“Thật sự phải cởi sao?” Giả Thược lúc này đã chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến cái gọi là quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh nữa, cô đang suy nghĩ về việc mình bước vào phòng của Chân Lãng liệu có phải là một quyết định cực kỳ sai lầm hay không.
Mà không đúng, phải nói là bước vào phòng làm việc của Chân Lãng.
“Tất nhiên.” Chân Lãng đưa tay lên chống cằm, nhởn nha chờ đợi: “Có người eo to, như vậy thì nên chĩa xuống dưới một chút, có người eo nhỏ, như vậy thì có thể chĩa lên trên, có người vai rộng, do đó cần phải sử dụng kiểu đài sen săn chắc, cô hiểu chứ?”
Hiểu, nói đi nói lại rốt cuộc vẫn là phải xem bệnh bốc thuốc, trước hết cần nghiên cứu thân thể của cô một chút mới được…
Cuối cùng Giả Thược cũng chỉ đành thỏa hiệp và bắt đầu cởi áo, nhưng trông có vẻ vất vả vô cùng. Đầu tiên cô kéo một bên ống tay áo cho nó giãn ra, sau một hồi giằng co vất vả, cô rốt cuộc đã rút được cánh tay ra khỏi ống tay áo đã trở nên dài ngoằng đó.
Rồi tiếp theo, cô bắt đầu kéo ống tay áo còn lại, vẫn là những động tác tương tự như vừa rồi, cuối cùng thì co tay lại. Trông cô lúc này thật chẳng giống như đang cởi áo, mà có vẻ giống như đang lột da hơn, mỗi động tác đều làm cô đau đớn.
Anh chàng ngồi phía đối diện vẫn thản nhiên để tay chống cằm, hai ngón tay gãi nhẹ trên cánh mũi, lặng lẽ ngắm nhìn những sự giãy giụa cuối cùng của cô.
Từ lúc cô bắt đầu cởi áo, tư thế của anh vẫn chưa thay đổi chút nào.
Trong phòng lúc này chỉ có anh và cô, cùng với tiếng hít thở của hai người.
Công việc với hai ống tay áo cuối cùng đã kết thúc, lúc này hai cánh tay cô đang thò ra phía dưới chiếc áo và vén dần nó lên trên. Cái bụng nõn nà của cô nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở, vòng eo thon thả khiến cô càng có thêm mấy phần liễu yếu đào tơ, lại lên trên nữa…
Giả Thược đột nhiên kéo mạnh chiếc áo xuống, che hết vùng bụng vừa lộ ra của mình, sau đó liền đứng bật dậy: “Tôi yêu cầu đổi bác sĩ!”
Cô không chịu nổi nữa rồi, khi đối mặt với Chân Lãng, cô không cách nào bình tĩnh được.
Chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm, Giả Thược xỏ tay vào ống tay áo, xoay người bước nhanh ra ngoài. Nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, sau lưng liền vang lên giọng nói hơi khàn khàn quen thuộc: “Ở trước mặt tôi mà cô còn không dám cởi, cô cho rằng cô dám cởi trước mặt người khác ư?”
Ầm, một tia sét từ tít trên chín tầng trời đánh xuống, lại một lần nữa đánh trúng vào Giả Thược của chúng ta.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Giả Thược dần buông xuống, cô chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt như thể chỉ muốn xé nát Chân Lãng ra thành từng mảnh vụn mà nhai, mà nuốt: “Tôi sẽ yêu cầu đổi bác sĩ nữ, chỗ các anh chắc không đến nỗi không có cả bác sĩ nữ chứ hả, nếu không cùng lắm thì tôi đổi bệnh viện.”
“Roạt…” Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng đột nhiên chiếu vào, khiến Giả Thược không kìm được phải nheo mắt lại, né tránh ánh sáng.
“Bác sĩ nữ thì cũng cần sờ, cần nắn, cần vẽ cả thôi.” Chân Lãng uể oải dựa lưng vào ghế, hờ hững nói: “Tuy tính cách cô xuề xòa tùy tiện, nhưng bình thường lại không thích người khác đến quá gần mình, cô cho rằng cô có thể chấp nhận một đôi tay lần mò sờ nắn khắp trên người cô sao? Cho dù là bác sĩ.”
Sắc mặt Giả Thược biến hóa không ngừng, trở nên nặng nề vô hạn.
Chân Lãng nói không sai, ngoài người mà cô hết sức tin tưởng ra, cô không thích người khác đến quá gần mình, đến bản thân cô cũng không biết đây là do luyện võ quá nhiều hay là do vấn đề về tâm lý nữa. Cô có cảm giác rất mãnh liệt về không gian cá nhân, chỉ cần có người nào đó đến gần mình, cô sẽ không kìm được mà né tránh hoặc sinh lòng cảnh giác. Còn nếu có người nào đó đột nhiên chạm vào người cô, cô thậm chí sẽ còn tung nắm đấm ra theo phản xạ vô điều kiện.
Do đó cô không thích đi xe bus, cô thà phải ngồi xe của kẻ thù chứ cũng không muốn chen lấn với người khác chút nào. Đương nhiên, thường ngày cô luôn cố gắng hết sức để kiềm chế, cũng chưa từng nói cho người khác biết khuyết điểm nhỏ này của mình, Chân Lãng làm thế nào mà nhìn ra được chứ?
“Tôi… có thể nhịn được.” Khi nói ra mấy chữ đó cô đã phải nghiến răng nghiến lợi, không biết là đang thuyết phục Chân Lãng hay là đang thuyết phục bản thân cô.
“Vấn đề này chúng ta cứ tạm để đó sau này hãy thảo luận!” Chân Lãng đột nhiên không muốn tranh luận tiếp với cô nữa: “Nếu cô kiên quyết muốn làm, tôi cũng nên nói cho cô biết những tình huống không hay có thể xảy ra, dù sao chúng ta cũng ở cùng trong một căn nhà, tôi sẽ nói tường tận hết mức có thể.”
Nghe đến đây, vẻ kiên định của Giả Thược đã thoáng lung lay, cô suy nghĩ một chút rồi rảo bước trở về, kéo chiếc ghế vừa nãy ra và ngồi xuống: “Nói đi!”
“E hèm…” Chân Lãng tìm kiếm một chút, rút ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Giả Thược: “Đây là đơn đồng ý phẫu thuật, cô cầm lấy! Giờ tôi sẽ giảng giải cặn kẽ vấn đề này cho cô nghe, coi như quà tặng của bạn bè đi.”
Chân Lãng ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Giả Thược đến gần mình một chút. Cô nàng vốn đang rướn cổ lên thấy vậy bèn dứt khoát bê cái ghế đến bên cạnh Chân Lãng, ngồi xuống ngay sát cánh tay anh, dỏng tai lên lắng nghe.
“Tuy bây giờ phẫu thuật kiểu này chỉ là chuyện vặt, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ, đúng không?” Giọng của Chân Lãng rất nghiêm túc, không hề có vẻ đùa cợt chút nào: “Còn có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau khi phẫu thuật nữa, chẳng hạn như tai nạn xe cộ hay va chạm nghiêm trọng, tất cả đều có thể khiến cho phần cơ thể giả nứt vỡ, đến lúc đó nhất định phải lấy phần cơ thể giả đó ra, nếu không sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Không đợi Chân Lãng nói tiếp, Giả Thược đã vội vã hỏi ngay.
“Sẽ bị lệch chứ sao.” Chân Lãng thản nhiên trả lời: “Tức là một bên là A trừ, một bên là D cộng ấy.”
“Vậy thì phải đi lại thế nào?” Giả Thược buột miệng nói: “Chẳng lẽ lại cứ xiêu xiêu vẹo vẹo hay sao?”
Chân Lãng khẽ nhún vai một cái, rồi nở một nụ cười đầy vẻ xấu xa.
“Không đúng.” Giả Thược ngẫm nghĩ một chút rồi hậm hực nói: “Vẫn có thể cấy lại cái mới vào, đúng vậy không?”
“Đúng vậy.” Chân Lãng trả lời rất thành khẩn: “Có điều cần phải lấy ra hết toàn bộ phần cơ thể giả bị hỏng, rồi lại xử lý sạch sẽ vết thương bên trong, đợi sau khi đã bình phục hoàn toàn mới có thể cấy cái mới vào.” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giả Thược, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Một khi lớp da của con người bị kéo dãn ra, sau đó lại lấy đi cái thứ ở bên trong nữa, cô có thể tưởng tượng được kết quả sẽ là như thế nào không?”
Khóe miệng Giả Thược không kìm được hơi co giật: “Giống như quả bóng bay đã được thổi căng từ rất lâu đột nhiên bị xì hơi chứ gì.”
Chân Lãng khẽ gật đầu, vẻ mặt như muốn nói “cô thông minh lắm”.
“Còn nữa…” Anh đưa tay véo nhẹ lên má Giả Thược, cô nàng bực tức gạt tay anh ra, trợn trừng đôi mắt thể hiện sự bất mãn của mình. Nhưng cô không hề phát hiện, khi cô và Chân Lãng có tiếp xúc da thịt với nhau, khi hơi thở của hai người phả vào nhau, cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
“Độ dày của da người cũng có giới hạn, nếu làm một lần không thành công, chỉ nên làm thêm một lần nữa thôi, sau đó nếu muốn làm thêm thì phải hết sức cẩn thận. Mà cô nhớ đấy, sau này không được mặc áo dây nữa đâu.” Vừa nói anh vừa chỉ tay vào chỗ dưới nách: “Sẽ có sẹo đấy.”
Chân Lãng cứ nói xong một câu, khuôn mặt Giả Thược lại xị thêm một phần, đợi đến khi anh nói xong hết, khuôn mặt cô đã hoàn toàn biến dạng.
“Tôi khuyên cô, nên suy nghĩ kỹ càng thêm chút nữa đi!” Giọng nói của Chân Lãng dường như có mang theo một sự cám dỗ nào đó: “Dù sao một khi cấy vào rồi, không phải cứ muốn lấy ra là lấy ra được đâu.”
Giả Thược chớp chớp đôi mắt, còn muốn nói gì thêm, Chân Lãng đã lấy ra một tấm ảnh từ trong tập tài liệu trước mặt, đẩy qua chỗ cô: “Đây là hình ảnh về một cuộc phẫu thuật thất bại, tôi thường dùng nó làm ví dụ để nghiên cứu, cô cứ xem thử đi!”
Bức ảnh đó có thể nói là vô cùng đáng sợ, máu thịt bầy nhầy. Giả Thược nhìn thấy rất nhiều vết mổ, rất nhiều vết sẹo, còn có một bộ ngực đã biến dạng hoàn toàn, da thịt khô quắt lại, kích thước hai bên chênh lệch rõ ràng. Đặc biệt là màu sắc quái dị của bức ảnh, cảm giác cứ như được chụp ở hiện trường của một vụ tai nạn xe cộ, khiến cô chỉ dám nhìn thoáng qua một chút rồi mau chóng ngoảnh mặt đi.
Trái tim cô lúc này đang đập thình thịch không ngừng, trong dạ dày có một thứ dịch thể nào đó đang nhộn nhạo, mấy lần đã trào lên tận cổ họng của cô.
Chân Lãng thản nhiên cất bức ảnh đó đi: “Bức ảnh này là cảnh thực đấy, vừa là để cảnh tỉnh phụ nữ dù yêu cái đẹp cũng nên có giới hạn, đồng thời cũng là để nhắc nhở các bác sĩ không được để xảy ra chút sơ sót nào, bảo hiểm y tế không trả tiền cho tổn thương về mặt tâm lý đâu.”
Giả Thược khẽ ho một tiếng, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh trở lại. Cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ, trong lòng là hai ý nghĩ trái ngược nhau đang không ngừng giao tranh.
Ánh mắt cô dừng lại trên đôi tay đang thu dọn tài liệu của Chân Lãng, những tờ giấy cứ không ngừng lướt qua trước mắt cô, khiến trí nhớ của cô trỗi dậy, gấp nên vô số chiếc máy bay giấy hư ảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT