Những ngày sau đó, Cường vẫn hay đến quán tôi chơi, khi
thì một mình, khi thì cùng bạn, đến nỗi cậu ta biết hết tên nhân viên
trong quán. Cậu ta vẫn thường trêu chọc tôi nhưng tôi đã quen, lúc lờ
đi, lúc đáp trả. Và thỉnh thoảng, rất ít thôi, tôi thấy Cường ngồi trầm
tư một mình, mắt nhìn về phía tôi. Nếu tôi mỉm cười với cậu ta, nhất
định cậu ta sẽ cười lại nhưng là một nụ cười đặc biệt hiền lành khiến
tôi phải chết lặng vì kinh ngạc.
Nếu như từ ngày Trinh yêu Hải liền trở nên vui vẻ, hoạt bát thì từ ngày
tôi có thêm người bạn là Cường thì thấy cuộc sống thú vị hơn rất nhiều.
Thúy hay trêu tôi “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, tôi hiểu ý Thúy nhưng tôi khăng khăng tin rằng giữa tôi và cậu ta chẳng thể bén nổi cái gì.
Có một thời gian, khoảng hơn 1 tháng gì đó, Cường mất tăm mất tích,
không hề đến quán, cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại gì cho tôi.
Tôi không hiểu cậu ta bận cái gì, nhưng thà chết tôi cũng không gọi hỏi
thăm cậu ta mặc dù trong lòng khó chịu không yên. Cứ thỉnh thoảng lại
kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn gì không, đến quán cũng phải nhìn
xung quanh xem cậu ta có ngồi đâu đó không. Tôi cứ ngớ ngẩn như thế mà
không hề biết đó chính là nỗi nhờ, phải mãi sau này tôi mới nhận ra cảm
xúc ấy của chính mình.
Tôi không nhớ được chính xác là bao lâu sau Cường mới trở lại quán đều
đặn, chỉ nhớ là hôm đó đã rất muộn, quán chỉ còn vài ba người. Bao nhiêu lâu không gặp, tự nhiên cậu ta đến làm tôi hơi bất ngờ, tôi nhíu mày đi về phía cậu ta. Đến gần tôi mới nhận thấy cậu ta gầy đi nhiều nhưng
miệng thì vẫn như cũ, cười rất tươi: “Cho tớ một tách coffee đi Vân.”
Tôi không nói gì, đi vào lấy coffee, trong lòng có chút hậm hực. Lúc
mang coffee ra thì cậu ta nói muốn tôi ngồi cùng, quy định của quán là
nhân viên không được ngồi với khách nhưng bây giờ chẳng còn mấy khách
nữa nên tôi ngồi xuống. Tôi cũng muốn xem cậu ta muốn nói điều gì.
Thấy tôi yên lặng không nói, cậu ta mở miệng nói trước: “Vân không hỏi vì sao tớ đến muộn thế à?”
Tôi cố tình tỏ ra thờ ơ trả lời: “Ai biết được, cậu rất ngẫu hứng mà.”
Cường thở dài, nằm bò ra bàn nhìn tôi: “Cả tháng nay không gặp, Vân có nhớ tớ không?”
Tự dưng bị hỏi như thế, dù tôi không có gì với cậu ta cũng sẽ bối rối,
đằng này cả tháng qua ngày nào tôi cũng ngỏng cổ xem cậu ta có đến
không. Tôi xấu hổ, mặt nóng bừng, vuốt tóc vuốt tai, sờ sờ mũi, cố lấy
lại bình tĩnh rồi hất hàm đáp: “Nhớ gì mà nhớ, không gặp thì tôi càng
rảnh chứ sao.”
Cường cười rất tươi, như là không thể tươi hơn được nữa: “Nhớ tớ đúng không? Biết mà!”
“Đã bảo không cơ mà. Cậu bị lãng tai à?” Tôi hơi gắt.
Nhưng vấn đề là cậu ta không coi lời nói của tôi ra gì. “Tớ rất muốn đến gặp Vân nhưng không thể. Thông cảm cho tớ nhé! Mấy tháng qua tớ phải
tập trung làm một việc rất quan trọng, đành phải cắn răng gác nỗi nhớ
của chúng ta lại.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không nhớ cậu.” Tôi nói rành mạch từng chữ.
“Thôi được rồi, giận tớ vì đã biến mất mà không nói lời nào chứ gì?”
Tôi lườm cậu ta một cái rồi quay mặt đi, không thể nói chuyện được với cái tên này nữa.
“Vân ơi! Vân không quan tâm đến người ta à? Ít ra cũng phải hỏi xem tớ
làm việc quan trọng gì chứ!” Giọng cậu ta nũng nịu làm tôi phát ớn.
“Thế cậu bận chuyện quan trọng gì?”
Cậu ta ngồi thẳng người lên, nói nghiêm túc: “Tớ phải ôn thi, hôm nay mới thi xong.”
“Ôn thi?” Tôi khá ngạc nhiên, tầm thời gian đó chưa nghe nói trường nào đang thi. “Trường cậu thi sớm thế cơ à?”
“Không, không phải thi học kỳ, thi cái khác cơ.”
“Thi cái gì?” Cường đã thành công dụ dỗ trí tò mò của tôi.
“Trường tớ có mở một cuộc thi để giành học bổng đi du học ở Anh. Đây là
một cơ hội lớn cho sinh viên. Tớ cũng đăng kí dự thi và kỳ vọng rất
nhiều nên mới lao đầu vào ôn luyện.”
Thảo nào cậu ta trông gầy hẳn đi như vậy, tôi cũng không ngờ một người
trông có vẻ vô lo vô nghĩ như thế lại có một ý chí rất lớn. Tự nhiên tôi lại cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, tôi là một người rất dễ hài lòng với cuộc sống, không phải không biết cố gắng mà là không thuộc loại
người tham vọng. Tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường, đủ ăn, đủ tiêu,
không phải lo nghĩ quá nhiều là được rồi.
“Cậu có tự tin là sẽ giành được học bổng không?” Tôi hỏi.
“Trường tớ có rất nhiều người giỏi. Học bổng lại chỉ có 2 suất cho 2
người đạt điểm cao nhất thôi.” Cường lo lắng thực sự, có thể thấy kỳ thi đó quan trọng với cậu ta thế nào.
“Thi viết à?”
“Cả viết cả thực hành.”
“Thực hành thế nào?” Tôi tò mò hỏi.
“À, thì đưa ra một tình huống thực tế, sinh viên phải đối đáp trực tiếp
với giáo viên giống như thi vấn đáp, lại giống như trên một phiên tòa.
Thú vị phết!”
Tôi chống tay lên cằm nhìn cậu ta cười: “Tôi rất mong cậu sẽ giành được học bổng.”
“Thế à? Nhưng mà nếu như vậy thì chúng ta sẽ phải xa nhau ít nhất là 3
năm, chưa kể tớ học hành dốt nát, học mãi không tốt nghiệp được thì sao? Tớ sẽ nhớ Vân lắm, Vân cũng sẽ nhớ tớ đúng không?”
Tôi vươn tay cốc đầu cậu ta: “Đừng có luyên thuyên nữa, uống mau lên còn về. Không gặp thì không sao, gặp thì toàn nói linh tinh.”
Tôi bối rối đứng dậy đi vào trong, bỏ mặc Cường ngồi đó một mình, cũng
chẳng để ý cậu ta rời khỏi lúc nào. Đến khi tôi đang tha thẩn ra khỏi
quán để về nhà, mắt còn đang nhìn theo Trinh và Hải ôm ấp nhau trên xe
máy từ từ đi về hướng ngược lại thì bên cạnh có tiếng gọi: “Ê!”
Tôi giật mình, quay ngoắt lại đầy cảnh giác, trời đã khuya thế này thiếu gì kẻ lưu manh, biến thái. Nhưng kẻ lưu manh ấy đang cười toe toét với
tôi, kẻ mà tôi tưởng đã phải ra về từ lâu.
“Cường à?” Tôi xác nhận lại.
“Chứ không thì ai?” Cậu ta đang đứng dựa vào xe, tay quay quay trùm chìa khóa.
“Làm gì chưa về? Đứng đây làm gì?”
“Đi ngắm trăng không?”
“Hả?” Tôi ngửa cổ nhìn lên bầu trời đen kịt, trời khá trong, ít mây với
một vầng trăng 16 treo lơ lửng vừa tròn vừa sáng, đẹp không ta siết. Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, gật mạnh đầu.
Cường đưa tôi lên một cây cầu, ở đây rất thoáng đãng, gió thổi không quá mạnh, đủ để người ta dâng trào cảm xúc. Tôi vịn tay lên thành cầu nhìn
không gian bao la phía trước, cả con đường bên dưới đang tỏa ra ánh sáng lung linh nhờ đèn đường. Đứng ở đây, những con đường phía dưới giống
như một dải lụa đính kim cương cao cấp, xa hoa, tôi chưa từng biết những con đường ấy có thể đẹp đến thế.
“Từ đây nhìn xuống, thành phố rất đẹp phải không?”
Tôi quay sang nhìn Cường, thì ra cậu ta cũng đang nghĩ như tôi. Tôi gật
đầu: “Ừ, nhưng đây không phải quê hương mình nên tôi luôn có một cảm
giác lạc lõng.”
“Quê Vân đẹp không? Bao giờ cho tớ về chơi đi.” Cường cười híp mắt.
Trời ơi! Bấy giờ tôi mới phát hiện ra cậu ta có một nụ cười rất duyên.
Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi. Quay mặt đi chỗ khác trả lời: “Quê
tôi à? Cũng không có gì.”
“Nhà tớ ở sát biển đấy, có chút đất nên kinh doanh khách sạn. Hè là tớ
lại về, phụ được cái gì thì phụ. Bao giờ rảnh, tớ dẫn Vân về quê tớ
chơi, tớ sẽ miễn phí tiền khách sạn cho. Đặc ân đấy nhé!”
Tôi xì một cái rõ dài: “Chẳng thèm. Mà có phải ở Hải Phòng gần đảo Cát Bà đúng không?”
“Lại còn phải hỏi cái đấy á? Kiến thức địa lý kém quá đấy. Thích Cát Bà à? Hôm nào tớ dẫn đi, anh chị tớ có một nhà nghỉ ở đấy.”
“Nhà cậu có bao nhiêu khách sạn, nhà nghỉ thế?” Không khéo tôi lại đang quen con nhà đại gia cũng nên.
Ai ngờ, cậu ta cười nghiêng ngả: “Cái gì mà mấy cái. Nhà tớ có phải đại gia đâu mà có tiền xây mấy cái. Có hai cái đó thôi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, cảm thấy mình cũng thật ngốc nghếch, tự dưng lại đi hỏi một câu vô duyên như thế.
“Vân ơi!”
“Gì cơ?” Tôi quay lại.
“Có thích xem bói không? Đưa tay đây tớ xem cho.”
“Cậu cũng biết xem á?” Tôi kinh ngạc.
“Ờ, biết chút chút.”
Tôi còn chưa đồng ý, Cường đã chụp lấy tay tôi, ngửa lòng bàn tay lên
vuốt vuốt hai cái rồi hỏi một câu mà tôi cho là khá ngu ngốc: “Tay lắm
chai thế này?”
“Tôi là con nhà nông, từ bé đã phải giúp mẹ làm việc, có phải ăn chơi như ai đó đâu.”
“Ai đó? Lúc bé tớ cũng toàn phải giúp gia đình đấy! Vì hồi đấy khó khăn hơn bây giờ, không đủ người làm.”
“Xem thì xem nhanh lên, đừng có mà lợi dụng cầm tay người ta.”
Cường cười ha hả rồi đưa tay tôi lên trước mặt ra vẻ xem xét, chẳng biết có xem được thật không mà cũng chăm chú thấy gớm. Xem một hồi thì cậu
ta phán: “Vân sống cũng lâu đấy, đường tình duyên hơi trắc trở nhưng nếu lấy được một chàng luật sư thì chắc chắn hạnh phúc.”
Tôi rụt ngay tay lại, rõ là vớ vẩn, tôi biết là không thể tin được cậu
ta mà. Tôi nghếch mặt lên hỏi: “Thế à? Thế thì phải làm phiền cậu giới
thiệu cho tôi một anh luật sư thông minh, tài giỏi rồi.”
Cường đưa tay lên vuốt trán: “Trời ạ! Một anh chàng luật sư tương lai ngời ngời ở ngay trước mặt mà còn phải giới thiệu cái gì?”
Tôi đặt tay lên vai Cường: “Nhưng mà tôi chỉ thích người hơn tuổi thôi. Haha”
Cường làm bộ mặt mếu máo, giả khóc. Tôi đẩy nhẹ cậu ta một cái: “Thôi
không đùa nữa. Mà này, vì sao cậu không học ngành quản lý khách sạn hoặc là cái gì đó liên quan đến kinh doanh?”
Cường cười khổ: “Sao ai cũng thắc mắc điều này nhỉ?”
“Thì nhà cậu kinh doanh khách sạn còn gì?” Tôi trả lời theo lẽ dĩ nhiên.
“Ừ, nhưng mà tớ lại không thích. Kinh doanh khách sạn nghe thì oai lắm
nhưng chẳng phải cũng chỉ là đi phục vụ người ta hay sao? Cũng chỉ là
khom lưng, cúi đầu trước người khác. Với cả khách sạn vùng biển này chỉ
kinh doanh được mùa hè, mua đông thì làm gì có khách. Cho nên tớ muốn
làm một nghề mà người ta phải đến và phụ thuộc vào mình, chứ không phải
mình phụ thuộc vào người ta, cảm giác thích hơn nhiều.”
“Cho nên mới chọn luật à?”
“Ừ.” Cậu ta ngẩng cao đầu tự mãn. “Mặc dù ngành này khá phức tạp và đau
đầu nhưng tớ rất thích cảm giác đứng trong phiên tòa lên tiếng bảo vệ
cho cái mà mình tin là đúng đắn.”
Tôi còn nhớ ánh mắt của Cường khi đó, nó sáng ngời lên một niềm đam mê,
một niềm tin vững chắc về con đường mà cậu ta đã chọn. Tôi chưa từng
biết khi hoài bão đong đầy trong đôi mắt thì có thể đẹp đến như vậy. Có
lẽ tôi đã thích Cường từ khi đó, cũng có lẽ đó là một sự ngưỡng mộ hay
bất kỳ điều gì đó mà tôi không biết tên. Lúc ấy tôi không quan tâm,
chúng tôi chỉ ngồi bên cạnh nhau cùng với cơn gió hiu hiu và ánh trăng
sáng vằng vặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT