Lúc hoàng hôn, hai vạn bộ binh phía sau cũng đã chạy tới doanh trại.

Nếu như hai vạn bộ binh này không phải trong thời gian từ trước tới giờ, thường xuyên huấn luyện chạy bộ, sợ rằng sẽ không thể nào trong một ngày chạy hết gần một trăm cây số, chứ đừng nói tới là trong mấy giờ chạy hết lộ trình sáu mươi cây số.

Mà được xe ngựa chở tới, dưới nỗ lực không phí sức chút nào của các binh sĩ quân nhu, làm cho quy mô của quân doanh và các công trình khác, so với lúc trước, lập tức có thay đổi rất lớn.

Xây dựng quân doanh hoàn thiện xong, đám binh sĩ mỏi mệt không ngừng thở dốc, ngay sau đó đều đi vào lều nghỉ ngơi.

Bên trong doanh trại chủ soái, Khang Tư triệu tập tất cả các chánh phó Thiên tướng và Liên đội trưởng kỵ binh, bắt đầu thảo luận kế hoạch tập kích ban đêm.

Tạc Lạp kiêm chức vụ tham mưu nên đứng dậy thông báo tình hình quân địch trước:

- Trong báo cáo của thám báo nói rằng, ở nơi này phỉ đồ tổ chức một vòng vây trong phương viên trăm dặm, nhóm người của Đại thần quan đại nhân đã bị bao vây ở giữa.

Hiện tại Đại thần quan đã hạ trại nghỉ ngơi, có thể kết luận bọn họ tạm thời không phát hiện tình huống của phỉ đồ. Mà ở phía trước nơi đám cường đạo mai phục Đại thần quan chính là một thảo nguyên lớn, không có chỗ nào cho bọn chúng ẩn núp, tin tưởng ngày hôm sau Đại thần quan lên đường không lâu có thể phát hiện quân địch.

Đến lúc đó Đại thần quan chỉ có một ngàn kỵ binh, nhất định sau đó sẽ rút lui về thành Khai Nhất, đó cũng là nguyên nhân vì sao đám cường đạo phía trước chúng ta, lại ung dung bố trí một vòng vây chung quanh, mà không phải khẩn trương truy đuổi theo.

Nhiệm vụ của chúng ta, là trước khi Đại thần quan rút lui, phải tiêu diệt hoặc đánh tan đám phỉ đồ cản đường phía trước chúng ta!

Tạc Lạp chỉ một điểm trên bản đồ nói tiếp:

- Đám phỉ đồ phía trước Đại thần quan, tạm thời chúng ta không để ý tới, tập trung vào đám phỉ đồ phía trước chúng ta. Đám phỉ đồ này nhân số ước chừng bốn đến năm vạn người, từ vị trí này đến nơi đó bố trí hai tầng đội hình, một tầng hướng vào trong, một tầng hướng phía ngoài.

Lúc Y Ti Na còn dạy Khang Tư, theo sự phân phó của Ngả Lệ Ti, đã phục chế một lượng lớn bản đồ đưa cho Khang Tư, một là để Khang Tư luyện tập năng lực nhìn bản đồ, hai là để quân đội của Khang Tư dễ dàng lập phương án tác chiến.

Các Trưởng quan cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bản đồ, mặc dù trong đầu đầy mê hoặc, nhưng vẫn chuyên tâm lắng nghe, phải biết rằng đây chính là hội nghị cấp sư đoàn, bản thân mình có thể tham gia đã là rất không dễ dàng, nào ai dám nói nghe không hiểu.

Lúc bọn họ vừa nhìn thấy bản đồ liền cảm thấy thực sự ngưỡng mộ, phải biết rằng ở Khi Hồng quốc, chỉ có sư đoàn chủ lực mới được trang bị bản đồ, nhìn gã thân binh dưới trướng Khang Tư đại nhân đang ôm một chồng bản đồ kia, cũng biết quân đoàn của Khang Tư đại nhân, địa vị chân chính là như thế nào.

Nghĩ tới đây, bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn khi mình được điều đến quân đoàn này, cảm giác ủy khuất lúc trước bởi liên đội kỵ binh của mình bị biên vào một lữ đoàn bộ binh, sớm đã không biết bay đi đâu mất.

- Đám cường đạo ở tầng phía ngoài này, cũng chính là tầng đầu chúng ta đối mặt, trước khi trời tối thám báo đã đánh giá một chút, có khoảng hơn ba vạn người. Nhân số mặc dù rất nhiều, nhưng lưới phòng ngự lại trải trên một khu vực dài như vậy, tưởng tượng là có thể biết mật độ phi thường mỏng manh.

Hơn nữa tin báo mới nhất cho biết, bọn chúng dường như bắt đầu hạ trại, hơn nữa còn đang đặt nồi nấu cơm, có thể nói hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của chúng ta. Cho nên, lần tập kích ban đêm này của chúng ta tỉ lệ thành công là rất cao.

Tạc Lạp nói đến đây, hướng Khang Tư ra hiệu một chút.

Khang Tư biết tới phiên mình lên tiếng, dựa theo phân phó của Tạc Lạp, hắn quét mắt nhìn mọi người, sau đó mới nói:

- Có ai có ý kiến gì không? Trước khi đưa ra quyết nghị, có ý kiến gì cứ việc nói ra.

Vốn Tạc Lạp muốn Khang Tư hạ lệnh, nhưng Khang Tư là Quan chỉ huy cao nhất lại xuất thân từ tầng lớp dưới, nên hắn hiểu rất rõ rằng như trước đây chỉ có tầng lớp trên định ra kế sách, đã là lỗi thời.

Thậm chí có khi cấp dưới nhạy bén một chút là có thể thay đổi cả chiến cuộc, đáng tiếc bản chất luôn nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, ngược lại có thể dẫn đến thất bại. Cho nên Khang Tư yêu cầu người chấp hành nhiệm vụ cũng tham dự quyết định sách lược.

Tạc Lạp đối với điểm này không cho là đúng, cần hoàn thành một nhiệm vụ có thể dẫn đến cái chết, cần phải không để cấp dưới hiểu rõ chi tiết nhiệm vụ cần chấp hành, nếu để bọn họ biết rõ nội tình bên trong, thì có quỷ mới dám tham gia.

Bất quá nhiệm vụ hiện tại không phải là đánh cảm tử, cho nên Tạc Lạp cũng đành chấp nhận, thuận theo ý đồ của Khang Tư.

Liên đội trưởng đội kỵ binh lần đầu tiên tham gia hội nghị chiến lược kiểu này, cho nên đều có chút không dám lên tiếng, còn những cấp dưới cũ biết rõ tính cách Khang Tư, thì khác.

Người lên tiếng chính là Thiên tướng Chiêm Mỗ Tư:

-Đại nhân, thuộc hạ cho rằng tập kích ban đêm không ổn. Phải biết rằng đây là khu vực đồi núi, hơn nữa trong hoàn cảnh tối đen, khi song phương hỗn chiến ác liệt rất dễ không phân biệt được quân địch quân ta, đến lúc đó ngộ nhỡ mỗi người đều tự mình chiến đấu, thì cuộc chiến tuyệt đối sẽ kéo dài đến sáng.

- Đúng vậy, đại nhân, thuộc hạ cũng thấy như vậy, dù sao chúng ta căn bản không có cờ hiệu phân biệt thân phận a.

Tiếp theo Cách Nạp, Mã Đa hai người nói thêm.

Dựa vào một vật gì đó làm ký hiệu để phân biệt trên chiến trường, giống như là phiên hiệu của quân đoàn, hoặc là đồ án trên huy hiệu thuộc gia tộc của chủ quan, vật như vậy, chủ yếu xuất hiện ở khinh bộ binh của các quốc gia.

Các quan lớn quý tộc cho rằng, cấp cho khinh bộ binh vốn chỉ là quân đoàn làm bia đỡ một trang phục cùng trang bị thống nhất, chẳng những rất tốn kém, hơn nữa lại phi thường không đáng giá, tuy nhiên để phân biệt địch ta cùng thuận tiện cho người chỉ huy, cho nên mới tạo ra một loại cờ hiệu này, là một vật giản dị được làm từ cây trúc mà ra.

Mà lúc quân đoàn của Khang Tư thành lập, chẳng qua chỉ là lữ đoàn, mặc dù quân bộ cấp cho quân hiệu là Đệ nhất quân đoàn sư đoàn số 1 lữ đoàn số 1, nhưng lại không có một bộ chỉ huy quân đoàn nào tồn tại, thứ hai khi Khang Tư lập nên lữ đoàn đã thống nhất trang phục và trang bị, cũng coi như là một dạng cờ hiệu vậy.

Mà trải qua chinh chiến tới bây giờ, cơ hồ đều là ban ngày, hơn nữa ít người, địch ta rất rõ ràng, cũng không có ai chú ý tới điểm này.

Sau khi đóng quân ở thành Khai Nhất, hoàn toàn không có xuất chinh, cho nên thứ cờ hiệu không ra gì này, lại càng không có ai chú ý đến.

Nghe được những lời này, Khang Tư, Tạc Lạp, Y Đạt mới đột nhiên nhớ tới, hiện tại đầy đủ cũng phải hơn bốn vạn người, lại không có quân phục thống nhất.

Mặc dù mỗi một liên đội cũng có cờ riêng, nhưng quân phục thì trừ mấy ngàn người ban đầu ra, trang phục của những người khác đều là trang phục bình dân.

- Đại nhân, là do thuộc hạ thất trách, xin đại nhân xử phạt.

Tạc Lạp và Y Đạt hai người chịu trách nhiệm quản lý quân vụ, đầu đầy mồ hôi lạnh, quỳ xuống hướng Khang Tư xin chịu tội.

Tạc Lạp vẻ mặt xấu hổ, chuyện này thoạt nhìn thật giống như không có gì, nhưng khi tập kích ban đêm, tuyệt đối sẽ tạo thành tình huống chém giết lẫn nhau (DG: quân ta giết quân mình ấy mà). Nếu như không phải Đại nhân cương quyết đòi trưng cầu ý kiến cấp dưới, dựa theo suy nghĩ của mình tiến hành tập kích, sợ rằng tình huống nơi chiến trường sẽ phi thường tồi tệ, đến lúc đó bản thân mình khó có thể tránh tội a.

Y Đạt vẻ mặt cũng tự trách, tự nhận là chủ quản hậu cần, nhưng ngay cả một chuyện như vậy cũng xử lý không tốt, cảm thấy thật hổ thẹn với trách nhiệm nặng nề của Đại nhân.

- Đứng lên đi, chuyện này cũng không trách hai ngươi được, ngay cả ta là chủ soái, cũng không chú ý tới điểm này.

Khang Tư thở dài nói.

Chiêm Mỗ Tư thấy bởi một câu nói của mình, khiến hai vị Trưởng quan cao cấp quỳ xuống nhận tội, có chút ngượng ngùng nói:

- Hai vị đại nhân, điều này cũng không đơn thuần là trách nhiệm của hai vị, dù sao đám Thiên tướng chúng ta, cũng không có chú ý tới vấn đề này.

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới, mình là Thiên tướng, ngoại trừ Khang Tư là trưởng quan lớn nhất ra, chuyện này mình thật sự cũng có trách nhiệm, không khỏi cuống quít cùng quỳ xuống nhận tội.

Sau khi Chiêm Mỗ Tư nói như vậy, các Thiên tướng còn lại cũng đều quỳ xuống nhận tội, làm cho những Liên đội trưởng kia không biết là cùng quỳ xuống, hay tiếp tục ngồi yên? Thần thái rất khó xử.

- Được rồi, tất cả đứng lên, chuyện này xem như là trách nhiệm của mọi người, không truy cứu người nào, hơn nữa hiện tại chế tạo cờ hiệu cũng không còn kịp nữa. Vả lại theo ta thì dựa vào cờ hiệu để tác chiến trong rừng núi là phi thường bất lợi, hay là chúng ta tiếp tục hội nghị đi.

Khang Tư vừa an ủi mọi người, vừa bất đắc dĩ nói, hắn thật đúng là không có thói quen được nhiều người quỳ như vậy.

Nghe xong lời của Khang Tư, trong lòng mọi người nhẹ nhõm một chút.

Chờ mọi người ngồi lại vị trí, Khang Tư tiếp tục nói:

- Ta nghĩ, chúng ta đơn giản một chút, dùng một mảnh vải trắng cuốn vào cánh tay, để phân biệt địch ta được không?

Khang Tư nhớ tới quân đoàn cấm vệ quân lúc làm phản, ở trên cánh tay có một vòng vải trắng, cũng đề nghị như vậy.

Chiêm Mỗ Tư vội nói:

- Đại nhân, biện pháp này tốt thì cũng tốt, nhưng ở trong đêm tối, đặc biệt là ở trong rừng núi, trên tay có hay không có vải, thật sự quá khó để phân biệt.

Khang Tư nghĩ một chút, vẫn còn khó khăn như vậy, đành lên tiếng nói:

- Nếu như vậy, chúng ta sẽ hủy bỏ tập kích ban đêm, đổi lại phái ra một lượng lớn thám báo giám thị thật chặt mọi hoạt động của cường đạo.

Hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho mình khi biết rõ tập kích ban đêm có thể dẫn đến tình huống tự giết lẫn nhau, mà vẫn còn đi tiến hành.

- Đại nhân chờ một chút.

Tư Đặc từ đầu vẫn trầm mặc chợt lên tiếng nói.

- Ngài có biện pháp?

Khang Tư và mọi người đều nôn nóng nhìn Tư Đặc.

Bọn họ cũng biết chuyện tập kích tối đêm nay thật sự quá trọng yếu, có thể quyết định thắng hay bại chính ở điểm này. Chờ đến hừng sáng mới phát động công kích, cho dù bọn cường đạo có ngu ngốc đi nữa, cũng có thể sớm phát hiện đại quân xuất hiện. Từ đó sẽ có chuẩn bị, vậy thì hiệu quả tuyệt đối sẽ bất lợi hơn rất nhiều so với tập kích đêm.

- Có một binh sĩ địa phương từng nói cho ta biết, ở gần đây có một loại cỏ xanh, nước ép của nó có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm. Thuộc hạ nghĩ rằng, điều này có lẽ có thể giải quyết vấn đề phân biệt địch ta vào ban đêm của chúng ta.

Tư Đặc chậm rãi nói.

Vừa nghe lời này, đám người Chiêm Mỗ Tư lập tức vui mừng nhảy dựng lên, Khang Tư lại càng vỗ tay hào hứng nói:

- Chết tiệt! Ta sao lại quên còn có cỏ phát sáng!

- Đại nhân cũng biết?

Tư Đặc có chút kinh ngạc nhìn Khang Tư, hắn không nghĩ tới Trưởng quan mù chữ này, lại biết loại vật kỳ lạ hiếm thấy này, hắn cảm giác có chút mất mác về học thức uyên bác của mình.

Dĩ nhiên, những điều này là do xúc động trong lòng, ngoài mặt Tư Đặc vẫn giữ thái độ trầm ổn.

- Ta từng lưu lãng ở rất nhiều địa phương, cho nên biết tồn tại của loại cỏ này. Hơn nữa, ở phía sau doanh trại cũng có vài cây.

Khang Tư vừa nói xong, liền vội vàng chạy ra ngoài lều. Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Khang Tư đã nắm mấy cây cỏ xanh quay vào.

- Y Đạt, cho mọi người tìm loại cỏ này, càng nhiều càng tốt.

Khang Tư đưa cây cỏ xanh cho Y Đạt ra lệnh.

- Rõ!

Y Đạt tiếp lấy cây cỏ xanh, mang theo mấy thân binh lập tức chạy ra ngoài, hắn quyết định phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ, để chuộc lại lỗi lầm.

- Vấn đề giải quyết rồi, mấy trăm cây cỏ phát sáng, đủ để làm dấu hiệu cho mấy ngàn người.

-----------------

Khang Tư cũng không định làm băng hiệu cho tất cả mọi người, dù sao tiến đánh đám phỉ đồ trước tiên, cũng chỉ mấy ngàn người, quân đội phía sau là tập thể áp sát, gặp tập kích của địch nhân không phải là công kích phía trước, mà là quay đầu bỏ chạy, nếu bộ phận có dáng như vậy mà cũng không phân biệt được địch ta, thì thật sự nên tự đập đầu mà chết đi.

- Chúng ta sẽ chọn ra năm Thiên tướng cùng quân sĩ trực thuộc, tiến hành tập kích được không?

Tạc Lạp đề nghị nói, lời này cũng được mọi người tán đồng.

Thấy thần tình Khang Tư nóng lòng muốn đi, Tạc Lạp lập tức nói:

- Như vậy quân đội tập kích đêm nay, do thuộc hạ và năm Thiên tướng đảm nhiệm chỉ huy, Đại nhân ngài phụ trách chỉ huy những đội quân khác tiến hành đánh chặn phía sau, mọi người thấy sao?

Những Liên đội trưởng kỵ binh gật đầu đồng ý, chẳng qua trong lòng có chút tò mò, Tạc Lạp tại sao nói những lời nhảm nhí này, dù sao Trưởng quan không chỉ huy toàn quân, chẳng lẽ còn muốn tham dự tác chiến tập kích đêm sao?

Chỉ có điều những Trưởng quan bộ binh đã biết rõ tính tình Khang Tư, đều căn bản không để ý tới vẻ mặt khổ tâm của Khang Tư, rối rít lớn tiếng phụ họa quyết định của Tạc Lạp.

Bọn họ phi thường rõ ràng, nếu để Khang Tư tham gia tập kích đêm nay, cấp trên cao nhất của mình nhất định sẽ xông vào tuyến đầu tiên, mặc dù đại nhân vũ lực cao siêu, nhưng cũng có lúc ngã ngựa a. (Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần)

Sự việc thích khách lần trước không phải là ví dụ sao? Nếu vạn nhất đại nhân xảy ra chuyện, đối với ai cũng không tốt, nên để đại nhân đứng giữa đại quân mới tương đối yên tâm.

- Đại nhân, ách, kỵ binh như thuộc hạ không thích hợp tác chiến nơi rừng núi a.

Một Liên đội trưởng thấy mấy người Trưởng quan bộ binh nói liên miên liền quyết định tham gia thảo luận kế hoạch tác chiến, những kỵ binh như mình căn bản không được đặt đúng chỗ, nếu không có chiến công, làm sao cạnh tranh chức vụ Thiên tướng đây? Nghĩ tới đây, mới bạo gan mở miệng nói.

Tạc Lạp hướng Khang Tư nháy mắt, nhưng thực ra kế hoạch tác chiến đều là Tạc Lạp đề ra, hiện tại để Khang Tư thông báo, là để Khang Tư xác định địa vị của mình.

Hiểu điều này Khang Tư gật đầu cảm kích Tạc Lạp trước, sau đó hướng Trưởng quan kỵ binh cười nói:

- Nhiệm vụ của các ngươi rất quan trọng, tình huống quân địch vừa rồi đã nói, phía trước đội ngũ Đại thần quan còn có một vòng vây, mà nhiệm vụ của các ngươi là trong khi chúng ta tấn công vào vòng vây, vòng qua phiến núi rừng này với tốc độ nhanh nhất, bảo vệ an toàn cho Đại thần quan.

Nghe nói thế, tất cả Trưởng quan kỵ binh đều mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ cái này cũng có thể coi là chiến công sao? Đến lúc đó chiến công lớn nhỏ phân biệt thế nào? Chẳng lẽ người nào chạy tới bên cạnh Đại thần quan công lao lớn nhất? Thấy vẻ mặt bất mãn của các Trưởng quan kỵ binh, Khang Tư tiếp tục nói:

- Nếu như có thể đảm bảo an toàn cho Đại thần quan, các ngươi có thể công kích đám cường đạo phía trước Đại thần quan.

Tạc Lạp chen vào nói:

- Mọi người đều biết, nơi phỉ đồ mai phục phía trước Đại thần quan là một thảo nguyên lớn, thích hợp nhất cho kỵ binh tác chiến.

Trong lòng các Trưởng quan kỵ binh thầm nghĩ: “Con bà nó! Phỉ quân bên này cho quân bộ binh tiêu diệt, Đại thần quan có ngàn kỵ binh bảo vệ, còn có thể không an toàn sao? Trực tiếp hạ lệnh cho chúng ta công kích một đám phỉ đồ khác không được sao? Nói lấp liếm như thế làm gì?”

Liên đội trưởng kỵ binh vừa rồi lại lần nữa lên tiếng hỏi:

- Đại nhân! Thuộc hạ có thể hỏi một chút hay không, chiến công lần này sẽ tính như thế nào?

- Dĩ nhiên có thể.

Các Trưởng quan kỵ binh đều dỏng tai lên nghe.

Khang Tư suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lần này không dựa theo số lượng binh khí và địch nhân giết được để tính chiến công như trước, mà dựa vào số lượng tù binh địch quân bắt được.

Nghe phương pháp tính toán như thế, đại bộ phận mọi người đều ngẩn ra.

Bọn họ cho rằng Khang Tư quyết định như vậy, một là binh khí địch nhân quá kém, không có bao nhiêu giá trị, hai là Trưởng quan nhân từ nương tay, không đành lòng sát phạt quá nhiều.

Chẳng qua là các Trưởng quan kỵ binh lại đang đăm chiêu u sầu, bọn họ cũng là kỵ binh a, cho tới bây giờ đều là đếm số địch nhân giết được làm công huân, lần này lại lấy số tù binh bắt được? Vốn chỉ biết đi giết người nay lại phải đi bắt thật là không quen a.

Chỉ có Tạc Lạp và vài người cho rằng, Khang Tư là vì chuẩn bị mở rộng quân đội, phải biết rằng đám cường đạo này nếu mà chịu đầu hàng, chỉ cần huấn luyện kỷ luật, thì đó chính là binh sĩ tinh nhụê.

- Nhớ kỹ, mặc dù ta yêu cầu các ngươi bắt địch quân làm tù binh, nhưng phải dưới điều kiện tiên quyết là an toàn của bản thân mình, ta không hy vọng vì tù binh địch quân, mà đánh mất tính mạng của mình. Còn nữa, không được bắt nông phu làm tù binh, một khi phát hiện, bất kể là ai, lập tức giáng xuống làm binh sĩ.

Khang Tư vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trưởng quan kỵ binh rối rít vỗ ngực, cho biết nhất định sẽ không vô sỉ như vậy, hơn nữa còn có thể giám sát đồng bọn không cho phép làm bậy, bất quá trong lòng bọn hắn đều chỉ mong các quan quân khác làm như vậy, đến lúc đó trực tiếp bị giáng xuống làm binh sĩ, sẽ để cho mình lăng nhục rồi.

- Được rồi, đại khái là như vậy, mọi người trở về chuẩn bị đi.

Khang Tư liền kết thúc hội nghị trước trận chiến.

Đêm đã khuya, mặt trăng một mình ở trên cao, đã sớm phủ lên một tầng sáng bạc, khiến cho tất cả cảnh vật đều trở nên mờ ảo như vậy, trong mơ hồ, cả vùng đất có một chi đội ngũ rất dài đang chậm rãi đi tới.

Sau khi đêm xuống, đội kỵ binh của Khang Tư hướng một phương hướng khác đi tới, bộ binh liền tiến nhanh về phía trước, thì ra doanh trại cách quân địch có hai mươi cây số.

Hành quân trong đêm đến lúc cách địch nhân mười cây số, đại quân giảm thấp tốc độ, năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của năm Thiên tướng, tiếp tục tiến nhanh tới trước.

Trong màn đêm, chi chít một đám điểm sáng lắc lư, càng lúc càng khuất xa, Khang Tư đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, theo thói quen liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao.

Cảnh giết người đêm trong bóng đêm.

Nước phát sáng chỉ bôi ở sau lưng binh sĩ, để tránh cho quân đội phía sau lại tưởng bọn họ là cường đạo mà bắn giết.

Dĩ nhiên, bọn họ còn có dây vải phát sáng, chuẩn bị để lúc hỗn chiến mới buộc vào trên cổ tay, để dễ dàng xác nhận thân phận.

Nếu như còn chưa bắt đầu đã buộc dây vải nơi cổ tay, có ánh sáng huỳnh quang chỉ ra bọn họ như vậy, ở trong đêm tối chính là tấm bia sống, sợ rằng còn chưa tới gần, đã bị địch nhân bắn giết sạch sẽ.

Tạc Lạp dẫn theo quân sĩ rất nhanh tới nơi đóng quân của địch quân. Lần tập kích ban đêm này, Tạc Lạp lấy mười người làm biên chế tác chiến, bất quá cũng không hoàn toàn độc lập tác chiến, quân sĩ tùy thời có thể dưới sự chỉ huy của một Trưởng quan cao cấp, tạo thành một biên chế tác chiến cao cấp.

Nói cách khác, năm ngàn người này có thể tụ lại có thể tản ra, tản ra có thể trở thành năm trăm tiểu đội tác chiến độc lập, tụ lại sẽ là một lữ đoàn cường hãn.

Ở một nơi chắn gió trên sườn núi, truyền ra một màn giao hưởng tiếng ngáy khò khè, mà cách chỗ đám người ngủ không xa, có hai tên lính canh đang gác đêm.

Đột nhiên, một ánh lửa sáng lên, một trung niên nam tử mắt đã nhiều nếp nhăn, dùng bật lửa đốt một vật đang cầm trông như một ngón tay, cầm vật thể trong lòng bàn tay, đưa lên hít một hơi, tiếp theo một luồng khói trắng từ lỗ mũi hắn phun ra.

Một bóng đen khác di động một chút, vừa đúng lúc đám mây che mặt trăng bay đi, ánh trăng chiếu xuống, có thể thấy đây là một thanh niên đen gầy, trong tay cầm một thanh trường kiếm tỏa hàn quang.

Vẻ mặt hắn tò mò nhìn vật trong tay trung niên nhân, hơn nữa thấp giọng hỏi:

- Lão Đại! Vật này thật sự có tốt như vậy không? Tại sao khi ta hít vào, nước mắt nước mũi chảy ra cay sè, hơn nữa cổ họng lại rất đau?

Trung niên nhân cười nói:

- Hà hà, ngươi không quen, dĩ nhiên bị như vậy. Bất quá, đây là ta tự lấy lá cây cuốn lấy, mùi vị thật chẳng ra gì. Nghe nói là cực phẩm của Đông Phương đại lục này, vận chuyển đến đại lục chúng ta, một cây bán tới hai mươi kim tệ đó.

Nói xong lắc lư vật cầm trong tay.

- Hai mươi kim tệ mua một vật như vậy? Trời! Ta cả đời không ăn không uống, cũng không có hai mươi kim tệ!

Người thanh niên chắc lưỡi hít hà nói.

- Đối với đám quý tộc kia mà nói, hai mươi kim tệ đáng là cái gì?

Trung niên nhân tiếp tục hít vào thuận miệng đáp.

Người thanh niên cũng không có nói tiếp, ngáp dài một cái, vặn người một chút, chép chép miệng nói:

- Thật chán quá, tại sao đến phiên chúng ta lại là trực đêm? Nếu mà là ta, căn bản là không cần trực đêm đi, chúng ta có tới mấy vạn người, ai dám tới trêu chọc chúng ta a...

Lão Đại, theo ngươi Đại đầu mục bọn họ đang làm cái gì? Bắt cóc một nữ nhân mà thôi, không đến mức phải huy động nhiều người như vậy? Chỉ nói tới lương thực vận chuyển tới lần này, cũng đủ cho tất cả chúng ta ăn trong một tháng.

Trung niên nhân cười nhạo nói:

- Bắt cóc một nữ nhân mà thôi? Ngươi vậy cũng dám nói, đó chính là Đại thần quan của Khi Hồng quốc, hơn nữa còn là đồ đệ yêu của Giáo chủ Chân Thần giáo. Ai dám đắc tội tới nàng, hắc hắc, chỉ sợ bị dân chúng cả nước nhổ nước miếng dìm chết đi!

- Hừ, đám dân kia dám nhổ nước miếng vào lão tử? Lão tử chém chết bọn chúng!

Người thanh niên hung ác mắng vài câu, sau đó nghi ngờ hỏi:

- Nếu nữ nhân kia có ảnh hưởng lớn như vậy, tại sao Đại đầu mục vẫn dám có chủ ý bắt nàng? Nếu như cướp về làm lão bà, nhiều người như vậy Đại đầu mục làm sao chia? Chẳng lẽ mỗi người một đêm? (DG: suy nghĩ của thằng này tiến bộ ghê hì hì)

Trung niên nhân nhịn không được cười gõ đầu tên thanh niên một cái:

- Ngươi đang nói cái gì thế, chẳng lẽ quên lời Đại đầu mục dặn dò, không được thương tổn tới nàng, sau khi bắt được phải chiêu đãi nàng cho tốt sao? Bắt nàng là vì tiền chuộc, với thân phận của nàng, có thể ít nhất kiếm được mấy trăm vạn kim tệ!

- Mấy trăm vạn kim tệ?

Tên thanh niên chảy nước miếng thầm nghĩ: “Đến lúc đó ta cũng có thể được chia mấy kim tệ sao? Đến lúc đo ta có thể hay không...”

Trung niên nhân không có phá hỏng ảo tưởng của tên thanh niên, cúi đầu xuống một chút hít một hơi.

Tên thanh niên từ trong ảo tưởng tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:

- Được rồi, lão Đại, Đông Phương đại lục hình dạng thế nào?

- Ta chưa từng tới, làm sao nói cho ngươi biết?

Trung niên nhân cười nói.

- Lúc ngươi còn trẻ không phải đã sống ở hải cảng sao? Nhất định từ trong miệng những thủy thủ nghe nói qua, nói cho nghe một chút, để ta biết thêm chút kiến thức.

- Ài, những tên đó cũng chỉ nói lung tung, hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, ta cũng nhớ không rõ lắm, tùy tiện nói vậy.

Trung niên nhân nhớ lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Cảng Khôi Kiều đã nghe nói chưa?

- Dĩ nhiên nghe nói rồi, đó là cảng lớn nhất Ai Đặc Tư đại lục, cũng là cảng lớn nhất của cả khối đại lục chúng ta đây.

Tên thanh niên đắc ý nói.

- Không sai, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy bến cảng đó, quả thực sợ ngây người, những thuyền lớn trong đó so với tường thành còn cao hơn, hình thể một con thuyền so với một cái thành nhỏ còn lớn hơn, vô số hàng hóa từ đại lục xa xôi được vận chuyển trên thuyền xuống, mà hàng hóa của chúng ta lại được chuyển ngược lên trên thuyền.

Trung niên nhân vẻ mặt cảm xúc kể.

Tên thanh niên thấy trung niên nhân lải nhải, không có tiến vào đề tài, không khỏi bất mãn nhắc nhở:

- Lão Đại, hay là nói một chút về Đông đại lục gì đó đi?

- Gấp cái gì? Nói cho ngươi biết Đông đại lục có thuốc lá cực phẩm này, có hương liệu nổi danh đắt tiền, có thiếu nữ da trơn nhẵn xinh đẹp, lại trắng như tuyết, còn có tơ lụa rất mỏng, bọn họ gọi là bảo vật gốm sứ, còn có... Uy, ngươi không có nghe ta nói? Ngươi nhìn cái gì vậy?

Trung niên nhân phát hiện tên thanh niên ngẩng đầu nhìn cái gì, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Trong không trung đen nhánh, một tia ánh sáng màu đỏ cấp tốc bay lên không, tên thanh niên chỉ ngây ngốc lẩm bẩm nói:

- Đây là cái gì?

Trung niên nhân lập tức đứng lên chửi lớn:

- Mẹ kiếp! Là hỏa tiễn! Có địch... Ái!

Nơi cổ họng và ngực hắn đã bị mũi tên xuyên qua, nói không ra lời nữa, mà tên thanh niên bên canh hắn, đã sớm nằm trên mặt đất, sau lưng lộ ra mấy đầu tên sắc nhọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play