Màu hồng cam của trái cam cùng màu xanh biếc của quả bưởi, ánh lên vẻ đẹp được chạm khắc tinh xảo trong mâm, màu tím của nho và màu của các trái cây rừng hợp lại, bên cạnh là rất nhiều rượu ngon và sính lễ.

“Thiếu phu nhân, đây là quà trung thu hàng năm của triều đình ban tặng cho tứ đại gia tộc, trước giờ đều được đặt trong từ đường, đợi qua ngày mười lăm sẽ chia sẻ cống phẩm ban cho trên dưới trong phủ, đây là truyền thống.”

“Chuyện đó và ngày Tết cũng giống nhau thôi.” Nửa năm trước, nàng vào Lục gia đúng dịp năm mới, cống phẩm của triều đình cũng chỉ có nghi thức như thế, chỉ là lúc ấy thịnh soạn hơn, rực rỡ hơn, làm cho người ta lóa mắt.

“Đúng vậy! Ngày lễ ngày tết, triều đình đều ban thưởng lễ vật cho tứ đại gia tộc, để an ủi cho tứ đại gia tộc đã cực nhọc vất vả trong cả năm đó.”

Nhan San San vừa nghe Lục Tu nói, vừa ngắm nhìn đống quà tặng bên cạnh, không khỏi tán thưởng với cam vàng và bưởi xanh bắt mắt nhất.

“Sung túc, màu sắc tươi sáng, với ý nghĩa là khai chi tán diệp (ý là sinh con đẻ cái, nối dõi cho dòng họ), nghe nói rất ngon nữa.” Làm cho nàng bắt đầu mong đợi đến ngày lễ Trung thu rồi.

“Đây là lễ vật mà Tam hoàng tử ban cho Lục gia.”

Nghe thấy cái tên này, Nhan San San hiểu rõ gật đầu, trở về vẻ đoan trang nói: “Ừ, thoạt nhìn bên ngoài thì hoàn hảo đó, nhưng mà ai biết bên trong nó có hư không.”

“Vì giúp cho Thiếu tông chủ có thể nhanh chóng nếm thử thức ăn, trừ cống phẩm để tế bái cho tổ tiên, Tam hoàng tử còn tặng thêm cho Thiếu tông chủ một ít, sau khi Thiếu tông chủ nói thử, còn bảo là rất ngon nữa!”

“A, xem ra Tam hoàng tử này thật là có, tâm, với Minh Triêu!” Mím môi, lời nói mang theo chút nặng nề.

“Ai mà không biết, trước giờ Tam hoàng tử luôn kính trọng Thiếu tông chủ, lần này ban thưởng, các gia tộc khác chỉ nhận được cam, chỉ có Lục gia chúng ta là nhận được thêm bưởi xanh ngon!” Lão gia, lão phu nhân đang dạo chơi bên ngoài có giao tình khá đặc biệt với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên mới đặc biệt tốt với Thiếu tông chủ như vậy.

“Đúng là ~~ ha ha ~~” kìm nén sự giận dữ trong lòng, thể hiện phong phạm hoàn mỹ của một Thiếu phu nhân phong phạm, tiếp tục nghe Lục Tu giải thích.

“Tam hoàng tử còn nói, ngày mười lăm bắt đầu phân phát cống phẩm, hắn sẽ đặc biệt ghé thăm Lục gia, cứ mở một trái bưởi ra trước, cho Thiếu tông chủ ăn một miếng! Khà khà, Tam hoàng tử vốn yêu thích trò chơi thân thiết đó!”

“Hắn, muốn, Minh Triêu ăn trước?!” Lông mày bắt đầu vén lên .

“Đúng vậy! Hàng năm, mỗi khi phát cống phẩm Trung thu, Tam hoàng tử thường đến đây cùng Thiếu tông để cùng chủ trì nghi thức này, sau khi mở trái cây ra, Tam hoàng tử nhất định để cho Thiếu tông chủ ăn miếng đầu tiên trước, mọi người cũng đã quen rồi, hơn nữa Tam hoàng tử đến đây, cả Lục gia đều thấy náo nhiệt hơn.” Lục Tu hăng hái nói, không để ý đến sắc mặt người kế bên càng lúc càng sa sầm.

“Thiếu tông chủ không từ chối?”

“Thiếu tông chủ còn có một chút ngượng ngùng nữa! Nhưng chuyện này xảy ra nhiều nên cũng dần quen rồi.”

“Thói quen?” Tốt lắm! Chu Dục, năm nay ngươi còn dám làm thế thì cứ chờ xem!

“Thiếu tông chủ.” Lục Tu vừa phát giác nụ cười của Thiếu phu nhân có chút âm hiểm thì thấy Lục Minh Triêu đi vào.

“San San, mau đến đây ăn thử mấy món ngon này đi!” Lục Minh Triêu vừa đi vào lập tức chào hỏi ái thê, hy vọng có thể làm lắng xuống sự tức giận của nàng sau chuyện Hoa Cầu.

“Đúng ạ! Thiếu phu nhân, mấy trái cây cam bưởi này thật là ngon, tối nay lấy ra làm canh chắc hẳn là ngon lắm.” Lệ Nhi cầm bưởi vào cam vừa rửa xong nói.

“San San.” Thấy ái thê sa sầm mặt, Lục Minh Triêu bước lên phía trước cười nói.

“Đừng lấy đồ của nam nhân khác đưa cho ta ăn!”

Nam nhân khác?! “San… San San, đây là đồ của Tam hoàng tử đưa …. không phải là của nam nhân khác.” Lời nói này thật là nặng nề, giống như hắn có gian tình với nam nhân khác vậy! “Có phải ngươi vẫn còn giận chuyện Hoa Cầu không, ta thề sau này ta sẽ không lừa gạt ngươi nữa, nhưng chuyện Hoa Cầu chết ta thật sự không biết!” Càng không có chuyện đào xác một con vật vừa được chôn lên.

“Đúng vậy đúng vậy! Thiếu phu nhân, ta đã điều tra chuyện này rồi, là con chó do hạ nhân nuôi đào xác Hoa Cầu lên, sau đó bị Kiều Kiều lấy ra làm món đồ chơi, không hề liên quan đến Thiếu tông chủ!” Lục Tu cũng bận rộn nói đỡ, nếu như tâm trạng của Thiếu phu nhân chuyển biến tốt, đôi vợ chồng son này lại ngọt ngọt ngào ngào thì A Toàn, A Bình không cần phải mò tiền đồng dưới mặt trời ngày ngày nữa.

Đôi mắt đẹp tiếp tục liếc nhìn Lục Minh Triêu.”Ngươi quan tâm đến cảm giác của ta lắm sao?”

“Phải nghĩ đến cảm giác của ngươi trước, sau đó mới tới bản thân ta.” San San chịu nói chuyện với hắn, có lẽ không còn giận chuyện hôm qua nữa.

“Thật sao?” Linh quang chợt lóe, Nhan San San mỉm cười.”Chuyện ta không vui, ngươi cũng không làm?”

“Dĩ nhiên!” Lục Minh Triêu gật đầu liên tục .

“Nhưng chuyện làm ta vui vẻ thì ngươi nhất định nghĩ cách thực hiện?”

Nét mặt Lục Minh Triêu sáng rỡ, nhìn thấy vậy, Nhan San San cũng không rầy rà cùng hắn nữa.

“Chuyện làm ta đau lòng, tức giận, ngươi sẽ không làm chứ?”

“San San, ngươi đau lòng, ngươi tức giận ta cũng thấy khó chịu, ta nhất định không làm!”

Lúm đồng tiền rạng rỡ lập tức xuất hiện, làm cho Lục Minh Triêu thất thần, nàng khéo léo luồn tay vào tay Lục Minh Triêu.

“San San…”

“Kêu ta là nương tử.”

“Dạ, nương tử.” Ái thê chợt biến chuyển làm cho Lục Minh Triêu vừa mừng vừa hoảng.

“Tướng công.” Nàng yêu kiều ngọt ngào đáp trả, cầm lấy dĩa cam, dĩa bưởi trên tay Lệ Nhi đưa cho Lục Minh Triêu, “Tướng công, chúng ta đến Hồ Nham Đình kín đáo nhất trong hoa viên ăn đi.”

Ái thê bất ngờ ngọt ngào làm cho Lục Minh Triêu không kịp phản ứng, lập tức bị lôi ra ngoài.

Lệ Nhi, Lục Tu đều sững sờ nhìn hai bóng lưng đi xa, một giây trước Thiếu phu nhân vẫn còn nghiêm mặt, không để ý tới Thiếu tông chủ; một giây sau lập tức trở nên ngọt ngào, thân mật kéo tay trượng phu, gấp gáp bỏ ra ngoài!

Không hổ là con gái của nhà tiên tri nổi tiếng giới võ lâm, được xưng là tiểu tiên tri, nhất cử nhất động đều đầy vẻ khó lường!

“Nương, nương tử…” Nuốt nước miếng xuống giúp cổ họng phát ra âm thanh, Lục Minh Triêu khó khăn hỏi: “Thật sự … Thật sự muốn ăn sao?”

“Muốn, đương nhiên là muốn.” Âm thanh nhẹ bổng, cơ hồ là rất gần, rất gần với môi hắn.

“Được thì được, nhưng mà …” Lại tiếp tục nuốt nước miếng làm thanh thanh cổ họng, cố giữ vững trấn định hỏi: “Như vậy làm sao … làm sao mà ăn?”

Nham Đình Lục phủ, nằm gần một hòn non bộ, dựa vào bên hồ, bên cạnh là khóm cây rừng xum xuê, bia đá xây vòng bao bọc lại tạo cảnh chung quanh, từ bên ngoài nhìn vào, tán cây rủ xuống che đi tiểu đình bên trong, không dễ nhìn thấy, làm cho tiểu đình bên trong trở nên vừa kín đáo, vừa mát mẻ; từ bên trong nhìn ra, lại có thể thấy được bao quát Lục gia.

Lục Minh Triêu trước giờ vốn yêu thích nơi này, bây giờ, dường như kiều thê của hắn lại càng yêu công dụng của nơi này hơn.

“Làm sao mà không ăn được chứ!”

Nhan San San giạng chân ngồi lên đùi Lục Minh Triêu, hai tay vòng qua cổ, dính sát vào người hắn, đôi mắt lóng lánh như nước thầm kín ngắm nhìn, đôi môi đỏ mọng nói nhỏ bên dưới môi hắn!

Lục Minh Triêu đã sớm bị nàng trêu chọc đến thất thần, lửa nóng đốt người, nhưng lại không dám lỗ mãng, vất vả lắm San San mới chịu nói chuyện lại với hắn, hắn không thể phá hỏng cơ hội lần này.

“Ngươi không thích ta ngồi lên đùi ngươi ăn sao?”

“Ngươi, ngươi muốn sao?” Không nghe lầm chứ!

“Là ngươi không muốn đó thôi!” Nước mắt đau lòng bắt đầu xuất hiện.

“Muốn, muốn, muốn.” Lục Minh Triêu khó khi gặp được tình huống như vậy.

“Minh Triêu, ta biết là cho dù ta có yêu cầu chuyện gì, ngươi cũng đồng ý đúng không?” Nhan San San cầm lấy trái hồng cắn một cái, sau đó dùng môi đưa đến mớm cho hắn.

Lục Minh Triêu lập tức dùng miệng nhận lấy, liên tục nhấm nuốt, cảm thấy trái hồng này ngọt ngào vô cùng, khó quên nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Bây giờ, mắt hắn chỉ nhìn thấy được đôi môi anh đào mê người của nương tử đang đưa tới miếng hồng, miệng hắn chỉ biết nhận lấy mỹ vị nhân gian này, sợ rằng đây chỉ là mộng tưởng hão huyền, bởi vì hắn đã chìm đắm vào sâu trong giấc mộng đến không nói ra lời được rồi.

Trời ạ! Ông trời ạ, đừng làm cho hắn tỉnh mộng ngay lúc này!

“Minh Triêu, ngươi yêu ta không?”

Thích, thích, hắn gật đầu như bằm tỏi!

“Vậy ngươi tuyệt đối không làm chuyện mà ta không thích chứ?”

Không, nhất định không, hắn gật đầu như bằm tỏi!

“Ngươi nói ngươi yêu ta đi.” Lại mớm cho hắn thêm một lần, nàng dường như vô tình xẹt qua môi hắn, làm cho cả người Lục Minh Triêu chấn động.”Nói đi!”

“San… San, ta, ta thật yêu, thật yêu… Ngươi!” Giấc mộng thật đẹp, đến mức làm cho hắn cà lăm.

“Có thật không? Ngươi nói ngươi yêu ta à?” Nàng cười không ngớt hỏi.

“Ặc … Cảm giác thật … Nhưng ngươi nói vậy có ý gì?”

“Chúng ta là thanh mai trúc mã mà! Ngươi nói xem, ngươi yêu ta từ mấy tuổi?”

“Hình … Hình như là hồi mười mấy tuổi, chắc là 15, 16 gì đó!” Hắn không nhớ là từ khi nào nữa, xem ra để ý nàng cũng là lúc hắn yêu nàng rồi.

“Mười mấy tuổi, muộn vậy sao?” Đáng chết! Nhẹ nhàng kéo lông mày lên cao, đắm đuối đưa tình, “Nói thêm một lần nữa!”

“Không, không phải, hình như là sớm hơn trước đó nữa.” Mộng đẹp, mộng đẹp, ngàn lần vạn lần đừng tan biến nhanh như thế.

“Tướng công, thật không?” Âm thanh dịu dàng động lòng người lập tức trở lại, nàng thân mật mớm cho hắn thêm một miếng hồng ngọt.”Có phải từ khi biết được sự tồn tại của ta, ngươi đã yêu ta rồi không?”

“Nương tử, hình như lúc ta biết ngươi thì chúng ta vẫn chưa hiểu thế sự là gì.” Ba tuổi đã gặp được nàng, lại yêu phải một cô bé năm tuổi, hình như hơi bị khó!

“Ta nói, từ khi ngươi biết ta đã yêu ta rồi.”

“Chao ôi! Nương tử, ở cái tuổi đó …”

“Cái tuổi đó thì như thế nào ? Cái tuổi đó thì ngươi không thương ta sao ? Cái tuổi đó thì ngươi chưa có tim chưa có phổi phải không ?” Nụ cười của Nhan San San biến mất, ngón tay đâm vào ngực hắn! “Vừa rồi chẳng phải ngươi nói yêu ta lắm sao, đúng là không thật lòng chút nào!”

“Nương tử?” Thấy nàng bỗng nhiên đứng dậy, quăng nửa trái hồng còn lại cho hắn, Lục Minh Triêu kinh ngạc.

“Nếu không phải ngươi yêu ta từ nhỏ, vậy thì mọi chuyện coi như xong!” Điệu bộ nàng giống như tức giận rời khỏi.

“San San, ta, ta nhớ ra rồi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi hồi nhỏ, ta đã biết ta rất rất rất thích ngươi – - “

Không đợi hắn nói xong, giai nhân lập tức vui vẻ trở về lồng ngực của hắn.

Lục Minh Triêu tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, đây quả là trái hồng ngọt nhất trên đời.

“Tướng công, chúng ta xác định lại thêm lần nữa đi, ” Nhan San San như mở cờ trong bụng, dặn dò nói: “Nhớ rõ, từ giây phút ngươi gặp ta, ngươi đã yêu ta, không có ta ngươi không thể sống nổi, cả đời chỉ được thích một mình ta, cho dù là nam hay nữ, ngươi cũng không được liếc nhìn, không được gạt ta, không được giấu diếm ta bất cứ chuyện gì, nếu ngươi không làm được sẽ bị nghèo bảy kiếp, thảm bảy kiếp, vô năng bảy kiếp, thất bại bảy kiếp, tổng cộng là ba mươi lăm kiếp, biết chưa?”

“Vâng, nương tử.”

Còn đang sững sờ nghe nàng bắn ra một đống nội dung, ái thê bỗng nhiên ôm lấy gương mặt hắn, chăm chú dịu dàng nói, “Ba mươi lăm kiếp nha! Tướng công, thê thảm lắm đó! Nếu ngươi đã nói rồi thì phải hoàn toàn tuân thủ lời hứa với ta đó!”

Lục Minh Triêu mở tròn mắt, hắn hứa hẹn nhiều vậy từ khi nào?

“Minh Triêu…” Dịu dàng gọi tên hắn, sau đó hôn nhẹ lên, từ khóe môi bên trái sang khóe môi bên phải, tiếp theo hôn nhẹ hôn, “Nhớ rõ, ai hỏi ngươi cũng phải nói như vậy, chỉ được trả lời như thế, còn nữa, sau này không cho ngươi ăn đồ của người khác!”

“Nương tử, trừ ngươi ra, ta đâu có ăn đồ của người khác!” Giỡn à, cho dù có người nào thật sự làm giống nàng, hắn cũng không ăn nổi!

“Không có sao?” Nhan San San từ từ đứng dậy trong lòng hắn, cầm một trái bưởi lên nói: “Nghe nói năm nào ngươi cũng ăn đồ của Chu Dục gửi đến?”

Tam hoàng tử! “Đây chỉ là nghi thức thôi mà!” Bất quá cũng chỉ là gắp cho vài miếng thức ăn, San San nói cứ như là hắn và Chu Dục làm chuyện không thể để cho người ta biết vậy!

“Ta mặc kệ, từ nay về sau không được làm vậy nữa, nghi thức Trung thu năm nay phải khác.” Nửa cơ hội cũng không cho hắn có.

“San San, chuyện này có hơi khó khăn!” Lục Minh Triêu nhức đầu nói.

“Khó khăn!” Hừ! “Chỉ có thể là có cách hay không, chứ không có chuyện khó khăn!”

“Năm nay tương đối đặc biệt, trừ mấy cái nghi thức phân phát lễ vật ra, Tam hoàng còn muốn làm lễ truy điệu trong Lục phủ!”

“Truy điệu mà chạy đến Lục phủ sao!” Hoang đường thật, đang đùa giỡn cái xiếc khỉ gì?

“Bởi vì đời trước của Lục phủ và người hắn muốn truy điệu có liên quan đến nhau.”

“Đời trước của Lục phủ?” Nhan San San nhíu mày.”Phụ quốc Đại tướng quân, tướng quân Dương Chấn Viễn ?!”

Hai mươi năm trước, trưởng công chúa và phò mã tướng quân liên quan đến chuyện mưu phản, bị tịch thu tài sản toàn gia, cả tòa phủ thoáng chốc đã hoang phế hơn mười năm, đến năm năm trước, triều đình mới hạ chỉ ban cho Lục gia, Lục gia sửa chữa lại, giúp cho nơi này bỏ đi vẻ u ám tăm tối, trở thành một dinh dự rực rỡ tươi mới, nhưng vẫn giữ lại khu vườn xinh đẹp lúc trước.

“Không ngờ Tam hoàng tử lại suy nghĩ sâu xa đến vậy, nhưng muốn truy điệu những tội phạm phản nghịch, chẳng lẽ không sợ bị người khác cười chê sao?”

Tuy nói Dương Chấn Viễn chỉ là phò mã, nhưng thân phận cũng là dượng của Chu Dục, mang trong mình trọng tội, dù quan hệ tốt đến mức nào đi nữa, lời người đáng sợ, muốn truy điệu thì cũng nên lén tiến hành, không cần phải rình rang vậy chữ.

“Chứng cứ phạm tội của Dương Chấn Viễn là thật, Tam hoàng tử không hề tưởng nhớ gì đến người dượng này, hắn chỉ đồng tình với cô cô của hắn.”

“Nói vậy, người mà Chu Dục muốn tưởng niệm là …”

Lục Minh Triêu gật đầu .”Tỷ tỷ của đương kim thánh thượng, trưởng công chúa, Chu Tinh Bình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play