“Nhược Hư, ta về phòng trước. Cám ơn ngươi đã cho ta biết việc này” Tây Môn Lâm tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ hiện giờ nàng chưa muốn nói ra tất cả bí mật. Hoa Nhược Hư tất nhiên cũng không cưỡng cầu nàng. Hắn gật gật đầu, nhìn nàng đi ra ngoài.

“Sư tỷ, thân thể nàng có nặng lắm không?” Tây Môn Lâm vừa ra ngoài, Hoa Nhược Hư vội hỏi thăm Hoa Ngọc Loan.

“Không sao, chỉ mới bốn tháng thôi mà” Hoa Ngọc Loan kiều mị liếc Hoa Nhược Hư, mặt cười nhuốm đỏ, hình dáng có chút ngượng ngùng. Nàng võ công cao cường, thân thể tự nhiên tốt hơn người thường. Hơn nữa chỉ mới có thai bốn tháng cho nên bình thường cũng chưa ảnh hưởng gì, chỉ là bụng đã dần dần to ra.

“Sư tỷ, nàng ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy!” Hoa Nhược Hư không yên tâm lắm. Người học võ đều có chút “hiếu động”, Hoa Ngọc Loan đương nhiêu cũng không ngoại lệ.

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Hoa Ngọc Loan nũng nịu nói, đột nhiên ngữ khí biến đổi, yếu ớt hỏi: “Sư đệ này, chàng yêu hài tử hay yêu sư tỷ hơn?”.

“Sư tỷ, nàng nói ngốc nghếch gì vậy? Sư tỷ nàng là quan trọng nhất. Mặc kệ thế nào thì nàng không thể gặp chuyện gì, mà ta cũng sẽ không để nàng gặp chuyện không may đâu!” Hoa Nhược Hư sửng sốt, không chút do dự nói ngay.

“Chỉ cần chàng không việc gì thì ta cũng không sao” Hoa Ngọc Loan nhẹ nhàng tựa vào lòng ngực Nhược Hư, thấp giọng nói, ngữ khí tràn ngập thâm tình. Hoa Nhược Hư trong lòng nóng lên, bất giác siết chặt lấy thân mình mềm mại của nàng.

Ban đêm, Hoa Nhược Hư ôm lấy Hoa Ngọc Loan ngủ. Trong lòng nàng có một cảm giác an tâm và tĩnh lặng chưa từng có.

o0o

Sáng sớm hôm sau, Hoa Nhược Hư lại bị đánh thức. Bất quá lần này không phải tiểu nha đầu Hàm Tuyết mà chính là Hoa Ngọc Phượng. Nguyên lai nàng đã tìm được cho Hoa Nhược Hư một tiểu trang viên. Mặc dù không lớn lắm nhưng để chứa mấy người Hoa Nhược Hư thì cũng dư sức.

Hoa Nhược Hư tự mình treo trước cửa một khối biển bài, trên là hai chữ lớn “Hoa phủ”. Từ nay về sau, nơi này chính là nhà hắn.

Hoa Ngọc Loan và Hàm Tuyết tự nhiên là vào ở tại Hoa gia, còn Tây Môn Lâm không ngờ cũng đi cùng Hoa Nhược Hư. Nàng không muốn cách hắn quá xa, nàng đối với Nhược Hư đã bắt đầu có chút cảm giác ỷ lại.

Hoa Ngọc Phượng vẫn ở lại Diệp gia. Tiếp tục nhiệm vụ làm Minh chủ Thất phái tứ gia của nàng.

Đối với việc Hoa Nhược Hư bỏ đi, Diệp Bất Nhị tựa hồ không tỏ thái độ gì, cũng không hề lộ diện. Chỉ có Diệp Vũ Ảnh là đến quan sát một chút, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói ra, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi.

Vốn Hoa Nhược Hư muốn tìm vài nha hoàn đến chăm sóc cho Hoa Ngọc Loan, nhưng sau đó lại thôi bởi hắn hiểu hoàn cảnh nguy hiểm hiện giờ của mình. Bọn hắn bất cứ lúc nào đều có thể gặp chuyện không may, nếu tìm người không có võ công tới có thể ngược lại còn làm hại cho các nàng.

Vốn dĩ hắn muốn Hoa Thiên Tinh đến ở tại nơi này. Nhưng nàng lại không chịu, hắn cũng đành bó tay.

Qua vài ngày, mọi sắp đặt cũng đã xong. Hoa Nhược Hư bây giờ cũng xem như chính thức có một mái nhà, có thê tử, lại thêm một hài tử chưa chào đời.

o0o

“Nhược Hư” Đến tối, Hoa Nhược Hư đang muốn vào phòng Hoa Ngọc Loan thì phía sau vang đến tiếng gọi của Tây Môn Lâm.

“Lâm tỷ, có việc gì không?” Mấy ngày nay Tây Môn Lâm dường như nhốt mình trong phòng. Hơn nữa, Hoa Nhược Hư vì bận một số công việc nên cũng không gặp được nàng.

“Nhược Hư, mấy hôm nay ngươi có gặp Tô Đại Nhi không?” Tây Môn Lâm vừa hỏi vừa dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hoa Nhược Hư.

Hoa Nhược Hư thoảng giật mình rồi lắc đầu. Kỳ thật, hắn không phải không muốn gặp Đại Nhi, chỉ là có chút không dám đi. Hắn bây giờ đã hiểu rõ tình cảm của mình với nàng, hắn sợ rằng sẽ cầm lòng không đặng. Từ ngày biết được Đại Nhi là con của Nam Cung Hiên Viên, mà họ Nam kia lại luôn muốn hắn chết đi, hắn thật không biết từ nay sẽ phải đối phó với lão như thế nào cho phải nữa.

“Khi nào ngươi đi, đừng quên hỏi thăm giúp ta nhé?” Tây Môn Lâm có chút lo lắng nhưng cũng không tiện thúc giục Hoa Nhược Hư.

Hoa Nhược Hư gật gật đầu, mặc dù không rõ vì sao Tây Mông Lâm lại muốn biết đến thế, nhưng hắn có thể xác định điều đó đối với nàng là vô cùng quan trọng.

Hoa Nhược Hư thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hoa Ngọc Loan.

“Sư tỷ, ta muốn tới chỗ Đại Nhi một chuyến” Hoa Nhược Hư kẽ cắn môi nói. Sau đó lẳng lặng chờ “phán quyết” của Hoa Ngọc Loan.

“Ta đợi chàng về” Ngọc Loan khẽ “ừm” một tiếng. Sự bằng lòng dễ dàng của nàng làm Hoa Nhược Hư có chút bất ngờ. Kỳ thật hắn không biết rằng, từ sau lần hắn xảy ra chuyện, tâm tình của Hoa Ngọc Loan đã thay đổi rất nhiều. Tuy nàng vẫn chưa dứt thói ghen tuông nhưng cũng không còn trói buộc hắn như trước kia nữa.

Hoa Nhược Hư nhẹ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, trong lòng có chút cảm giác áy náy. Bất quá cũng không còn cách nào khác, hắn quả thật nên đi gặp Tô Đại Nhi một chuyến.

o0o

Tô Đại Nhi vẫn vẫn ở tại hành cung của nàng, Hoa Nhược Hư lần này trực tiếp đến tìm, xa xa đã nghe được tiếng đàn triền miên ai oán kia, chẳng phải “Đại Nhi khúc” thì là gì?

Đột nhiên, Hoa Nhược Hư phát hiện trong lòng mình có một nỗi nhớ nhung dày đặc, khiến hắn muốn lập tức trông thấy nàng. Cước bộ liền không khỏi gấp rút hơn.

“Công tử, xin dừng bước!” Một tiếng hô vội truyền đến, Hoa Nhược Hư trông lại thì thấy Lưu Vân đang cấp bách chạy tới.

“Công tử, người phải cẩn thận một chút. Tiểu thư có thể sẽ ngộ thương người đấy.” Lưu Vân nhìn vẻ bối rối của hắn liền vội nói.

“Lưu Vân, Đại Nhi nàng ấy làm sao vậy?” Hoa Nhược Hư lấy làm lạ liền truy vấn.

“Công tử, từ lúc người gặp chuyện, tiểu thư trở nên hỉ nộ vô thường, không vừa ý thì ra tay đả thương người khác. Sau khi biết người còn sống, tâm tình tiểu thư mới tốt lên đôi chút.” Lưu Vân vẻ mặt u oán nhìn Hoa Nhược Hư, tựa hồ có chút bất mãn. “Có điều vài ngày trước, tiểu thư hay tin người trở lại, vẫn trông mong người đến tìm. Nhưng công tử lại không tới khiến tiểu thư ngày càng nóng nảy, mỗi ngày đều khảy đàn, lại không cho phép bất cứ ai quấy rầy. Lần trước nếu không có Lộ Trưởng lão, tỳ tử suýt nữa đã chết về tay tiểu thư mất rồi.” Lưu Vân bộ dạng cực kì oan ức nói.

“Vậy ngươi làm sao đi thông báo cho Đại Nhi đây?” Hoa Nhược Hư trong lòng áy náy, không nghĩ rằng Đại Nhi vì hắn mà trở nên như vậy.

“Công tử, mỗi lần như thế tiểu thư đều quát mắng nô tỳ cả” Lưu Vân lắc lắc đầu, cũng không biết phải làm thế nào báo cho Tô Đại Nhi biết việc Hoa Nhược Hư đến đây.

Hoa Nhược Hư trầm mặc một hồi, chợt rút thanh trúc tiêu trong lòng ra, đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi, cũng chính là giai điệu của “Đại Nhi khúc” kia.

Tiếng đàn bên trong có chút ngập ngừng, sau lại như nước chảy mây trôi ngân vọng ra. Trong tiếng đàn rõ ràng đã giảm đi vài phân ai oán, lại thêm vào mấy phần hân hoan. “Nhược Hư ca ca!” Tiếng đàn đột nhiên đình chỉ, Đại Nhi toàn thân áo trắng lao vội ra, ập lên người Hoa Nhược Hư, vùi đầu thật sâu vào trong lòng hắn.

“Nhược Hư ca, người ôm Đại Nhi vào trong đi” Tô Đại Nhi thanh âm tha thiết, tiếng còn chưa dứt, Hoa Nhược Hư đã bế nàng lên, chậm rãi tiến vào phòng, còn Lưu Vân thì lặng lẽ lui ra ngoài.

“Nhược Hư ca, Đa Nhi múa cho huynh xem nhé được không?” Tô Đai Nhi nhẹ nhàng rời khỏi lòng Nhược Hư, duyên dáng bảo.

Hoa Nhược Hư theo ý thức gật gật đầu. Hắn dường như đến tận giờ cũng không biết cự tuyệt nàng là thế nào.

Tô Đại Nhi nhẹ nhàng lay động vòng eo, mái tóc buông xõa như mây không gió mà tung bay.

Ma Vũ!

Tô Đại Nhi lần đầu tiên trước mặt người khác thi triển Ma Vũ, cũng chính là vị nam nhân ngự trị lòng mình. Kỳ thật Ma Vũ cũng chỉ là một điệu múa ưu mỹ, giống như Ma Cầm có thể đàn ra những khúc nhạc tuyệt luân. Lực sát thương của Ma Vũ hoặc Ma Cầm không nằm ở điệu múa hoặc tiếng đàn mà chính do người khởi xướng ra nó.

Tô Đại Nhi hệt như một tinh linh trong đêm, từng bước nhảy nhẹ nhàng, từng thế múa ưu mỹ khiến cho Hoa Nhược Hư say mê đắm đuối. Thân thể mềm dẻo ấy bay múa, thi thoảng lại đánh mắt mỉm cười với hắn, thật khiến hắn không thể không ngất ngây.

Hai mắt nàng đen láy, phát ra thứ tình cảm sâu đậm. Đôi má phấn kiều diễm e ấp, ửng chút ánh hồng. Vẻ đẹp thánh khiết pha chút giảo hoạt ẩn hiện trong điệu múa thanh thoát như khiến nàng tăng thêm vài phần lộng lẫy, kiêu sa.

Đột nhiên nàng yêu kiều thốt lên một tiếng, đùi ngọc thon dài như mềm nhũn ra, thân thể mểm mại ngã về phía Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư cả kinh, đưa tay tiếp lấy nàng ôm vào lòng.

Tô Đại Nhi trong mắt lộ vẻ giảo hoạt, mặt lại nở nụ cười ngọt ngào, hai tay quấn lấy cổ hắn. Đôi gò má xinh đẹp của nàng đỏ bừng, đôi môi anh đào thỏ thẻ những câu dụ hoặc. Thân thể ấm áp mềm mại trong lòng hắn nhẹ nhàng xao động, sự co dãn kinh người ấy khiến cho Hoa Nhược Hư sung sướng không thôi. Hắn tình loạn ý mê, rốt cuộc cũng mạnh bạo ấp lấy đôi môi anh đào của nàng.

Hoa Nhược Hư gần như tham lam mút lấy hương vị ngọt ngào từ chiếc miệng ấy. Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần như thế đều mang những tư vị khác nhau. Tô Đại Nhi nhiệt liệt đáp lại, thân thể mềm mại không ngừng giãy dụa, hai cơ thể ma sát nóng dần lên. Nụ hôn đơn thuần không thể thoả mãn nhu cầu song phương, Hoa Nhược Hư dần mang Đại Nhi hướng về phía chiếc giường thơm ngát của nàng, một tay đã luồn vào lớp nội y bên trong.

Tô Đại Nhi khẽ rên lên một tiếng, hai tay càng ôm chặt lấy cổ Hoa Nhược Hư, bờ má trắng ngần hệt như đóa hải đường xinh đẹp ướt át, thân thể mềm mại ngày càng nóng bỏng.

Hai người hôn nhau rồi ngã ra giường. Hoa Nhược Hư cũng không muốn áp chế lửa tình mênh mông của mình nữa. Mặc kệ nàng là ma nữ hay yêu nữ, là Ma cung cung chủ hay tiên nữ trời cao, hắn chỉ cần biết nàng chính là Đại Nhi, là Tô Đại Nhi của Hoa Nhược Hư hắn mà thôi.

Tô Đại Nhi thốt khẽ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần thống khổ. Hai người rốt cuộc cũng khăng khít kết hợp với nhau, tựa như máu mủ hòa tan. Từ nay, trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp, cả một đời này, không xa cách không oán giận...

o0o

“Nhược Hư ca ca, huynh hối hận rồi sao?” Tô Đại Nhi bất chợt hỏi nhỏ, khắp mặt nàng như rán hồng che đỏ. Xúc cảm mạnh mẽ lúc giữa đêm đến giờ mới lắng hạ lại.

“Đại Nhi, nàng nói gì thế? Ta sao lại hối hận?” Hoa Nhược Hư ôm lấy thân hình trần trụi mềm mại của nàng, nhẹ giọng đáp.

“Nhưng Nhược Hư ca ca….. Thanh danh của Đại Nhi không tốt. Rất nhiều người bảo ta là người con gái hư hỏng, còn nói ta dâm đãng. Huynh sẽ không sợ người khác dèm pha huynh và một nữ nhân như thế ở cùng nhau hay sao?” Tô Đại Nhi vẫn nằm trên người hắn, nhẹ giọng hỏi.

“Đại Nhi, nàng đừng nói ngốc như vậy, cần gì phải để ý miệng người khác chứ!” Hoa Nhược Hư khẽ khàng hôn nàng “Đại Nhi của ta ngọc khiết băng thanh, những kẻ đó chỉ ghen ghét nàng mới nói xấu nàng thế thôi.”

“Nhược Hư ca ca, huynh biết không? Đại Nhi rất sợ huynh bỏ rơi, không ngó ngàng đến ta nữa. Lúc nghe huynh còn sống, ta thật sự cao hứng lắm, vui mừng lắm…..” Tô Đại Nhi thì thào nói rồi ngủ thiếp đi. Hoa Nhược Hư ôm lấy nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc lẫn sung sướng, vị tuyệt sắc giai nhân này rốt cuộc cũng thuộc về hắn rồi. Đột nhiên hình ảnh Hoa Ngọc Loan bỗng hiện lên trước mắt, lòng hắn chợt thấy hổ thẹn vì biết đêm nay hắn đã không có khả năng trở về!

Nhẹ nhàng vuốt ve người ngọc bên cạnh, nhìn nàng ngủ mà vẫn nở nụ cười, Hoa Nhược Hư dâng lên một cảm giác ấm áp. Mặc kệ Tô Đại Nhi đối với người khác hỉ nộ vô thường cỡ nào, mặc kệ nàng tâm ngoan thủ lạt, sát nhân như ma ra sao, trước mặt hắn nàng thuỷ chung vẫn là một thiếu nữ. Một thiếu nữ không mong nhận được bất cứ thứ gì từ hắn, chỉ hy vọng có được tình cảm của hắn mà thôi.

“Hoa công tử, Cung chủ đã ngủ chưa?” Đột nhiên một thanh âm truyền tới làm Hoa Nhược Hư giật mình.

“Đại Nhi đã ngủ, ngươi là ai?” Hoa Nhược Hư truyền âm đáp lại.

Hoa công tử, lão phu Lộ Vân Trường, nếu Hoa công tử không ngại, lão phu có chuyện muốn nói với công tử!” Lộ Vân Trường tiếp tục truyền âm.

“Lộ trưởng lão xin đợi một chút!” Hoa Nhược Hư có chút miễn cưỡng buông Tô Đại Nhi trong lòng ra, mau tay lẹ chân khoác lại quần áo, sau khi nhìn Tô Đại Nhi một chút thì xoay mình bước ra khỏi phòng.

Lộ Vân Trường trong bộ trường bào màu đen, chắp tay đứng cách đó không xa trong vườn, mỉm cười nhìn Hoa Nhược Hư.

“Lộ trưởng lão, người….. người đến đây lúc nào vậy?” Hoa Nhược Hư khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, có chút xấu hổ như kẻ trộm bị bắt quả tang.

“Hoa công tử không cần lo lắng, lão phu không phải Nam Cung trưởng lão, sẽ không chia cách uyên ương đâu” Lộ Vân Trường nửa đùa nửa thật nói.

Hoa Nhược Hư xấu hổ gượng cười, không nói thêm gì nữa.

Lộ Vân Trường lẳng lặng nhìn Hoa Nhược Hư, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Hoa công tử, lão phu nói chuyện luôn thẳng thắng, cho nên nếu có điều mạo phạm, mong công tử bỏ qua cho” Lộ Vân Trường thanh âm trở nên trầm thấp. “Thú thật, đối với người ngoài Ma cung, lão phu không có chút hảo cảm nào, sở dĩ đối đãi khách khí với Hoa công tử cũng đều vì Cung chủ mà thôi!” Lộ Vân Trường ngay thẳng thừa nhận.

“Mấy tháng trước, Hoa công tử vì Cung chủ mà không ngại đối địch với Thất phái tứ gia. Lão phu qua đó thấy được người thật lòng thật dạ yêu thương Cung chủ!” Lộ Vân Trường nói tiếp “Tuy là như thế, lão phu vẫn có một câu muốn hỏi Hoa công tử. Hy vọng công tử cho lão phu một lời hồi đáp thuyết phục”.

“Lộ trưởng lão xin cứ hỏi, tại hạ nhất định thành thật trả lời.” Hoa Nhược Hư gật đầu nói.

“Lão phu muốn hỏi Hoa công tử một câu, người có thể che chở cho Cung chủ cả đời hay không? Bất kể ngày sau phát sinh ra sự tình gì, thậm chí phải đối đầu với cả thiên hạ?” Lộ Vân Trường nhãn thần sáng quắc nhìn Hoa Nhược Hư.

“Ta tin rằng Đại Nhi dù có lỗi với cả thiên hạ cũng không có lỗi với ta. Bởi vậy, cho dù người trong thiên hạ có không tha thứ cho nàng, ta vẫn sẽ tha thứ và bảo vệ nàng!” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play