Trong cơn mê nước mắt cô vẫn chảy dài.Trong giấc mơ của cô anh đứng đó ngay trong tầm mắt , giọng nói lạnh lùng:
_Tôi không cần cô.Tôi không cần cô.
Cô sợ hãi tiến tới nhưng cô càng tiến lại anh càng lùi ra xa mãi cho tới khi cô không thể nhìn thấy bóng dáng anh đâu, 1 mình
cô tìm kiếm, gọi tên anh trong màn sương dày đặc ấy, hốt hoảng cô giật mình tỉnh giấc.
_Tuyết, em tỉnh rồi à?
Giọng cô khản đặc:
_Chị, em vừa mơ 1 giấc mơ rất kinh khủng, anh ấy nói anh ấy không cần em, không cần em nữa.
Băng nhìn cô với ánh mắt xót xa, ngay khi Tuyết ngất đi thiếu gia đã đỡ lấy thân ảnh ấy nhưng lại lạnh lùng đẩy cô vào tay
chị, đã 1 ngày 1 đêm cô cứ mê man gọi tên anh trong mơ, nước mắt lăn dài ướt đẫm khuôn mặt.Con người ta khi yêu thì sâu
đậm nhưng tuyệt tình cũng thật đáng sợ.Vòng tay ôm lấy cô chị nhẹ nhàng:
_Không sao, nghỉ thêm chút nữa đi em.
Cô thoát khỏi cái ôm của chị, đôi mắt đầy sợ hãi, đôi môi run rẩy:
_Tất cả chỉ là 1 giấc mơ đúng không? Đều là em tưởng tượng cả! Đúng vậy đều là do em tưởng tượng.
Nhìn nụ cười yếu ớt của cô lòng chị càng thêm xót xa, hốc mắt đỏ cả lên chị nắm chặt 2 vai cô ép cô nhìn thẳng vào mình:
_Đó là sự thật, em phải chấp nhận, mạnh mẽ lên em, mọi chuyện rồi sẽ qua.
Gương mặt cô hoảng loạn, đẩy chị ra cô vội đứng dậy:
_Không thể nào, tuyệt đối không thể,em phải đi hỏi anh ấy.
Nói xong cô loạng choạng bước ra cửa, vì mới tỉnh dậy lại thêm 1 ngày chưa ăn uống gì mặt mày cô xây xẩm cả lại, chị Băng
vội đỡ lấy cô.
_Thiếu gia không có nhà.
_Vậy em sẽ tới công ty tìm anh ấy.
_Tuyết đừng như thế nữa,nghỉ ngơi trước đã.
Nước mắt cô vẫn chảy dài ,từng giọt trong suốt rơi xuống tay chị,cô khẩn khoản nói:
_Em xin chị đấy!
_Để tôi đưa đi.
Không biết từ bao giờ Ngạo Thiên đã đứng ngoài cửa, mắt cậu cũng đỏ cả lên, 2 tay siết chặt:
_Chúng ta đi.
_Thiếu gia, đi cũng đâu có giải quyết được gì, càng làm cô ấy thêm khổ.
Mắt cậu hằn lên sự tức giận:
_Đi để cô ấy biết anh ta là con người thế nào, chẳng lẽ cứ để cô ấy như thế này sao?
_Đi, đi.
Cô vội vàng bước ra chỗ cậu, mới có 1 ngày mà gương mặt cô trông tiều tụy hẳn đi.Chị Băng vội lấy áo ấm khoác lên cho cô.
3 người lên xe tới Dương thị.Cậu chăm chú lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn dành cho cô ánh mắt quan tâm, dù không phải thời
gian dài nhưng những ngày qua cậu biết cô là người thế nào, cũng nhận ra tình yêu của cô dành cho anh mình, nhưng tại sao
người con gái thánh thiện trong sáng này phải chịu biết bao khinh thường từ kẻ khác.Cậu biết anh mình làm việc gì cũng có
chuẩn bị chu đáo, dù không thể hiện ra nhưng tuyệt đối anh có tình cảm với Tuyết, nhưng tại sao lại làm như thế, 1 kẻ thông
minh như anh cũng không hiểu nổi.
Cô ngồi trong vòng tay của chị Băng, đầu dựa vào chị, ánh mắt buồn nhìn vô định vào 1 khoảng không.Nếu tất cả là sự thật
thì cô phải làm sao? Cô và anh còn chưa chính thức kết hôn mà anh lại muốn lấy 1 người con gái khác làm vợ, phải làm sao đây?
Thế giới này còn tồn tại chế độ đa thê sao? Chẳng lẽ người con gái mà anh cần là cô ấy, vậy tại sao còn dày vò cô thế này.
Nhắm mắt lại, 1 giọt nước mắt rơi trên tay cô.Nội tâm cô đang cắn xé dữ dội, làm ơn yen bình lại 1 chút.
Dừng xe lại cậu gọi cô:
_Tuyết, xuống xe thôi.
Hít 1 hơi dài cô cùng 2 người họ bước xuống, lần đầu tiên đứng trước tòa nhà Dương thị cô bỗng thấy sợ hãi,tòa nhà cao to
này có chỗ cho cô vào không? Liệu có ai cho cô dù 1 chút cảm tình?Cảm nhận tay Ngạo Thiên đang đặt trên vai mình, cô bỏ
mặc tất cả để tìm tới anh.Cô biết có nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn mình nhưng giờ phút này tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng,
chỉ im lặng theo bước chị Băng.Lên tới tầng 23 cửa thang máy mở ra, cô bỗng nhiên muốn trốn chạy tất cả, đôi tay cô run rẩy
níu chặt tay chị Băng.
_Nếu em không muốn chúng ta lập tức đi về.
_Không đi, em đi.
Dù sợ hãi đối mặt nhưng cô nhất định phải hỏi anh tất cả mọi chuyện.Đi tới bàn thư ký cô nói:
_Làm ơn thông báo với tổng giám đốc có người muốn gặp.
_Cô có hẹn trước không?
Cô lúng túng:
_Không, tôi chưa gọi cho anh ấy.
_Vậy làm phiền về cho, Dương tổng đang bận.Không rảnh gặp những người như cô.
Người thư ký hơi bực mình, 1 cô gái còn ở tuổi đi học mà ngang nhiên tới gặp sếp tổng,muốn câu dẫn cũng không có cơ hội
tiếp cận a.Đang hứng chí 1 giọng nói làm cô ta xanh cả mặt:
_Như cô ấy là như thế nào?
_Hàn thiếu gia. Băng tiểu thư, 2 người tới đây có việc gì sai bảo ạ?
_Chúng tôi hộ tống vị tiểu thư này tới đây.
Nghe tới đây mặt cô ta càng biến sắc.
_Vị này là
_Tôi chỉ muốn gặp tổng giám đốc của chị .
Cô ta nhìn 3 người khó xử.Ngạo Thiên tỏ vẻ bực mình:
_Sao?
_Không phải tôi không muốn thông báo mà là tổng tài đang có khách.
Nhíu mày 1 cái cậu với tay ấn điện thoại, giọng nói của anh vang lên làm tim cô đập mạnh.
_Chuyện gì?
_Dương Lãnh, Tuyết đang ở ngoài cửa muốn gặp anh.
_Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc lâu mới nhàn nhạt lên tiếng:
_Để cô ta vào.
Ngạo Thiên nhìn cô nói:
_Chúng ta vào thôi.
Chị Băng nắm tay cậu kéo lại:
_Thiếu gia, để họ nói chuyện với nhau.
Cô gật đầu bước đi:
_Đợi em ngoài này.
Lấy hết tinh thần cô mở cánh cửa gỗ to nặng kia, trong cánh cửa này có tình yêu, hi vọng của cô nhưng có thể đó cũng là
đau khổ , nhưng cô không muốn lừa dối mình nữa.Bước vào căn phòng mắt cô nheo lại, ánh sáng quá chói mắt.Đôi mắt dần
thích ứng, cô đưa mắt tìm kiếm hình dáng anh, anh ngồi trên ghế, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhưng điều làm cô đau lòng
nhất không phải ánh mắt đó mà là hình ảnh Triệu Uyển đang ngồi trong lòng anh.2 tay cô ta đưa lên ôm lấy cổ anh, khuôn mặ
t ngạo nghễ nhìn cô , nụ cười đắc thắng nở rộ trên môi,còn anh mặc nhiên để cô ta muốn làm gì thì làm.Nhận ra ánh mắt đau
đớn của người đối diện, Triệu Uyển cang nép sát vào lòng anh, giọng hờn dỗi:
_Người ta đang tìm anh kìa.
Anh cúi xuống nói với người trong lòng mình:
_Ra ghế đợi anh 1 chút.
Cô đứng ngơ ngác nhìn họ đang tình cảm trước mặt mình mà ánh mắt trống rỗng, dù biết sẽ đau nhưng đau tới mức không thở
nổi thế này thực quá sức chịu đựng của cô.Anh chống tay lên bàn nhìn cô chán nản nói:
_Cô muốn gì?
Gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu cô từ từ lên tiếng:
_Em chỉ muốn hỏi, anh thực sự sẽ lấy cô ta làm vợ sao?
Anh nhìn cô làm bầu không khí càng thêm căng thẳng.Hồi lâu anh mới trả lời:
_Có vẻ cô vẫn chưa tin lời tôi nói.Được vậy tôi nói lại cho cô nghe,tôi sẽ lấy cô ấy làm vợ.
Khuôn mặt cô trở lên xanh xao , giọng nói run run:
_Tại sao? Vậy tại sao còn muốn lấy em.
_Tôi chưa bao giờ muốn lấy cô, nhưng không lấy cô tôi tôi sẽ không có quyền thừa kế.
Nở 1 nụ cười với cô anh nói tiếp:
_Yên tâm vì cô đã giúp tôi có được chỗ ngồi này nên tôi sẽ không để cô thiếu thốn gì.Chức danh phu nhân vẫn là của cô.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười, nhưng cô ước gì cô đã không nhìn thấy, nụ cười ấy như đang chế giễu cô, đâm thẳng vào trái tim
đang yếu đuối.
Nước mắt cô không ngừng rơi, thế giới quanh cô như hoàn toàn sụp đổ,anh vẫn tiếp tục đả kích cô:
_Đừng lấy nước mắt của cô ra làm trò hề nữa, nhức mắt tôi.
_Em không tin,làm ơn nói cho em biết sự thật, em không tin anh yêu cô ta.
1 cái tát như trời giáng vào bên má của cô, cả thân hình đang thiếu sức sống của cô vì lực đẩy mà ngã xuống, cánh tay lê
trên đất rướm máu.Đau, thật sự rất đau nhưng tại sao không phải đau ở tay mà tim cô đau thế này.Triệu Uyển xoa xoa tay
cười khẩy:
_Không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Cô cũng thật đần độn đi.
Nhìn cô bị tát anh theo phản xạ muốn lao tới nhưng chút lý trí cuối cùng không cho phép anh làm như thế.Mím môi anh quay
người lại với cô cất tiếng:
_Cô chỉ là chút mới lạ trong cuộc sống ồn ào này thôi, giờ thì tôi thấy thật nhàm chán, hơn nữa người phụ nữ bên cạnh tôi phải
giúp tôi trong sự nghiệp chứ không phải kẻ yếu ớt như cô .Bây giờ thì cô còn gì thắc mắc không?
Cô không muốn nghe nữa, bịt chặt 2 tai cô lao ra ngoài, bỏ qua cả tiếng gọi của chị Băng, cô chạy vội vào thang máy,chị Băng
chạy vào theo cô, đưa tay ôm cô vào lòng mà chị cũng không kìm lại nước mắt: thiếu gia cậu thật sự muốn cô ấy căm thù cậu ư?
Nhìn cô lao ra khỏi phòng, vết 5 đầu ngón tay còn hằn trên má, Ngạo Thiên tức giận xông thẳng vào phòng anh.Nhìn thấy Triệu
Uyển đang xoa tay thỏa mãn cậu gằn giọng:
_Cô dám tát cô ấy.
_Sao tôi không dám.
Nếu là thường ngày cô ta cũng sợ cậu vài phần nhưng nay đã có anh chống lưng thì được nước làm càn.Ngạo Thiên từ từ đi tới
ánh mắt muốn giết người:
_Được, tôi cho cô thử!
_Anh dám.
Dù nói thế nhưng nhìn ánh mắt cậu cô ta cũng có phần bất an, người này nổi tiếng có thù tất báo .Chưa kịp quay sang cầu cứu
anh cô ta đã nhận 2 cái tát như trời giáng, 1 tia máu theo đó xuất hiện trên môi cô ta.
_Lần sau thì đừng trách Hàn Ngạo Thiên này giết cả nhà cô chó mèo không tha.
Cô ta run sợ nhìn anh, lùi lại theo bản năng, ánh mắt kia làm cô ta quên cả cầu xin anh.Quay sang anh cậu hỏi:
_Anh đang làm cái quái gì thế?
_Không liên quan tới em.
_Nhất định anh sẽ hối hận.
Nói xong cậu lập tức bỏ ra ngoài.Lúc này cô ta mới lồm cồm bò dậy, ủy khuất dựa vào lòng anh:
_Anh nhìn xem
Còn chưa nói hết câu cổ đã bọ anh bóp chặt:
_Cô còn dám làm cô ấy bị thương thì đừng trách .
Mở to mắt ngạc nhiên cô ta phẫn uốt:
-Anh yêu cô ta,nhưng người anh yêu là em cơ mà.
_Tôi cho cô danh phận này thì cố mà đóng cho tốt.
-Anh
_Cút.
Tiếng quát của anh cũng làm cô thư ký đứng tim, hôm nay thật lắm chuyện lạ, cư nhiên toàn nhân vật có máu mặt đến làm ầm
cả phòng tổng tài a.1 chút sau thư ký được chiêm ngưỡng gương mặt tái xanh của Triệu Uyển tiểu thư.Tổng tài cũng thật dọa
người, đi vào là 1 đại mỹ nhân, đi ra thì đáng thương hơn cả thất cái a.
Nhìn xuống lòng đường, ánh mắt anh dõi theo thân ảnh cô đang được Băng dìu vào xe,giơ tay lên như muốn nắm thứ gì đó lại
anh buỗng thõng tay xuống:
_Muộn rồi, muộn rồi.Ha ha , ********.
Anh từ từ khụy hẳn xuống nền nhà, tay ôm chặt đầu anh lẩm bẩm:
_Tạm biệt.
Người đàn ông nắm giữ mọi thứ, đứng trên tất cả nay lại có dáng vẻ thương tâm tới như vậy, dáng vẻ cao ngạo thường ngày
nay bị đau khổ làm cho đôi vai anh không chống đỡ nổi.Cuộc đời anh bây giờ chỉ còn bóng đêm che phủ nhưng thanh thản hơn.
Nhắm mắt lại anh tự hỏi:
_Rồi em sẽ hạnh phúc đúng không?
Từ lúc chị đưa cô ra khỏi thang máy tới lúc về đến nhà, cô hoàn toàn im lặng, nghe theo chị như 1 cái xác không hồn.Chị đưa
cô lên phòng rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô nói:
_Ngủ 1 chút, tỉnh dậy sẽ không sao nữa.
Cô như 1 cái máy, gật đầu rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.Chị vẫn ngồi bên cô, nhìn đứa em mà cô yêu quý đang chìm vào
giấc ngủ mộng mị mà nước mắt vẫn rơi chị đau xót nói:
_Chị biết em đau khổ nhưng thiếu gia cũng rất đáng thương.
Lau đi những giọt nước mắt của cô chị thì thầm:
_Đừng khóc nữa em, thiếu gia làm vậy để sau này em có thể nở nụ cười hạnh phúc.
Bỗng chị giật mình khi phát hiện có ánh mắt đang nhìn, thân hình chị đông cứng lại khi nhận ra hơi thở quen thuộc kia.
_Băng em cũng biết đúng không?
_Ngạo Thiên.
_Nói.
Chị vội kéo cậu sang phòng khác,Ngạo Thiên bực tức nhìn Băng chằm chằm:
_Sao định giấu tôi sao?
_Ngạo Thiên, em không cố ý, do
_Do anh tôi cấm không cho ai biết à?
_Vâng.
_Để không mất thời gian anh phải quay lại tìm anh ta tốt nhất em nên nói đi.
Chần chừ 1 lúc chị mới khai báo trước ánh mắt truy hỏi của Thiên
_Tất cả đều là kế hoạch của thiếu gia, kể cả việc phải để Triệu Uyển làm phu nhân thứ 2.
_Hừ, biết mà, đang yên đang lành cần gì phu nhân thứ 2,thế làm thế để dọa người à? Lôi Tuyết vào làm gì?
_Cậu cũng biết bang chúng ta có rất nhiều kẻ thù
Cậu dùng ánh mắt nhìn lại như muốn nói: cái này ai chả biết
_Tất cả bọn họ đều nhằm vào Tuyết.
Khuôn mặt anh khẽ chấn động, không ngờ thế giới ngầm này cũng mục nát như vậy, thật quá mức đê tiện.
_Điều tra ra ai?
_Trần gia, Thanh Long,Thiên Sát, hiện tại đang điều tra tiếp.
_Chết tiệt.
Hiện tại nắm giữ thế giới ngầm có 4 tổ chức là to nhất trong đó có : Hắc Long, Thanh Long, Thiên Sát và Dạ Lôi, cư nhiên 2 trong
4 số đó dám bắt tay gây hấn với Hắc Long.Còn Trần gia chết tiệt kia nữa, năm xưa đã cho con đường sống rồi mà giờ còn thích
đam đầu vào chỗ chết.Nghĩ 1 chút cậu hỏi:
_Anh ấy làm vậy để mọi chuyện đổ hết lên đầu Triệu Uyển?
_Có lẽ thế, thực ra cậu ấy muốn từ hôn.
_Từ hôn?
_Như vậy sẽ không lôi cô ấy vào thế giới này, nhưng lão gia chưa đồng ý.
_Anh ta đúng là đồ đần mà, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?
_Thiếu gia sợ sẽ có 1 Ngọc Lan thứ 2.
_Sau bằng ấy năm anh ấy vẫn không thể thoát khỏi nó sao?
_Chưa hề, từ lúc Tuyết xuất hiện, nỗi ám ảnh càng trở nên nặng nề hơn.
Cả 2 người đều rơi vào im lằng,không gian chỉ còn lại tiếng nưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, ông trời có lẽ cũng đang khóc cùng những
kẻ đang đau khổ vì 1 chữ tình.
Tỉnh lại đã là đêm muộn , nhìn ra ngoài cửa sổ,mắt cô mờ mịt 1 tầng sương,mệt mỏi quá rồi chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT