Sau ngày hôm ấy, Trinh tỏ ra khá bình thường, vẫn là người dậy sớm nhất, vẫn giúp chúng tôi mua đồ ăn sáng xong rồi mới đi học. Nhìn nụ cười nhẹ bẫng trên môi Trinh, tôi cứ ngỡ đêm ấy chỉ là một cơn ác mộng, nhưng không, khi nhìn sâu hơn, kỹ hơn, tôi mới thấy nụ cười nó ảm đạm, đôi mắt sầu bi chưa từng thấy. Không biết tôi quá nhạy cảm hay Trinh không phải một diễn viên tài ba, nó đã để tôi thấy quá rõ ràng mọi thứ và càng làm tôi thêm dằn vặt trong đau thương.

Mãi sau, chúng tôi mới được nghe Trinh kể lại nguyên nhân xảy ra đêm kinh hoàng ấy. Những gì đã diễn ra sau cánh cửa mà tôi chưa được biết càng làm tôi bàng hoàng, thì ra lão Quân đề nghị Trinh làm người tình bí mật của lão, lão đưa ra một cái giá rất cao và yêu cầu Trinh phải có mặt bất kỳ khi nào lão cần. Tôi đã từng nghe rất nhiều về chuyện nữ sinh cặp với các đại gia để có tiền ăn chơi cho bằng các cô tiểu thư nhà giàu ở thành phố, cứ ngỡ những câu chuyện ấy rất xa vời với cuộc sống của chúng tôi, thế mà Trinh lại phải đối mặt với nó. Trinh cùng tôi lớn lên ở vùng quê dân dã, dù không lắm tiền nhiều của những cũng không túng thiếu hay ham lợi đến mức phải bán đi thân thể và nhân phẩm của mình để có một cuộc sống khác. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bám cho bằng được một anh chàng nhà giàu nào đó để tiến thân hay sống sung sướng, chúng tôi luôn tự ý thức được phải dựa vào chính sức mình. Trinh là cô gái truyền thống, nghe đến chuyện đó, dĩ nhiên nó không bao giờ đồng ý, nó đã thẳng thừng từ chối và nói rằng đã có người yêu là Hải. Nghe đến Hải, lão Quân chỉ cười xòa, nói rằng nếu như Hải không có sự hậu thuẫn của gia đình thì anh ta cũng chỉ là con tép trong xã hội. Lão nói rất nhiều những lời công kích, tay lão không an phận chạm vào người Trinh. Lão chẳng ngại ngần bày tỏ rằng đã thèm khát Trinh từ lâu, Trinh phản kháng mạnh mẽ và kết quả của sự phản kháng ấy chính là đêm hôm đó.

Vừa kể Trinh vừa khóc nấc lên, chúng tôi ôm lấy đôi vai run rẩy của nó, nước mắt cũng vô thức chảy ra. Thói đời là thế, khi ta muốn được yên thì người khác không chịu để ta sống yên thân, chúng tôi đâu có làm gì sai. Nhưng còn một vấn đề nữa cần phải quan tâm, đó là người yêu của Trinh, Đặng Minh Hải.

“Trinh, nếu như mày yêu Hải và thực sự muốn tiến xa hơn, mày phải nói cho Hải biết chuyện này. Sớm muộn gì anh ta cũng biết, mày nên tự nói ra để anh ta không thể trách móc được gì.” Thúy kiên định nhắc nhở.

Quan điểm của Thúy hoàn toàn trái ngược với tôi: “Không cần phải nói. Mày nghĩ sao mà bảo Trinh nhắc lại chuyện này một lần nữa? Nó đã chịu đủ rồi. Nếu Hải thực sự yêu Trinh thì những điều này chẳng là gì cả. Đây là thời đại nào rồi?”

Thúy rất cứng rắn và quyết giữ quan điểm của nó: “Chẳng là gì cả cho nên mới càng phải nói. Nếu Trinh đã thẳng thắn nói ra mà anh ta không chấp nhận thì anh ta là một thằng khốn, chẳng việc gì phải nuối tiếc.”

“Không cần, cứ để chuyện này vào dĩ vãng đi. Chẳng có thằng đàn ông tử tế nào lại đi móc máy quá khứ của vợ anh ta đâu.” Lúc đó tôi cảm thấy rất bực với Thúy, đó là lần đầu tiên tôi nâng cao quan điểm của mình như vậy. Thúy từng nói rằng, hành động khi đó của tôi là một loại tự vệ, tôi đã xù lông nhím ra để bảo vệ cho người bạn mà tôi cho là yếu đuối hơn mình.

Chúng tôi còn đang cãi nhau, chưa đâu vào đâu thì Trinh đứng dậy lên giường nằm im. Tôi và Thúy nhìn nhau, tự biết mình đã quá lời, lẽ ra chúng tôi không nên lôi chuyện này ra tranh cãi. Trinh cần được bình tĩnh để suy xét chính xác mọi việc và tôi tin nó biết phải làm gì.

Tôi và Thúy đã rất muốn đem chuyện này ra pháp luật để trừng trị lão Quân nhưng Trinh không muốn. Vốn dĩ chẳng có gì hay ho, Trinh không muốn làm to chuyện rồi đến tai gia đình, họ hàng, làng xóm, bố mẹ nó sẽ đau lòng đến thế nào. Ai cũng biết sự lợi hại của tin đồn, người tốt bụng, hiểu chuyện thì không sao, nhưng nếu bị người xấu đơm đặt thì chẳng biết Trinh sẽ phải giấu mặt đi đâu. Hơn nữa, chúng tôi thừa biết những gì lão Quân nói không phải để dọa người, thực tế, lão ta là người có thế lực, lại quen biết rất rộng. Một người như lão ta đã dám làm ra những chuyện vô nhân tính như thế có nghĩa là đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chúng tôi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”, nhẫn nhịn, im lặng cho qua chuyện này đến hết đời.

Thế nhưng, mọi chuyện chẳng dừng lại ở đó. Khi chúng tôi định cứ thế rời khỏi quán Green coffee thì chị Liên lại gọi điện thoại nói chúng tôi phải đến nhận tiền lương tháng vừa rồi. Tôi kịch liệt từ chối nhưng chị bảo nếu không tới lấy thì sẽ mang đến tận trường cho. Chị Liên vốn là người rất nhiệt tình, tốt bụng, khi còn làm chị hay giúp đỡ chúng tôi, tôi không muốn làm chị ấy thất vọng nên đành đồng ý đến lấy lương. Tôi đã định đi một mình, nhưng Trinh không cho, nhất định đòi đi theo vì sợ tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trinh rụt rè nắm chặt tay tôi đi theo vào quán, tôi nhìn quanh xem có lão Quân ở trong hay không rồi mới dám vào. Thường thì giờ này lão ta hay ở bên nhà hàng ăn chứ không ở đây, nên chúng tôi mới dám đến. Chị Liên thấy chúng tôi lớ ngớ ngoài cửa thì giơ cao tay vẫy vào. Vừa đi đến, chị đã cười niềm nở: “Hai đứa này, đang làm tốt sao tự dưng lại nghỉ? Mấy anh khách quen không thấy Trinh nên cứ hỏi suốt thôi, khéo lại mất khách.”

Chúng tôi chỉ cười cho qua, chị lại nói tiếp: “Anh Quân bảo hai đứa em bận học quá nên phải nghỉ đúng không? Cũng đúng, học vẫn hàng đầu. Anh Quân bảo nhất định phải trả hai đứa lương tháng trước, cả thưởng nữa, nhất nhé!”

Nghe đến tên lão Quân mà tôi cứng cả người, mất đi hoàn toàn sự tự nhiên, cũng may mà chị Liên không để ý, lấy ra hai phòng bì đưa cho chúng tôi, bên dưới còn có một tấm thiệp đỏ, hóa ra chị gọi chúng tôi đến còn có một mục đích khác là gửi thiệp mời đám cưới của chị. Chị Liên đang mải mê nói về đám cưới sắp tới, dặn dò chúng tôi nhất định phải đến tham dự. Bỗng, tôi cảm thấy bàn tay đang nắm tay Trinh bị siết chặt, mồ hôi ướt đầm, hơi thở của Trinh cũng dồn dập bất thường. Tôi quay sang nhìn thì thấy mặt Trinh tái mét không còn chút máu, mắt cứ đăm đăm nhìn về một hướng. Tôi nhìn theo ánh nhìn của Trinh thì phát hiện ra lão Quân đang ngồi trong góc, nơi lão vẫn hay ngồi, khoanh tay trước ngực nhìn chúng tôi, đôi môi hơi nhếch lên đầy tính châm biếm.

Tôi không nói không rằng, kéo Trinh ra khỏi quán ngay lập tức, quên luôn cả việc chào chị Liên. Dù không nhìn Trinh nhưng tôi cũng biết nó đang sợ hãi đến mức nào vì bàn tay nó đang run rẩy trong lòng bàn tay tôi. Trái tim tôi cũng đập thình thịch, dù tôi đã cố nói với mình phải bình tĩnh nhưng đều vô ích.

Mới đi cách quán mấy mét thì có một lực mạnh kéo ngược chúng tôi đứng lại, vừa ngẩng đầu thì đã phát hiện ra có đến 4, 5 tên đàn ông cao to, mặt mũi bặm trợn, gớm ghiếc đứng vây quanh. Một người phụ nữ chừng hơn 40 tuổi, tóc xoăn màu nâu sáng, trang điểm và ăn mặc có phần lòe loẹt, cổ và tay đeo toàn vàng đứng trước mặt chúng tôi. Trinh sợ hãi nép ra phía sau, tôi cũng nắm chặt lấy tay bạn không rời.

Người phụ nữ chẳng thèm nhìn đến tôi mà nghiêng đầu nhìn Trinh, giọng nói cao ngạo, uy quyền: “Tao đã rình mày mấy hôm nay rồi. Con ranh, mày còn muốn sống yên ở cái đất này không?”

Tôi và Trinh nhìn nhau, không hiểu bà ta là ai, không biết có phải nhầm lẫn gì không vì chúng tôi chưa gặp bà ta bao giờ. Tôi đánh bạo hỏi: “Cô là ai ạ? Liệu cô có nhầm không?”

Ai ngờ, bà ta càng hung hăng hơn: “Nhầm á? Tao bỏ công bỏ sức ra theo dõi mà bảo là nhầm à? Tao chính là vợ của anh Quân của chúng mày đây. Chính người của tao đã trông thấy hai đứa chúng mày đi vào quán lúc đêm khuya đầu tuần trước. Đêm hôm khuya khoắt, mọi người về hết mà chúng mày quay vào đấy làm gì? Đừng nói với tao chúng mày không làm gì.”

Tôi ngây người, không nghĩ lại có người khác biết về chuyện này, tôi run run quay lại nhìn Trinh, nó cũng đã cứng người. Lúc đó tôi không biết phải nói gì, phải làm gì, tôi rất sợ. Người đi đường cũng vì tiếng quát tháo của bà ta mà chú ý, họ quây dần lại xem, bàn tán, ai cũng đoán sắp có một trận đánh ghen thú vị.

Tôi nhìn xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ là không thể để mọi thứ thế này, không thể để người ta hiểu nhầm chúng tôi. Tôi nói: “Cháu xin lỗi, nhưng chúng cháu chỉ là nhân viên bình thường của quán, chẳng có quan hệ gì với ông chủ cả.”

Vừa dứt lời, một bàn tay vung lên tát thẳng vào mặt tôi đau điếng, tôi choáng váng chút nữa thì ngã lăn ra đất, cũng may có Trinh phía sau đỡ lấy. Trinh không im lặng nữa, nó vùng lên, che chắn cho tôi: “Cô làm gì thế? Không liên quan gì đến bạn tôi. Cô đừng có động vào bạn ấy.”

“À, thế ra là liên quan đến mày chứ gì? Lòi cái đuôi cáo ra rồi nhé!Mày quyến rũ nhầm người rồi con ạ! Chúng mày lên đánh dập mặt nó ra cho tao!”

Cả 4 người đàn ông cùng xông đến trong chớp mắt. Trinh quay lại ôm chặt lấy tôi cúi rạp xuống đất, tôi không chịu yên, cố vùng ra đỡ thay những cú đánh nặng như trùy giáng xuống. Tôi nhắm nghiền mắt lại, đầu óc quay cuồng, không còn phân biệt được là tôi đang ôm Trinh hay Trinh đang ôm tôi. Tôi chỉ thấy những cú đấm, đạp liên tiếp trên người, còn cả đầu móng tay sắc nhọn xượt qua mặt, bàn tay nào đó giật mái tóc, đau nhức. Cả người tôi tê dại vì đau, mắt hoa đi, mờ mịt, bên tai chỉ còn là những âm thanh hỗn loạn ong đầu. Hình như có người đến can, có người còn dọa báo công an, rồi cả tiếng **** rủa thậm tệ không ngớt. Không biết bao lâu thì mới có người đến đỡ chúng tôi lên, cả người tôi như đang rơi vào trạng thái hôn mê, không biết gì, cũng chẳng biết làm thế nào mà thoát ra khỏi đám đông hỗn loạn đó. Đến khi cả hai chúng tôi đã yên vị trong phòng dành cho nhân viên của quán Green coffee thì đầu óc tôi mới có chút ổn định, bắt đầu nhận ra những gương mặt quen thuộc của các anh chị nhân viên trong quán. Họ nhìn chúng tôi với ánh mắt đồng cảm lẫn thương hại.

Chị Liên nắm tay chúng tôi, quan tâm hỏi: “Hai đứa có làm sao không? Có cần đi bệnh viện không?”

Tôi mơ màng nhìn sang Trinh, bộ dạng nó thật khủng khiếp, mặt mũi bầm tím, cả người xước xát chảy máu, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch. Tôi có thể hình dung ra bộ dạng của mình cũng chẳng kém gì. Trinh cúi đầu, úp hai bàn tay lên mặt khóc nức nở, tôi cũng ôm nó khóc theo.

Anh Hùng thường ngày tính tình điềm đạm, quý mến chúng tôi như em gái, đập tay lên bàn giận dữ: “Mẹ nó! Cứ tưởng có tí tiền mà ngon, áp bức người khác đến thế là cùng. Còn lạ gì cái đôi vợ chồng ******** đó nữa.”

Chị Liên cũng bức xúc không kém: “Cái bà đồng bóng đấy! Có giỏi thì quản lý chồng cho tốt. Mua cái khóa số mà khóa quần lão ta lại. Chỉ giỏi đi đánh ghen lung tung, đổ oan cho người khác.”

Một cảm giác tủi nhục xâm chiếm lấy tôi. Chúng tôi biết giải thích như thế nào nếu mọi người hỏi đến lí do đây?

“Thế hai đứa làm gì mà để lọt vào tầm mắt của bà ta?” Một chị hỏi.

Trinh cắn cắn môi, người nó run run, làm sao nó có thể nói ra chứ. Tôi nắm tay nó, trả lời thay: “Không có chuyện gì đâu chị ạ! Tối hôm ấy em để quên đồ ở quán nên quay lại lấy, có lẽ vì thế mà bị bà ấy hiểu lầm.”

Chị Liên nhìn chúng tôi một lát, trong ánh mắt chị là một niềm cảm thông sâu sắc. Rồi chị bảo mọi người đi làm việc, chị và chị Hoa ở lại giúp chúng tôi bôi thuốc. Nước mắt Trinh cứ ứa ra làm trôi mất thuốc bôi trên mặt, chị Hoa không đành lòng, lau nước mắt cho nó: “Con bé này, khóc nữa là chị mặc kệ, không bôi thuốc cho đâu nhé! Nín đi, đau lắm à?”

“Không ạ!” Giọng Trinh khản đặc: “Làm phiền các chị phải lo lắng.”

“Biết thế thì nín đi. Không bôi thuốc làm sao khỏi được. Con gái bị sẹo trên mặt là xấu lắm đấy!”

Nghe chị nói với Trinh mà lòng tôi cũng ấm lại, nước mắt không hiểu sao lại rơi. Chị Liên giả bộ mắng: “Lại đến cái con này. Nín ngay. Khóc nữa thì tự làm lấy đấy.”

Tôi cảm thấy thật may mắn, trong hoàn cảnh đau thương này mà vẫn còn có những người tốt như chị Liên, chị Hoa ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng. Chỉ là một lời động viên, thăm hỏi thôi cũng đủ để tôi và Trinh ghi nhớ đến cuối đời, tạm quên đi những tổn thương tinh thần, nỗi đau về thể xác cũng theo đó vơi bớt như được chữa trị bằng một loại thuốc tiên. Đôi môi bất giác cong lên một nụ cười dưới hàng nước mắt.

Theo lời kể của chị Liên thì vợ của lão Quân hơn lão 4 tuổi, bà ta nổi tiếng là đanh đá và hay ghen. Lão Quân thì lăng nhăng nhưng đặc biệt sợ vợ, thế nhưng lão vẫn thường bí mật bao gái bên ngoài, cứ chán người này lại chuyển sang người khác. Mấy cô gái tham tiền hoặc không biết gì về vợ lão Quân thì đồng ý làm bồ nhí của lão, đã có mấy cô bị bà vợ tìm đến tận nơi đánh và cô nào bị đánh xong cũng bỏ đi mất dạng. Nghe nói, lão Quân chịu lép vế vợ là vì nhờ có bà ta nên lão mới được làm ông chủ như ngày hôm nay, cho nên dù có xảy ra chuyện gì cũng không dám bỏ vợ.

Càng nghe tôi càng thêm khinh thường lão Quân và đồng cảm với vợ của lão. Thật sự tôi cũng không đồng ý với cách cư xử du côn của bà ta nhưng khi có chồng tàn tệ như thế thì là người phụ nữ nào cũng sẽ sinh ra một loại phản kháng để bảo vệ tổ ấm của mình không bằng cách này thì cách khác, huống chi bà ta lại là người đổ tâm huyết giúp lão Quân có được ngày hôm nay. Đâu có người phụ nữ nào ngủ yên giấc khi biết chồng mình đang nằm cùng giường với người phụ nữ khác, dùng tiền của mình để bao người phụ nữ khác, như vậy thì chẳng thà không có chồng.

Coi như mọi chuyện thế là xong, tôi và Trinh không bén mảng gì đến Green coffee nữa, càng không muốn nhìn thấy mặt lão Quân, cứ cho chuyện này chìm vào quên lãng. Vẫn chưa quá muộn để làm lại từ đầu. Nhưng, đó là tôi nghĩ thế, thực tế Trinh không thể như tôi bởi nó đã phải chịu một cú sốc quá lớn, lớn nhất từ trước đến nay, làm sao nó lờ mọi chuyện đi được. Đứa bạn tội nghiệp của tôi, ngày ngày vẫn đi học đều đặn và trở về với một khuôn mặt vô hồn. Nó tránh né Hải, mọi cuộc gọi của anh ta, cứ về nhà là tắt máy. Tôi và Thúy đều hiểu nó không biết phải đối mặt với Hải thế nào nhưng chúng tôi càng vô dụng hơn khi không biết phải khuyên giải nó ra sao.

Cho đến một hôm, Trinh từ trường trở về nhưng không có bộ dạng hờ hững như mọi ngày mà nó chạy xồng xộc vào nhà, đóng chặt cửa lại như có ai đuổi phía sau và ngồi phệt xuống nền đất trước 4 con mắt kinh ngạc của tôi và Thúy. Rất nhanh, bên ngoài có tiếng đập cửa và giọng của Hải truyền đến: “Trinh! Cho anh gặp em đi. Em sao thế? Mau nói đi, vì sao em lại trốn tránh anh? Anh đã làm gì sai?”

Tôi hiểu ra mọi chuyện, nhẹ nhàng đi đến bên Trinh: “Sao thế? Mày ra gặp Hải đi. Có gì từ từ nói.”

Trinh lắc lắc đầu, úp mặt xuống hai đầu gối khóc. Tôi ngồi thừ ra, chẳng biết làm thế nào. Thúy không nhu nhược như tôi, tính nó nóng nảy, thấy tình hình như thế, nó không chịu được, kéo Trinh đứng dậy quát to: “Cái con này, mày làm sao thế hả? Mày trốn tránh như thế thì được cái khỉ gì? Mày muốn tiếp tục với anh ta hay không thì cũng phải nói một câu, giày vò người ta thế cũng có tội đấy. Mày là Hải thì mày có chịu được không? Tao thì không đâu.”

Tôi giật giật tay Thúy ý bảo nó bớt lời đi nhưng nó hất tay tôi ra, nói tiếp: “Bây giờ, ở trước mặt tao với Vân, tao muốn mày mở cửa cho Hải, quyết định có tiếp tục với anh ta hay không. Bọn tao không muốn trông thấy mày cứ tiếp tục ảo não thế này nữa.”

rinh từ từ ngước lên nhìn Thúy, tôi không rõ trong đôi mắt của Trinh biểu lộ điều gì. Nó câm lặng lau nước mắt rồi đứng lên mở cửa. Bên ngoài là vẻ mặt lo âu của Hải, anh ta đăm chiêu nhìn Trinh để chờ đợi một lời nào đó thoát ra từ miệng nó. Trinh quay lại nhìn hai chúng tôi rồi lại nhìn Hải, nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta đi đâu đó nói chuyện một chút!”

Hải lập tức đồng ý và kéo Trinh đi. Chúng tôi không biết hai người nói những gì với nhau, chỉ biết khi Trinh trở về nhà, sắc mắt đã thay đổi hẳn, rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc trên môi. Chẳng cần phải nói gì thì tôi cũng biết Trinh và Hải đã trở về như xưa, tôi đã thầm mừng trong lòng và nghĩ dù có những chuyện tệ hại xảy ra với Trinh nhưng ít ra còn có người sẵn sàng dang rộng vòng tay đón nó vào lòng với biết bao yêu thương nồng ấm, đối với một người con gái thì như thế cũng đã quá đủ rồi.

Từ ngày đó, tôi lại thường xuyên thấy Trinh cười hạnh phúc, nhưng cũng chẳng ít lần thấy nó ngây ngẩn một chỗ, vụng trộm rơi nước mắt. Tôi thấy, Thúy thấy nhưng chúng tôi đều im lặng. Còn tôi, vẫn một mình gặm nhấm tổn thương về tâm hồn, một mình chịu đựng những cơn ác mộng triền miên, để rồi giật mình tỉnh giấc trong đêm, hốt hoảng nhìn Trinh nằm ngay bên cạnh mà rơi nước mắt.

Tháng ngày trôi qua rất nhanh, tôi và Thúy bước vào thời kỳ thực tập trong một bệnh viên đa khoa lớn của thành phố. Thúy bảo nó có người nhà làm ở đây nên khi ra trường nó sẽ được một chân trong này. Nghe nó nói mà tôi thấy tương lai mình mù mịt, chưa biết ra trường sẽ đi làm việc ở đâu. Tất nhiên tôi cũng như bao sinh viên mới ra trường khác, muốn được ở lại Hà Nội làm việc, vừa có tương lai phát triển lại vừa rạng danh bố mẹ ở quê.

Vấn đề là khi chúng tôi đi thực tập được 2 tuần thì đã nghe được một tin, không biết phải gọi là tin lành hay tin dữ, về Trinh. Hôm ấy, tôi và Thúy từ bệnh viện trở về, vừa mới đẩy cửa vào nhà thấy phòng tối om, bật đèn lên tôi tá hỏa khi phát hiện Trinh nằm thẳng đuột trên giường, mặt mũi nhợt nhạt, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Tôi sợ quá, lao ngay đến lay lay người Trinh, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên, cho đến khi thấy mắt Trinh chớp chớp thì tôi mới hoàn hồn, ngồi phịch xuống đất: “Mày làm tao sợ đấy? Mày làm sao mà mặt mũi trắng bệch ra thế này?”

Thúy đứng phía sau tôi, cất tiếng gọi run run: “Vân ơi, xem…nhìn xem.”

Tôi quay người lại, trên tay Thúy là một cái que thử thai, tôi vồ lấy, mở to mắt nhìn, có lẽ sắc mặt tôi sau đó cũng chẳng kém Trinh là bao nhiêu. Tôi quay lại nhìn Trinh hỏi nhỏ: “Mày có thai?” Và điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là Trinh có thai với ai? Chẳng phải chuyện đó đã qua đi gần nửa năm rồi sao?

Thúy kéo Trinh dậy, lồng lộn hỏi: “Trinh mày nói đi, đây không phải là lúc để yếu đuối. Là con của ai?”

Trinh cười, điệu cười cay nghiệt đáng sợ, cười xong thì nó dần chuyển sang khóc lớn, nước mắt rơi lã chã như những giọt pha lê. Rất lâu sau nó mới có thể thốt lên lời: “Là con của Hải, là con của anh ấy.”

Đôi mắt Thúy tối lại, đôi bàn tay đang đặt lên vai Trinh cũng buông thõng xuống như mất hết sức lực. Tôi không dám tin, không thể tin được mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

“Trinh, từ bao giờ? Nói cho tao biết từ bao giờ?” Tôi nói như hét, mất hết bình tĩnh.

Trinh gạt nước mắt, nói rất nhỏ: “Có lần Hải hơi say, anh ấy không kìm được.”

“Anh ta say chứ mày có say đâu. Mày điên rồi Trinh!” Tôi quát lên.

“Chúng mày không phải là tao, làm sao hiểu được. Cái đêm đó cứ ám ảnh, đeo đẳng như âm hồn hết ngày này đến ngày khác. Tao muốn thoát ra, tao không muốn cảm giác bị lão ta cướp mất. Tao muốn cùng người mình yêu.”

“Mày điên rồi!” Tôi lặp lại. Tôi đã từng không hiểu nổi Trinh, không hiểu tại sao nó lại tự tay phá hỏng tương lai của mình như thế. Nhưng khi trải qua nhiều chuyện và ngồi nhớ lại những câu Trinh nói thì tôi đã dần hiểu ra, cách tốt nhất để thoát khỏi nỗi sợ hãi của chính mình là đối mặt với nó và Trinh đã làm như thế. Đó cũng chính là sự khác nhau giữa tôi và Trinh, nó dám đối mặt với mọi thứ, dám tự mình vượt qua nỗi sợ hãi của mình. Còn tôi thì không, tôi không đủ can đảm, chỉ mãi bọc kín mình trong lớp vỏ ngụy trang cứng cáp.

Lần đó Thúy không hề nóng giận, nó bình tĩnh đến bất bình thường: “Mày cùng anh ta bao nhiêu lần rồi? Anh ta đã biết chưa?”

“Hai lần. Tao chưa nói cho Hải biết.” Trinh trả lời.

“Mày định thế nào? Có giữ hay không?”

Trinh im lặng hồi lâu, đặt tay lên bụng mình như muốn nói với đứa trẻ trong bụng: “Nó cũng là một sinh mạng. Nó không có tội, hơn nữa nó là con của tao.”

Tôi ngây người, tôi biết nó đang rất nghiêm túc, nhưng nó định nói với bố mẹ nó như thế nào? Hai bác rất kỳ vọng vào nó.

Khi tôi còn chưa mở miệng được thì Thúy đã buông mấy câu làm tôi phải bất ngờ: “Tức là mày muốn giữ? Được, bọn tao tôn trọng quyết định của mày. Ngày mai bọn tao đưa mày đến bệnh viện bọn tao thực tập để khám thai. Khi đã có kết quả rõ ràng của bệnh viện thì báo cho anh ta.” Nói xong, Thúy quay người đi vào nhà tắm, mặt nó vô cảm chưa từng có, đôi mắt tối tăm như có màn sương bao phủ. Tôi hiểu là Thúy đang rất giận, chỉ khi quá tức giận thì nó mới có dáng vẻ như vậy. Tôi không đủ nhẫn tâm như Thúy, tôi phải vỗ về an ủi Trinh để nó có thêm nghị lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play