chúng ta vì sao không bán? Đúng vậy, hiện tại tất cả các cửa hàng ở đường phố này đều làm như vậy, thậm chí trên toàn Đông Quốc cũng làm như thế. Thế nhưng ta phải nhắc nhở mọi người chính là, ‘Quý tộc thành’ không giống, bởi vì, ‘Quý tộc thành’ sẽ là cửa tiệm kinh doanh hàng xa xỉ nổi danh nhất tỉnh thành, mỗi một hàng hóa của ‘Quý tộc thành’ đều sẽ trở thành một loại tượng trưng cho thân phận đặc thù. Đây chính là mục tiêu của ‘Quý tộc thành’, lúc chúng ta đề ra mục tiêu này, chúng ta phải có nghĩa vụ nói rõ cho khách hàng, thương phẩm mà Ngài mua kỳ thật không thích hợp với Ngài đâu!”

"Trong việc tiến hành mua bán, có chín loại phương thức giao dịch nhanh chóng, cách đầu tiên là Kỹ xảo mặc cả giao dịch của Franklin, còn có kỹ xảo mua bán của Duệ Giác, Tẩu Khai, Đái Tẩu, chỉ là hôm nay giới hạn trong các kỹ xảo khác nhau mà thôi. Thân là nhân viên chuyên nghiệp, một nhân viên tiếp thị ngươi bắt buộc phải nhất mực sẽ không khiến cho người ta cảm thấy áp lực quá lớn, thậm chí không có chút áp lực nào. Bạn không thể có bất cứ sự chi phối nào về ý đồ cử chỉ lời nói của người khác………"

"Bạn đối với khách hàng chính trong tương lai phải hành sự quang minh lỗi lạc, gọn gàng dứt khoát, có căn cứ, tuyệt đối không thể sử dụng quỷ kế, khiến cho khách hàng cảm thấy như bị bức bách làm ra chuyện ngược với lợi ích lớn nhất của mình, tuyệt đối không thể mưu tính dùng bất cứ phương pháp gì thao túng khách hàng tương lai……….”

Mọi người nghe thấy như si mê ngất ngây, Trương Dương không hổ là bậc thầy tiếp thị chân chính, hệ thống khóa trình học của hắn cộng thêm một chút dẫn chứng kinh điển khiến cho mấy nhân viên trong "Quý tộc thành" tựa như tỉnh lại sau giấc mộng.

Đương nhiên, Trương Dương cũng không yêu cầu quá đáng trong một tiết học có thể thay đổi các nàng, hắn chỉ hy vọng có thể gieo mầm mống phát triển trong đầu các nàng, như thế là đã đủ rồi.

Phần 2. Bắt đầu huyền thoại Sát Thần

Dịch: Sessiromaru

Biên dịch: ndphong91 &Thiên Hạ Hội

Nguồn: TTV

Cả một đám mỹ nữ trong "Quý tộc thành" há hốc mồm miệng nghe như nuốt lấy từng lời của Trương Dương!

“Mấy ngày nay, ta đã cẩn thận nghiên cứu qua vài thương hiệu của ‘Quý tộc thành’, phát hiện thấy đại bộ phận thương hiệu của ‘Quý tộc thành’ đối với quần chúng Đông Quốc căn bản là mới nghe thấy lần đầu. Thế nhưng, những thương hiệu này ở các quốc gia phát triển nhất phương Tây thì lại là thương hiệu đẳng cấp nhất, bởi vì vấn đề giá cả cho nên trước sau đã không tiến nhập vào thị trường nội địa với quy mô lớn. Vậy thì ‘Quý tộc thành’ phải khiến cho các đại gia của tỉnh thành hiểu rõ giá trị của những món hàng này, hiểu rõ sự tượng trưng cho thân phận của những món hàng này, sách lược phát triển của ‘Quý tộc thành’ muốn bước trên con đường dài lâu thì những điều này chính là tuyệt đối không thể thiếu…….”

Thời gian trôi qua phi thường nhanh, chớp mắt đã đến hai giờ chiều, đầu bếp mang cơm của khách sạn thấy cửa kính vẫn đóng, liền gọi điện thoại đến hỏi có phải hủy bỏ bữa trưa hay không, thế nên lúc này bọn họ mới bừng tỉnh lại.

“Trương Dương, ăn cơm thôi!” Liễu Ám cúp điện thoại, thấp giọng nói.

“Bảo bọn họ chờ chút, lập tức xong ngay đây!” Trương Dương phất phất tay rồi nói: “ Mấy ngày vừa rồi ở ‘Quý tộc thành’, ta phát hiện thấy khuyết điểm lớn nhất của ‘Quý tộc thành’ chính là không cách nào từ trong dòng người đông như biển cả kia tìm ra được khách hàng chân chính. Vì thế, chúng ta bây giờ trước tiên học tập ngược lại không phải kỹ xảo tiếp thị, mà là làm thế nào để phân biệt ra những khách hàng tiềm năng tiềm ẩn bên trong trên ngàn vạn người này….”

“ Năng lực phân biệt một người, đơn giản là quan sát động tác, vẻ mặt cùng cách ăn mặc y phục của bọn họ, thậm chí giọng điệu nói chuyện cùng sự tu dưỡng, đây đều là những phương thức cơ bản để phán đoán người đó có phải tiềm ẩn khả năng tiêu dùng hay không?"

“Chẳng hạn như, nữ nhân đều có thói quen nhuộm tóc, chúng ta sẽ từ các cấp bậc thuốc nhuộm tóc để phân tích khả năng tiêu dùng của nàng, vậy thì lúc chúng ta quen thuộc tiếp thị cũng phải chú ý đến đặc thù của các hàng xa xỉ khác, chẳng hạn như, thắt lưng, hộp quẹt, ví tiền, phẩm chất của y phục…. Những món đồ này, chúng ta đều phải quan sát, đồng thời, chúng ta còn phải lưu lại cho giai cấp tư sản bậc trung tạm thời không biết tiêu dùng một ấn tượng tốt đẹp, bởi vì, bọn họ là người tiêu dùng tiềm ẩn lớn nhất của ‘Quý tộc thành’, mỗi một người khách bước vào, chúng ta có thể không giúp đỡ, chúng ta có thể để mặc cho họ tham quan, thậm chí chúng ta có thể bàng quan đứng nhìn họ lựa chọn hàng hóa. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể khiến cho bọn họ cảm giác được sự khinh rẻ của các ngươi. Danh dự tốt đẹp là thương hiệu tuyên truyền tốt nhất!”

“Tốt lắm, buổi học hôm nay đến đây thôi, cuối cùng, ta đề nghị, mời hai nhà thiết kế y phục chân chính, hiểu được cách phối hợp màu sắc, tốt nhất là người có cơ sở mỹ thuật chắc chắn, hơn nữa, bắt buộc phải là hai nhà thiết kế một nam một nữ, lúc bọn họ thiết kế y phục cho khách hàng còn có nghĩa vụ cung cấp kiến nghị cho những vị khách quý đó….”

“Vì sao phải một nam một nữ?” Tiểu Yến nhíu mày nói.

“A a, ta nghĩ, đạo lý đồng giới vẫn còn có sự bài xích, cho dù là nam hay nữ, được sự biểu dương và cỗ vũ của người khác giới đều vô cùng hưng phấn, từ góc độ tâm lý học mà nói, đây là một sự bổ sung lẫn nhau về thẩm mỹ. Nam nhân phát hiện khuyết điểm của nữ nhân luôn luôn phải nhanh hơn rất nhiều so với nữ nhân phát hiện khuyết điểm của nữ nhân, mà nữ nhân nhìn nam nhân cũng y như thế.”

“Nga....!” Cô gái chợt hiểu ra gật gật đầu.

“Tốt lắm, ăn cơm thôi, khóa trình hôm nay sắp xếp có chút liên tục và hơi nhiều, các ngươi phải từ từ tiêu hóa. Nếu ngày mai còn ở đây, ta sẽ giải thích thật chi tiết cho mọi người một lần, đợi lát nữa, ta dẫn các ngươi đi mua vài quyển sách, thỉnh thoảng trao đổi lẫn nhau nhiều hơn….”

Khi mọi người xuống lầu mới phát hiện ra đầu bếp vẫn còn đứng ở ngoài cửa kính không dám bước vào.

May mắn thay, thức ăn chủ đạo bữa ăn này là ba nồi lẩu, không cần lo lắng chuyện đồ ăn bị nguội.

Lúc ăn cơm cũng bị áp lực, Trương Dương trước sau không nói lời nào, lặng lẽ ăn cơm, mấy cô gái tất nhiên là không hứng thú, đều ngơ ngác nhìn Trương Dương ăn cơm.

Vài ngày ngắn ngủi đối với Trương Dương có vẻ dài vô cùng, người thanh niên này có lúc vẻ mặt bỉ ổi hèn mọn, có lúc thì bộc lộ tài hoa, có lúc lại tiếc chữ như vàng lưu lại cho các nàng sự ảnh hưởng sâu sắc.

Mỗi khi thấy Trương Dương trầm mặc, Liễu Ám đều tưởng nhớ đến cái vẻ mặt đã từng bỉ ổi hèn mọn kia của Trương Dương.

Đáng tiếc, sự xuất hiện vẻ mặt đó càng ngày càng ít, các nàng càng chờ mong, Trương Dương hèn mọn bỉ ổi đó càng làm cho các nàng dễ mở lòng, làm cho người ta không thấy áp lực. Còn bây giờ cả người Trương Dương tản mác ra một cỗ áp lực uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.

Không thể không nói thật rằng ngay cả Trương Dương trầm mặc suốt ngày thì toàn thân cũng bộc lộ ra một cỗ mị lực thần bí, loại mị lực này khiến cho mấy cô gái mê mẩn, nhưng, loại mị lực này khiến cho các nàng cảm giác Trương Dương tựa như một vị thần tiên chưa từng được nếm qua khói lửa nhân gian, cách các nàng rất rất xa.

Hay là cặp mắt thỉnh thoảng lóe ra vẻ trộm cắp của Trương Dương làm cho người ta có cảm giác thân thiết, Liễu Ám nhìn lướt qua Trương Dương, khẽ thở dài một hơi, nàng có chút không rõ, tại sao Trương Dương lại có sự biến hóa lớn đến như thế?

Còn đôi mắt Tiểu Yến thì đảo qua đảo lại nhanh như chớp, không biết nghĩ những gì nữa.

Sau khi ăn cơm, Trương Dương tới hiệu sách chọn lựa vài cuốn sách về tiếp thị, cách phối hợp màu sắc thời trang, sách về tâm lý học.

Sau khi trở lại "Quý tộc thành", suốt cả buổi chiều thẳng đến tận lúc hết giờ vào buổi tối, Trương Dương lại tự mình xông trận, biểu diễn nghệ thuật tiếp thị cho nhân viên của "Quý tộc thành", chứng kiến Trương Dương quảng cáo món hàng, quả thực là một loại hưởng thụ. Đến ngay cả Tiểu Yến cũng trước sau không rời khỏi "Quý tộc thành", nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau Trương Dương học hỏi, mà còn lại những nhân viên khác thì luân phiên nhìn từ phía xa, chú ý mỗi một động tác vẻ mặt của Trương Dương.

Suốt buổi chiều đến tận chín giờ lúc hết giờ làm, Trương Dương đã tiếp đãi bảy khách hàng, tỉ suất thành công 100%. Đương nhiên, Trương Dương vẫn còn chưa đạt tới mức thần kỳ như thế, tỉ suất thành công 100% chủ yếu là Trương Dương vì biểu diễn nghệ thuật tiếp thị mà chọn lựa khách hàng, vì thế, tỉ lệ thành công mới đạt 100%. Chứ ở trên đường bộ này người đông như mắc cửi, cho dù Trương Dương là bậc thầy tiếp thị đứng đầu thế giới cũng không có khả năng làm được với tỉ lệ thành công 100% như vậy, có thể làm được 10% thì đã được coi như kỳ tài trong kỳ tài rồi…….

“Không xong rồi, mẹ ta không cho phép ta về nhà muộn như vậy, ta đi trước đây….! Trương Dương, ngày mai ta tìm ngươi có chuyện!” Lúc hết giờ, Tiểu Yến nhìn đồng hồ một lần, vội vội vàng vàng cầm theo túi xách tay rời đi.

“Nhưng…..?”

“Ta ở trong cửa hàng chờ ngươi!” Cô gái không quay đầu lại, chạy từ từ đến bãi đỗ xe gần đường bộ.

Trương Dương nhìn theo bóng lưng cô gái vội vã rời đi, Trương Dương há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói được gì.

“Trương Dương, hôm nay có thời gian không?” Liễu Ám khẽ hỏi, ở phía sau nàng, một đám nhân viên "Quý tộc thành" đều nhìn Trương Dương mong đợi, chỉ vài ngày, Trương Dương đã tạo lên quyền uy vô thượng trong lòng các nàng, đặc biệt là khi Trương Dương trầm mặc, không ai dám cùng Trương Dương đùa giỡn, căn nguyên quyền uy của Trương Dương chính là tri thức tiếp thị của hắn.

“Được, chọn ăn cái gì đây? Ta thực ra không có tiền, vừa rồi lại mượn năm trăm nguyên, thực đáng thương a….!” Trương Dương thấy không khí nặng nề, đùa giỡn nói.

“Chúng ta cùng nhau mời ngươi một lần!” Thấy nụ cười trên mặt Trương Dương, Liễu Ám đột nhiên không hiểu sao thấy vui vẻ.

“A a, nếu là các ngươi mời, vậy ta cũng gọi một bằng hữu, thế nào?” Trương Dương cười nói.

“Bằng hữu….? Là nam hay nữ?”

“Bộ dạng ta giống như có bạn gái sao?”

“Nga…..! Chúng ta ở quán Động Đình Ngư Gia chờ ngươi, ngươi đi gọi bạn ngươi tới đi! Biết Động Đình Ngư Gia không?” Liễu Ám nghe thấy Trương Dương nói bằng hữu là nam nhân, quả nhiên lại thở ra một hơi thật dài.

“Ân, biết, ăn cá nướng a?"

“Ân, chúng ta đi trước đây!”

“Đi đi, chọn món ăn trước đi, ta lập tức sẽ tới ngay!”

“Nga!”

Khi Trương Dương tìm được Lưu Bưu ở bên trong quán trà thì Lưu Bưu đang chơi trò cờ năm quân cùng với máy tính, chém giết đến thiên hôn địa ám. Lúc Trương Dương nói cùng với một đoàn mỹ nữ đi ăn đêm, nhất thời hưng phấn gào thét, nán lại quán trà này cả ngày, ăn uống chơi bời đều ở chỗ này. Cũng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài thay đổi không khí, nhưng chân mình lại khập khiễng, mục tiêu quá rõ, không thể làm gì khác hơn là đánh cờ cùng máy tính giết thời gian.

“Tiểu thư, để lại chỗ này, máy này chúng ta bao cả đêm!” Lưu Bưu trong khi trả tiền nói.

“Được, tiên sinh đi thong thả.”

“Tại sao phải giữ chỗ?” Trương Dương nghi hoặc hỏi.

“Hắc, ta đã hỏi qua, quán trà này phần lớn là đánh bài, đều là thông đêm, ta thấy, ngủ ở quán trà này so với ở nhà trọ khách sạn an toàn hơn nhiều, chỉ là dứt khoát phải thêm ít tiền ngủ trong quán, chiếc ghế sofa kia so với giường trong nhà khách cũng sẽ không thua kém bao nhiêu.” Lưu Bưu hắc hắc cười nói.

“Ân, chủ ý rất tốt, kéo tấm mành kia ra, ai cũng sẽ không chú ý, đích xác so với nhà trọ khách sạn an toàn hơn nhiều, còn có thể lên mạng giết thời gian, a a, cực kỳ chuẩn xác!”

“Đi, cũng lâu rồi không nhìn thấy mỹ nữ!” Lưu Bưu có chút chờ không nổi nữa rồi.

Ra khỏi quán trà, hai người lên taxi đi thẳng đến "Động Đình Ngư Gia", xuống xe ngay lập tức nhìn thấy Liễu Ám đang đứng ở cửa nhìn quanh.

“Tới rồi a….! Đồ ăn cũng đã chọn, tưởng ngươi không đến nữa chứ?” Ánh mắt Liễu Ám có chút u oán.

“A a, không phải đã đến rồi sao, đây là bằng hữu của ta, Lưu Bưu!”

“Liễu Ám!” Liễu Ám vươn tay ra trên miệng nở nụ cười nghề nghiệp.

“A…. Mỹ nữ a….! Mỹ nữ...! Trương Dương, ngươi cũng quá xấu xa nha, muội muội xinh đẹp như vậy mà giờ mới giới thiệu cho ta biết!” Lưu Bưu cười dâm đãng nhìn Liễu Ám, khóe miệng sớm đã chảy nước rãi ròng ròng.

Vẻ mặt Liễu Ám nhất thời đỏ bừng, ngay cả tai, cổ cũng đỏ rực, rút bàn tay đang bị Lưu Bưu nắm ra, vội vàng trốn sau lưng Trương Dương.

“A a, đừng sợ, con người hắn rất tốt, chỉ là bộ dạng khi gặp lần đầu có chút chán ghét thôi…..! Đi, đi vào thôi, đứng ngoài cửa làm gì…!” Đôi mắt Trương Dương dò xét xung quanh một lượt, sinh ý cửa tiệm này rất tốt, người cũng rất hỗn loạn, Trương Dương không muốn đứng ở cửa, vạn nhất gặp được những người buổi tối hôm đó thì quá phiền toái rồi, tỉnh thành mặc dù lớn, nhưng khả năng ở chỗ này gặp được những người đó cũng đặc biệt cao.

Trương Dương vẫn chưa biết, hắn đã nghiễm nhiên được truyền tụng trong thế giới ngầm ở tỉnh thành, hắn ở trong thế giới ngầm đã lưu truyền như một "Sát Thần", đặc biệt tại siêu thị bán buôn liên tiếp ra đòn "hồi mã thương" giết chết hai người, làm một đám lão Đại liên quan của tỉnh thành sợ đến vỡ mật. Hiện tại người người đều cảm thấy sợ hãi, đại ca như Liêu ca dưới sự bảo hộ của hơn chục người cũng bị hắn ta dễ dàng giết chết, mạng hai huynh đệ đều tiễn xuống suối vàng, bọn họ thì tính là gì cơ chứ?

Đám gia hỏa giang hồ lăn lộn trên đường nhận được tin tức trên đường đều cố gắng giảm bớt thời gian ra ngoài, sợ gặp xui xẻo giống như tên tóc vàng. Đương nhiên lực hấp dẫn của hai ngàn vạn nhân dân tệ mặc dù rất lớn, thế nhưng sinh mệnh so với hai ngàn vạn hiển nhiên càng trọng yếu hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play