Khi bước vào phòng, Phương Thanh Quỳ đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Bát hoành thánh đặt trước mặt Giả Thược sớm đã nguội ngắt, những miếng hoành thánh ngâm nước quá lâu nên phần vỏ đều đã vữa ra, chiếc thìa mà Giả Thược cầm trong tay thì đang nhỏ nước tong tỏng, làm bắn ra khắp bàn. Mà cô nàng cứ ngồi đó thẫn thờ, căn bản chẳng biết gì cả, chiếc thìa múc canh lên rồi lại đổ xuống, sau đó lại múc lên…

“Sao mi cứ giống như trẻ con thế hả, làm bắn hết ra bàn rồi đây này.” Phương Thanh Quỳ nhìn những miếng hoành thánh đã vữa ra với vẻ bực tức: “Thế mi có ăn nữa không đây? Không ăn ta vứt đi nhé.”

“Ừ.” Giả Thược vẫn cứ mơ mơ màng màng, trả lời với vẻ lơ đễnh.

“Ấy?” Bát hoành thánh rõ ràng là chưa được động đến, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Giả Thược mà cô biết, chuyện này thật lạ quá đi: “Sao đến bữa sáng mà mi cũng không ăn vậy? Chẳng lẽ bị ốm rồi sao?”

Giả Thược lúc này đang thẫn thờ, căn bản chẳng nghe thấy lời của Phương Thanh Quỳ, bàn tay thì giữ nguyên tư thế cầm thìa, cả người cứ ngây ngốc ra đó.

“Mi rốt cuộc bị làm sao rồi vậy?” Phương Thanh Quỳ ghé tới trước mặt Giả Thược, tò mò nói: “Quái lạ thật, sao nhìn mi lúc này lại cứ giống như thiếu nữ đang yêu thế nhỉ?”

“Cái gì?” Giả Thược giật mình tỉnh táo trở lại, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang ở ngay sát mặt mình, lập tức sợ hãi ngả người tránh về phía sau: “Này, cậu đến gần tôi như thế từ lúc nào vậy?”

Phương Thanh Quỳ uốn éo cái eo thon đi tới bên cạnh Giả Thược, rồi ngồi ngay xuống bàn, mấy ngón tay thon dài đưa ra nâng cằm Giả Thược lên: “Nào, nói cho ta biết, có phải hôm qua mi đã gặp được anh chàng nào đó rất tuyệt, do đó mới khiến mi thẫn thờ như thế này không?”

“Hôm qua à?” Đầu óc Giả Thược lại một lần nữa trở lại với cảnh tượng nóng bỏng trong chiếc xe kia, sắc mặt biến hóa không ngừng, rồi sau đó tâm tư lại không cẩn thận chạy lên Cân Đẩu Vân của Tôn Đại Thánh, không biết đã bay đi đâu mất hút.

Cô có muốn tự kiểm tra không?

Đó là lời mà hôm qua Chân Lãng đã nói vào tai cô với nụ cười bí hiểm trên khóe môi, thái độ mờ ám của hắn ta, ánh mắt hút hồn của hắn ta, giọng điệu tự nhiên của hắn ta, tất cả dường như đang ám chỉ điều gì.

“Rầm!” Giả Thược đập đầu vào bàn, rồi uể oải bò xoài ra đó.

Chân Lãng có một đôi mắt đào hoa thì cô biết, đôi mắt đó ngay từ hồi trung học cơ sở đã làm mê đắm vô số cô nhóc cô cũng biết, ánh mắt hút hồn của Chân Lãng đã đánh gục vô số chị em trong trường đại học cô lại càng biết, nhưng vấn đề là, nét cười trong khóe mắt của hắn ta hôm qua, những tia sáng rực rỡ trong ánh mắt của hắn ta hôm qua, không ngờ lại khiến cô quên cả phản bác.

Có một khoảnh khắc nào đó cô thậm chí còn cảm thấy nụ cười đó rất đẹp, rất cuốn hút, ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…

“Hóa ra đúng là vậy thật!” Phương Thanh Quỳ túm chặt lấy vai Giả Thược lắc qua lắc lại, khó khăn lắm mới lôi được hồn phách của cô nàng từ bên ngoài chín tầng trời trở về: “Nói đi, việc xem mặt hôm qua thế nào?”

“Hôm qua á?” Hiện giờ năng lực phản ứng của Giả Thược đã chậm hơn nhiều so với lúc thường ngày, cô cố gắng nhớ lại, rồi nhanh chóng kể sơ qua câu chuyện hôm qua một lượt, sau khi kể xong còn hậm hực thêm vào một câu: “Tôi thề là sau này sẽ không bao giờ đi xem mặt nữa!”

Trong mắt Phương Thanh Quỳ thoáng qua vẻ suy ngẫm, ánh mắt không ngừng quan sát Giả Thược: “Nói như vậy, biểu hiện bất thường của mi hôm nay không phải là vì mi đã tìm được một anh chàng tuyệt vời khi đi xem mặt, mà là vì một anh chàng khác, có đúng không nào?”

Câu hỏi của cô lại một lần nữa bị Giả Thược bỏ qua, cô nàng lúc này đang ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về câu nói kia của Chân Lãng. Mà nếu phải nói một cách thật chính xác, vậy thì bắt đầu từ hôm qua cô vẫn luôn suy nghĩ về câu nói kia.

Tại sao cô lại phải kiểm tra việc hắn có còn trinh hay không cơ chứ? Mà cô nên kiểm tra như thế nào đây? Chẳng lẽ cái thứ đó cũng có tem chống hàng giả?

Một ngón tay thon dài dí lên trán cô, đôi mắt đầy vẻ quả quyết kia lại một lần nữa tiếp xúc với cô ở cự ly gần: “Giả Thược, có phải trong đầu mi lúc này đang nghĩ đến một anh chàng nào đó không hả?”

Giả Thược hấp háy đôi mắt, rồi lại tiếp tục hấp háy, cuối cùng không phủ nhận vấn đề này.

Chân Lãng hình như đúng là thuộc giống đực.

Trong nụ cười của Phương Thanh Quỳ toát lên một vẻ quái dị khó mà miêu tả bằng lời, hai ngón tay cô khẽ véo vào má Giả Thược một cái: “Tiểu Thược Tử, nhìn ta nào, hãy trả lời mấy câu hỏi dưới đây của ta để xem có phải mi đã thích anh ta rồi không…”

Giả Thược ngẩn ngơ gật đầu một cách bị động, bên tai là giọng nói như có tác dụng thôi miên của Phương Thanh Quỳ: “Thứ nhất, có phải cứ khi nghĩ đến anh ta là mi liền cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên muốn cười không?”

Nét mặt ngẩn ngơ biến mất hẳn, Giả Thược khẽ hừ một tiếng lạnh lùng: “Cười á? Tôi muốn khóc.”

“Thứ hai, khi mi nghĩ đến anh ta, có cảm thấy nụ cười của anh ta rất cuốn hút không?”

Giả Thược bực bội gạt hai ngón tay trên má ra: “Cuốn hút? Có mà cuốn chiếu thì có!”

“Thứ ba, khi mi nghĩ đến anh ta, trong lòng có cảm thấy nhẹ nhàng êm ái không?”

“Nhẹ nhàng êm ái?” Đôi mắt Giả Thược bất giác mở to hơn ba phần: “Tôi thậm chí còn cảm thấy muốn giết người ấy, cậu nói xem có nhẹ nhàng êm ái không nào?”

“Ặc…” Khuôn mặt vốn đầy vẻ quả quyết của Phương Thanh Quỳ đơ ra, rồi cô quyết định tung ra chiêu thăm dò cuối cùng: “Thứ tư, khi mi nghĩ đến anh ta, có hy vọng anh ta lập tức xuất hiện trước mặt mi không, và có khi nào mới nửa ngày không gặp mà đã nhớ nhung anh ta không?”

“Rầm!” Bàn tay Giả Thược đập mạnh xuống bàn, mặt mũi hằm hè trừng mắt nhìn cô: “Tôi hy vọng hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ xé nát cái khuôn mặt nhăn nhở của hắn ra, rồi vứt xuống dưới chân giẫm thành thịt vụn.”

“A!” Phương Thanh Quỳ không kìm được bật thốt lên kinh ngạc: “Chắc mi không định nói với ta là anh chàng đã khiến mi thẫn thờ từ sáng đến giờ chính là Chân Lãng đấy chứ?”

Bị điểm trúng vào tử huyệt, Giả Thược lại một lần nữa trở nên uể oải.

Phương Thanh Quỳ đưa hai tay tới túm chặt lấy hai bờ vai Giả Thược, giọng nói lập tức lớn hẳn lên: “Mi, mi, mi rốt cuộc đã…”

“Tôi rốt cuộc đã không cần phải nương tay với hắn nữa rồi.” Giả Thược đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, cười lên một tràng dài kỳ quái: “Cậu có biết không, lời hứa mà tôi nợ hắn cuối cùng cũng đã trả xong rồi. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần hắn dám trêu chọc tôi, tôi nhất định sẽ cho hắn một trận no đòn, giờ thì không cần phải nhẫn nhịn gì hết.”

Hai cánh môi hồng của Phương Thanh Quỳ há hốc ra, ánh sáng rực rỡ vừa bừng lên trong mắt lập tức tắt lịm, cô lặng lẽ ngoảnh đầu qua hướng khác, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười phớ lớ của Giả Thược.

Có lẽ cô thật sự không nên hy vọng quá nhiều vào cô nàng đầu óc đơn giản này, nếu không nhất định sẽ bị làm cho tức chết mất, xin chúa hãy phù hộ cho anh chàng đáng thương kia!

Giả Thược múa may nhảy nhót một cách hưng phấn, còn Phương Thanh Quỳ thì đưa tay chống cằm vẻ bất lực, nghe Giả Thược cứ ở bên cạnh kêu lên quang quác không ngừng, cô buồn bực gõ ngón tay xuống bàn, làm phát ra những âm thanh trong trẻo.

“Mi nói cái gì?” Khi nghe thấy một câu nói nào đó, Phương Thanh Quỳ đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình phẳng lì của cô nàng kia: “Mi nói mục đích mi đi xem mặt là để làm ngực to lên á?”

“Đúng vậy.” Giả Thược lập tức gật đầu thật mạnh, ngay sau đó lại ủ rũ cúi đầu: “Bây giờ không đi xem mặt nữa rồi, ngực tôi làm sao mà to lên được đây?”

“Đây thật sự là mục đích của mi ư?” Phương Thanh Quỳ không dám tin vào đôi tai của mình nữa: “Làm ngực to lên rồi mang về cho Chân Lãng xem?”

“Đúng thế!”

“Mi nghĩ là ngực của con gái hai mươi lăm tuổi còn có thể to thêm nữa à?” Cô cười phì một tiếng vẻ coi thường: “Đến cái tuổi tác như mi hiện giờ, trừ phi làm phẫu thuật nâng ngực, nếu không căn bản không thể to lên được nữa.”

“Vậy sao?” Giả Thược lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó liền cúi đầu ngẫm nghĩ điều gì đó.

“Ừ!” Phương Thanh Quỳ cố gắng thuyết phục cô bạn tốt của mình từ bỏ suy nghĩ điên rồ kia: “Mi tốt xấu gì cũng là một cô gái hiện đại có học thức cao, không có lý nào lại thiếu tri thức về mặt sinh lý, chẳng lẽ ngay cả vấn đề đơn giản này mà mi cũng không thể phân biệt được đúng sai à?”

Cô bắt đầu khoa tay múa chân khuyên bảo: “Cho dù có khả năng to thêm một chút xíu nữa, vậy thì cũng không thể trở nên đồ sộ như trong tưởng tượng của mi được đâu, do đó…”

“Do đó tôi phải bị Chân Lãng cười cả đời à?” Giả Thược ngẩng đầu lên, có chút ấm ức nói.

Phương Thanh Quỳ thở dài một hơi: “Mi thật sự cho rằng Chân Lãng sẽ cười mi sao?”

Giả Thược gật đầu, gật đầu thật mạnh, mạnh vô cùng.

Tiếng nghiến răng ken két vang lên, khuôn mặt Giả Thược đã trở nên méo mó: “Không những hắn ta cười tôi ngực lép, hôm qua còn cười tôi là gái ế không ai thèm lấy!”

Đúng vậy, cô đã suy nghĩ suốt cả một đêm, lại thêm cả từ sáng đến giờ, rốt cuộc đã hiểu ra tại sao nụ cười của Chân Lãng lại có vẻ kỳ lạ và xấu xa như thế, hắn ta rõ ràng là đang chế giễu cô không có ai thèm lấy.

“Thanh Thanh, tôi quyết định rồi.” Ánh mắt Giả Thược nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bức áp phích bên ngoài gần như có thể nhìn xuyên qua được, bên dưới bờ vai trắng ngần kia, bộ ngực của cô không ngừng lay động theo làn gió: “Tôi phải đi nâng ngực!”

“Ối!” Phương Thanh Quỳ đang ngồi trên bàn nghe thế thì giật nảy mình, không cẩn thận ngã phịch xuống đất, đầu gối va mạnh vào chiếc ghế mà Giả Thược đang ngồi, cô nhìn cô bạn tốt bằng ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ: “Mi, mi điên rồi sao?”

“Thanh Thanh, mỗi người đều có sự cố chấp của bản thân đối với một số chuyện cá biệt.” Giả Thược nói giọng kiên định, trong ánh mắt có một nét thù hận thoáng qua: “Gã đó cứ luôn chế giễu là ngực tôi phẳng lì, tôi phải chứng minh cho hắn xem, tôi sẽ không phẳng cả đời đâu.”

Phương Thanh Quỳ hơi hé miệng ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Giả Thược, cô lại nuốt những lời định nói trở về.

Tuy bốn câu hỏi trước đó Giả Thược đều trả lời hoàn toàn trái ngược với đáp án, nhưng cô vẫn còn câu hỏi thứ năm, đó là: Có bao giờ mi đặc biệt để tâm, thậm chí là để tâm đến mức độ quá khích, đối với một câu nói tình cờ của anh ta không?

Và giờ thì cô nghĩ, cô đã không cần phải hỏi câu đó nữa rồi.

Hơn nữa, Phương Thanh Quỳ còn phát hiện, người điên không phải chỉ có một mình Giả Thược, anh chàng Chân Lãng xưa nay luôn công tư phân minh, làm việc gì cũng đều hết sức bình tĩnh và tỉnh táo kia không ngờ cũng xuất hiện trong tiệm chụp hình của cô vào lúc này.

Phương Thanh Quỳ đưa tay dụi mắt, xác định là mình không nhìn nhầm, anh chàng đẹp trai cao ráo kia chính là Chân Lãng. Rồi cô lại dụi mắt lần nữa, nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, lúc này đúng là mười giờ mười phút không sai, mà thời gian này Chân Lãng đáng lẽ phải ở bệnh viện mới đúng.

Phương Thanh Quỳ không khỏi ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường, nở nụ cười tươi nói: “Anh Lãng đến đây sớm như vậy, chẳng lẽ bệnh viện sắp phá sản rồi hay sao?”

Ánh mắt Chân Lãng nhìn thoáng qua một chút, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của cô nàng điển trai kia. Còn Giả Thược thì chạy nhanh tới, ngẩng đầu lên hằm hè nhìn anh: “Anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì nhé, tôi sẽ không cho anh có cơ hội chế giễu tôi đâu.”

Không đợi Chân Lãng kịp nói gì, cô đã đưa tay gạt nhẹ mái tóc của mình một chút, che đi vết bầm tím trên trán kia, sau đó nghênh ngang bước ra ngoài cửa.

Phương Thanh Quỳ dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô bạn tốt, đợi sau khi Giả Thược đã rời đi hẳn liền quay sang cười tươi nói với Chân Lãng: “Anh Lãng có hứng thú bàn chút chuyện làm ăn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play