Lại nói đến Phương Tuyết Nghi, chàng ôm nỗi lòng bi thống giục ngựa phóng đi theo đồ hình do Đông Nhĩ lão nhân để lại.

Khi hoàng hôn dần buông thì chàng đã đến một nơi đầy núi non và vô cùng hoang vắng. Chàng dừng ngựa mở đồ hình ra xem một lượt nữa rồi thong thả cho ngựa đi vào chân núi và không khó khăn lắm để tìm đến một dòng suối như đồ hình chỉ dẫn. Chàng đi dọc theo dòng suối và quan sát kỹ hình thế xung quanh thì thấy rất hợp với đồ hình. Chàng xuống ngựa, tháo yên cương rồi thả cho tuấn mã tự do. Kế đó chàng xuất kiếm chặt cây làm bè và thả người theo bè trôi dọc dòng suối.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, tứ bề chỉ là một màu đen bất tận, chiếc bè đưa Phương Tuyết Nghi trôi vào một sơn cốc. Chàng quan sát kỹ thì thấy sơn cốc rất hẹp, bề ngang không đầy một trượng nên dòng nước chảy rất xiết.

Bất giác chàng thầm nghĩ :

- Thế nước chảy mạnh như vậy nếu gặp phải khúc quanh thì bè gỗ tất sẽ va vào vách đá....

Ý nghĩ chưa dứt thì đột nhiên nghe ầm một tiếng, Phương Tuyết Nghi cảm thấy buốt lạnh, toàn thân đã rơi xuống dòng nước.

Thì ra trong lúc chàng đang lo lắng thì bè gỗ va vào vách đá và vỡ thành nhiều mảnh trôi đi.

Phương Tuyết Nghi vội chụp lấy một khúc cây ôm chặc, tuy nhiên toàn thân chàng vẫn chìm trong nước, chỉ nỗi được phần đầu và cổ.

Dòng nước chảy xiết cuốn phăng phăng mọi vật, bỗng nhiên Tuyết Nghi thấy thế nước chậm lại, khúc cây và thân chàng dường như cũng ngừng trôi. Chàng ngẫng đầu mở mắt nhìn ra thì thấy bọt nước trắng xóa, bầu trời đêm cũng hiện ra, gió núi thổi ào ạt.

Thì ra dòng nước đã kết tụ lại nơi này thành một đầm nước.

Vầng trăng khuyết vượt qua đám phù vân , toả ánh sáng bàng bạc chiếu rọi xuống mặt đầm làm cho những bọt nước lấp lánh trong rạt đẹp mắt.

Phương Tuyết Nghi bám chặt vào thân cây vừa cất tiếng hú một tràng dài.

Hồi lâu sau bỗng nhiên có ánh hoả quang lay động, một chiếc thuyền nhỏ lướt thẳng tới.

Chốc chốc Phương Tuyết Nghi hú lên một tiếng để chỉ phương vị cho người chèo thuyền, do vậy chẳng bao lâu chiếc thuyền đã tiếp cận đến chỗ của chàng.

Chàng vận mục quang nhìn kỹ thì bất giác cả kinh.

Thì ra đứng sau đuôi thuyền là một con vượn to lớn như người, hai tay cầm mái chèo, song mục tròn xoe phát ra hoả quang nhìn Phương Tuyết Nghi trừng trừng.

Bỗng nhiên từ trên thuyền phát ra một giọng nói thanh thót :

- Lên thuyền đi thôi !

Phương Tuyết Nghi cả kinh, chàng thầm nghĩ :

- Lẻ nào con vượn này cũng biết nói tiếng người ?

Nghĩ đoạn chàng vận mục lực nhìn kỹ thì thấy phía sau con vượn là một con anh vũ lông trắng như tuyết, thì ra giọng nói vừa rồi là do con anh vũ này phát ra.

Con vượn nhìn Phương Tuyết Nghi một lúc rồi từ từ đưa một tay ra.

Phương Tuyết Nghi thấy nó không có ác ý với mình nên cũng đưa tay bám vào.

Lực khí của con vượn khá mạnh, nó vừa nhắc tay một cái thì toàn thân Phương Tuyết Nghi đã nằm gọn trên thuyền rồi. Con vượn lập tức khuấy động mái chèo, chiếc thuyền từ từ quay mũi rồi lướt đi.

Sau khi vượt qua đầm nước thì chiếc thuyền chui vào một sơn cốc rất hẹp. Sơn cốc này chỉ vừa đũ để chiếc thuyền đi qua, hai bên là vách đá cao ngút trời. Phải nói rằng động tác chèo thuyền của con vượn rất thuần thục, không những chiếc thuyền không va chạm vào vách núi mà còn lướt đi rất nhanh.

Đi chừng mười trượng thì hình thể chợt thay đổi, mặt nước bỗng nhiên rộng ra. Ngẫng đầu nhìn lên thì trăng sáng sao thưa hiện ra mồn một. Thì ra thuỷ đạo này đã tận, thế núi tạo thành một vòng tròn, ngoài thủy đạo này ra thì xung quanh đều là vách núi cheo leo cao vợi.

Con vượn cho thuyền cặp vào một bờ đá và con anh vũ lập tức vỗ cánh bay đi, đồng thời phát ra tiếng kêu :

- Lên núi đi, lên núi đi !

Phương Tuyết Nghi ngẫng đầu nhìn lên thì thấy vách núi cao trên mười trượng bất giác chàng cảm thấy lạnh người.

Con vượn thấy chàng còn do dự thì liền chỉ tay lên đỉnh núi theo hướng con anh vũ vừa bay đi.

Tuyết Nghi khẻ gật đầu rồi dồn hết dũng khí bám theo vách núi mà leo lên. Chàng vừa ngâm mình dưới nước và phải ôm khúc cây nên chân tay lúc này tê buốt, quả thực là lực bất tòng tâm. Mấy lần chàng ngẫng đầu nhìn lên thì con anh vũ đã bay đi đâu rồi, nhìn xuống thì con vượn cũng đã mất hút tung tích. Tứ bề tịch lặng không một bóng người ngoài chàng.

Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi vận toàn sức lực leo lên tiếp. Sau khi bò lên được hai trượng thì đến một tảng đá đâm ngang, chàng cố leo lên ngơi nghĩ một lát. Nhưng lúc này gân cốt của chàng ê ẩm, sức lực đã cạn kiệt, chàng thầm nghĩ :

- Ta nằm nghỉ nữa canh giờ rồi leo tiếp cũng không muộn.

Nào ngờ vì quá mệt nên vừa nằm xuống là chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì Tuyết Nghi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, xung quanh phảng phất hương hoa. Chàng ngồi bật dậy nhìn tứ phía một lúc thì thấy đây là một ngôi nhà cỏ rất gọn gàng sạch sẽ, bên ngoài đã có ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

Chàng định bước đến cửa sổ quan sát ngoại cảnh thì chợt nghe có tiếng bước chân đi đến.

Phương Tuyết Nghi ngẫng nhìn lên thì thấy Đông Nhĩ lão nhân, tay cầm gậy chậm rải bước vào. Chàng vội vàng quỳ xuống và nói :

- Khấu kiến sư phụ !

Đông Nhĩ lão nhân gật đầu mĩm cười, nói :

- Ngươi đứng lên đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện !

Phương Tuyết Nghi lạy ba lạy rồi đứng lên, chàng nhìn kỹ Đông Nhĩ lão nhân thì bất giác cả kinh.

Thì ra, trong mấy ngày qua Đông Nhĩ lão nhân quả nhiên là bị "ma bệnh" dày vò.

Đông Nhĩ lão nhân bước lại ngồi vào chiếc ghế mây rồi nói :

- Hài tử, bệnh thế của vi sư đại biến trong hai ngày qua, được gặp lại ngươi đã là ngoài mong đợi rồi.

Phương Tuyết Nghi với hỏi :

- Hiện giờ bệnh tình của sư phụ thế nào ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Không sao, chỉ cần không bôn tẩu , lao lực thì còn có thể sống thêm ít năm nữa.

Tuyết Nghi chợt cảm thấy tê tái tận cỏi lòng, chàng nói :

- Sư phụ, đệ tử vẫn chưa hành đại lễ bái sư.....

Đông Nhĩ lão nhân lắc đầu, nói :

- Không cần, ta thu ngươi làm đồ đệ là để truyền thụ y bát của ta, đại lễ bái sư chỉ là hình thức, vi sư tuyệt đối không quan tâm. Điều quan trọng là ngươi phải tận năng lực hoàn thành tâm nguyện của ta, nếu ngươi đồng ý thì ta nhận ngươi làm đồ đệ, bằng không thì ta cũng chẳng miễn cưởng . Ngươi nghỉ ngơi vài ngày rồi con linh hầu của ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi nầy.

Phương Tuyết Nghi chậm rải nói :

- Sư phụ có tâm nguyện gì, có thể cho đồ nhi biết trước khi làm lễ được không ?

Đông Nhĩ lão nhân khẻ gật đầu, nói :

- Hỏi rất hay, quả nhiên là ta không nhận lầm ngươi...

Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :

- Nhưng đó là tâm nguyện cực kỳ to lớn, ngươi phải bỏ tinh lực cả đời mới mong thực hiện được....

Phương Tuyết Nghi tiếp lời :

- Sư phụ thấy đồ nhi có thể làm được không ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Chuyện này vi sư cũng khó khẳng định, nhưng trong số người ta gặp thì chỉ có ngươi mới có khả năng này. Tuy nhiên, đạo cao một thước thì ma cao một trượng, nếu ta còn tại thế thì còn có người kịp thời đề tỉnh ngươi, nhưng vi sư không thể chờ ngươi luyện thành tuyệt kỹ...

Tuyết Nghi hỏi :

- Sư phụ thọ bệnh rất lâu rồi, phải không ?

- Đúng vậy, đã mười năm rồi !

- Sư phụ công lực phi phàm, có thể khống chế sinh tử trong mười năm mà tại sao không thể kéo dài thêm mười mấy năm nữa ?

- Hài tử, chuyên sinh tử con người há có thể vản hồi được sao ? Sinh lão bệnh tử là qui luật của tạo hóa, vi sư có trí năng gì mà có thể kháng lại huyền cơ ?

- Nhưng sư phụ không phải là người bình thường ! Sư phụ đã chịu đựng được mười mấy năm thì tại sao không chịu đựng thêm một thời gian nữa ?

Đông Nhĩ lão nhân trầm giọng nói :

- Mươi mấy năm qua ta đã hao tổn toàn bộ tinh thần rồi, bây giờ đã đến cảnh ngọn đuốc tàn trước gió, quả thực là không thể kéo dài được nữa. Hài tử, nhưng ngươi có thể tiếp nối sứ mạng của ta, sau khi ta chết thì vẫn còn một Kiếm Thần hiện hữu trên thế gian.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đã như vậy thì xin sư phụ nói ra tâm nguyện của mình, đệ tử cũng phải suy nghĩ ít nhiều rồi mới quyết định.

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Ta muốn ngươi kế thừa di chí của ta, suốt đời phấn đấu bảo vệ võ lâm chánh nghĩa, vi sư kế thừa Kiếm Thần của sư tổ ngươi, tuy cả đời không bị tổn hại nhưng vẫn chưa hoàn thành di chí của sư phụ. Bây gìờ lại giao phó trọng trách ngăn cản này cho ngươi, hy vọng là ngươi có thể hoàn thành di chí mà ta chưa làm tròn.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đệ tử nguyện sẽ tận lực, nhưng sợ rằng năng lực không đũ nên phụ lòng mong mỏi của sư phụ.

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Chỉ cần ngươi phụng hành cả đời, còn hoàn thành hay không thì đành nghe theo thiên mệnh vậy.

- Đệ tử đã quá mười lăm tuổi nên sợ rằng luyện võ hơi muộn, căn cơ chưa vững thì làm sao có thành tựu trong kỳ hạn ?

- Ngươi có đũ tài trí là tốt rồi, năm xưa sư tổ ngươi truyền y bát cho ta có nói một câu rằng, tuy thân thể ta rất tốt cho việc luyện võ nhưng chưa đũ cơ trí ứng biến, ngày nay, ngươi lại tương phản với ta năm xưa...

- Bảo vệ võ lâm chính nghĩa là lấy võ công làm trọng, đệ tử dù có cơ trí mà không luyện được tuyệt kỹ thì làm sao gánh nỗi trọng trách ?

- Vi sư đã tận năng lực nên mới thử sáng tạo một kỳ tích, hài tử ! Tuy con người không thể chống lại quy luật của tạo hóa nhưng sự tính toán tinh mật có thể tạo ra kỳ tích vượt qua luật thông thường.

- Sáng tạo bằng cách nào ?

- Dùng dược vật và truyền tân đại pháp của phật môn, hài tử ngươi có đũ thông minh nên nhất định sẽ có đại thành tựu đối với kiếm chiêu, quyền thuật, chưởng pháp. Dù nội công kém một chút nhưng ta sẽ dùng biện pháp nhân định thắng thiên bồi đắp cho ngươi trong một khoảng thời gian ngắn nhất.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Vi sư ta cũng không nắm chắc tuyệt đối, có thể coi đây là một trường đánh cuộc, dùng võ lâm chánh nghĩa làm kinh, sinh mạng ngươi làm vi (Kinh - Vĩ : sự ngang dọc). Nếu thua cuộc thì không những mất tất cả mà hàng trăm sinh mạng sẽ theo ngươi nhập vào đại kiếp, vì vậy chúng ta cần phải có tâm cầu thắng, hài tử ngươi hiểu ý vi sư rồi chứ ?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đồ nhi hiểu, ý sư phụ là muốn đồ nhi phải dùng hết trí tuệ của mình ?

Đông Nhĩ lão nhân gật đầu mĩm cười nói :

- Không sai, về phương diện trí tuệ, ở vào tuổi của ngươi, vi sư còn kém ngươi xa...

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đạo đọc sách hành văn thì đồ nhi tự tin là có thể ứng phó, nhưng về phương diện luyện võ công thì sợ rằng khó đạt kỳ vọng của sư phụ.

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Hài tử, ngươi hoàn toàn có thể, kỳ biến trên kiêm chiêu và câu giải trong việc đọc sách tuy khác nhau nhưng đều có cho vi diệu như nhau, về phương diện này ngươi đã có biểu hiện tốt rồi.

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại :

- Đồ nhi có biểu hiện gì ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Được ! Ta sẽ lần lượt nói cho ngươi biết, nhưng trước tiên ngươi nên hiểu nỗi khổ tâm của vi sư, nếu không ngươi sẽ cảm thấy ta sử dụng quyền mưu đối với ngươi !

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên nói :

- Su phu sử dụng quyền mưu với đồ nhi hồi nào ? Tại sao đồ nhi chẳng nhận ra chút nào cả ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Có đấy, nhưng vì ngươi không đũ lão luyện nên không cảm nhận được, tuy nhiên vi sư cần phải nói rõ, nếu không một ngày nào đó ngươi hiểu được thì nhất định sẽ bất mản đối với chuyện này...

Lão hơi ngừng một lát rồi nói tiếp :

- Bệnh của sư phụ đã nhập vào căn cốt rồi nên không thể nào trị được nữa, vì vậy ta cần phải trân trọng nguyên khí còn dư lại để hy vọng kéo dài được mạng sống. Quả thật là ta không còn cơ hội nữa rồi, điều nầy ngươi nên thông cảm...

Phương Tuyết Nghi nói :

- Sư đồ như phụ tử, sư phụ nói chuyện với đồ nhi không cần phải khách khí như thế.

Đông Nhĩ lão nhân chậm rải nói tiếp :

- Trước khi ngươi quỳ bái thần tượng của sư tổ thì chúng ta chỉ là một đôi vong niên chi giao, ngươi gọi ta là sư phụ cũng chẳng qua là hư danh thôi, bằng hữu chi giao quí ở chỗ thành thực.

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Được thôi ! Đồ nhi thông cảm điều nầy, nhưng sư phụ đã dụng quyền mưu gì đối với đồ nhi ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Ta truyền kiếm chiêu cho ngươi và bảo ngươi đi cứu nguy cho Trung Châu Tam Hiệp...

- Đó là quyền mưu sao ?

- Không sai, nếu trí lực của ngươi không đũ thì quyết không thể trong khoảng thời gian ngắn mà lảnh hội được kiếm chiếu kỳ tuyệt một đời và chuyện mạo hiểm đó không những chẳng cứu được Trung Châu Tam Hiệp mà còn tự nộp mạng cho Ma Đao Điền Nguyên, đúng không nào ?

- Không sai !

- Nếu không dùng mưu thì cũng nên ngầm theo tiếp ứng cho ngươi, nhưng ta đã không làm như vậy mà đánh cuộc phó mặc chuyện sinh tử của ngươi cho thiên mệnh. Nếu tài trí của ngươi không đủ để lảnh hội tuyệt kỹ thì chỉ có một đường là tử vong, nhưng ngươi là một hài tử thuần khiết mà ta lại đẩy ngươi mạo hiểm vào đường sinh tử, do là một quyền mưu.

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Sư phụ tuyển tài cẩn thận nên đó cũng là chuyện chẳng còn biện pháp nào khác.

Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói :

- Ngươi đã được chọn nhưng phải trải qua một trường kỳ hiểm. Ta thừa biết là ngươi không có căn cơ võ công nhưng vẫn viết thư để lại bảo ngươi dong bè đến nơi này, trải qua vô số nguy hiểm đó cũng có rất nhiều cơ hội tử vong. Vẫn biết thủy đạo là đường không dễ đi nhưng ta không tiếp ứng cho ngươi, nếu ý chí ngươi không kiên định, trong lòng luôn sợ chết thì không thể đến được nơi này, đó là quyền mưu thứ hai.

Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Thực ra đồ nhi cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Ngươi hiểu được như thế thì tốt rồi... Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp :

- Hiện tại ngươi đã đến được nơi này, tài trí và ý chi đều chứng minh là vi sư không chọn lầm ngươi. Phần còn lại là định lực của ngươi. Ôi, hài tử, nếu làm người tốt thì võ công, tài trí làm cho con ngưới tốt thêm. Nếu làm người xấu thì võ công, tài trí càng làm cho con người xấu thêm và càng đáng sợ nữa.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Hài nhi đã hiểu, chẳng hay sư phụ muốn hài nhi vượt qua cửa định lực nào ?

Đông Nhĩ lão nhân nghiêm túc nói :

- Nhân chi sơ, tánh bổn thiện, chỉ vì không chịu được thiên hình vạn trạng mê hoặc của nhân gian mà con người bước vào mà đạo, một bước sảy chân ngoảnh đầu lại đã trăm năm, dù muốn quay về con đường mới từ trong ma đạo thì sợ rằng đã không còn cơ hội.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đồ nhi tự tin là có định lực nầy và không đến nói để mình nhập vào ma đạo...

Bỗng nhiên chàng thở dài một hồi rồi nói :

- Nói ra sợ rằng sư phụ không tin đồ nhi.

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Cửa định lực là chuyện rất quan trọng, ngày sau vi sư sẽ tự có cách khán nghiệm ngươi.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đồ nhi sẳn sàng tuân mệnh.

Đông Nhĩ lão nhân trầm ngâm một lát rồi nói :

- Bây giờ ngươi có thể suy nghĩ kỹ là có đồng ý với những điều kiện của lão phu hay không ?

Phương Tuyết Nghi trả lời ngay :

- Đồ nhi đồng ý !

Đông Nhĩ lão nhân gật đầu, nói :

- Được ! Vi sư sẽ đi thỉnh di tượng của sư tổ, ngươi cần phải lập trọng thệ trước di tượng sư tổ rồi ta mới có thể chính thức thâu nhận ngươi làm đồ đệ và truyền thụ võ công.

Phương Tuyết Nghi hỏi :

- Di tượng sư tổ ở đâu ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Ngươi chờ một lát, vi sư đi thỉnh di tượng sư tổ ngươi rồi quay lại ngay.

Nói đoạn lão chống gậy trúc ra khỏi ngôi nhà cỏ.

Chừng một khắc sau thì Đông Nhĩ lão nhân quay lại, trong tay lão cầm một vuông lụa trắng. Lão cung cung kính kính mở vuông lụa ra rồi treo lên vách nhà.

Phương Tuyết Nghi ngắm nhìn thì thấy trên vuông lụa vẽ một lão nhân mặc đạo bào, râu dài phơ phất, tướng mạo rất tiên phong đạo cốt.

Đông Nhĩ lão nhân nhìn di tượng, bái ba bái rồi quay lại nói Tuyết Nghi :

- Hài tử, ngươi hay lập trọng thệ rồi bái lạy di tượng sư tổ đi.

Phương Tuyết Nghi đáp một tiếng rồi cung kính nói :

- Anh linh sư tổ tái thượng, đồ nhi Phương Tuyết Nghi may được sư phụ thâu nhận làm đồ đệ, cả đời này nguyện thủ nghĩa hành hiệp, nếu bất tuân giáo huấn của sư phụ thì sẽ bị thiên tru địa diệt.

Đông Nhĩ lão nhân cười ha hả rồi nói :

- Được ! Phương Tuyết Nghi, hãy bái lạy di tượng đi !

Phương Tuyết Nghi quỳ lạy di tượng ba lạy rồi quay lại nói :

- Sư phụ, đệ tử bái sư lại nhé ?

Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói :

- Được ! Ngươi đã có lòng hiếu thuận như vậy, nếu vi sư từ chối thì sẽ khiến cho ngươi bất an.

Nói đoạn lão bước đến chiếc ghế mây ngồi xuống ngay ngắn.

Phương Tuyết Nghi cung kính quỳ xuống hành đại lễ một lúc rồi đứng lên.

Đông Nhĩ lão nhân gật đầu, nói :

- Từ nay trở đi ngươi mới chính thức là đồ đệ của vi sư.

Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :

- Sư phụ, đồ nhi có mấy chuyện không hiểu, bây giờ có thể hỏi được không ?

- Được, ngươi cứ hỏi !

- Sư phụ không phải là họ Đông ?

- Ta họ Trần.....

- Kiếm Thần Trần đại hiệp là sư phụ ?

- Không sai, ngươi nghe ai nói ?

- Đồ nhi nghe Trịnh bá bá nói.

Đông Nhĩ lão nhân trầm ngâm một lát rồi nói :

- Trịnh Đại Cương đích thực là một nhân vật đầy chính khí và giàu lòng hiệp nghĩa, Tam thúc phụ của ngươi cũng vậy, chỉ có vị Nhị bá của ngươi là có vẻ không bình thường thôi.

Phương Tuyết Nghi kinh ngạc, hỏi :

- Làm sao sư phụ biết ?

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Ta chỉ quan sát mà cảm nhận được.

Phương Tuyết Nghi khẻ thở dài một hồi rồi nói :

- Trong lòng đệ tử có một chuyện không thể nào hiểu được nên muốn hỏi sư phụ.

- Chuyện gì ?

- Sau khi đệ tử xem xong thư của sư phụ và chuẩn bị lên đường đến đây thì bá phụ kiên quyết đòi tiễn đưa đệ tử một đoạn. Giữa đường bá phụ bất ngờ xuất thủ điểm huyệt và muốn lấy mạng đồ đệ, may là Trịnh đại bá đến kịp thời giải cứu cho đồ đệ. Sau đó đồ đệ cắt tóc để hoàn trả ân đức dưỡng dục...

- Tại sao Phương Thiên Thành muốn giết ngươi ?

- Đó là điều mà đệ tử nghĩ hoài cũng không hiểu. Bình nhật tuy lão ta hơi phân biệt đối xử với đệ tử và Lạc huynh nhưng vẫn rất thương yêu che chở, không ngờ lão lại trở mặt muốn lấy mạng đồ nhi.

Đông Nhĩ lão nhân chậm rải nói :

- Trước khi lâm bệnh, vi sư thường hành tẩu giang hồ, phàm những kẻ hành tung tác ác, chỉ cần thấy vi sư lập tức tránh xa ba bước...

Phương Tuyết Nghi liền nói :

- Vì vậy võ lâm đồng đạo mới tặng cho sư phụ danh hiệu Kiếm Thần . Thần đã đến thì tự nhiên những kẻ bất chánh phải tránh xa .

Đông Nhĩ lão nhân nói :

- Bổn danh của vi sư là Trần Hy Chính , danh hiệu Kiếm Thần được phong tặng từ hai mươi năm trước - Sau khi vi sư chế phục giang hồ Ngũ Ma. Ôi ! Hai chữ Kiếm Thần quả nhiên là khó đảm đương, sau khi võ lâm đồng đạo tặng cho vi sư danh hiệu Kiếm Thần thì vi sư cũng mắc phải một tuyệt chứng bất trị....

Phương Tuyết Nghi tiếp lời :

- Võ công của sư phụ đã đạt đến cảnh giới huyền thông, khi đó niên kỹ đang độ tráng niên thì có chứng bệnh gì mà bất trị.

Trần Hy Chính nói :

- Thế gian không có ai là không chết, vi sư cũng không quan tâm tuyệt chứng bất trị đó, điều quan trọng là vi sư cần tìm một người có thể kế thừa y bát của sư tổ ngươi để lại. Bây gìờ xem như vi sư đã tìm được, chuyện quan trọng nhất là làm sao để ngươi học được toàn bộ võ công của sư tổ ngươi lưu lại...

Phương Tuyết Nghi tiếp lời :

- Để tử tự biết sức lảnh hội kém nên sợ rằng sư phụ sẽ thất vọng thôi.

Trần Hy Chính mĩm cười, nói :

- Không phải vậy, luận về tài trí thì ngươi hơn vi sư nhiều nhưng e rằng không thể bằng sư tổ của ngươi, nên biết sư tổ của ngươi là nhân tài khó gặp trong hàng ngàn năm qua, vi sư được sư tổ khổ giáo mười năm nhưng chỉ học được năm, sáu phần mười võ công của sư tổ thôi.

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Thì ra là như vậy.

Trần Hy Chính nói tiếp :

- Nhưng thiên hạ không có Trạng nguyên sư phụ, có thể ngươi sẽ đạt được thành tựu cao hơn vi sư.

Tuyết Nghi nói :

- Đệ tử làm sao có khả năng đó ?

Trần Hy Chính nói :

- Sư tổ ngươi lưu lại diệu pháp vô thượng, để xem sư đồ chúng ta có thể vận dụng được không ?

Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :

- Con bệnh của vi sư, lúc này nói ra ngươi cũng không thể hiểu, để thong thả rồi vi sư sẽ nói cho ngươi biết !

Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Mong rằng cát nhân có thêm thần tướng trợ giúp, sư phụ sẽ vượt qua được trọng bệnh.

Trần Hy Chính nói :

- Ngươi không cần phí tâm về chuyện của vi sư, bản thân ngươi phải tìm cách làm cho đầu óc thảnh thơi, cũng đừng nghĩ đến chuyện của bá phụ ngươi nữa. Nên biết kiếm đao của sư tổ ngươi để lại là tinh hoa trong võ học, người bình thường tuyệt đối không thể học được, dù là kẻ tài trí thì cũng cần phải chuyên tâm nhất trí mới có cơ thành tựu. Nếu ngươi phân tâm vì chuyện khác thì rất khó hy vọng thành công, đặc biệt là trong giai đoạn tạo căn cơ, bá phụ của ngươi có vẻ khác thường, lúc vừa gặp , ta đã cảm nhận được như vậy, kỳ quái là bá mẫu của ngươi - Một vị phu nhân hiền từ nhân hậu , chẳng biết những năm qua bọn họ đã chung sống như thế nào ?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đồ nhi nghi ngờ bá phụ có liên quan đến cái chết của gia phụ.

Trần Hy Chính nói :

- Vi sư chỉ có thể nói bá phụ ngươi là một nhân vật khả nghi, trước khi tìm ra chứng cớ rõ ràng thì không nên vu oan cho người.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đệ tử biết, trước khi tìm ra tội chứng đích thực thì không thể nào buộc tội hung thủ.

Trần Hy Chính mĩm cười, nói :

- Như thế mói gọi là nhân vật anh hùng hiệp nghĩa...

Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp :

- Sư tổ ngươi thường có một tâm niệm, thà bỏ xót người xấu chứ không nên giết lầm một người tốt, vì vậy cả đời vi sư luôn tuân theo đi huấn của sư tổ, không dám giết người bừa bải, có khi biết rõ đối phương là hạng cùng hung cực ác nhưng không tìm ra tội chứng đích thực thì cũng không thể lấy mạng đối phương.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Sư phụ tuân thủ di huấn của sư tổ cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác !

- Nhưng mấy năm qua vi sư suy đi nghĩ lại thì cảm thấy di huấn của sư tổ ngươi có vài vấn đề !

- Vấn đề gì ?

- Vi sư suy nghĩ rất nhiều năm, đến hôm nay mới nghĩ thông được một đạo lý.

- Đạo lý gì ?

- Sư tổ người tài hoa tuyệt thế, không chuyện gì là không biết, không việc gì là không làm được, nhưng với vi sư thì lại khác, mấy chục năm qua mỗi khi gặp phải chuyện khó khăn thì vi sư không thể giải quyết, vì thế ta nghĩ cần phải tu chỉnh lại di huấn của sư tổ ngươi.

- Tại sao ?

Trần Hy Chính trầm ngâm một lát rồi nói :

- Bởi vì bây gìờ chúng ta không phải là nhân vật tài trí như sư tổ ngươi !

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

- Sư phụ nói cũng phải !

Trần Hy Chính nói tiếp :

- Tính tình của sư tổ ngươi là luôn độc lai độc vãng, vi sư noi theo tính cách này nên cũng độc hành kỳ sự, vì thế nên không thể nào cùng những kẻ sĩ chính nghĩa vệ đạo trong võ lâm kết hợp thành một khối thống nhất. Đây chính là kẻ hở cho bọn tà ma ngoại đạo hoành hành mà không thể nào trừ diệt hết được . Vi sư còn hành tẩu trên giang hồ thì bọn ma đầu còn khiếp sợ mấy phần nhưng sau khi vi sư lâm trọng bịnh thì trong võ lâm khó tìm ra lực lượng trấn áp được bọn chúng.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đúng vậy, bọn ma đầu không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với chính đại nhân sĩ trong võ lâm, hoặc là trừ điệt hoặc là thu dụng, quần ma cũng nỗi lên tạo thành đại kiếp nạn. Chúng ta đã không có được tài hoa như sư tổ e tiêu trừ đại họa thì chỉ còn cách là liên kết võ lâm chính nghĩa lại thì mới có hy vọng trừ diệt bọn yêu tà !

Trần Hy Chính nghe mấy lời này thì hơi biến sắc, lão trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp :

- Hài tử, chỉ nghe ngươi nói mấy lời mà ta đã yên tâm không ít, đây cũng nhờ anh linh sư tổ ngươi ở trên trời phù hộ nên mới xui khiến vi sư gặp ngươi trong lúc đã thất vọng....

Lão cuốn vuông lụa vẻ di tượng lại rồi nói tiếp :

- Ta sẽ lập tức truyền thụ phương pháp đả toạ căn bản cho ngươi, ngươi phải toàn tâm toàn ý luyện tập, mọi chuyện trên núi này không cần ngươi quan tâm....

Phương Tuyết Nghi nói :

- Vậy sao được, đệ tử phải phục vụ sư phụ chứ....

Trần Hy Chính lắc đầu, nói :

- Hài tử, thời gian của chúng ta có hạn, ngươi gánh trọng trách trên người nên không cần thực hiện chức trách một đệ tử, từ ngày mai trở đi, cơm nước của ngươi sẽ do vi sư lo liệu.....

Phương Tuyết Nghi nói :

- Chuyện này làm sao đệ tử dám nhận !

Trần Hy Chính nói :

- Ngươi cần biết, không phải vi sư hầu hạ ngươi mà là sớm mong ngươi gánh vác trọng trách...

Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp :

- Được như sư tổ của ngươi đã tính được chuyện mấy mươi năm sau nên để lại cho vi sư mấy chục loại dược vật, mấy mươi năm qua hành tẩu chân trời góc bể, ta cũng thu thập không ít dược vật. Những loại dược vật này đều rất có ích với thân thể con người. Có nghĩa là, kể từ ngày mai trở đi ngươi phải dùng dược vật thay cơm, như thế ngày sau mới có thể luyện võ công thượng thừa được.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Đã như vậy thì đệ tử cung kính bất như tuân mệnh thôi.

Trần Hy Chính từ từ đứng lên rồi ra khỏi ngôi nhà cỏ, chừng nữa canh giờ thì lão quay lại và nói :

- Hài tử, bây giờ chúng ta bắt đầu tập luyện võ công.

Nói đoạn lão truyền cho Phương Tuyết Nghi khẫu quyết của thuật thổ nạp chân khí.

Phương Tuyết Nghi hít thở mấy hơi rồi bắt đầu thử vận khí điều tức. Trong nhất thời chàng không thể nào làm cho đầu óc thảnh thơi được, mà phương pháp thổ nạp nầy lại cần tâm thành trí tỉnh. Vì thế chàng thử thực hiện mấy chục lần mà vẫn bất thành.

Cũng may Phương Tuyết Nghi nhẫn nại hơn ngươi, chàng vẫn tiếp tục thử đến canh tư thì đã tìm được đúng đường. Chàng chiếu theo thuật thổ nạp vận hành một canh giờ thì hoàn toàn thông thuộc và lỉnh hội.

Loại nội công thượng thừa nay một khi học được thì lập tức chân khí sẽ vận hành qua kỳ kinh bát mạch, tinh thần chuyển biến rất lớn, mọi mệt nhọc đều tự nhiên tan biến và con người như tiến vào cảnh giới vô ngã.

Cứ thế, Phương Tuyết Nghi tỉnh toạ vận khí cho đến lúc tỉnh lại thì thấy Trần Hy Chính đang đứng trước mặt nhìn mình mĩm cười.

Phương Tuyết Nghi cả kinh, chàng vội bật dậy và nói :

- Sư phụ, đệ tử.....

Trần hy Chính cắt lời, nói :

- Hài tử, ngồi xuống đi, không cần khẩn trương ta đã chuẩn bị thức ăn cho ngươi rồi.

Phương Tuyết Nghi nhìn thì thấy bên mình có một bát thức ăn bốc khói nghi ngút, bên trong là một hổn hợp màu trắng sen sét nữa giống canh nữa giống cháo nhưng chàng chẳng biết là nấu từ vật gì.

Trần Hy Chính chỉ bát thức ăn và nói tiếp :

- Hài tử, ngươi ăn trước đi rồi hãy nói.

Phương Tuyết Nghi không thể từ chối nên đành bưng bát thức ăn đưa lên miệng uống một hồi, mùi thanh hương ngào ngạt khiến chàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Trần Hy Chính nhận lại bát thức ăn rồi mĩm cười, nói :

- Được rồi, bây giờ ngươi ra ngoài tản bộ một lát, sau đó quay vào tiếp tục theo khẫu quyết mà vận khí điều tức, mọi chuyện ở đây sẽ có vi sư lo liệu.

Phương Tuyết Nghi với nói :

- Chuyện này đệ tử làm sao dám.....

Trần Hy Chính nghiêm sắc diện nói :

- Ngươi phải nghe lời vi sư, không được nói nhiều, ra ngoài đi !

Phương Tuyết Nghi không dám nói nữa nên đành cất bước ra khỏi ngôi nhà cỏ.

Đây là một đỉnh núi nhưng xung quanh ngôi nhà cỏ là một vùng khá bằng phẳng, kỳ hoa dị thảo mọc đầy, hương hoa thoảng bay ngào ngạt.

Phương Tuyết Nghi vươn vai hít thở mấy hồi rồi đi một vòng quanh ngôi nhà, sau đó chàng trở vào tập luyện tiếp.

Đến trưa thì Trần Hy Chính lại bưng vào một bát thuốc , lần nầy chất liệu hình như khác nên thuốc có màu lam nhạt.

Phương Tuyết Nghi nhận lấy bát thuốc ngắm nhìn rồi bất giác chau mày.

Trần Hy Chính mĩm cười, nói :

- Hài tử, lương được khó uống, nhưng đây là tiên phương diệu pháp do sư tổ ngươi để lại, vi sư muốn dùng phương pháp này để giúp cho nội lực của ngươi mau chóng tiến bộ.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Một bát thuốc đắng có gì là ghê gớm !

Nói đoạn chàng nâng bát thuốc lên uống cạn một hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play