Sau khi cánh cửa khẽ mở ra khe hỡ, một cái đầu người ló ra ngoài, trên mặt người này có một vết sẹo dài, vẻ mặt hung ác, trước tiên là ngoái đầu ra ngoài hành lang nhìn trước nhìn sau, sau đó lại rụt đầu về.
Lại là ba phút chờ đợi dài đằng đẵng, hai bên đều đang khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của đối phương.
Sau ba phút, cửa lại mở ra, đi ra là hai hán tử chừng hơn 30 tuổi, một người cao lớn cường tráng, người kia tương đối gầy yếu, nhưng vẻ mặt ngoan độc, chính là hán tử lúc đầu có vết sẹo dài trên mặt.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đầu tiên là nhìn qua phía trong hành lang một chút, sau đó bắt đầu đi về phía cửa cầu thang, khiến cho Trương Dương kinh ngạc chính là, trên tay hai người kia cư nhiên không có súng, trên tay mỗi người chỉ là một chủy thủ sắc bén lóe ra hàn mang….
Chủy thủ là hung khí, chủy thủ bề ngoài thoạt nhìn xấu xí so với dao bầu thoạt nhìn dọa người lực sát thương còn mạnh hơn, một người bị khảm hơn chục đao đều không nhất định sẽ chết, mà chủy thủ thường thường một kích trí mạng, người ta vào lúc tập kích, thường thường trong ý thức sẽ công kích chỗ có diện tích lớn nhất trên thân thể địch nhân, vị trí trái tim và bụng đều là nơi chủy thủ công kích dễ dàng nhất, thân thể đối phương những chỗ này thường thường lại là nơi tập trung các cơ quan trong cơ thể trọng yếu nhất, lực chống cự cũng là chỗ yếu nhất, cho nên, càng dễ dàng khiến cho người ta tử vong.
Nếu không phải trong lúc sinh tử đả đấu, rất ít người dùng chủy thủ, chỉ có ở trong quân đội, chủy thủ mới là vũ khí thông dụng nhất, cũng chính là vì cái tính trí mạng của nó.
Đương nhiên, vô luận sức uy hiếp của chủy thú có nhiều như thế nào, cùng với súng so sánh, cơ hồ là nhỏ nhặt không đáng kể đến, lúc thấy đối phương không ngờ dùng chủy thủ làm vũ khí, trong lòng Trương Dương nhất thời một trận vui mừng.
Bây giờ có hai loại khả năng, đầu tiên, lực lượng trung tâm của Mãi Mãi Đề vẫn chưa tới, nhân vật cấp thấp không có súng.
Loại khả năng thứ hai chính là đối phương không muốn dùng súng. Cho rằng không cần thiết phải dùng súng.
Bất kể là loại khả năng nào, đối với Trương Dương đều có hữu ích.
Khoảng cách giữa cửa cầu thang với cửa phòng là khoảng cách năm phòng, có lẽ khoảng mười tám thước.
Mười năm thước!
Mười ba thước!
Khoảng cách càng ngày càng gần, mà hai hán tử đi đứng cũng rất cẩn thận, hán tử trên mặt có vết sẹo dài cả người cơ hồ ẩn ở phía sau người kia.
Bảy thước!
Đột nhiên!
Cửa an toàn bất ngờ mở ra, Trương Dương liền xông ra ngoài, trong nháy mắt khi xông ra ngoài, con dao gọt hoa quả trong tay hóa thành một đạo điện mang bạch sắc hướng yết hầu hán tử cao to kia….Cùng lúc con dao gọt hoa quả bay ra ngoài, thân thể Trương Dương theo sát con dao lao tới…….
“A…..” Hán tử cao to đột nhiên gập lưng, trừng mắt lướt qua Trương Dương. Mồm miệng há hốc, vẻ mặt không thể tin nổi, hai tay che chặt yết hầu của mình, con dao hoa quả kia đã ngập đến tận chuôi, máu tươi từ trong khe hỡ bằng đốt ngón tay kia không ngừng tràn ra ngoài, mặc cho hán tử cao lớn che chắn như thế nào đều không cách nào ngăn cản máu tươi chảy ra.
Con mắt Trương Dương không nhìn hắn, sau khi hắn quăng con dao gọt hoa quả kia, gã cao lớn đã bỏ ra ngoài tầm mắt của hắn, đây là động tác hắn mô phỏng trong đầu hơn mấy trăm lần, tuyệt đối sẽ không phát sinh chút sai sót nào. Trong nháy mắt khi con dao gọt hoa quả cắm vào yết hầu gã cao lớn, thân thể Trương Dương mau chóng nương theo con dao gọt hoa quả xông tới trước mặt gã cao lớn, lúc người đang ở sát gã cao to còn có ba thước, thân thể lập tức cúi xuống….
Mục tiêu của hắn là đem con chủy thủ trong tay gã cao lớn rớt xuống. Cái này mới là mục tiêu chân chính của hắn!
Muốn lấy tốc độ nhanh nhất giết chết địch nhân mà không có vũ khí thì không được, mà sau khi mất đi con dao hoa quả, chủy thủ của đối phương lập tức trở thành mục tiêu thứ hai của hắn….
Thân thể Trương Dương tại hành lang huyễn hóa ra vô số tàn ảnh.Trong nháy mắt ngay khi chủy thủ rơi xuống, nó đã được nắm chắc trong tay của Trương Dương, Trương Dương nắm được chủy thủ đột nhiên có một loại cảm giác an toàn, cảm giác tựa nhu một người sắp chết đuối nắm được một đống rơm vậy, bây giờ Trương Dương có một cây chủy thủ trong tay so với người sắp chết đuối vớ được một đống rơm rạ mạnh hơn nhiều lắm!
“!”—Một tiếng…khi Trương Dương cầm chủy thủ, gã cao lớn kia cũng ngã xuống mặt đất. Từ chỗ này lập tức có thể tưởng tượng ra, tốc độ của Trương Dương nhanh cỡ nào.
Chủy thủ cầm được trên tay, đã là mục tiêu kế tiếp rồi.
Đột nhiên!
Thân thể Trương Dương nửa lăn ở trên mặt đất mãnh liệt đứng dậy, tựa như từ dưới đất đột nhiên bốc lên, vị trí đứng dậy đang ở trước mặt gã hán tử có vết sẹo dài, lập tức, thân thể Trương Dương và bả vai gã mặt sẹo cọ sát vào nhau, thân người hướng cửa phòng mạnh mẽ nhào tới.
Ở phía sau hắn, gã hán tử mặt sẹo giơ cao chủy thủ, bộ dáng như sắp đâm tới, nhưng con mắt hắn lại kinh ngạc nhìn phía dưới thân thể mình, thân thể hắn, bị phanh mở một vết rách rất dài, chỗ rách từ dưới bụng thẳng đến ngực, khe hở càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn…….Dần dần, nhìn thấy vẻ mặt gã hán tử mặt sẹo hoảng sợ, ruột mình bắt đầu phòi ra ngoài, máu cùng ruột thành hàng rơi xuống, tay ôm cũng ôm không nổi, hắn ngửi thấy mùi máu tanh, cũng ngửi thấy cả mùi hôi thối……..
“A…..”Một âm thanh thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, khi âm thanh này vang lên, Trương Dương đã bổ nhào tới của phòng.
Quả nhiên!
Quả nhiên chỉ có người, tất cả đều không sai một li như là Trương Dương tính toán, lúc Trương Dương xông vào cửa, cái nhìn đầu tiên chính là nhìn thấy một hán tử ngồi ở trên ghế, hán tử đang hút thuốc, vẻ mặt nhàn nhã, khoái chí, lúc hắn thấy Trương Dương xông vào, đầu tiên là si ngốc, tay hướng đến một khẩu súng ở trên bàn trà, đáng tiếc, tất cả đều quá muộn, đừng nói súng vẫn ở trên bàn, cho dù là ở trên tay, thời gian hắn si ngốc đã đủ cho Trương Dương làm rất nhiều việc.
Chủy thủ hóa thành sao băng bắn vào trái tim hắn, tay hắn còn chưa sờ được vào súng, thân thể đã đổ trên tấm thảm, thân thể tứ chi co giật.
Sau khi tay trái bắn ra chủy thủ, tay phải Trương Dương cơ hồ lập tức vồ lấy chén trà đặt ở cửa, cửa lập tức bị cái chân xoay ngược đá một cước đóng lại, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, động tác này, đều ở trong đầu hắn diễn trước mấy chục lần.
Đây không phải ngẫu nhiên, cũng không phải vận khí, người đầu tiên bị giết dùng con dao hoa quả bắn vào yết hầu chính là vì tránh để cho hắn phát ra âm thanh kinh động người ở trong phòng, hơn nữa, bắn vào yết hầu người đó sẽ vô ý thức dùng tay che lại, giống như khi bị người ta bóp cổ tự nhiên sẽ dùng tay ra sức đẩy rời, vậy thì chủy thủ cầm trong tay chắc chắn sẽ rơi xuống, đây đều là kết quả tính toán kỹ càng của Trương Dương.
Từ trên mặt đất đâm lên rạch bụng giết chết tên hán tử mặt sẹo là vì mượn thế thân thể đứng dậy, hơn nữa, lúc tên mặt sẹo theo phía sau tên cao lớn thì chủy thủ trong tay mới giơ lên nửa. Vậy thì, làm một vương giả trong các loại binh khí ngắn, đây là một tư thế đe dọa, mà không phải động tác giết người, bởi vì, nó sẽ cùng với đối thủ sinh ra một khoảng cách, đoạn khoảng cách này đối với loại hung khí chủy thủ này mà nói, không phải là góc độ tốt nhất, nên Trương Dương đã chọn cách mổ bụng.
Mà người ta cảm thấy đau đớn, thần kinh truyền đến đại não phải mất khoảng thời gian một giây. Sau lúc rạch bụng người ta sẽ không lập tức kêu thảm, Trương Dương dựa vào lực trùng kích mà đứng dậy, cơ hồ là ngay lập tức chạy đến cửa phòng, nói cách khác, hắn bắt buộc phải trước lúc tên kia kêu thảm mà phá cửa lao vào. Bằng không, hắn sẽ không có cơ hội thứ hai !
Tiến vào cửa ném chủy thủ cùng vị trí ngồi của đối thủ đều là trong tính toán của hắn, thậm chí, Trương Dương còn chuẩn bị tốt tình huống trong phòng có hai đối thủ, tay phải lúc tiến vào cửa có một cái két, trong két có chén trà và dụng cụ đun nước nóng, vì thế, Trương Dương dùng tay trái phóng chủy thủ, tay phải nắm chén trà, một khi còn có địch nhân, vậy thì, chén trà trước tiên sẽ phóng tới. Trì hoãn thời gian công kích của đối phương…..
Căn phòng liếc qua thấy ngay, ngoại trừ Lưu Bưu bị trói trên đất, rốt cuộc không có ai.
“Đi!”
Dùng dao cắt đứt dây trói trên người Lưu Bưu, Trương Dương lập tức mở cửa sổ, cửa sổ này vốn dùng đinh vít cố định, chỉ có thể mở ra một chút không gian thông gió, nhưng, Trương Dương và Lưu Bưu lúc đi đến đã đem kìm phá bỏ đinh vít của mấy thanh song cửa giả hợp kim này ra ngoài, đây là lo trước khỏi họa.
“Chờ chút,***, không ngờ dám cướp tiền của ta…..”
Lưu Bưu cúi người đặt lên trên giường một cái phong thư, lại lấy khẩu súng giảm âm ở trên đó cầm trên tay, lúc đi qua thi thể kia tiện tay lục lọi được một ví tiền cũng đút vào trong túi….
“Vứt súng đi!” Trương Dương lạnh lùng nói.
“Không….”
“Vứt….”
“Nga…” Trương Dương vẻ mặt nghiêm khắc, Lưu Bưu vẻ mặt không cam tâm vứt khẩu súng trên mặt đất rồi bò lên trên cửa sổ.
Phần 2: Chạy trốn
Dịch: Sessiromaru
Biên dịch: Thiên Hạ Hội
Nguồn: TTV
Hai người men theo song cửa bò tới cạnh một ống nước, từ lầu sáu một mạch trượt đến nóc tầng hai, Trương Dương nâng Lưu Bưu đi tới sân thượng hướng về phía ngoài chạy như điên, ở đó, có một con hẻm nhỏ tối om…….
Lúc ở bên bờ sống chết, chân Lưu Bưu tựa hồ cũng không đau nữa, từ tầng sáu đến tầng hai chỉ tốn hơn 30 giây, hai người từ tầng hai chạy đến bên kia con hẻm từ phía trên một cây đại thụ tụt xuống dưới tổng cộng còn không quá ba phút.
“Ngươi đứng ở đây, ta tới con hẻm gọi taxi sau đó ngươi lập tức ra ngoài!”
“Tại sao chúng ta không đi từ trong con hẻm?” Lưu Bưu không nén nổi vẻ mặt nghi hoặc, nếu đi ra con hẻm gọi taxi, rất dễ dàng bị người trong nhà khách phá hiện, bởi vì, đây là con đường chung, đi ra khỏi nhà khách tùy tiện nhìn cũng có thể thấy được Trương Dương gọi taxi.
“Không có thời gian giải thích…”
Trương Dương hơi sửa sang lại đầu tóc một chút, dùng một cánh tay tận lực ngăn máu tươi trên ngực mình, vết máu này là khi ở hành lang giết người bị dính vào, đáng tiếc, bộ Veston Trương Dương mặc là màu nhạt, bất kể che chắn như thế nào thì dưới ánh đèn đường vẫn lộ ra vết máu nhìn thấy mà giật mình.
Liên tục chặn vài chiếc taxi, không ngờ không có người dừng xe lại, hiển nhiên, tài xế taxi cũng chú ý đến vết máu trên người hắn, Trương Dương một bên vung tay chắn xe, một bên dùng chút ánh sáng còn sót lại nhìn về phía cổng nhà khách xa xa hơn ba mươi thước, may mắn thay, vài phút như thế, mà trong nhà khách lại vẫn chưa có người ra ngoài, hiển nhiên, bọn họ cũng không dự tính được sự tình lại biến thành như vậy, điều này khiến cho bọn họ ứng phó không kịp.
Đương nhiên, còn có một khả năng, đó chính là hai người còn lại ở dưới nhà nghe được tiếng kêu thảm thiết sau đó ngồi trên thang máy, thấy rõ tình hình sau lại phải xuống dưới, một lần lên xuống này công thệm việc kiểm tra thi thể đồng bọn cũng phải mất vài phút rồi.
“Kít…”Một chiếc taxi dừng ở trước người Trương Dương.
“Sư phó, chờ chút….”Trương Dương kéo cửa xe ra.
“Đi đi, ta chờ ngươi.” Tài xế thở dài một tiếng, Trương Dương không khỏi sững sờ, thanh âm quá quen thuộc, chú ý nhìn mới phát hiện, không ngờ lại là tài xế taxi lần trước cho bọn họ năm mươi nguyên, thế giới này, thật quá nhỏ bé mà!
Trương Dương không có nhiều lời, vội vàng chạy đến cửa ngõ đỡ Lưu Bưu lên xe, xe từ từ khởi động, Trương Dương mới thở ra một hơi, ngay lúc taxi đi qua cổng nhà khách, Trương Dương từ cửa sổ nhìn thấy, từ thang máy trong nhà khách xông ra hai người…….
“Cám ơn tài xế đai ca.”
“A a, thế giới này, cũng quá nhỏ bé, mỗi lần thấy các ngươi không phải là nghèo khổ chán nản thì chính là bị người ta truy sát, ai, lúc nào mới được lái Mercedes-Benz,BMW gặp nhau đây….” Tài xế thở dài nói.
“A a, gặp chứ, tài xế đại ca. Tỉnh thành này ngươi quen thuộc, ngươi xem giúp, tìm một chỗ an toàn cho chúng ta xuống xe là được rồi.”
“Thôi được, ta cái gì cũng không thấy, ta chỉ là một tài xế taxi mà thôi.” Tài xế lại thở dài một tiếng.
Bên trong xe nhất thời trầm mặc, Lưu Bưu ngơ ngác nhìn tài xế phía trước dường như có chút suy tư.
“Ở đây, chỗ này đi vào là một siêu thị bán buôn, phụ cận toàn bộ là khách sạn tư nhân mở, địa hình cũng phức tạp, các ngươi tự mình lo liệu đi.”
“Đại ca, cảm tạ ngài, cho ngài!” Trương Dương đưa tờ giấy bạc hơn ngàn toàn bộ mang ra đưa cho tài xế.
“…..Một trăm là đủ rồi, năm mươi nguyên là tiền xe, còn cả năm mươi nguyên lần trước ta cho các ngươi mượn.” Tài xế nhìn tiền trong tay Trương Dương uể oải một chút sau đó rút ra một trăm nguyên rồi nói: “Hy vọng lần sau gặp các ngươi không phải như bây giờ, a a…Đến lúc đó, ta sẽ nghỉ lái xe một ngày, hảo hảo cùng các ngươi bát nháo một ngày, ăn uống vui chơi nhảy múa một hồi….”
“Được, nhất ngôn vi định, ngươi có số không?”
“Cần số để làm gì? Hôm nay không phải đã gặp rồi sao? Mới vài ngày mà?” Tài xế cười to nói.
“Cũng đúng, có duyên tự nhiên có thể gặp mặt!”
“Ân, được rồi. Ta còn phải chạy xe, hôm nay còn chưa kiếm được tiền, nếu không, về nhà lại phải bị phạt ngủ ghế sofa. Được rồi, ngươi cởi bộ Veston đi, quá chú ý….”
Trương Dương cởi bộ Veston che lấy vết máu trên quần, một tay đỡ Lưu Bưu rồi tùy tiện chọn một cửa hàng mới nhìn tưởng khách sạn đen, loại cửa hàng này ở đây một chỗ có hơn mười nhà, bảng hiệu liếc mắt nhìn không hết. Có vẻ hết sức phức tạp, Trương Dương tin tưởng nán lại chỗ này cả đêm cũng không có khả năng lại bị truy lùng ra. Dù sao, đối phương chỉ là một tổ chức hắc đạo. Cho dù là lực lượng quốc gia muốn truy bắt một tội phạm cũng không dễ dàng gì, càng huống chi chỉ là một lực lượng hắc đạo, Mãi Mãi Đề cho dù cường đại hơn nữa, cũng không thể vượt qua vũ khí quốc gia.
Cùng lúc mở ba gian phòng, sau khi nhìn thấy rõ địa hình căn phòng một lần, hai người mới ngồi trên giường một cách si ngốc, trên mặt Lưu Bưu sưng lên một khối to, màu tím, chắc là bị người ta đánh.
Trầm mặc đủ năm phút, Trương Dương mới bắt đầu nói chuyện.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, ta lấy giấy tờ sau đó quay lại ngủ, thế mà vừa vào tới cửa liền bị năm người tóm lấy, sau đó liền trói liền lại vất xuống giường, một mạch đến lúc ngươi quay lại…..”
“Xem ra, là người bên trong nhà khách tiết lộ hành tung của chúng ta.”
“Trương Dương, xin lỗi…” Trương Dương tâm tình rất suy sụp.
“Tại sao?” Trương Dương sửng sốt.
“Ta đã thành gánh nặng của ngươi, nếu không có ta…”
“Lưu Bưu, ta nói rồi, chúng ta là huynh đệ, nếu là ta bị thương, ta tin rằng, ngươi cũng sẽ không quẳng ta lại, nhớ kỹ, chúng ta là huynh đệ, hơn nữa, chúng ta là nam nhân, bà bà mụ mụ mới không phải nam nhân!”
Trương Dương đi tới trước mặt Lưu Bưu, vươn tay.
“Đúng, chúng ta là huynh đệ, chúng ta là nam nhân!”
Lưu Bưu mạnh mẽ nắm chặt tay Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc kiên định, tâm tình suy sụp lúc đầu đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Nam nhân chân chính, là dùng hành động để nói!
“Đúng rồi, Trương Dương, vì sao chúng ta không mang một khẩu súng trên người?”
“Chúng ta có súng, chỉ lại khiến chúng ta càng thêm nguy hiểm, hiện tại, địch nhân của chúng ta là Mãi Mãi Đề, nếu chúng ta có súng, địch nhân sẽ biến thành chính phủ, chúng ta phải ngồi xe, phải ngồi thuyền, có một khẩu súng trên người, chỉ lại tăng thêm rất nhiều phiền thức mà thôi.”
“Đúng rồi, ngươi vừa rồi giết một người, chúng ta có trở thành tội phạm bị truy nã hay không?” Lưu Bưu lo lắng nói.
“Sẽ không, nếu ta là Mãi Mãi Đề, thì sẽ không báo án, mà là tự mình xử lý, nếu báo án, Mãi Mãi Đề chỉ lại càng thêm phiền toái hơn so với chúng ta, huống chí, hắn căn bản không cần lực lượng chính phủ, vì thế ta dám khẳng định, bọn chúng sẽ xử lý tốt ba cỗ thi thể kia….”
Giọng điệu lạnh lùng của Trương Dương khiến sống lưng Lưu Bưu một trận phát lạnh, Lưu Bưu mặc dù có vẻ mặt hung thần ác sát, trên thực tế, hắn còn chưa từng chân chính giết người, mà chỉ là vừa rồi, Trương Dương một lần liền giết chết ba người, nhớ lại lúc chạy trốn ở hiệu sách, Trương Dương cũng nổ súng giết một người. Trong ấn tượng của hắn, Trương Dương là một tên gan bé như chuột, mà hiện tại, giết chết vài người dường như vốn không đặt ở trong lòng, điều này khiến cho Lưu Bưu có cảm giác không thoải mái.
Đương nhiên, ý nghĩ của Lưu Bưu là sai lầm, sau khi giết người, Trương Dương cũng có sợ hãi, cũng có e sợ, thậm chí, khi ngồi ở trên taxi, thân thể hắn vẫn còn đang run rẩy, bất quá, vô luận còn sợ hãi hay lo sợ, Trương Dương hiện tại đều đang dùng sự tỉnh táo làm chủ đạo cho thân thể mình, bất kể bây giờ hay sau này, ký ức tỉnh táo chính là suy xét ưu tiên hàng đầu của Trương Dương, chỉ có như vậy, hắn mới có thể không chế mình không bị hơn mười loại nhân cách trong ký ức làm cho tinh thần phân liệt.
“Đúng rồi, Lưu Bưu, sau này phải nhớ kỹ, lúc gặp nguy hiểm, nếu đứng trước tình cảnh không biết gì, dưới tình huống có thể cân nhắc, chúng ta phải tận lực chọn ra con đường chắc chắn, chẳng hạn như lúc đầu ở trong ngõ kia, chúng ta căn bản không quen thuộc ngõ đó, vạn nhất là một cái ngõ cụt, vậy thì chúng ta đúng là chắp cánh cũng khó bay, lúc ấy, gọi một chiếc taxi mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng lại có thể nhanh chóng bỏ trốn.”
“Ừm!”Lưu Bưu mạnh mẽ gật gật đầu nói: “Trương Dương, ta hôm nay đột nhiên hiểu được một đạo lý.”
“A a, đạo lý gì?” Trương Dương cười nói, hắn thực là rất ít khi chứng kiến vẻ mặt thông hiểu này của Lưu Bưu.
“Lúc ta thấy tài xế kia, ta đột nhiên rất có cảm xúc, nếu ngày đó cướp bóc hắn, ta nghĩ, hôm nay rất có khả năng không chặn được taxi, xem ra, về phương diện làm người, ta vĩnh viễn không bằng ngươi a…” Lưu Bưu cảm động nói.
“Đây chỉ là quan niệm đạo đức của mỗi người không giống nhau mà thôi, ta chỉ cho rằng, chúng ta đều là nhân vật tầng chót của xã hội, nếu chúng ta đều chèn ép lẫn nhau, vậy đời người, cũng quá mờ mịt rồi, hơn nữa, người tốt người xấu người nào lại có thể phân ra rõ ràng? Hôm nay ba người bị ta giết cũng có cha mẹ, cũng có gia đình, ở nhà bọn họ có con ngoan, có cha tốt, nhưng, trong mắt chúng ta, lại là người xấu, sau khi ta giết bọn họ, người thân của họ, tự nhiên cũng sẽ cho rằng chúng ta là người xấu, vì thế, ngươi bất tất phải xấu hổ, làm người, đúng với lương tâm chính mình là được rồi, chúng ta không thể khiến mỗi một người đều hài lòng cả…” Trương Dương nghĩ đến tài xế coi trọng nghĩa khí kia, khóe miệng không nén được hiện lên một nụ cười mỉm.
“Trương Dương, chúng ta đã bại lộ thân phận, không bằng bây giờ lập tức rời đi, chân ta đã khôi phục gần khỏi rồi, chỉ cần không chạy bộ thì không có việc gì, còn nữa, giấy tờ đã lo liệu tốt rồi!” Lưu Bưu từ trong túi mò ra phong thư lúc đầu cầm ở trên giường nói.
“Không được!”Trương Dương lập tức gạt bỏ.
“A….Tại sao? Chúng ta đã có đủ tiền rồi mà!”
“Bởi vì ta còn nợ người khác mấy vạn nguyên, đương nhiên, điều nầy không phải trọng yếu nhất, trọng yếu nhất chính là, ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm….”
Đây chính là nguyên tắc của Trương Dương, Trương Dương nợ tiền chắc chắn sẽ trả, đương nhiên, Trương Dương nợ tiền Lưu Bưu tự nhiên là không cần trả, bởi vì, họ là huynh đệ, nhưng hắn nợ tiền cô gái kia, mặc dù cô gái không chẳng quan tâm đến tiền, nhưng Trương Dương lại quan tâm.
Bất quá, tiền là việc nhỏ, cho dù là sau này cũng có thể trả, Trương Dương coi trọng lời hứa của mình, hắn từng hứa với cô gái, giúp đỡ nàng bồi dưỡng hàng loạt nhân viên tiếp thị ưu tú, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
Mặc dù bầu không khí hiện tại của “Quý tộc thành” đang thay đổi, nếu muốn để những nhân viên đó trở thành một người làm công việc tiếp thị hợp cách thì vẫn còn rất xa, Trương Dương đã vì nhân viên ‘Quý tộc thành’ mà chuẩn bị một khóa trình hệ thống hóa, cần ít nhất thời gian hai ngày để hoàn thành, mặc dù hai ngày không cách nào cải biến triệt để ‘Quý tộc thành’, nhưng có thể vì ‘Quý tộc thành’ gầy dựng một dấu mốc, trải qua thời gian ba tháng rèn giũa, ‘Quý tộc thành’ sẽ đi bước tới sự huy hoàng.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân nho nhỏ, Trương Dương từng đáp ứng đám Liễu Ám, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Cùng lúc, Trương Dương tin rằng, tỉnh thành lớn như vậy, Mãi Mãi Đề muốn ngay lập tực tìm được họ cũng không phải chuyện dễ dàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT