Lại là một ngày sáng sớm.

Đã mất việc, Thư Muội Dao sáng sớm không có việc gì, đột nhiên nhàn nhã hẳn.

Trong khoảng thời gian này, cô dọn dẹp sửa sang lại nhà ở, cũng đi xuống la cà ở phòng làm việc của bạn tốt, thuận tiện giúp đỡ.

Văn Bội Vân vô điều kiện chứa chấp dân du mục lang thang là cô, cũng ý tứ tính toán chút tiền lương cho cô.

Sáng hôm nay, cô nhận được điện thoại của em gái Thư Ngọc San.

“Chị, chị tính xem lúc nào mang anh Ấn Nghiêu đến ăn cơm cùng chúng ta?”

“Sao lại muốn chị dẫn anh ấy đến ăn cơm?” Đang phơi quần áo, cô ngừng lại.

“Ai da, anh ấy ưu tú như vậy, chị còn không mau giật câu đi nếu không thì em và anh trai sau này mà không được thấy anh ấy, tiếc lắm.”

Thư Muội Dao trong lòng lặng yên.

Tài trí phân biệt mà thôi, cô gái nhỏ này có hơi khoa trương không?

“Chị cho em điện thoại của anh ta, các em lén hẹn là được rồi.”

“Làm ơn đi, người ta muốn theo đuổi chị đó!” Thư Ngọc San bên kia điện thoại nhanh trợn mắt. “Chị đang làm gì vậy?”

Dám chắc em gái muốn điều tra chuyện này ?

“Phơi quần áo, chút nữa ra ngoài đi làm.”

“Bỏ việc đi chị!” Thư Ngọc San lớn tiếng thở dài, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, “Như chị nói hiện giờ em có thể tự mình kiếm được tiền, tại sao chị cứ phải để mình mệt mỏi vậy!”

“Không nuôi các em, chị còn phải nuôi mình nha. Bỏ việc, em muốn chị ăn không khí sao?” Dùng bả vai kẹp lấy di động, cô tiếp tục chỗ quần áo còn lại.

“Chị không phải đang làm việc chỗ chị Bội Vân sao, bỏ chỗ làm khác đi, tiền đủ dùng là tốt rồi, không cần làm mình mệt như vậy, nếu không chị làm sao có thời gian hẹn hò cùng anh Ấn Nghiêu nha!”

Lại là anh Ấn Nghiêu…… Cô đang muốn nghi ngờ Chung Ấn Nghiêu có phải lén “đút lót” cho em gái, muốn con bé nói chuyện giúp hay không. (aoi: chú ý chú ý từ ‘đút lót’ là của bạn chen vào :”>)

“Bội Vân còn phải vay để trả nợ, hơn nữa cô ấy còn bận bịu công việc, chỉ thiếu chân chạy việc, em muốn chị cùng cô ấy tranh việc, rồi trở thành gánh nặng cho cô ấy sao?” Tiểu thiên binh này.

Thư Ngọc San bị chị nói quanh co vài câu.

“Dù sao chị không cần làm nhiều việc là được!” Từ nhỏ xem chị cả vì bọn họ vất vả kiếm tiền, bắt buộc bọn họ nhất định phải vào được đại học, hơn nữa trước kia học đại học cũng không cho bọn họ làm thêm, chỉ sợ ảnh hưởng việc học.

Mặc dù cô và anh trai cũng có thể trong trường vụng trộm “Tích trữ tài nguyên”, nhưng cái này không đáng kể, không giúp ích được mấy. Thật vất vả anh trai có thể chia sẻ gánh nặng cùng chị cả, tiếp theo cô cũng có thể tay làm hàm nhai, tuy năng lực không đủ để cho chị cả hưởng phúc, nhưng cũng hi vọng có thể thấy chị sống cuộc sống thoải mái, đem lại cho chị những thời gian vui vẻ.

Không bằng ngữ khí hổn hển của em gái, Thư Muội Dao nghe vậy, nhưng thật ra cảm thấy có vài phần tự hào nhà có cô gái trưởng thành, mỉm cười.

“Chị sẽ suy nghĩ.”

Miễn cưỡng cho em gái đáp án có thể chấp nhận, hai người lại tán gẫu vài câu, mới kết thúc cuộc nói chuyện.

Kết quả không bao lâu, đổi lại là Thư Dật Thanh gọi tới.

Nội dung cũng không khác mấy, Thư Muội Dao nghĩ rằng, nếu không phải rất vừa vặn, hai cái đứa này thông đồng tốt lắm, thay phiên nhau ra trận oanh tạc cô.

May mắn, em trai không như em gái “thẳng” như vậy, cho thấy cậu cũng bị mị lực — hoặc tiền tài của Chung Ấn Nghiêu thu mua, (aoi: kh hỉu =3=)

Tiếp theo sau khi oanh tạc mấy câu về thói xấu làm việc của cô, thì gác điện thoại.

Hai cây cải đầu đỏ này thực sự lớn rồi! Thư Muội Dao cảm thán. Chuyện chăm sóc cho hai đứa, tựa hồ đã là chuyện tất yếu, giờ còn muốn ngược lại chăm sóc cô.

Cô đem lời nói của em trai em gái đi vào đầu, nhưng không có thời gian để cho cô chậm rãi tự hỏi, thời gian vừa đến, cô phải ra ngoài làm việc.

Giữa trưa, khi Thư Muội Dao đưa cơm hộp tới Ngải Bảo, Chung Ấn Nghiêu đã chờ cô ở cửa.

“Muội Dao.” Anh lại lộ ra vẻ ngượng ngùng với cô, cũng hại người đi theo nhìn thấy biểu tình thẹn thùng.

Cô mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.

Nhìn thấy một màn trình diễn 12 giờ ở quầy, trong văn phòng có người khe khẽ nói nhỏ, chính là thanh âm lớn đến nỗi ngay cả người trong cuộc ở cửa cũng nghe thấy.

“Ở cửa có thể xây thêm một tòa vọng thê nha.” (aoi: ai bít sự tích hòn vọng phu, giơ tay)

“Đã lâu vậy còn chưa đuổi tới à? Sao tốn như vậy.”

Thư Muội Dao cầm theo túi cơm hộp nặng trịch, đứng ở Chung Ấn Nghiêu trước mặt, nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ.

“Khụ…… Đừng để ý đến bọn họ.” Anh ho nhẹ một tiếng, hóa giải trầm mặc.

“Ừ.” Cô gật đầu, đem gói to giao cho anh. “Cơm hộp.”

“Cám ơn, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?” Tối hôm qua cuối cùng trưng cầu được sự đồng ý của nữ chính, nguyện ý cho anh theo đuổi, anh thừa dịp còn nóng, vội vàng ước hẹn.

Nhóm đồng nghiệp nhìn nam chính nhận lấy túi đồ ăn cũng không đặt xuống trước, cứ liền xách trên tay tán gẫu, hình ảnh có bao nhiêu buồn cười thì bấy nhiêu người cười. Bọn họ đều phải cự tuyệt tin tưởng, tên kia chính là một trong những đầu lĩnh của họ.

Thật ngu ngốc, rất kém cỏi…… Nhưng là thực hâm mộ……

Cả một đám ngay cả mục tiêu theo đuổi còn chưa có, ngoài miệng nháo lại nháo, cũng là ở sau lưng âm thầm rơi lệ kiêm yên lặng “cầu nguyện” cho người may mắn có đối tượng cố gắng lên. (aoi: bạn thik thêm thắt linh tinh…=__=)

“Em không biết tối nay có chuyện gì không.” Cô cúi đầu. Nếu có người hẹn gặp buổi tối, khả năng sẽ kéo dài tới thời gian ăn tối.

“Không sao, anh có thể đi cùng em.” Anh lập tức đáp, “Anh có thể lái xe chở em đi, có vẻ an toàn, hai người có bạn…… Cũng có vẻ không phải không có tán gẫu……”

Thư Muội Dao cảm động không hiểu.

Một cỗ vui mừng, cảm giác mật ngọt xa lạ trong lòng không ngừng lan ra, cô mân chặt môi, vẫn không khống chê được môi cong một hình cung, một cỗ khí nóng xông lên hai má, ngay cả hốc mắt cũng đều ươn ướt, sợ hãi biểu tình trên mặt vượt quá khống chế, cô cực lực đè thấp đầu, ánh mắt vòng vo chuyển, làm cho ướt át trong mắt bay đi, mới dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Được.”

Cái gật đầu này, là cô 26 năm qua, lần đầu tiên đáp ứng ước hẹn cùng người khác phái.

Buổi chiều trở lại phòng làm việc của Văn Bội Vân, sau khi bận rộn một trận, Thư Muội Dao cuối cùng cố lấy dũng khí đem chuyện này nói cho cô bạn.

“Cái gì?” Đứng trong phòng dùng làm kho hàng, Văn Bội Vân vốn đang sửa sang hàng nhập, nghe vậy kinh ngạc xoay qua. “Cậu mấy hôm trước không phải cùng Hân Di nói, cậu cùng anh trai cô ấy không có cái gì!” Mới vài ngày mà thôi liền lật bài rồi, có phải quá nhanh hay không?

“Khi đó còn không biết thôi…… Anh ấy hôm qua mới nói muốn theo đuổi tớ.” Nhớ tới mấy ngày trước trên lối đi bộ ở đường lớn bị Chung Hân Di bắt gặp tình hình bọn họ, trên mặt cô che kín đỏ ửng.

Đêm đó sau khi Hân Di về, chính là kéo Bội Vân tới phòng cô ép hỏi, nhưng chính cô cũng không rõ sao chuyện lại như thế, vậy thì làm sao có khả năng cấp cho họ khai báo.

Cuối cùng đành phải cậy mạnh đem hai người đầy khỏi phòng.

Đây là Văn Bội Vân nhận thức Thư Muội Dao như vậy nhiều năm qua, lần đầu tiên thấy cô lộ ra biểu tình nữ tính thuần túy, hai mắt cô đều sáng lên, cảm giác thập phần mới mẻ.

Bình thường Muội Dao giống cái lão mụ tử (mẹ già), đối với người khác phái cùng trang phục tựa hồ không có hứng thú, từng có lúc các cô ba người cũng tán gẫu với nhau về cái nhìn trong thế giới tình cảm.

Nhỏ ngốc Hân Di kia con đường tình cảm có vẻ khá trôi chảy, quá trình kết giao cùng chia tay đều tương đối hòa bình.

Chính cô cũng đã hưởng qua tư vị chúng tinh củng nguyệt[1], nhưng sau đó nhà gặp biến cố lớn, sự hâm mộ trước đấy, sau một đêm tất cả trở nên lạnh lẽo. Muội Dao thì vẫn bị công việc chi phối, thời gian luôn luôn chật kín. Bất quá cô cũng nói thẳng thắn với các cô, trước đó bởi vì vừa đi học vừa đi làm, mỗi ngày vừa bận rộn lại mệt mỏi, bộ dáng lôi thôi lếch thếch cũng đã từng trở thành trò đùa trêu cợt của bọn nam sinh, vậy nên từ đó cô đối với người khác phái mất đi ảo tưởng, đối với khát vọng tình cảm lưu luyến cũng ngày càng thấp.

[1] sao trăng vây quanh? Chắc ý chị là được yêu đương theo đuổi =,,=

Cô cùng Hân Di cũng đã thử giới thiệu bạn trai cho Muội Dao, nhưng Muội Dao thật sự bề bộn nhiều việc, hứng thú cũng không nhiều, cuối cùng luôn không giải quyết được gì.

Mà hiện tại Muội Dao trước mắt, lại làm cho cô cảm thấy dấy lên hy vọng.

“Các cậu hẹn mấy giờ?”

“Còn chưa có hẹn, tớ nói tớ sẽ xem tình huống rồi báo cho anh ấy.” Bất quá anh bảo là 5 giờ sẽ qua đây hỏi.

“Cậu muốn mặc gì đi hẹn?” Từ trong đống hàng hóa thoát ra, Văn Bội Vân xoa tay đến gần bạn tốt trước cửa.

“Ách……” Vấn đề này làm khó cô. “Hẳn là…… tớ có quần đen, cùng áo sơmi?”

Loại này hẳn là đủ hình thức đi?

Văn Bội Vân hung tợn trừng cô. “Không cho phép!” Cái quỷ gì chứ? “Dám mặc thế, tớ liền bóp chết cậu!” Cũng không phải muốn đi làm, cái gì mà mặc quần đen với áo sơmi chứ!

Cô một phát bắt được Thư Muội Dao, bỏ lại công việc chưa xong, đem người tha lên phòng mình, hung ba ba lấy ra một đống quần áo bắt cô mặc thử.

Cuộc vui mới bắt đầu, lần đầu tiên trong đời đi hẹn hò nha! Sao có thể tùy tiện vậy được!

“Nhanh đổi chút! Tớ chờ giúp cậu trang điểm.”

“Không cần đâu?” Thư Muội Dao ngay tại phòng bạn hào phóng cởi mặc quần áo, nghe vậy ngừng động tác. “Ăn một bữa cơm thôi mà……” Có cần thiết phải long trọng như vậy sao?

Văn Bội Vân chính là phát ra hai tiếng “Ừ hừ”, biểu tình không thương lượng.

Bị bức bách, hơn nữa trong lòng chính là cũng có chút nho nhỏ chờ mong, ỡm à ỡm ờ, Thư Muội Dao vẫn là ngoan ngoãn tùy ý bạn tốt ra lệnh định đoạt.

Tốt lắm, đi ra trước cửa, cô thế nào cũng phải cải tạo Thư Muội Dao tốt một phen. Văn Bội Vân thầm nghĩ.

Mái tóc đen dài xõa hai bên gò mà, trên vai, lông mi được chải cong vừa dài vừa dày, nổi bật lên đôi mắt hạnh thâm thúy sáng trong, đôi môi khéo léo điểm màu anh đào, má hồng đánh phớt, đôi đùi ngọc thon dài chưa từng phơi nắng, dưới chiếc váy xám lộ ra……

Đúng 6 giờ Chung Ấn Nghiêu tới nhà trọ đón người, thiếu chút nữa không nhận ra đối tượng anh ước hẹn.

“…… Em……” Miệng anh mở lớn, lại phun không được nửa câu. “Muội Dao?”

Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, xem cả buổi, ngạc nhiên trên mặt vẫn như trước chưa lui.

Thư Muội Dao bị anh nhìn thấy không thích hợp, thật vất vả dựng lên lòng tin, ngượng ngịu đứng lên.

“Rất kỳ quái sao?”

“Không…… Rất, rất đẹp……” Anh khó khăn cuối cùng cũng nói ra được, “Anh suýt nữa không nhận ra em……” Hại ngực anh thắt chặt, thiếu chút nữa không thể hô hấp.

Nghe vậy, Thư Muội Dao mỉm cười ngượng ngùng, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Bội Vân nhưng là rất tàn bạo, vì mặt cô cùng thân thể ngày ngày phơi nắng không cùng màu da, nên ở trên mặt cô bôi một tầng phấn thật dày, khiến cho cô hắt xì liên tục, may mà kết quả tương đối làm người ta vừa lòng, ngay cả cô cũng không dám tin tưởng chính mình có thể thành như vậy.

Đầu tóc cùng trang phục kiểu này làm cô không quen, vẫn là Bội Vân vừa đấm vừa xoa mới ngăn cô không đem xóa đống trang điểm đi, cũng đi ra cửa.

“Đồ trang điểm của con gái thật thần kì.” Vì muốn thoát khỏi e lệ, cô nói vui.

“Ừm…… Bất quá……” Chung Ấn Nghiêu nói quanh co. “Anh thích bộ dáng nguyên bản của em……”

Nghe vậy cô xoắn ngón tay lại, nhất thời cảm thấy lo lắng toàn bộ sẽ uổng phí.

“Bộ dáng nguyên bản của em cũng rất đẹp…… Đẹp như bây giờ vậy…… Anh lo lắng những tên khác sẽ nhìn em…… Ách…… Anh cũng…… Cũng sợ chính mình cũng sẽ không có biện pháp suy nghĩ.” Đầu óc hiện tại của anh vẫn còn dấu hiệu đứng yên.

Người đàn ông này công lực rót thuốc mê thật không phải vừa, cảm xúc vừa mới rớt xuống một giây, trong chớp mắt, lại hại tim cô đập nhanh hơn, không biết nên nói gì.

Hai cái người trưởng thành thẹn thùng nhăn nhó liền cứ thế đứng ở trước cửa nhà trọ, tay chân luống cuống, tim đập như trống nổi, xấu hổ vô cùng.

“Nói linh tinh.” Thư Muội Dao thực cố gắng thực cố gắng, mới có thể lại lần nữa mở lời đánh vỡ trầm mặc.

“Đúng, đừng để ý anh hồ ngôn loạn ngữ!” May mắn lần này Chung Ấn Nghiêu coi như phản ứng nhanh chóng, vội vàng ‘đả xà tùy côn thượng’[2], nếu không trong cái không khí mập mờ ái muội này hai người đã mau chóng bị đánh bại. “Cái kia…… Chúng ta đi thôi, xe của anh đỗ ở đầu ngõ.” Anh hướng cô vươn tay.

[2] chọn gậy đánh rắn, giống vs “tùy cơ ứng biến”

Thư Muội Dao chỉ do dự một chút, liền đưa tay giao cho anh.

Chung Ấn Nghiêu lái xe chở cô đến một nhà hàng kiểu Nhật, anh trước đó đã đặt một phòng riêng ở đây.

Bồi bàn dẫn bọn họ vào phòng riêng, lúc này Thư Muội Dao rất cảm ơn cô bạn cùng phòng đã bắt cô thay trang phục cùng trang điểm. Nơi này thoạt nhìn rất cao cấp, giá tiền trên thực đơn lại càng làm cô líu lưỡi.

“Anh chọn đi là được rồi, em không biết mấy về đồ ăn Nhật.” Cô đà điểu đem trọng trách gọi món giao cho anh, vội vàng đóng thực đơn lại.

“Được.” Anh mỉm cười, thuần thục chỉ món đã gọi cho bồi bàn.

Cơm được mang ra rất nhanh, hai người một bên dùng cơm, một bên hàn huyên.

Mối tình đầu trúc trắc ngây thơ, làm cho thái độ Thư Muội Dao vẫn có chút cẩn trọng, may mà ở trong phòng riêng ngăn cách bên ngoài quấy nhiễu, hơn nữa Chung Ấn Nghiêu ôn nhu săn sóc, cố gắng tạo đề tài trong bữa ăn, anh thỉnh thoảng bày ra phản ứng ngây ngốc cũng nhu hóa đi sự cẩn trọng của cô, không khí dần dần thân thiện lên.

Chung Ấn Nghiêu nói đến thành viên trong nhà, trừ bỏ Chung Hân Di Thư Muội Dao đã rất quen thuộc, nhà bọn họ còn có một đôi ba mẹ nhiều năm ở nước ngoài làm học giả nghiên cứu.

“Quá lợi hại, mọi người trong nhà anh đều là những phần tử trí thức.” Cô không khỏi cảm thán. Ngay cả thiên binh Hân Di cũng có học vị thạc sĩ.

“Chẳng qua chỉ là văn bằng chứng nhận mà thôi.” Anh nhợt nhạt mỉm cười. “Kinh nghiệm cũng là một loại tri thức, các ngành sản xuất nhân tài kiệt xuất càng đáng giá chúng ta kính nể.”

“Lấy được đến văn bằng như thế cũng rất lợi hại rồi.”

“Văn bằng chỉ bao hàm lĩnh vực rất nhỏ, hơn nữa học giả, bọn họ cũng nghiêng về lý luận, mà không có thực hành.” Anh cười cười. “Giống như nghệ thuật, các quốc gia có rất nhiều các tài nghệ bậc thầy lão luyện có cấp bậc quốc bảo truyền thống, kiến thức và thực hành của họ hợp lại thành một, nhưng chính bởi bọn họ không văn bằng, trường học không cách nào lấy danh nghĩa giáo sư thuê bọn họ giảng dạy, để truyền lại tài nghệ cũng như phát huy nó, chỉ lấy văn bằng mà phán đoán suy luận một người có tri thức hay không thì quá nhỏ mọn.”

Thư Muội Dao phát hiện chính mình thật sự càng ngày càng thích cùng anh nói chuyện phiếm.

“Vậy anh cảm thấy xã hội hiện tại, chỉ có bằng cấp trung học là đủ sao?” Cô ám chỉ chính mình.

“Trình độ giáo dục quốc dân, như vậy đã đủ rồi.” Anh tươi cười ấm áp, nói cực kì thành khẩn, “Không phải ai cũng tính toán hoặc có năng lực làm nghiên cứu, chí hướng không ở trong lời nói, chỉ là lấy được bằng cấp thì cũng không có ý tứ gì.”

“Nhưng phần lớn công ty nào cũng đều giới hạn bằng cấp.” Về phần này cô có một bụng nỗi khổ. “Rõ ràng làm việc cũng đều không khác biệt mấy……”

Cho dù cô có cố gắng mấy đi nữa, ngay từ đầu đã là không có nửa điểm cơ hội.

“Ừ…… Có thể nói như thế.” Nhấp một ngụm trà nóng, đem không ít đồ ăn tới trước mặt cô, Chung Ấn Nghiêu tiếp tục nói, “Giống như công ty của bọn anh lấy phát triển chương trình làm chủ, viết chương trình nhất định phải đủ trình độ tiếng Anh, năng lực logic mạnh, bình thường trong phỏng vấn năng lực logic có thể được thử một thời gian, nhưng trình độ tiếng Anh cần phải tốt, bỏ qua thành phần gia đình hoặc những trường hợp thấp khác, trên cơ bản, bọn anh cho rằng những người đó phải cấp trung học hoặc đại học trở lên.

“Tiếp theo anh còn cần “cao thủ”, cái công ty bọn anh muốn là năng lực hạng nhất, có thể một mình đảm đương một công trình, mà không phải chỉ biết dạy một biết một, nền tảng lý luận không vững chắc, gặp phải vấn đề không thể tự mình giải quyết, hiệu suất cũng kém.

“Trải qua đủ loại suy tính cùng suy đoán, trình độ học vấn của nhân viên phải tương đương với khoa hệ nghiên cứu, thì sẽ phù hợp với điều kiện tương đối cao của nhóm. Bọn anh trực tiếp đặt phạm vi điều kiện đến đó, cũng khá hiệu quả.”

Thư Muội Dao cắn chiếc đũa, nghe mà trợn mắt há hốc mồm. “Vào cửa công ty các anh cửa duy nhất phải là thạc sĩ?” Cái đám nhiều nếp nhăn như rau khô kia? Cô cảm thấy khiếp sợ.

“Không, anh chỉ là lấy ví dụ thôi.” Chung Ấn Nghiêu cười đáp. “Công việc này cũng coi trọng chút thiên phú, công ty bọn anh cũng có mấy người học trung học cung đại học ra, chỉ là chiếm số ít thôi.”

Mới một phút trước vừa dấy lên niềm tin, hiện tại lại biến mất vô tung. Thư Muội Dao cảm thán. Xã hội này quả nhiên vẫn rất thực tế!

Nhưng ít ra anh không nịnh nọt cho có lệ, cũng không bất công, giảng giải phân tích thực tế một cách chân thành, điều này làm cho cô cảm giác không quá tệ.

Không ngừng đem đồ ăn đưa vào miệng, cô nhấm nuốt tư vị trong miệng, trong lòng đồng dạng ngũ vị tạp trần[3].

[3] 5 vị: chua, cay, mặn, đắng, ngọt

“Vậy anh……” Cô cố lấy dũng khí. “Sẽ không cảm thấy…… em bằng cấp rất thấp?”

Nghe vậy, Chung Ấn Nghiêu nhìn cô, tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ bất an trong lòng cô, thế là buông đồ ăn trên tay xuống.

“Nếu em muốn trở thành học giả giáo sư, đáp án là ‘sẽ’.” Khuôn mặt anh tươi cười không thay đổi nói: “Nhưng nếu là bạn gái anh, đáp án còn lại là ‘sẽ không’.”

Cô thực không hiểu được anh, rõ ràng rất dễ dàng thẹn thùng, lại có thể đem một đống câu mắc cỡ chết người, nói rất tự nhiên.

“Vì sao anh thích em?” Lây nhiễm dũng khí của anh, Thư Muội Dao quyết định bất cứ giá nào hỏi rõ ràng.

“Anh cũng không rõ.” Cuối cùng, trên mặt anh lại hiện lên ngượng ngùng. “Khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền có ấn tượng đặc biệt với em, sau đó Hân Di cũng thường hay tán gẫu với anh về chuyện các em……”

Cứ như thế từng giọt từng giọt, rõ ràng là hai người không cùng xuất hiện, hình ảnh trong lòng không những không giảm mà ngược lại càng tăng, ngày qua ngày, đợi nhiều năm sau lần đầu tiên gặp lại nhìn thấy…… Khụ! Không ngờ là rung động như thế, trong phút chốc, trong lòng mơ hồ hình ảnh tươi sáng, thời gian cứ chồng chất lên về nó như thể chất độc đã bám vào trong.

“Anh không biết cái này có tính là tiếng sét ái tình hay không, anh chỉ biết khi Hân Di nói chuyện về các em, anh sẽ đặc biệt chú ý đến phần của em, mãi cho đến lúc thấy em — ách, đương nhiên chuyện kia là ngoài ý muốn. Nhưng đến khi thấy em, anh thật sự rất rung động,” Người con gái mà chuyện về cuộc sống của cô nhiều năm qua anh đều biết từng chuyện một, liền rõ ràng xuất hiện trước mắt như vậy. “Sau đó liền……” Dần dần không khống chế được.

Anh ngượng ngùng nói, cả mặt cũng đỏ bừng.

Thư Muội Dao biết anh rất thành ý, đã cùng cô trải qua những chuyện bất đồng ác liệt.

“Ừ.” Cô nhẹ gật đầu, tỏ vẻ tiếp nhận cách anh nói rồi.

Bữa ăn này rất vui vẻ, không khí giữa hai người đã có nhiều tiến triển, đến lúc rời đi sau bữa ăn hai người đã không còn vẻ thận trọng nữa, mà có thể tự nhiên nói chuyện phiếm đùa vui.

Chung Ấn Nghiêu lái xe chở cô đi hóng gió, ở trên đường đi một vòng, rồi đến trung tâm đi dạo phố, ngồi bánh xe đu quay.

Ở trên đu quay, anh đem áo khoác tây cởi ra, che lên đùi cô, tránh cho bị lộ ra.

Hai người đi trên đường vốn vẫn còn chút khoảng cách, nhưng sau khi ngồi đu quay, Chung Ấn Nghiêu tự nhiên dắt tay cô, Thư Muội Dao ngay cả nhìn cũng không, yên lặng tùy ý anh kéo cô gần lại.

“Chân có phải rất lạnh hay không?” Được sự đồng ý ngầm, tâm tình anh bay lên.

“Không mà.” Mùa đông mới bắt đầu, nhiệt độ cũng không quá lạnh, bước chân chậm lại một chút. “Chỉ là không quen.” Đôi chân này ở nhà cũng không lộ qua, vậy mà hôm nay lại phơi ra hào phóng cho người ta xem.

“Anh có áo khoác em có thể mượn……” Đem chân che đi.

Thư Muội Dao liếc anh liếc mắt một cái, “Không cần.” Anh là mặc áo khoác tây nha. “Một đống cô ăn mặc so với em còn ngắn hơn.”

“Đó là bọn họ.” Anh giữ tay cô thật chặt. “Lộ nhiều như vậy, tiện nghi đều bị trắng trợn chiếm hết.”

“Không có ai nhìn em đâu.”

“Anh nha, anh đều…… Còn không có xem cẩn thận……”

Ngữ khí này dám chắc có chút ai oán?

Đã nhiều lần bị lời ngon ngọt thô ráp của anh tấn công, Thư Muội Dao đã dần thành thói quen, không hề mất tự nhiên như hồi đầu, còn có chút dở khóc dở cười.

Cảm thụ một cỗ ngọt ngào trong lòng, cô mỉm cười mà không nói.

Ngồi đu quay xong, Thư Muội Dao cao hứng muốn ăn kem, hai người chạy tới một cửa hàng bán kem mua, tay cầm kem, đi dọc hai bên bậc thang, thưởng thức cảnh đêm, bước đi chầm chậm.

Trên đường, mỗ nam lớn mật cắn trộm kem trên tay cô, chọc cô thét chói tai đánh người.

Cứ như vậy cười cười nháo nháo một đường đi xuống tầng một, ở đài phun nước cùng hoa cỏ tạo cảnh xung quanh, tìm chỗ cùng nhau ngồi xuống, thưởng thức một bên ngắm hồ, một bên nói chuyện phiếm, cũng chờ đợi Thư Muội Dao ăn xong kem.

Sau đó hai người tự nhiên dắt tay nhau, ở trong trung tâm đi dạo một chút.

Lần đầu tiên trong đời hẹn hò, không có hoa hồng, không có bữa tối phô trương xa hoa, cũng không có đặc biệt sắp xếp kinh hỉ, cứ như vậy đơn giản bình thường, vẫn có thể cảm nhận được không gian lãng mạn chỉ riêng của hai người.

Bọn họ tay nắm tay, một đường đi dạo nói chuyện phiếm, thời gian cũng đã muộn, nên kết thúc, trở về xe.

Ngồi trên xe, Thư Muội Dao cài dây an toàn, không khí trong xe đột nhiên ứ đọng mờ ám, một cách tự nhiê, một đôi tay ấm áp vuốt ve hai má cô, anh lại hôn cô.

Nụ hôn lần này, không hề ngoài ý muốn, đột nhiên, mà mang theo đồng ý ngầm của cô.

Anh bởi vì được ủng hộ, anh bắt đầu lớn mật.

Môi mềm mại kề lên nhau, anh hôn nhẹ, ăn hương sữa của kem còn sót lại trong miệng, cũng ăn luôn vị chát của son môi, mãnh liệt rung động làm anh bỏ qua những thứ đó, chỉ muốn thăm dò càng sâu, thu hết ngọt ngào của cô.

Đầu lưỡi ấm nóng tiến vào khu vực của cô, đôi người yêu ngốc nghếch cùng múa trúc trắc, phảng phất cho nhau thăm dò, học tập, anh kìm lòng không được ôm cô vào lòng.

“Tiểu Dao……”

Thư Muội Dao trước mắt một mảnh sương mù, không nói nên lời nửa câu.

“Làm bạn gái anh…… Được không?”

Ngón cái hơi thô ráp ở trên má cô nhẹ vuốt, anh lại lần nữa đưa ra yêu cầu chính thức.

Hẹn hò rồi, miệng cũng hôn, trình tự tựa hồ có chút hỗn loạn, nhưng đối với Thư Muội Dao không có kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ, cũng không cách nào biết như thế này là tiến triển nhanh hay chậm, đầu cô căng ra, có chút không xong nhẹ gật đầu. (aoi: chương 6 rồi còn nhanh chậm gì nữa *hò hét*)

“Được.”

Không hề nghi ngờ, cô cũng đã lọt bẫy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play