Ở biên cương Khi Hồng Quốc, Khang Tư hoàn toàn không biết chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ở trong lòng binh sĩ Tạc Lạp trở nên như là đất bùn.
Hiện tại Khang Tư hoàn toàn tách khỏi hạ tầng cơ sở, chuyện xảy ra phía dưới nếu như không có người báo cáo, thì hắn cũng không biết gì.
Lúc này một mình hắn đang nằm trên một tòa lầu cao nhất tại thành Khai Nhất, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Hắn chỉ cảm giác mình rất trống trải, cảm giác nói không ra lời gì, cũng không có nhiệt tình làm cái gì.
“Mình tại sao lại biến thành như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ biến thành cái dạng gì đây?”
“Không biết bọn Tạc Lạp về tới thủ đô chưa? Binh lực của bọn họ mặc dù không thể đánh thắng Cổ Lạp đại nhân, nhưng bảo vệ Công chúa không bị thương tổn hẳn là không có vấn đề.”
“Có điều cũng thật kỳ quái, Cổ Lạp đại nhân không phải là ủng hộ Công chúa sao? Tại sao lại xích mích biến thành kẻ thù của Công chúa chứ?”
“Chẳng lẽ đúng thực là Công chúa phái người ám sát Khải Ân? Hẳn là không thể nào, Công chúa không thể làm như vậy.”
“Ôi, những vấn đề rối loạn lung tung này thật là phiền toái, đúng là ở trên chiến trường đơn giản hơn nhiều: có địch ý với mình chính là địch nhân, chém ngã bọn họ chính là thắng lợi.”
“Mình thật không thích ứng tranh đấu chính trị giữa đám quý tộc đó. Chẳng qua chuyện quản lý dường như rất đơn giản, chỉ cần hiểu được vấn đề giao cho người chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề này là được, mình hoàn toàn không cần phí chút tinh thần gì.”
Nghĩ mình lại có thể tìm được phương pháp quản lý như vậy, Khang Tư không khỏi tự đắc cười một tiếng.
Bỗng nhiên, nghe phía sau có tiếng bước chân Khang Tư quay đầu nhìn, phát hiện là đội trưởng thân binh Y Đạt, không khỏi cười nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Đại nhân, khí trời tốt như vậy, không bằng đi ra ngoài săn thú đi? Khuây khoả giải tỏa tâm tình cũng tốt.
Y Đạt vừa đi tới vừa cười nói, có điều là trong ánh mắt của hắn có chút hoảng hốt, né tránh không dám nhìn thẳng vào Khang Tư.
Khang Tư cũng chú ý tới vẻ khác lạ của Y Đạt, bất quá hắn cho là tâm tình Y Đạt không tốt muốn đi ra ngoài săn thú, sợ mình không đồng ý thôi.
Thời gian gần đây cũng không biết vì nguyên do gì, nét mặt của Y Đạt thường xuyên lộ vẻ hoảng hốt, uể oải vô lực. À, cùng nhau đi ra ngoài giải khuây cũng tốt. Nghĩ như vậy Khang Tư cũng không để ý chuyện gì khác, gật đầu chấp thuận đề nghị của Y Đạt.
Dưới lầu mười thân binh đã võ trang đầy đủ đang nắm cương ngựa chờ đợi, Khang Tư nhìn thoáng qua bọn thân binh, phát hiện đều là những khuôn mặt xa lạ, cũng không có để ý gì, bởi vì hiện tại danh sách thân binh của hắn, cũng là dựa theo cấp bậc Nguyên soái tròn năm trăm người, hắn làm sao nhớ hết nhiều người như vậy?
Cho nên Khang Tư chỉ chào lại bọn thân binh xong giục ngựa ra khỏi cửa thành.
Vệ binh thủ thành nhìn thấy Thống soái cao nhất quân đoàn và đội trưởng thân binh dẫn đầu, không hỏi một tiếng liền cho qua.
“Vù” một tiếng dây cung bật kêu, một con thỏ hoang ngoài xa hơn trăm bước, đã bị ghim chặt vào một gốc cây, mấy tên thân binh vội vàng tâng bốc:
- Đại nhân thần cung vô địch!
Mấy tên thân binh khác thì vừa nịnh vừa giục ngựa đi nhặt con thỏ.
Khang Tư lắc đầu tự giễu nói:
- Không có lợi hại như vậy, bắn trật rồi. Ôi, xem ra mấy ngày này hơi lơ là việc rèn luyện rồi.
Vốn Y Đạt đang có tâm sự nặng nề nghe nói như thế, nhịn không được hỏi:
- Tại sao nói như vậy? Không phải đại nhân đã bắn trúng rồi sao?
- Ta vốn định bắn vào mắt của con thỏ, đáng tiếc không có nắm đúng hướng gió, bắn trúng bên ngoài hốc mắt.
Khang Tư lơ đãng nói, lời này khiến mấy tên thân binh lập tức mặt liền biến sắc, ánh mắt nhịn không được đánh giá Khang Tư gàn dỡ.
Phải biết rằng con thỏ nhỏ ngoài một trăm bước, đã giống như một điểm nhỏ, lại có thể nhìn thấy mình bắn trúng chỗ nào? Đây là nhãn lực cỡ nào chứ?
Mà sắc mặt tên thân binh chạy đi nhặt con thỏ trở lại cũng không dễ nhìn hơn chút nào, hơn nữa còn len lén nhìn cây cung trong tay Khang Tư. Mà bọn thân binh ở lại tại chỗ trước tiên vừa nhìn thấy con mồi, phát hiện đúng là mũi tên trúng phía trên hốc mắt của con thỏ, không khỏi lập tức tâng bốc Khang Tư nhãn lực chuẩn xác.
Chẳng qua là nhìn nét mặt của bọn chúng, thật giống như có điều không như ý muốn.
Tên thân binh nhặt con thỏ hành lễ nói:
- Xin lỗi đại nhân, bởi vì mũi tên ghim một nửa vào rễ cây, thuộc hạ không cách nào rút ra, xin đại nhân thứ tội.
Nghe nói như thế, Khang Tư cười phất tay một cái chuyện không đáng lo, còn những tên thân binh kia thần sắc lại càng biểu hiện khác lạ đưa mắt nhìn nhau.
- Đại nhân, lúc này cũng có hai mươi mấy con thỏ rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ làm một chầu bữa ăn dã ngoại chứ?
- Cách nơi này không xa có thể thấy đại lục Ai Đặc Tư, không bằng chúng ta đi đến đó chuẩn bị bữa ăn dã ngoại, vừa ăn thịt thỏ, vừa thưởng thức phong cảnh của đại lục Ai Đặc Tư, chẳng phải là chuyện tuyệt vời sao?
Gã thân binh này vừa nói ra, các thân binh kia rối rít khen hay.
Khang Tư khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Y Đạt ở bên cạnh đang tâm thần hoảng hốt nói:
- Y Đạt, ngươi thấy thế nào?
Y Đạt thân hình chấn động mạnh một cái, nhưng trông hắn giống như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Tùy ý đại nhân.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bọn thân binh lập tức sa sầm xuống, nhưng Khang Tư nói một câu: Lại khiến trên mặt bọn thân binh hiện lên vẻ cười tươi.
- Được rồi, chúng ta hãy qua bên đó ăn dã ngoại, ta cũng chưa thấy qua cảnh sắc đại lục Ai Đặc Tư thế nào cả.
Một nhóm mười hai người ra roi thúc ngựa đi tới vách đá. Còn chưa tới gần, một gã thân binh phía trước liền hô lên một tiếng:
- Tại sao nơi này có người?
Nghe nói như thế bọn thân binh đều nhíu mày, rồi làm như không có việc gì.
Mà hai người không sợ chết chạy đến vách đá kia, chính là An Tái Kháng và Lai Nhĩ Ôn Chí. Bọn họ cũng phát hiện có người xuất hiện tại chỗ này, lại phát hiện người đến là Khang Tư và Y Đạt.
Nếu như chỉ là Y Đạt, An Tái Kháng nhất định làm như không nhìn thấy, nhưng có siêu cấp Đại lão bản Khang Tư ở đó, An Tái Kháng không thể làm gì khác hơn là kéo Lai Nhĩ Ôn Chí rời khỏi vực đá, cởi dây thừng cột bên hông mà một đầu kia cột vào hòn đá, cả hai đứng ở nơi đó đợi chào Khang Tư.
- Đây không phải là An Tái Kháng sao? Ngươi cũng ở chỗ này thưởng thức phong cảnh của đại lục Ai Đặc Tư à?
Khang Tư xuống ngựa vừa nói, vừa quan sát cảnh sắc nơi xa nhìn vô tận kia, hoàn toàn là một màu xanh biếc.
Bọn thân binh thì dắt ngựa cột chung một chỗ, còn một tên thân binh thừa dịp không ai chú ý, lấy cung tên của Khang Tư đeo lên mình.
- Ha ha, đại nhân mạnh khỏe, thuộc hạ đang câu cá ở đây.”
An Tái Kháng vẻ mặt nịnh bợ đi theo bên cạnh Khang Tư.
Nghe nói như thế, Khang Tư thoáng sửng sờ một chút, có vẻ nghi ngờ chỉ chỉ dưới vách đá:
- Câu cá? Ở nơi này câu cá?
Nhìn thấy cây cần câu của An Tái Kháng cố ý làm chắc to dài, và dây câu to lớn kia, Khang Tư chỉ có thể thừa nhận An Tái Kháng đúng là tới nơi này câu cá.
- Có câu được cá của đại lục Ai Đặc Tư hay chưa? Ta cũng muốn nếm thử đấy.
Khang Tư nói giỡn với An Tái Kháng.
Ngay lúc An Tái Kháng chuẩn bị trả lời, Y Đạt đột nhiên quỳ trên mặt đất nói:
- Đại nhân, thật xin lỗi, thuộc hạ có chuyện giấu diếm ngài.
Khang Tư thoáng sửng sốt, còn An Tái Kháng lại mở cờ trong bụng, hắn tưởng là Y Đạt sợ mình tố cáo, cho nên giành trước thừa nhận sai lầm của mình. Hắn không khỏi thầm nghĩ: “Ha ha, cứ như vậy, không phải lão tử lập tức được đại nhân khen thưởng sao? Nếu để cho lão tử phụ trách quản lý thương nghiệp, vậy thì phát tài rồi!”
- Đứng lên hãy nói, ngươi có chuyện gì gạt ta?
Khang Tư đưa tay đỡ Y Đạt đứng lên, hắn làm sao biết Y Đạt che giấu chuyện gì.
Người ở chỗ này ngoại trừ Lai Nhĩ Ôn Chí, ai cũng không chú ý tới mười tên thân binh kia lúc thấy Y Đạt quỳ xuống, lập tức tạo thành hình cánh quạt chặn bốn người Khang Tư ở bên vách đá. Thế nhưng Lai Nhĩ Ôn Chí cho là bọn họ chỉ bố phòng theo thông lệ hành quân nên cũng không lưu ý tới. )
- Lần trước các đề nghị có liên quan tới buôn bán, tất cả đều là đề nghị của vị huynh đệ An Tái Kháng này, thuộc hạ vì công việc bề bộn, đã quên báo cáo với đại nhân, xin đại nhân và huynh đệ An Tái Kháng tha thứ.
Y Đạt nói ra khiến Khang Tư nhìn vào An Tái Kháng.
Còn An Tái Kháng sắc mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng cao hứng: “Được đền bù như nguyện rồi đây!” Hắn đâu còn chú ý tới chuyện gì khác.
- Cẩn thận!
Đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, Khang Tư chỉ cảm thấy một người phóng tới trước mặt mình. Khang Tư tập trung nhìn vào, phát hiện đó là đồng bạn của An Tái Kháng, hắn đã thay mình nhận một mũi tên, bắn trúng ngay lồng ngực của hắn.
Bắn tên chính là tên thân binh đã lén lút đeo cung tên của Khang Tư, cũng dùng chính cung và tên của Khang Tư.
An Tái Kháng lập tức hai mắt đỏ bừng hét lớn một tiếng:
- Dám giết huynh đệ của ta! Chết đi cho ta!
Hắn vừa thét lên vừa rút bội kiếm, liều mạng xông lên phía trước.
- Chờ một chút lão Đại, ta không có chuyện gì.
Lai Nhĩ Ôn Chí đột nhiên kéo An Tái Kháng lại. An Tái Kháng lập tức ngẩn người nhìn mũi tên từ trên ngực Lai Nhĩ Ôn Chí rớt xuống.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhe răng nhìn An Tái Kháng cười nói:
- Ha ha, ta mạng lớn. Tên kia vốn không đủ sức kéo cây cung, còn chưa kéo căng đã bắn ra, cho nên chỉ cắm vào một chút đầu mũi tên mà thôi.
Tên thân binh bắn tên kia chán nản vung tay, lẩm bẩm nói:
- Nếu không phải thân binh đi theo chủ soái săn thú không được phép đem theo cung tên, lão tử đã sớm bắn xuyên thủng mình ngươi rồi.
Vừa nói xong liền ném cung tên xuống, rút bội kiếm, phối hợp với đồng bọn bao vây ba người Khang Tư lại.
Còn Y Đạt đã sớm lui ra ngoài vòng vây.
Khang Tư không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Y Đạt.
Mà An Tái Kháng thì đã sớm giậm chân mắng to:
- Đáng chết, ta đã sớm nói Y Đạt ngươi là tên khốn kiếp, đúng là so với Tạc Lạp ngươi còn khốn nạn hơn. Nhìn xem, ta không có nói sai! Tạc Lạp dù sao chỉ là một kẻ đáng khinh, còn tên khốn ngươi thân là đội trưởng thân binh, lại mưu hại chủ tướng của mình, thật là kẻ phản bội lòng lang dạ sói!
Y Đạt nghe nói như thế mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng hắn không có giải thích, chẳng qua là hai mắt láo liên không kiềm chế được cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Khang Tư.
Khang Tư hỏi với giọng bình tĩnh:
- Y Đạt, đây là chuyện gì xảy ra?
Y Đạt cắn răng, hít mạnh một hơi sau đó nói:
- Thật xin lỗi đại nhân, Khải Ân là ca ca cùng cha khác mẹ của thuộc hạ.
Khang Tư vẫn không nói gì, An Tái Kháng đã kinh ngạc kêu lên:
- Ồ! Nói như vậy Tướng quân Cổ Lạp là phụ thân của ngươi? Tại sao có tiền đồ như vậy ngươi không dựa vào, ngược lại khuất thân làm một tên đội trưởng thân binh? Chẳng lẽ Tướng quân Cổ Lạp phái ngươi tới nằm vùng?
Y Đạt căm tức nhìn An Tái Kháng, quát lên:
- Không được nói càn, ta dứt khoát không phải là nằm vùng, trước kia đúng thực ta hoàn toàn trung thành với Khang Tư đại nhân!
An Tái Kháng hoàn toàn không để ý tới nét mặt của Y Đạt, tỉnh bơ nói:
- A, ta hiểu rồi, ngươi là con tư sinh, bằng không cũng sẽ không rơi tuột xuống làm binh sĩ. Bây giờ ca ca của ngươi tiêu đời, huyết mạch của gia tộc Cổ Lạp chỉ còn một mình ngươi. Mà Khang Tư đại nhân thuộc phái của Công chúa, phụ thân ngươi lại đối địch với Công chúa, cho nên hiện tại ngươi muốn bắt Khang Tư đại nhân để làm lễ ra mắt phụ thân ngươi, để thuận lợi trở thành người thừa kế. Vì thế không chần chừ chút nào phản bội đại nhân phải không?
- Không phải!
Y Đạt lần nữa la lớn:
- Ta không phải hèn hạ như vậy! Là phụ thân nghi ngờ ta tham gia hành động ám sát ca ca của ta, cho nên ta???
- À? Hoài nghi ngươi? Vậy là chuyện gì xảy ra?
Khang Tư cau mày hỏi.
Y Đạt thở dài:
- Đại nhân, thích khách ám sát ca ca của ta xuất thân là cường đạo, mà vũ khí thích khách sử dụng, lại là loại cung nỏ trong cả nước chỉ có quân đội chúng ta mới trang bị.
Nghe nói như thế, Khang Tư vô tình giải thích:
- Ta không có phái người.
- Thuộc hạ biết đại nhân không có hạ lệnh, nhưng ngài có thể bảo chứng đây không phải là hành động của Tạc Lạp không? Hơn nữa ai làm cũng không trọng yếu, quan trọng chính là: thích khách và hung khí đều chứng minh là xuất ra từ quân đội Khang Tư.
Y Đạt bất đắc dĩ nói, giờ phút này hắn không khỏi nhớ tới chuyện trước đó không lâu.
Khi nghe được tin ca ca của mình bị thích khách giết chết, hắn ngoài bi thương, lại còn vui mừng nhiều hơn, bởi vì như vậy mình chính là huyết mạch duy nhất của gia tộc, hẳn là có thể quang minh chánh đại nhận được thân phận rồi?
Mặc dù biết loại ý nghĩ này không thể chấp nhận được, nhưng đã bao năm hắn mang thân phận con tư sinh, hắn rất quan tâm tới chuyện gia tộc thừa nhận mình, có ý nghĩ như vậy cũng có thể thông cảm cho hắn.
Mấy ngày trước, lão quản gia từng chăm sóc giám sát hắn học hành từ thuở nhỏ, đã bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng gia tộc gọi hắn về, nhưng không nghĩ rằng một chậu nước lạnh đổ ập vào đầu hắn.
Quản gia mắt lộ ra hàn quang giọng nói lạnh như băng:
- Nhị thiếu gia, lão bộc thật sự nhìn lầm ngài rồi, ngài lại tham gia ám sát thân ca ca của mình!
Y Đạt lập tức kinh hoảng tức giận giải thích:
- Cái gì? Không! Ta mặc dù khát vọng nhận được thừa nhận của gia tộc, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm việc mất trí, làm ra loại chuyện thí huynh như vậy!
- Hừ, không cần chối cải, thích khách và hung khí đều xuất xứ từ quân đội Khang Tư, cho dù ngài không có tham gia thực hiện, nhưng ngài cũng có tội biết chuyện mà không báo, lão gia rất tức giận đấy!
Quản gia vừa nói xong liền báo cáo kết quả điều tra cho Y Đạt biết.
Y Đạt choáng váng đầu óc, toàn quân Khang Tư có tới mười mấy vạn người, hơn nữa cung nỏ từ thủ đô mang theo trải qua nhiều trận chiến như vậy, đã sớm báo hư hỏng mất phân nửa, ai biết được trong những cung nỏ báo hư hỏng này, có bị người ta cất giấu lại một số còn tốt nào hay không?
Mặc dù không có cách nào chứng minh, nhưng hắn vẫn cố sức giải thích:
- Không! Chuyện này tuyệt đối không phải là Khang Tư đại nhân hạ lệnh, ta hàng năm đi theo bên cạnh Khang Tư đại nhân, có thể nói hết thảy mệnh lệnh đều do ta truyền lại, tất cả thân binh bên cạnh Khang Tư đại nhân đều là thủ hạ của ta, nếu Khang Tư đại nhân truyền mệnh lệnh như vậy, ta nhất định phải biết!
Nói đến đây, Y Đạt đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- Đúng rồi! Nhất định là Tạc Lạp tự tiện chủ trương làm, hắn rất trung thành với Công chúa, nếu như Công chúa ra lệnh, như vậy khẳng định hắn sẽ lập tức làm theo, hơn nữa không để cho chúng ta biết.
- Hãy tin ta, quản gia ngài nhìn ta lớn lên, ta có thể làm chuyện như vậy sao?
Nói đến đây, Y Đạt đã hoàn toàn là vẻ khổ sở van nài, hắn biết nếu chuyện thí huynh này bị coi là sự thật, vậy thì cả đời mình sẽ không được gia tộc thừa nhận nữa rồi.
Lúc này nét mặt lão quản gia mới buông lỏng, lão thở dài, nhu hòa nói:
- Nhị thiếu gia, lão bộc tin tưởng ngài, nhưng quan trọng là phải làm sao cho phụ thân của ngài cũng tin tưởng mới được! Lão gia có thể vì quá tức giận, sẽ tuyên bố không nhận ngài là con trai nữa.
Nghe nói như thế, Y Đạt lập tức cuống cuồng:
- A, ta phải làm sao mới được phụ thân đại nhân tin tưởng đây? Xin quản gia chỉ dạy cho ta!
Rất đơn giản, giết chết Khang Tư, cướp lấy quân quyền để chứng minh sự trong sạch của mình.
Lão quản gia vừa nói ra lời này, Y Đạt lập tức liều mạng lắc đầu:
- Không được! Ta không thể làm như vậy, Khang Tư đại nhân đối với ta ân trọng như núi! Ta tuyệt đối không thể làm như vậy!
- Nhị thiếu gia của ta, ngài đừng dại dột. Ta tin rằng ngài cũng biết, hiện nay Công chúa đã trở thành kẻ địch của lão gia, mà Khang Tư đại nhân thì ủng hộ Công chúa, chẳng lẽ ngài muốn cùng lão gia gặp nhau trên chiến trường?
Thấy Y Đạt vô ý thức lắc lắc đầu, lão quản gia tiếp tục nói:
- Còn nữa, ngài chẳng qua là đội trưởng thân binh của Khang Tư mà thôi, không thể chỉ huy quân đội, chỉ có thể chịu trách nhiệm an nguy của chủ tướng, có thể có tiền đồ gì chứ? Nhưng thân phận của ngài là gì? Ngài cũng là con của Tướng quân Cổ Lạp! Tương lai sẽ là người thừa kế duy nhất thừa hưởng sản nghiệp và tước vị! Chẳng lẽ ngài không muốn thừa kế sản nghiệp, ngược lại tình nguyện làm một tên đội trưởng thân binh chịu chết thay cho chủ tướng? Ta tin rằng ngài không có ngu ngốc như vậy.
Y Đạt cả người ngây dại, hắn bị câu nói người thừa kế duy nhất từ miệng lão quản gia làm chấn động đến ngẩn người. Giờ phút này hắn mới nhớ tới, ca ca của mình qua đời, mình trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc! Đến lúc đó mình có thể trở thành Phó tướng Lữ đoàn trưởng hoặc là Sư đoàn trưởng, chỉ huy đại quân giành được thắng lợi, mình còn có thể hưởng thụ cảnh được toàn quân hoan hô, được người đời sùng kính như Khang Tư đại nhân lần trước! Nhưng, nếu như mình chỉ là một tên đội trưởng thân binh, vậy những thứ này cũng không có duyên phận với mình! Nét mặt Y Đạt thay đổi lẫn lộn một lúc lâu, hắn mới mở miệng:
- Nhất định phải...???
Mới nói một nửa, Y Đạt đã bị thanh âm khàn khàn dường như không phải tiếng nói của mình, dọa cho hoảng sợ đến dựng tóc gáy lên, hắn có cảm giác toàn thân run sợ, Y Đạt không biết tại sao lại như vậy, nhưng hắn vẫn nói tiếp:
- Nhất định phải giết chết Khang Tư đại nhân sao?
Lão quản gia đã từng trải qua nhiều sự đời dĩ nhiên hiểu tư tưởng của Y Đạt đang dao động, lập tức đổi lại giọng nói lạnh như băng:
- Nhất định phải thế! Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh ngài trong sạch. Lão gia nói, nếu như ngài không thể chứng minh mình trong sạch, như vậy lão gia sẽ thông báo khắp thiên hạ, không thừa nhận nghịch tử ngài!
Thân thể Y Đạt run lên, ánh mắt phức tạp, lẳng lặng gật gật đầu.
- Cho nên ngươi phải giết ta để chứng minh ngươi trong sạch?
Câu nói của Khang Tư, khiến Y Đạt đang rơi vào trong ký ức vô thức gật gật đầu, nhưng động tác gật đầu này lập tức làm hắn bừng tỉnh lại.
An Tái Kháng ở bên cạnh bồi thêm một câu:
- Cái gì trong sạch không trong sạch? Đại ca của ngươi tiêu đời, cả gia tộc chỉ còn một mình ngươi nối dõi, lão cha ngươi có thể đối phó với ngươi sao? Lão không sợ tuyệt chủng sao? Cho nên tất cả những lời ngươi nói đều là giả dối! Nhất định là muốn dùng đầu của Khang Tư đại nhân để làm lễ ra mắt. Kẻ phản bội nhà ngươi thật là đồ lòng lang dạ sói!
Y Đạt lập tức lại đỏ bừng cả mặt gục đầu xuống.
Khang Tư ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời trong quang đãng, xa vạn dặm không một gợn mây.
Một cơn gió mạnh từ Đại Tuyết Sơn thổi xuống, trải qua chặng đường rất xa tới đây, đã trở nên có chút ấm áp, tóc và y phục của mọi người phất phơ bay theo chiều gió, chẳng những không làm cho người ta phiền não, ngược lại thật thoải mái.
Khang Tư khẽ thở dài, khóe miệng cười cười, nhìn tên thân binh trước mặt nói:
- Hèn chi ta cảm thấy các ngươi rất xa lạ, thì ra các ngươi đều do Cổ Lạp đại nhân phái tới.
“Vút!” một tiếng Khang Tư rút bội kiếm, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Y Đạt:
- Ta không quan tâm ngươi vì muốn nhận được thừa nhận của gia tộc mà tới giết ta, cũng không quan tâm ngươi lấy thân phận đội trưởng thân binh. Đối với ta chuyện này là phản bội chủ tướng. Nhưng, ta tin rằng ngươi cũng biết, ta cũng không phải là người thích bó tay chờ bị bắt.
Giọng nói và động tác của Khang Tư khiến mười tên thân binh kia và Y Đạt đều căng thẳng hẳn lên, Y Đạt càng khẩn trương hơn liền theo đó rút bội kiếm ra.
Bọn họ đều biết rõ võ dũng của Khang Tư lợi hại đến nhường nào. Đặc biệt là Y Đạt, hiện tại hắn có phần không tin tưởng, chính mình trực tiếp đối đầu với Khang Tư có phải quá ngu xuẩn hay không?
Còn An Tái Kháng thì thần sắc ung dung cười nói:
- Ha ha, bọn ngu ngốc các ngươi, chẳng lẽ đã quên ngoại hiệu của Khang Tư đại nhân là gì sao? Không ngờ mười một tên dùng bội kiếm để giao đấu với Khang Tư đại nhân, thật là không biết chết sống là gì!
Nói đến đây, hắn tới gần nói nhỏ với Lai Nhĩ Ôn Chí:
- Huynh đệ, lần này Khang Tư đại nhân nhất định thắng lợi. Là cơ hội tốt để chúng ta lập công, có điều phải cẩn thận một chút, không nên đánh mất tính mạng của mình!
Lai Nhĩ Ôn Chí gượng cười khổ, khó trách lão Đại của mình đối mặt với vòng vây của địch nhân còn có thể khoe khoang khoác lác, hoàn toàn không thấy sợ hãi khẩn trương, nguyên lai là định trông cậy vào Khang Tư đại nhân đây. Thật là phục hắn, chẳng lẽ hắn không sợ danh tiếng của Khang Tư đại nhân bị thổi bay đi sao?
Một tên thân binh trong đám có lẽ là không chịu đựng nổi áp lực, hoặc là muốn lập công trước mặt chủ nhân tương lai, là tên đầu tiên vung kiếm phóng vọt tới Khang Tư.
Khang Tư tiện tay vung kiếm lên, rất nhanh đâm thủng cổ họng của tên quỷ lanh chanh, cùng lúc tung chân đá hắn bay ập lên người tên thân binh trước mặt, tiếp theo chụp lấy lợi kiếm, phóng vào tên thân binh bên cạnh.
Tên thân binh kia bị va chạm ngã nhào, tay chân luống cuống đẩy được thi thể tên đồng bọn vừa lồm cồm ngồi lên, Khang Tư đã giải quyết xong tên kia, mang theo sát khí nồng đậm xuất hiện tại trước mặt hắn.
Thấy động tác của Khang Tư như nước chảy mây trôi, An Tái Kháng kêu to một tiếng phấn khởi:
- Giết!
Cũng tìm tới một tên thân binh, còn Lai Nhĩ Ôn Chí đã sớm đối chiến với một tên thân binh.
Lai Nhĩ Ôn Chí mới vừa cùng đối thủ so nhau mấy đao, liền nghe tiếng An Tái Kháng la oai oái bên kia:
- Má ơi, huynh đệ mau tới cứu ta! Nếu không lão Đại ngươi sẽ theo ông bà đây! Oái, thiếu chút nữa đã bị chém chết, cứu mạng!
Lai Nhĩ Ôn Chí bị tiếng la của An Tái Kháng dọa cho hoảng sợ, thiếu chút nữa bởi vì thất thần mà bị đối phương tung một đao chém chết. Cuối cùng gắng sức trả giá mấy vết thương mới nhân cơ hội vãn hồi lại tình thế. Mãi đến lúc này, hắn mới có thời gian nhìn tình hình của An Tái Kháng.
Vừa nhìn thấy lại khiến hắn lập tức nổi giận muốn nổ lổ mũi, bởi vì toàn thân trên dưới An Tái Kháng cũng không có bị một vết thương nào, ngược lại đang hào hứng nhảy loạn tránh né một tên thân binh cực kỳ giận dữ nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
Ngay khi Lai Nhĩ Ôn Chí hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm tới An Tái Kháng, đúng lúc này An Tái Kháng đột nhiên nhảy vọt đến phía sau đối thủ của Lai Nhĩ Ôn Chí, hơn nữa cực kỳ âm hiểm thuận tay thọc một đao xuyên qua mình tên kia! Khi An Tái Kháng nhảy đi, Lai Nhĩ Ôn Chí đã mất đối thủ, khiến hắn thoáng sửng sốt một lát, ngay sau đó mới chợt tỉnh xông lên chém một đao vào mình tên thân binh đang bám theo phía sau An Tái Kháng.
Dến lúc này, Lai Nhĩ Ôn Chí mới phát hiện Khang Tư đã giải quyết xong tám tên thân binh, chỉ còn lại một mình Y Đạt đối mặt với Khang Tư. Chính vì nhìn thấy vũ lực siêu cường của Khang Tư hắn líu lưỡi không nói nên lời, nhưng hắn không quên quay sang nhìn An Tái Kháng đang ngồi ở một bên thở hào hển nói:
- Lão Đại, ngươi thật đúng là âm hiểm.
An Tái Kháng dững dưng nói:
- Con bà nó! Nếu không âm hiểm, cỡ người như ta, từ lâu xương cốt sớm đã mục nát rồi, còn tưởng sống đến bây giờ sao? Ối? Tại sao còn chưa giết chết tên phản bội kia?
- Giết cái búa, thử nhìn bốn phía đi, xem ra hôm nay cái mạng nhỏ của chúng ta phải giao lại ở chỗ này rồi.
Lai Nhĩ Ôn Chí thần sắc khẩn trương nói.
Mà An Tái Kháng cũng vào thời khắc này mới phát hiện, vây quanh ở bốn phía hơn mười tên cung kỵ binh, cung tên đều nhắm ngay vào ba người. Còn tên phản đồ Y Đạt kia, thì sớm được bọn cung kỵ binh bảo vệ kỹ rồi.
- Con bà nó! Ta sớm đã biết tên khốn kia là tên khốn kiếp, thì ra vừa rồi nhiều lời với chúng ta như vậy, chính là để kéo dài thời gian chờ viện quân đây, sớm biết vậy vừa thấy mặt thì bắt hắn chém một phát cho xong!
An Tái Kháng vừa mắng chửi, vừa thối lui ra sau.
Đợi đến khi nhận thấy một cơn gió thổi tới, An Tái Kháng mới phát hiện phía sau mình chính là vực đá cao hàng chục trượng, không khỏi nuốt nước miếng, đau khổ nói với Lai Nhĩ Ôn Chí:
- Xem ra lần này thật là chết chắc rồi. Xui xẻo a, tại sao lão tử đi câu cá cũng gặp phải chuyện như vậy!
Hắn biết không còn đường sống, rốt cục nhịn không được mở miệng mắng ầm ĩ.
Nghe nói như thế, Khang Tư quay đầu nhìn An Tái Kháng cười nói:
- Thật ngại, làm liên lụy tới các ngươi.
Thấy nụ cười của Khang Tư, An Tái Kháng không khỏi ngẩn ngơ, hắn không nghĩ ra vì sao đến lúc này Khang Tư vẫn còn có thể giữ nguyên nụ cười bình tĩnh như vậy.
Không biết vì sao, An Tái Kháng đột nhiên cảm thấy hình như mình không còn sợ hãi nữa.
Dù sao cũng chỉ là một cái chết thôi, Khang Tư đại nhân quan chức lớn như vậy cũng không quan tâm, mình chỉ là tên ma cà bông còn quan tâm cái gì chứ?
Nghĩ tới đây, An Tái Kháng không khỏi cũng nhìn Khang Tư cười nói:
- Ha ha, Khang Tư đại nhân, nếu như có kiếp sau, tiểu đệ nhất định phải kết bái làm huynh đệ với ngài.
- Cần gì đợi tới kiếp sau, chúng ta bây giờ chính là huynh đệ rồi.
Vốn Khang Tư cũng không có nhìn An Tái Kháng ở trong mắt, chẳng qua là biết hắn như một tên bộ hạ mà thôi, nhưng không ngờ trong lúc nguy cấp này, chẳng những An Tái Kháng không oán hận mình làm liên lụy hắn, ngược lại muốn kết bái làm huynh đệ với mình! Từ nhỏ tới lớn Khang Tư chưa từng làm đại ca, trong lòng không thể kiềm chế được dâng lên một luồng hơi ấm áp.
- Ha ha, không nghĩ tới ta lại có một đại ca oai phong như vậy, có chết cũng đáng giá!
An Tái Kháng cười lớn.
Còn Lai Nhĩ Ôn Chí thì không có có hứng thú với chuyện này, một là tâm thần của hắn đều bị bầu không khí căng thẳng thu hút, hai là hắn cho rằng lão Đại của lão Đại, không phải là lão Đại của ta. Lão Đại của mình nhận Khang Tư làm lão Đại, không có quan hệ gì với mình.
- Ha ha, sa vào tuyệt cảnh như thế vẫn hào sảng, thật là bội phục Khang Tư đại nhân hào tình muôn trượng. Khang Tư đại nhân, đã lâu không gặp, gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Đưa mắt nhìn lại, một gã kỵ binh xuất hiện trước mặt Khang Tư. Khang Tư thoáng sửng sốt một chút sau đó mới lên tiếng:
- Thì ra là Uy Nạp đại nhân, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
An Tái Kháng lập tức tiến lại gần hỏi:
- Đại ca, tên khốn mắc ói này là ai vậy? Nghe giọng điệu dường như rất quen thuộc với huynh?
- Bạn cùng chiến đấu, sau lại hắn theo Khải Ân đại nhân, không có giao tình gì.
Khang Tư đối với Uy Nạp quả thật không có khắc sâu ấn tượng gì, hắn cũng lấy làm lạ vì sao Uy Nạp dùng giọng điệu này nói chuyện.
- Khang Tư đại nhân, ngài không nghĩ tới chúng ta gặp mặt tại đây sao? Ta vẫn còn nhớ đến những ngày trước kia cùng sóng vai với ngài tác chiến đấy.
Uy Nạp thấy mục tiêu mình vẫn luôn ganh tỵ, sắp phải chết ở trong tay mình, hắn không khỏi hưng phấn ba hoa lảm nhảm một hồi.
Y Đạt đã ổn định lại tinh thần từ trong trận tàn sát mãnh liệt của Khang Tư, vừa nghe Uy Nạp ba hoa, hắn chán ghét liếc mắt nhìn Uy Nạp.
“Tên khốn nầy làm gì ở đây? Hắn tưởng hắn là đầu lĩnh ở đây sao? Đây không phải là xem như thiếu gia mình không tồn tại ư?” Nghĩ tới đây, tâm tình Y Đạt lập tức biến đổi, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Uy Nạp đang khoe khoang khoác lác nghe tiếng hừ lạnh, lúc này mới nhớ tới mình chỉ là một con chó thủ hạ của người ta, chính chủ nhân còn không có lên tiếng, mình lại giành trước. Hắn giật mình hoảng sợ lập tức phóng mình xuống ngựa, quỳ sụp trên mặt đất mồ hôi lạnh tuôn ra, hướng Y Đạt thỉnh tội.
Trông thấy bộ dáng của Uy Nạp, An Tái Kháng lập tức cười ha hả:
- Ha ha, ta còn tưởng là một đại nhân vật nào, hóa ra là một con chó! Y Đạt, con chó của ngươi cũng quá càn rỡ? Không ngờ lại không coi ngươi ra gì!
Kế ly gián khiêu khích của An Tái Kháng lập tức thu được hiệu quả, ấn tượng của Y Đạt đối với Uy Nạp lần nữa tụt thấp xuống, có thể nói rơi xuống tận mức thấp nhất. Uy Nạp rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt nên hắn âm thầm kêu khổ.
Xem ra hắn phí công dốc sức mới có thể nhận được tín nhiệm của thiếu gia lúc này đã trở thành công cốc. Đồng thời, hắn cũng tràn đầy cừu hận nhìn An Tái Kháng, hận không xé nát được cái mồm của An Tái Kháng kia.
Nét mặt cao cao tại thượng của Y Đạt, khiến Khang Tư cảm thấy rất xa lạ.
“Đây chính là khuôn mặt điển hình của người có địa vị cao hay sao? Mình trước kia có phải cũng từng có thần thái đáng ghét như vậy hay sao? Có phải cũng có người chán ghét mình như mình chán ghét Y Đạt thế này không?”
Nghĩ tới đây, Khang Tư không khỏi muốn cười to một hồi, mình cũng sắp tiêu đời rồi, tại sao còn nghĩ tới những thứ này có hay không?
Cung kỵ binh trước mặt dần dần tiến tới gần, ba người Khang Tư không tự chủ từ từ lui về phía sau, lui nữa sẽ phải rơi xuống vực đá.
Khang Tư ngẫu nhiên nhìn màu xanh biếc trước mặt, đột nhiên hỏi nhỏ An Tái Kháng:
- Ngươi nói ngươi câu cá ở chỗ này? Phía dưới có sông?
- Đúng vậy, đại ca? Phía dưới chính là Băng Hải Giang của đại lục Ai Đặc Tư, chẳng lẽ huynh không biết?
An Tái Kháng vẻ mặt tò mò hỏi.
- Ta quả thật không biết, nhưng ngược lại ta nghĩ rằng chúng ta cũng không phải không có đường sống.
Khang Tư cười nói.
- Đường sống nào?
An Tái Kháng lập tức hỏi.
Và Lai Nhĩ Ôn Chí cũng dựng tai lắng nghe, dù sao cũng không có ai nguyện ý chết.
Khang Tư ra dấu chỉ phía dưới vách đá:
- Nhảy xuống đi.
Khang Tư hời hợt nói một câu, lập tức khiến An Tái Kháng và Lai Nhĩ Ôn Chí tái mặt, còn An Tái Kháng lại càng run giọng nói:
- Nhảy xuống đi? Đại ca, đây chính là vách đá cao hàng chục trượng đấy.
- Phía dưới không phải có nước sao? Sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết bơi?
Khang Tư không biết với độ cao hàng chục trượng, đủ để để mặt nước cứng ngang một tảng đá, hắn ung dung nói.
- Phải rồi, nhưng gió mạnh phía dưới sẽ thổi chúng ta qua khỏi mặt nước, rơi trên mặt đất chẳng phải là tiêu đời sao?
An Tái Kháng cũng y hệt Khang Tư không hiểu đạo lý này, quay đầu nhìn vách đá phía dưới, không khỏi nuốt nước miếng nói.
Khang Tư còn chưa kịp nói gì, Lai Nhĩ Ôn Chí cùng loại dốt như nhau lập tức hào khí ngất trời nói dứt khoát:
- Lão Đại, liều một phen, vận khí tốt rơi vào trong nước, vận khí không tốt ngã chết tại chỗ, dù sao cũng tốt hơn trực tiếp bị tên bắn chết.
An Tái Kháng cắn răng suy nghĩ, chợt gật đầu:
- Liều mạng!
Đúng lúc này, Y Đạt đã giơ tay lên, dùng ánh mắt áy náy nhìn Khang Tư nói:
- Thật xin lỗi, đại nhân.
Tiếp theo, phất mạnh tay quát lớn:
- Bắn!
Y Đạt mới vừa há mồm nói tiếng xin lỗi, Khang Tư liền hướng Y Đạt cười một cái, sau đó hét lên:
- Nhảy!
Hắn là người đầu tiên xoay người nhảy xuống vách đá! Vốn An Tái Kháng còn chần chờ một chút, nhưng bị Lai Nhĩ Ôn Chí lôi kéo, kêu thảm một tiếng nhảy theo xuống.
Lúc ba người Khang Tư nhảy xuống vách đá, chữ bắn mới vọt khỏi miệng Y Đạt, cho nên mấy chục mũi tên toàn bộ bay vào khoảng không.
- Chết tiệt!
Y Đạt kịp phản ứng trước tiên, lập tức chạy đến mép vách đá nhìn xuống.
Bọn cung kỵ binh kia cũng cuống quít xuống ngựa chạy đến mép vách đá chuẩn bị bắn, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới ba người Khang Tư lại lựa chọn nhảy xuống vách đá.
Đáng tiếc, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của đám Khang Tư.
Uy Nạp thấy sắc mặt khó coi của Y Đạt, không khỏi cẩn thận nịnh bợ:
- Thiếu gia, nơi này cao như vậy, hơn nữa sức gió lớn như vậy, nhất định là chết chắc. Cho dù không trực tiếp giết chết Khang Tư, Khang Tư cũng không còn xuất hiện tại Khi Hồng Quốc nữa. Nhiệm vụ của thiếu gia xem như hoàn thành rồi.
Y Đạt hiểu ẩn ý của Uy Nạp, ý muốn nói cho dù Khang Tư còn sống, hắn cũng không thể trở lại Khi Hồng Quốc. Hơn nữa cho dù hắn có thể trở về đến Khi Hồng Quốc, đến lúc đó Khang Tư cũng chỉ là một người bình thường, tùy tiện một người đưa mắt ra hiệu là có thể giết chết hắn, hoàn toàn không còn đáng sợ.
Nghĩ tới đây, Y Đạt đột nhiên cảm giác toàn thân đều nhẹ hẳn xuống: Vì không còn phải nhìn sắc mặt Khang Tư mà làm nữa? Hay vì không cần lo lắng Khang Tư uy hiếp nữa? Hay may mắn là mình không có đích thân giết chết Khang Tư?
Có lẽ đều có các nguyên nhân trên?
Y Đạt nhìn đại lục phía dưới mịt mờ, trong lòng thầm nói: “Vĩnh biệt, Khang Tư đại nhân, Y Đạt ta sẽ vượt qua ngài, sẽ nhận được nhiều vinh diệu vô thượng và thừa nhận của thế nhân đối với ta.”
Sau đó hắn xoay người ra lệnh:
- Uy Nạp, ngươi dẫn mấy người dọn sạch chỗ này. Những người khác theo ta trở về.
Uy Nạp mặc dù bất mãn, nhưng vẫn tỏ vẻ cung kính tuân mệnh. Sau khi Y Đạt dẫn người giục ngựa rời đi, hắn mới len lén phun mấy ngụm nước miếng về phía bóng lưng Y Đạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT