Lời đã ra đến miệng lại nuốt trở về, Giả Thược cắm cái thìa vào quả dưa
hấu và xoay một vòng, múc lên một miếng rất to bỏ vào miệng, vì thế
giọng nói cũng trở nên không rõ ràng: “Đàn ông không phải đều thích ngực to sao, không biết có phải vì hồi nhỏ chưa được bú đủ nên đến lúc lớn
vẫn còn hoài niệm hay không nữa, vả lại tôi cũng không muốn bị người ta
nói là không ra đực chẳng ra cái.”
Chân Lãng khẽ mỉm cười, bàn
tay vẫn đang lau mái tóc đã gần khô của Giả Thược: “Không phải tất cả
đàn ông đều thích ngực to đâu.”
“Vậy anh thì sao?” Cô nuốt miếng
dưa hấu trong miệng xuống, liếc qua phía anh bằng ánh mắt coi thường:
“Anh thích ngực to hay là ngực bé?”
“Phì…” Giả Thược bật cười một tiếng, cũng lười chẳng muốn để ý tới câu nói dối rõ ràng ấy của anh: “Anh thật là thù dai đấy, chuyện hồi ở trường mà
vẫn nhớ rõ ràng như vậy, đừng cho rằng tôi không biết anh được các cô
gái mến mộ đến mức nào!”
Anh cúi đầu xuống, nhìn cô nàng đang múc dưa hấu ăn trong lòng, lẳng lặng vòng cánh tay qua. Còn Giả Thược lúc
này chỉ biết vùi đầu vào ăn dưa hấu, hoàn toàn không phát hiện ra không
gian của mình đang càng lúc càng nhỏ lại.
“Có ngọt không?” Anh ghé miệng đến bên tai cô, khẽ cất tiếng hỏi.
Giả Thược hơi rụt cổ lại, chèn cánh tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra xa
mình một chút: “Trên bàn còn có nửa quả đấy, anh ăn đi!”
“Tôi
không có thìa.” Không biết tại sao, khi hơi thở của anh phả vào tai cô,
cô lại cảm thấy hơi chóng mặt: “Cô múc một miếng cho tôi nếm thử nào!”
“Ừm…” Giả Thược nhìn nửa quả dưa hấu lúc này chỉ còn lại vỏ trong lòng mình,
lại liếc qua phía nửa quả dưa còn nguyên trên bàn kia, sau đó hơi nhổm
mông lên một chút, đưa tay ra định lấy.
Nhưng cô vừa mới rướn người ra phía trước, cánh tay trên eo đột nhiên kéo mạnh cô về phía sau, cô ngạc nhiên ngoảnh đầu lại…
Khuôn mặt điển trai kia đang ở gần ngay trước mắt cô, không cho cô có thời
gian né tránh, đôi môi anh đã dán chặt lên đôi bờ môi của cô rồi.
Không mềm mại như trong tưởng tượng, còn hơi cưng cứng, đôi môi anh ngậm lấy
cánh môi cô, mơn man trên đó. Cô thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ
trên đầu lưỡi của anh, cảm giác được nó đang di động không ngừng.
Không hề phí chút sức lực nào đã cạy được hai hàm răng của cô ra, đầu lưỡi
anh lùa thẳng vào trong đó, dễ dàng cuốn lấy lưỡi cô, không ngừng đưa
đẩy.
Cô ngây người ra đó, một cảm giác mới mẻ bao trùm lên toàn
bộ thân thể cô. Cô cảm thấy sự mạnh bạo của anh khiến cô không thể nào
thở nổi, không thể nào động đậy nổi, để mặc cho anh càn lướt ra vào
trong không gian của cô.
Dưới sự dẫn dắt của anh, cô đã đáp lại trong vô thức, được anh dẫn vào trong vùng đất của anh, không ngừng mày mò.
Sự tấn công càng lúc càng mãnh liệt hơn, anh vòng tay ra sau gáy cô, không ngừng đòi hỏi. Lúc này cô cảm thấy thân thể mình thật mềm, thật tê…
Không biết đã qua bao lâu, đầu lưỡi Chân Lãng tới lúc này mới chịu rời khỏi
miệng cô trong lưu luyến, nhưng vẫn liên tục hôn lên khóe môi cô: “Ngọt
lắm!”
Còn Giả Thược lúc này đã hoàn toàn ngây ngốc và đờ đẫn, hai tay vẫn đang ôm nửa quả dưa hấu chỉ còn lại vỏ kia, người thì ngồi trên đùi Chân Lãng, nhưng hồn phách thì đã bay lên tận chín tầng trời.
“Anh…” Đôi môi vừa bị hôn của cô trở nên tê rần, nói năng cũng không lưu loát nữa: “Có ý gì vậy?”
Đầu lưỡi của Chân Lãng lướt nhẹ trên cánh môi, hết sức ướt át, khiến trái tim cô không kìm được hơi nhói lên.
Miệng cô thật nóng, còn sưng tấy lên và tê tê, cô phải liếm tới mấy lần mới
tìm lại được một chút cảm giác, thấy hơi đau, rồi cô chợt nhớ ra chỗ
mình vừa liếm hồi nãy còn từng bị Chân Lãng cắn.
Đưa mu bàn tay
lên chùi sơ qua, cô cảm thấy càng đau hơn. Bàn tay cô nắm chặt miếng vỏ
dưa hấu, chỉ muốn đập thẳng tới, đập cho cái khuôn mặt tươi cười đắc chí kia của hắn ta nát bét ra.
“Cô nghĩ tôi có ý gì nào?” Nụ cười
của anh có chút xấu xa, đầu lưỡi vẫn dừng lại trên bờ môi không chịu rụt về, dường như đang nhấm nháp dư vị của nụ hôn vừa nãy.
Cô nghĩ hắn có ý gì ư?
Nhất định là hắn muốn đả kích cô, chế giễu cô, đùa bỡn cô, hoặc là lại giống như trước đây, chọc ghẹo cô một hồi rồi đứng đó xem trò vui.
Nhất định là như vậy rồi!
Sức mạnh toàn thân đều tập trung vào lòng bàn tay, ánh mắt Giả Thược dừng lại trên khuôn mặt Chân Lãng.
Miếng vỏ dưa hấu trong tay cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Sao, không dám đấu tiếp với tôi à?” Chân Lãng chợt hờ hững nói, lập tức
khiến miếng vỏ dưa hấu chuẩn bị được ném ra dừng lại trong tay cô.
Cô biết mà, hắn muốn thấy cô không tự kiềm chế được bản thân, sau đó thì chế giễu cô.
“Ai bảo vậy nào?” Giả Thược cắn chặt môi, không do dự gì vứt ngay miếng vỏ
dưa xuống, rồi vòng cánh tay qua cổ đối phương, ghé sát miệng tới.
Cô cắn lên môi Chân Lãng, trong lòng chỉ hận không thể cắn rời luôn cái cánh môi hấp dẫn của anh ra.
Dám coi thường cô sao?
Cô mút môi anh một cách vụng về, lại học theo các động tác của anh vừa nãy, bắt đầu cạy hai hàm răng anh ra, đưa lưỡi vào trong.
Cổ họng Chân Lãng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, ngón tay vuốt ve gáy cô, rồi vòng tay qua ôm lấy cô thật chặt.
Hai người dán sát vào nhau, nụ hôn càng lúc càng trở nên nóng bỏng, những
hơi thở nặng nề của Chân Lãng không ngừng phả lên khuôn mặt cô.
Anh không hề phản kháng, chỉ nhắm hờ đôi mắt, cảm nhận cái cảm giác mà đôi
môi vụng dại của cô đem lại, trái cổ liên tục nhấp nhô lên xuống.
Cho đến khi không khí trong phổi đã cạn kiệt hoàn toàn, Giả Thược mới chịu
dừng động tác lại, bàn tay đưa lên gạt nhẹ mái tóc ngắn, nhìn Chân Lãng
hỏi: “Còn muốn đấu nữa không?”
Chân Lãng khẽ liếm môi, đột nhiên
nhìn thấy đôi môi của Giả Thược đã sưng vù, còn vằn lên những sợi máu,
anh liền khẽ mỉm cười: “Tôi thua rồi, không đấu nữa.”
Giả Thược
chống tay lên ngực anh và bò xuống, lại lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi
choáng váng của mình, tung tăng nhảy chân sáo vào phòng, căn bản không
phát hiện sau lưng có một anh chàng nào đó đang xoa môi cười nhẹ, trong
ánh mắt tràn ngập vẻ đắc chí và… dịu dàng.
Giả Thược nằm trên
giường mà đầu óc cứ mơ mơ màng màng, thân thể thì mềm nhũn, vừa mới nhắm mắt lại trong đầu liền hiện ra bờ môi của Chân Lãng, nụ cười của Chân
Lãng, còn cả cảm giác khi bàn tay của Chân Lãng đặt trên người mình.
Tay cô túm lấy cái chăn rồi vò thật mạnh, Chân Lãng chết tiệt, không ngờ
lại nghĩ ra trò này để đấu với cô, thực là quá khốn kiếp!
Vừa nãy, hình như là nụ hôn đầu của cô thì phải?
Không đúng, nụ hôn đầu phải tặng cho đàn ông thì mới là nụ hôn đầu, Chân Lãng có tính là đàn ông không nhỉ? Trong mắt cô, hắn ta có lẽ thuộc loại
không có giới tính.
Thôi bỏ đi, càng nghĩ lại càng rắc rối, dù sao hắn ta cũng nhận thua rồi, ván này chắc nên tính là mình thắng chứ nhỉ?
Lúc này đầu óc Giả Thược rối như tơ vò, hoàn toàn không biết bản thân đang
nghĩ gì cả, rồi cô lại đưa tay lên sờ cái miệng hơi sưng, chẳng bao lâu
sau đã đắm mình vào giấc mộng đẹp.
* * *
Ngày hôm sau,
ngay từ sáng sớm Giả Thược đã xách vali hành lý đến “Hướng Dương Vàng”.
Phương Thanh Quỳ vừa nhìn thấy cô liền lập tức mở to đôi mắt kinh ngạc
kêu lên: “Oa, miệng mi làm sao vậy?”
Giả Thược thản nhiên đưa tay lên sờ miệng mình, hơi chun cái mũi lại: “Một cuộc chiến đấu mới mà thôi.”
Phương Thanh Quỳ như bị trúng phép định thân, ngẩn người ra đó: “Chân Lãng rốt cuộc đã ra tay rồi sao?”
“Không hề…” Giả Thược hoàn toàn không hiểu ý của cô: “Bọn tôi chỉ dùng miệng, không động chân động tay.”
“Ặc.” Trong mắt Phương Thanh Quỳ tràn đầy vẻ tò mò: “Cảm giác thế nào?”
Giả Thược đi tới chỗ chiếc xe chuyên dụng của tiệm chụp hình lúc này đang
đậu bên ngoài cửa, vứt vali hành lý lên trên đó: “Hắn ta kém lắm, cắn
không lại tôi, nhận thua rồi.”
“Cắn…” Phương Thanh Quỳ thiếu chút nữa đã giẫm gãy chiếc giày cao gót cao hơn mười lăm phân của mình, nhìn vẻ thản nhiên của Giả Thược mà há hốc miệng ra: “Chắc mi không định nói với ta là mi không hiểu gì đấy chứ?”
“Hiểu cái gì cơ?” Giả Thược đưa tay lên dụi mắt, sáng nay ngủ dậy quá sớm nên đến bây giờ cô vẫn
còn chưa tỉnh ngủ hẳn: “Tôi với hắn cắn nhau từ nhỏ đến lớn, chẳng qua
là mấy năm nay không cắn nhau nữa mà thôi.”
Phương Thanh Quỳ lắc đầu thở dài hỏi: “Chân Lãng không nói gì sao?”
“Nói cái gì?” Đôi mắt Giả Thược nhìn ngó xung quanh tìm chỗ ăn sáng: “Khi
tôi ra ngoài hắn còn chưa dậy nữa kìa, không biết hắn có muốn nói gì
không nữa.”
Phương Thanh Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra phần nào: “Ý
của mi là hôm qua bọn mi đã cắn nhau, rồi hôm nay vừa mới sáng sớm mi đã mang theo vali hành lý chạy mất?”
“Tôi không chạy!” Giả Thược
chạy đi mua một bịch sữa đậu nành về, cắm ống hút vào hút một ngụm thật
lớn: “Tôi phải ra ngoài chụp hình, đây là đơn đặt hàng chết tiệt mà cậu
nhận, địa điểm là cảnh sông ở thành phố F, cậu quên rồi à?”
Phương Thanh Quỳ tất nhiên là biết điều này, có điều…
Chân Lãng chắc chắn không biết.
Cô nở một nụ cười nền nã, lại cầm một chiếc ống hút khác lên cắm vào bịch sữa đậu nành, cùng hút với Giả Thược.
Giả Thược vừa nhai đồ ăn sáng vừa lầm bầm nói bằng giọng không rõ ràng:
“Đừng có quên đấy, sau khi làm xong vụ này tôi sẽ nghỉ dài ngày! Tôi
phải về nhà nghỉ ngơi một tháng, tất cả đơn đặt hàng cứ để đó giải quyết sau!”
Phương Thanh Quỳ cười tươi nói: “Biết rồi, biết rồi.”
Giả Thược đã ăn no uống đủ, tất cả thiết bị cũng đều đã được chuẩn bị xong
xuôi. Sau khi các nhân viên đều có mặt, chiếc xe liền chuyển bánh đưa
bọn họ đến thành phố F.
Đang lúc Phương Thanh Quỳ dõi mắt nhìn
theo chiếc xe dần biến mất ở phía cuối con đường, một chiếc xe khác chợt dừng lại ngay trước cửa “Hướng Dương Vàng” với một tiếng phanh xe hết
sức chói tai.
Phương Thanh Quỳ dời ánh mắt về phía chiếc xe đó,
lại nhìn anh chàng vừa vội vàng nhảy xuống từ trên xe, trong mắt tràn
ngập nét cười.
Áo sơ mi hơi nhàu, dường như quên chưa thay.
Ống tay áo xắn đến tận khuỷu tay, không được gọn gàng như thường ngày.
Áo vest còn chưa mặc, hình như là do không kịp.
Mái tóc hơi rối, có thể là còn chưa chải.
Sau khi đánh giá tất cả xong xuôi, cô mới ngẩng mặt lên nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Lãng, bây giờ mới bảy giờ sáng, hình như còn chưa đến giớ đi làm, anh đến mời em đi uống trà buổi sáng hay sao?”
Tuy cô gọi
Chân Lãng là anh Lãng, nhưng thực ra bọn họ cùng tuổi và học cùng khóa
với nhau, chỉ là Chân Lãng từ trước đến giờ luôn tỏ ra chín chắn điềm
tĩnh, mọi người đều quen gọi anh như vậy. Có điều lúc này nghe giọng của cô, rõ ràng là ẩn chứa mấy phần trêu chọc bên trong.
Chân Lãng
không nói một lời thừa thãi nào, ánh mắt nhìn thẳng vào bên trong cửa
lớn của tiệm chụp hình ở phía sau cô, rồi lại ngó qua phía cô một chút,
nhấc chân chuẩn bị đi vào.
Ánh mắt đó khiến trái tim Phương Thanh Quỳ không kìm được hơi run lên một chút.
Hê hê, Chân Lãng mà cũng có lúc không kiềm chế được bản thân, quả đúng là chuyện lạ ngàn năm có một, cũng đáng lắm!
“Anh đừng nhìn nữa, cô ấy không ở đây đâu.” Phương Thanh Quỳ tươi cười đẩy
cửa ra, không hề có ý ngăn cản: “Anh Lãng muốn ăn gì, em mời.”
“Cô ấy đi đâu rồi?” Chân Lãng trầm giọng hỏi, vẻ căng thẳng lộ rõ trên khuôn mặt.
Phương Thanh Quỳ khẽ nhún vai, tỏ vẻ vô can: “Em không biết, khi tới em đã không nhìn thấy cô ấy đâu rồi.”
Chân Lãng khẽ hít vào một hơi, trong ánh mắt dường như có mấy phần bực bội.
Hôm qua Giả Thược rõ ràng là rất bình thường, thậm chí khi đi ngủ còn có
mấy phần đắc chí, nhưng vừa mới sáng sớm đã biến mất không còn tung tích nữa rồi. Anh còn ngạc nhiên phát hiện, vali hành lý của cô cũng đã biến mất, quần áo mà cô thường mặc trong tủ cũng chỉ còn lại gần một nửa,
ngay đến bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt của cô cũng đã bốc hơi mất
tăm.
Một Giả Thược như vậy quả thực là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, thậm chí anh còn lần đầu tiên cảm thấy luống cuống.
Chân Lãng hít thở mấy hơi lấy lại bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu treo bên ngoài cửa tiệm chụp hình: “Cửa chính của các cô đã ba năm chưa sửa sang gì rồi đúng không? Gọi người đến đi, hóa đơn đưa tôi!”
Phương Thanh Quỳ lập tức nở một nụ cười tươi rạng rỡ: “Vậy thì thật cảm ơn anh Lãng quá, hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, em đã để cô ấy theo xe
chuyên dụng của cửa tiệm tới thành phố F ở tạm một thời gian rồi. Có
điều cô ấy đã xin em cho nghỉ một tháng, cụ thể là sẽ đi đâu, em quả
thực không biết được.”
Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên để lộ
một nụ cười nhạt, trong mắt có một tia sáng lóe lên: “Cô còn muốn sửa
sang chỗ nào nữa?”
“Là thế này…” Phương Thanh Quỳ chỉ tay qua
phía bên cạnh: “Gần đây ‘Hướng Dương Vàng’ của bọn em làm ăn không tệ,
em muốn mua lấy cửa tiệm sát vách để mở rộng quy mô, có điều nghe nói
chỗ đó đã bị tập đoàn Vân Lãng thu mua rồi, anh Lãng xem có thể nghĩ
cách giúp em không?”
Chân Lãng khẽ gật đầu, rồi đưa tay ra trước mặt cô: “Đưa địa chỉ của bọn họ cho tôi!”
Phương Thanh Quỳ lấy bút ra hí hoáy viết địa chỉ, sau khi xong còn không quên
nói thêm một câu: “Anh Lãng yên tâm, em đảm bảo sẽ không để bất cứ người nào biết đâu.”
Chân Lãng lên xe, nhanh chóng bỏ đi mất hút.
Phương Thanh Quỳ ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu của “Hướng Dương
Vàng”, nở một nụ cười còn rực rỡ hơn cả tấm biển mạ vàng đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT