Chúng tôi chưa vui vẻ thoải mái được bao lâu thì đã có
kết quả thi đại học. Hôm ấy, Trinh bị mệt nên xin nghỉ làm từ chiều, tối muộn tôi mới từ chỗ làm trở về, mang theo chút đồ ăn cho Trinh. Lúc tôi mở cửa vào nhà thì thấy phòng tối om, không nghĩ Trinh lại đi ngủ sớm
thế. Mò mẫm bật đèn lên thì tôi giật mình khi thấy Trinh ngồi thu lu
trong góc giường, hai tay bó gối, mặt gục xuống, mái tóc đen dài lòa
xòa. Biết tôi đã về, nó liền ngẩng đầu lên, tôi không còn nhận ra con
bạn xinh đẹp của mình nữa, hai mắt sưng húp, mặt đỏ ửng. Nó đang khóc,
tôi vội đặt các thứ lên bàn, chạy đến ôm lấy nó: “Mày sao thế hả Trinh?
Sao lại khóc đến mức này?”
Nó nhỏm người choàng tay ôm lấy tôi: “Tao trượt đại học rồi mày ạ! Làm
thế nào bây giờ? Tao thiếu 1 điểm mới vào được trường đó.”
Tôi ngẩn cả người, tôi lười biếng thì chẳng nói làm gì, nhưng Trinh
thông minh lại chăm chỉ như thế, trượt thì quá tiếc. Trường nó đăng kí
dự thi lấy những 27 điểm, nó chỉ được 26, chẳng trách nó ngồi khóc đến
mức này. Tôi vỗ về an ủi nó: “Ừ, thôi, tao biết rồi, không sao đâu.
Không vào trường đó thì vào trường khác, điểm của mày cao như vậy thiếu
gì trường mà lo.”
Nghe tôi nói xong thì nó cũng có vẻ nguôi nguôi, lau nước mắt hỏi tôi
giọng khàn khàn: “Thế mày có vào được trường đại học Y không?”
“Tao á? Mày nghĩ tao đỗ chắc, tao trượt rồi, tao học đâu có giỏi như mày mà vào nổi trường đại học Y, chẳng qua cứ đăng ký vậy thôi. Tao kỳ vọng cao đẳng Y hơn.”
“Con điên.” Nó đánh vào vai tôi một cái: “Bảo thi trường khác không thi, cứ y cơ.”
Cũng may sau đó tôi đỗ cao đẳng Y Tế khoa hộ sinh, thế cũng tốt rồi, tôi tạm hài lòng với chính mình, miễn là học ngành mình yêu thích là được
rồi. Tuy nhiên, bố mẹ tôi lại rất thất vọng về đứa con vô tích sự là
tôi, gọi điện thoại lên mắng tôi một trận làm tôi 2 tháng không dám về
nhà, phải nhờ Trinh về lấy đồ lên giúp. Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian ấy vẫn thấy buồn cười, nụ cười lại vô thức nở trên môi.
Trinh cũng dần quên đi nỗi thất vọng khi nó không vào được trường yêu
thích sau khi nhập học, đã vui vẻ trở lại, tôi cũng vui lây. Việc nhập
học của tôi cũng không có vấn đề gì, các bạn trong lớp toàn là nữ, họ
đến từ khắp các tỉnh, tính tình ai cũng rất dễ thương. Người đầu tiên
tôi ngồi cạnh cũng là người đầu tiên tôi quen trong lớp chính là Thúy,
vừa quen tôi đã cảm thấy yêu mến cái tính hoạt bát hay nói hay cười của
nó, chẳng ngờ được rằng sau này lại trở thành bạn thân. Biết nó chưa tìm được nhà trọ phù hợp, đang phải ở nhờ nhà họ hàng nên tôi bảo nó về chỗ tôi ở chung, càng đông càng vui mà tiền nhà cũng rẻ đi nhiều. Được cái
cả 3 đứa chúng tôi đều thân thiện, dễ tính nên ở chung với nhau chẳng có xích mích gì. Buổi sáng cả 3 đứa đi học, trưa về nấu tạm gì đó để ăn,
chiều và tối thì tôi và Trinh đều đi làm thêm, có mình Thúy ở nhà nên
càng dễ hơn. Cứ thế chúng tôi đi qua năm học thứ nhất một cách yên bình.
Sang năm học thứ 2, tôi và Thúy chuyển sang học buổi chiều, nhiều khi
cũng phải học suốt cả ngày nên tôi chỉ xin làm thêm ở quán được buổi
tối. Tiền lương đương nhiên giảm đi nhưng vẫn đủ chi tiêu, bớt đi một
phần gánh nặng cho gia đình. Trinh thì vẫn làm như cũ, nó được ông chủ
cưng nhất, chúng tôi nhìn ra được sự ái ngại trong mắt các nhân viên
khác nhưng không hiểu lí do là gì.
Một hôm, chị Liên – quản lí của quán gọi chúng tôi ra một góc lúc chúng
tôi đang chuẩn bị ra về. Nhìn chị có vẻ bí ẩn mà không biết có việc gì,
tôi và Trinh dắt nhau đi theo chị. Chị ngó quanh, không thấy ai mới nói
nhỏ: “Hai đứa, nhất là Trinh phải cẩn thận với ông chủ.”
Chị Liên mím môi rồi bảo: “Chị làm ở đây lâu hơn các em nên có nhiều
chuyện hiểu rõ hơn. Ông Quân không tốt bụng như các em nghĩ đâu, xinh
đẹp như Trinh nhất định phải tránh xa ông ta ra, càng xa càng tốt. Mặc
dù các em vô tư nhưng chẳng nói trước được gì, hơn nữa vợ ông ta cũng
chẳng vừa đâu. Chị chỉ nói thế thôi, nhớ lấy.”
Nói xong chị đi luôn vì bạn trai đang chờ bên ngoài. Hai chúng tôi nhìn
nhau, chẳng biết phải nói gì. Chị Liên nói không có vẻ gì là dọa nạt mà
hoàn toàn là một vẻ quan tâm chân thật, tôi không nghi ngờ gì chị, chỉ
là chúng tôi đâu có làm gì đâu. Mãi đến lúc ngồi xe bus về nhà Trinh mới bấu lấy tay tôi, lo lắng hỏi: “Vân ơi, chị Liên nói thế làm tao sợ sợ
thế nào ấy. Tao với ông Quân có chuyện gì đâu.”
Tôi khoác vai nó trấn an: “Không có chuyện gì đâu, mày đừng có nghĩ ngợi vớ vẩn. Chị Liên tốt bụng nên chị ấy mới nhắc nhở để mình tránh chứ
không phải bảo mày có gì với ông chủ.”
“Ừ. Thôi, tốt nhất là tao tránh xa ông Quân ra một chút.” Ngưng một lát
thì Trinh nói tiếp với vẻ hào hứng: “À, cái anh chàng đẹp trai thường
xuyên đến quán một mình ấy, mày nhớ không?”
Hẳn là nó đang nhắc đến anh chàng lặng lẽ ngồi một góc ngắm nó mà không
hề tấn công. Tôi cười gật đầu: “Nhớ rồi, cái gã rất hay âm thầm ngắm
mày, làm sao?”
Trinh hơi xấu hổ: “Ngắm gì mà ngắm! Chiều này anh ta đến quán, lúc ấy
quán vắng tanh, tao mang coffee ra cho anh ta. Anh ta hỏi tên tao rồi
còn hỏi mấy giờ tao tan ca.”
“Cuối cùng cũng xuất chiêu. Thế mày bảo sao?”
“Thì tao trả lời, anh ta chỉ cười chẳng nói gì. Nói chung tao thấy anh ta không hề giống mấy tên háo sắc khác.”
Đúng là anh ta không hề giống, tôi gật gù. Anh ta cũng có vẻ là con nhà
tử tế, dáng dấp đường hoàng, ánh mắt mỗi khi nhìn Trinh đều dịu dàng như nước, tràn ngập yêu thương.
“Mày cũng có cảm tình với anh ta phải không?”
Bị tôi bắt thóp, Trinh ấp úng đáp: “Đã biết gì đâu mà cảm tình, tao còn
chả biết tên anh ta. Chỉ cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ thôi.”
Lúc đó tôi chưa dám khẳng định anh ta là người như thế nào nhưng tôi có linh cảm giữa họ sẽ đi xa hơn một người xa lạ.
Và đúng như những gì tôi đã nghĩ, mấy hôm sau, khi tôi vừa mới thay đồ
chuẩn bị làm việc thì người con trai đó bước vào. Anh ta mang một dáng
vẻ rất tự tin, không ngần ngại bước đến chỗ Trinh.
“Tối nay anh mời em đi ăn được không?”
Vẫn là đôi mắt dịu dàng ấm áp ấy, thử hỏi có bao nhiêu cô gái có thể cự tuyệt? Trinh cũng chỉ là một đứa con gái đơn thuần, nó
cũng bối rối, ngó quanh rồi bảo: “Em phải làm việc, không thể đi. Xin
lỗi anh!”
Anh ta không nói gì, bước thẳng đến chỗ ông chủ của chúng tôi mà hỏi: “Tối nay anh cho Trinh nghỉ làm có được không?”
Tất nhiên ông chủ không đồng ý, ông ta xua tay: “Nhờ có Trinh mà chỗ
chúng tôi đông khách. Dù cậu có là con ông to bà lớn nào thì cũng không
có quyền ra yêu cầu. Phải không Trinh?”
“Thế nếu Trinh muốn xin nghỉ thì sao?” Anh ta không có ý định bỏ cuộc.
Trinh đưa mắt nhìn tôi cầu cứu, nó chạy đến chỗ ông chủ và nói với người con trai kia: “Anh ơi, mong anh hiểu cho, em còn phải làm việc. Hơn nữa em cũng không biết anh là ai, làm sao đi cùng anh?”
Anh ta mỉm cười, rút chiếc ví da đắt tiền từ túi quần sau, lấy ra chứng
minh thư đặt lên bàn. Cả đám nhân viên chúng tôi vây quanh Trinh xem,
khách khứa cũng không khỏi hiếu kỳ. Thì ra anh ta tên Đặng Minh Hải, hơn chúng tôi 2 tuổi.
Chúng tôi còn chưa có phản ứng tiếp theo thì anh ta lại nói: “Anh chỉ
muốn mời em ăn với anh một bữa cơm, ngoài ra không có ý gì cả. Nếu em
cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian của em thì anh sẽ trả tiền lương
của buổi làm tối nay cho em. Còn nếu như vì em mà quán vắng khách, anh
cũng sẽ đền bù tiền cho quán.”
“Nhưng vì sao anh lại muốn mời em ăn cơm?” Trinh hỏi lại anh ta với một vẻ mặt mơ hồ.
“Anh nhắc lại này, anh không có ý gì cả, chỉ là muốn làm bạn với em.
Nhiều ngày đến đây uống coffee thấy em làm việc, anh rất muốn kết bạn
với em, chỉ thế thôi. Nếu em không muốn đi, cũng không sao, anh có thể
mời em vào một dịp khác.” Giọng anh ta rất nồng ấm, kết hợp với một đôi
mắt đen dịu dàng chân thành khiến không chỉ Trinh mà những cô gái ở đây
cũng phải ngây ra.
Ông chủ không nói câu nào, im lặng tức là đồng ý nhưng sự im lặng này rõ ràng cũng là bất đắc dĩ.
Chị Liên đứng phía sau đẩy lưng Trinh: “Con bé này, còn đứng ngây ra đấy! Ông chủ cho nghỉ rồi, mau vào thay quần áo.”
Trinh vẫn đứng ngẩn ra, tôi phải kéo tay nó chạy vào phòng thay đồ. Nó
luống cuống lấy quần áo vừa thay vừa hỏi tôi: “Tao vẫn lo lo, đi thế này có được không?”
Tôi biết tính Trinh hay lo nên nói cứng: “Đi đi, không vấn đề gì. Ăn một bữa thôi mà. Mày xem chứng minh thư của anh ta rồi còn gì. Tao thấy anh ta là người tử tế đấy, không khéo mày lại đổi đời.”
Tôi cười ha hả làm gương mặt nó cũng giãn ra chút ít. Nó cười đánh vào vai tôi: “Đổi cái gì mà đổi, chỉ là một bữa ăn thôi mà.”
Thế là Trinh cũng chịu đi cùng cái tên công tử nhà giàu đẹp mã đó. Tôi
và mọi người tiếp tục công việc như bình thường, trong lòng tôi hoan hỉ
reo mừng vì cuối cùng bạn mình cũng tìm được một người ưng ý, chưa biết
tương lai sẽ thế nào nhưng thấy nó vui tôi cũng vui.
Tối ấy tôi cứ nghĩ nó sẽ về nhà muộn hơn tôi nhưng khi tôi về thì đã
thấy nó về nhà cười nói vui vẻ với Thúy, hai đứa còn đang ăn đồ ăn Trinh mang về. Trinh kể lại đầu đuôi buổi hẹn cho tôi và Thúy nghe. Nó nói
Hải là sinh viên năm cuối ngành quản trị, hè tới là ra trường, anh ta
rất lịch sự, ăn nói dễ nghe, lại nhất mực giữ khoảng cách với nó, không
hề xâm phạm, còn chủ động đưa nó về nhà sớm nữa. Nghe xong tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta là người tử tế, không thì có chết
tôi cũng không để Trinh đến gần.
Còn nhớ khi đó Thúy nhéo tay tôi trêu đùa: “Hôm nào cho tao nhìn mặt cái gã cướp mất con bé xinh đẹp này đi!”
“Được thôi!” Tôi vênh mặt lên hứng trí: “Hôm nào ra quán chơi, tao chỉ cho.”
Thúy gật đầu lia lịa. Chúng tôi bắt Trinh hôm nào đó phải bảo anh ta mời hai chúng tôi một bữa. Trinh bĩu môi: “Tao với anh ta có gì đâu mà
chúng mày cứ như vớ được vàng thế?”
Thúy vỗ đùi một cái: “Lại chả vàng nữa. Anh ta đang cua mày, phải nịnh bọn tao là đúng rồi. Vân nhỉ?”
Tôi đồng tình: “Đúng rồi. Mà không sao, bọn tao có thể đợi đến khi hai người chính thức.”
“Mày nghĩ Hải thích tao thật à?”
Lúc đó tôi không thế nào hiểu nổi sao Trinh lại hỏi một câu đương nhiên
như thế, tôi cười ngoác miệng: “Chứ còn gì nữa. Ai mà thừa hơi ngày nào
cũng đến quán gọi một tách coffee để ngắm mày?”
Trinh chỉ ậm ừ, nó bảo chưa tin lắm, cũng không dám nghĩ bừa, chuyện đến đâu tính đến đó. Trinh là thế, tính nó vốn thận trọng, chuyện chưa rõ
ràng, nó không bao giờ nghĩ quá xa vời thực tế. Chơi với nó từ nhỏ, tôi
rất rõ, nó đã động lòng anh chàng tên Đặng Minh Hải kia. Nếu như anh ta
là một người tử tế thì chẳng có gì phải bàn, nhưng nếu mọi chuyện không
như những gì chúng tôi nghĩ thì sao?
Những ngày tiếp sau đó, Hải thường xuyên đến quán gặp gỡ Trinh, thỉnh
thoảng lại nói ông chủ cho Trinh nghỉ làm để hai người đi chơi. Ông chủ
không dám không cho nhưng tất cả chúng tôi đều nhìn ra ông ta không hề
vừa lòng, ông ta hay nói bóng nói gió về Trinh nhưng chúng tôi mặc kệ,
cũng không ai nói lại với Trinh. Mãi sau tôi mời biết vì ông ta nể gia
đình nhà Hải nên mới thả cho anh ta đưa Trinh đi như thế.
Thế rồi cái gì đến cũng phải đến, ngày valentine đã xảy ra một sự kiện
mà cho đến giờ tôi vẫn nhớ đến từng chi tiết và có lẽ là Trinh cũng vậy. Ngày hôm ấy, quán Green coffee cũng như bao nhiêu quán khác, trang
hoàng đẹp đẽ để chào đón các đôi tình nhân. Mọi thứ đều được nhân viên
chúng tôi chuẩn bị tươm tất, nào nến, nào hoa hồng tươi ở các bàn, còn
treo cả những hình trái tim nho nhỏ.
Đúng 8h tối, có một nhóm thanh niên bước vào quán, trông họ không có vẻ
gì là đến đây gây chuyện nhưng lại thu hút hoàn toàn sự chú ý của mọi
người vì không những họ ăn mặc bảnh bao mà trên tay mỗi người đều cầm
một bó hồng nhỏ. Họ vừa vào đã hỏi thăm ngay Trinh đang ở đâu, tôi nghe
được liền kéo Trinh ra. Trinh vừa xuất hiện thì họ lại ra hiệu cho Trinh đứng nguyên tại chỗ, chúng tôi chẳng hiểu ra làm sao, Trinh cũng ngơ
ngác chẳng kém nhưng vẫn rất hiếu kỳ theo dõi. Chỉ thấy họ dải những
cành hoa hồng dọc từ chỗ Trinh đứng tới cửa chính của quán thành hai
hàng tạo ra một lối đi, rồi cũng đứng dàn hai bên. Từ cửa, một người con trai tay cầm một bó hồng lớn bước vào. Anh ta mặc áo sơ mi bên trong,
khoác ngoài là áo vest tối màu, quần jean xanh bao lấy đôi chân dài vững chãi càng làm anh ta thêm lịch lãm lại không hề kém đi phần trẻ trung.
Tôi phải thừa nhận là anh ta khá đẹp trai với nụ cười tỏa nắng, đó chính là Đặng Minh Hải.
Khách khứa trong quán, cả nhân viên chúng tôi đều dừng hết mọi hoạt động để theo dõi một màn trước mắt giống như xem một bộ phim điện ảnh hấp
dẫn. Hải từ từ từng bước tiến đến chỗ Trinh, trao bó hoa cho nó và nói
ngắn gọn: “Có lẽ anh không cần phải nói nhiều, những gì anh muốn cho em
biết chỉ là, anh yêu em.”
Anh ta nói không lớn nhưng ngữ điệu đều rất tự tin, mắt nhìn thẳng vào
Trinh, không một chút bối rối, chất chứa đủ tình cảm yêu thương nồng
nàn. Tôi không biết những người khác như thế nào nhưng khi nhìn Trinh,
tôi biết nó đang vô vàn hạnh phúc, lúng túng trước đôi mắt quá thành
thật của Hải.
“Hãy làm bạn gái của anh!” Hải lại nói khiến cho chúng tôi được một phen nín thở chờ đợi, dồn hết mắt về phía Trinh.
Trinh đưa mắt sang nhìn tôi, có vẻ bối rối, tôi kiên định gật đầu. Nó
cắn môi, cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, nhẹ nhàng gật đầu. Và cũng
chỉ đợi có thế, tất cả mọi người có mặt ở đó đều vỡ òa trong niềm vui.
Hải cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Trinh rồi ôm nó quay một vòng. Tôi cũng
sướng rơn như chính mình được tỏ tình, ôm chặt chị bạn làm cùng. Có lẽ
từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, quá thân nhau nên có những cảm xúc đặc biệt hơn. Dù sao thì đó cũng là một valentine rất trọn vẹn và đáng
nhớ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT