“Không ngờ Thần cung cũng chỉ có mấy ả tiểu nha đầu các ngươi!” Lộ Vân Trường nói với vẻ nuối tiếc. “Lão phu từng tuổi này rồi, đối phó với mấy tiểu nha đầu cũng có điểm không hợp, hay là bọn trẻ các ngươi thay ta bước lên đi!” Thật ra tuổi tác của Lộ Vân Trường cũng không cao lắm, chỉ khoảng độ bốn mươi, nhưng lại ở trước mặt chúng nữ xưng già cả, có điều sự thật là hiện giờ Thần cung dường như chỉ là một bang hội gồm toàn các thiếu nữ đi đối phó thiên hạ.
Cung Nhã Thiến có chút bối rối, nàng không hiểu được hàm ý trong lời nói của Lộ Vân Trường, bất quá không lâu sau nàng cũng đã minh bạch, bởi vì giữa trận lại xuất hiện thêm bốn gã nam nhân trẻ tuổi.
Hoa Nhược Hư trong lòng thoáng giật mình, hắn nhận ra bốn kẻ này - chính là Võ Lâm Tứ Quân Tử mà hắn từng có duyên gặp gỡ.
“Tham kiến cung chủ!” Bốn người từ xa hướng về phía Tô Đại Nhi hành lễ, lúc này Hoa Nhược Hư mới hoàn toàn hiểu được, hóa ra Tứ Quân Tử cũng là người trong Ma cung.
Tô Đại Nhi nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc trên mặt cũng bắt đầu giãn ra, viện binh đã đến, lòng nàng rốt cuộc cũng an tâm hơn ít nhiều.
Hôm nay, cao thủ của Thần cung và Ma cung trong suốt mười năm rốt cuộc cũng có một trận chiến đại quy mô. Thần Cung Tam Sứ tuy võ công trác tuyệt nhưng Tứ quân tử cũng không phải là ngọn dầu đã khô đèn. Mặc dù thoạt nhìn, nếu bốn người bọn họ đơn đả độc đấu chắc chắn không phải là đối thủ của ba người nhóm Tuyết Du Du, nhưng vì là bốn người liên thủ chống lại ba nên vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Lộ Vân Trường nói không muốn đối phó với tiểu nha đầu nhưng thực tế vẫn phải làm cái điều ấy, có điều người y đối phó chính là Cung Nhã Thiến và Thần cung thánh nữ. Phải nói rằng Lộ Vân Trường nên cảm ơn Hoa Nhược Hư vì một kích tối hậu vừa rồi của hắn đã làm cho Thần cung thánh nữ ít nhiều thọ thương, cho nên tuy y lấy một chọi hai nhưng cũng không tỏ vẻ yếu thế.
Lòng Hoa Nhược Hư cũng dịu đi không ít, bởi chiếu theo tình hình trước mắt, xem ra Tô Đại Nhi đã không còn nguy hiểm nữa. Với bản thân Hoa Nhược Hư, hắn rất rõ thể chất của mình, nếu hắn hiện giờ còn chống chịu được thì thương thế nhất định sẽ trở nên tốt hơn, đối với điểm này, hắn thật sự có niềm tin.
Một trận gió nhẹ thốc đến gần, Hoa Nhược Hư đột nhiên phát hiện trước mặt mình xuất hiện thêm một người nữa, y chính là Nam Cung Hiên Viên.
“Đại Nhi, ngươi hiện giờ sao rồi?” Vẻ mặt của Nam Cung Hiên Viên vô cùng lo lắng, y nhìn Tô Đại Nhi trong lòng Hoa Nhược Hư, hỏi han với vẻ ân cần. Hoa Nhược Hư thầm cảm thấy kỳ quái, không phải trước kia y đều gọi Tô Đại Nhi là cung chủ hay sao?
“Đại trưởng lão, ta không việc gì, ngài có thể an tâm!” Tô Đại Nhi mày đẹp khẽ nhíu, dường như có chút dáng vẻ bất mãn.
“Thuộc hạ tham kiến cung chủ!” Nam Cung Hiên Viên đột nhiên hiểu ra, giọng nói chứa vẻ bất đắc dĩ. Y nhìn gương mặt hạnh phúc của Tô Đại Nhi trong lòng Hoa Nhược Hư, cõi lòng đột nhiên lại nổi lên một ý niệm hèn hạ.
“Hoa công tử, cung chủ thân mang thương thế, xin hãy giao người lại cho ta, ta sẽ giúp cung chủ liệu thương thật tốt.” Nam Cung Hiên Viên mỉm cười nói với Hoa Nhược Hư, vẻ khách khí đột ngột của y khiến cho Hoa Nhược Hư có cảm giác ngoài ý liệu. Tuy vậy, Hoa Nhược Hư nghĩ thầm chính hắn còn không thể chữa trị cho Tô Đại Nhi, Nam Cung Hiên Viên dù đối với hắn không có hảo cảm nhưng đối với Đại Nhi thì lại vô cùng quan tâm, đem nàng giao cho y bây giờ quả thật là một lựa chọn đúng đắn hơn cả.
Hoa Nhược Hư sau thoáng do dự liền mang thân thể mềm mại của Tô Đại Nhi chuyển sang cho Nam Cung Hiên Viên. Trên mặt của Nam Cung Hiên Viên lộ ra vài phần đắc ý kèm theo một nụ cười nanh ác. Vào lúc y tiếp lấy Tô Đại Nhi, một chưởng nhanh như chớp liền đồng thời tung về phía Hoa Nhược Hư.
“Không!!!!!” Hai tiếng hô thảm thiết cùng lúc vang lên.
Hoa Ngọc Loan trong miệng bật ra một tiếng kêu đau đớn, đầu óc nàng trong khoảnh khắc dường trở nên trống rỗng, cõi lòng như cũng chẳng còn cảm giác gì, nỗi bi thương quá độ đã làm cho nàng chết lặng đi. Nàng trân trối nhìn người nam nhân yêu quý nhất của mình – vị trượng phu của đời nàng dần dần mất hút vào làn mây mờ, giữa không trung còn vẩy ra màn mưa máu ngợp trời. Nàng thẩn thờ chậm rãi bước đến bên bờ vực thẳm. Từng bước… từng bước một… Mắt thấy đã đến rìa mép cuối cùng, nàng dường như không có ý định ngừng lại.
“Ngọc Loan tỷ tỷ, không được!” Tô Đại Nhi phát ra tiếng gọi bi thiết thứ hai, nàng có chút tập tễnh chạy đuổi về phía Hoa Ngọc Loan.
“Chàng chết rồi ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!” Hoa Ngọc Loan thì thào nói, lòng của nàng đã tắt lịm, động lực sống cũng không còn nữa, nàng cũng chẳng có ý niệm báo thù, bởi vì đối với nàng mà nói, việc ấy đã không còn nghĩa lý chi nữa, nàng chỉ muốn trượng phu của nàng còn sống mà thôi. Nhưng chàng đã đi rồi, dù có báo thù thế nào thì chàng vẫn không thể trở lại.
“Hung thủ giết trượng phu của mình đang ở trước mặt, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù hay sao?” Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, người lên tiếng chính là Cung Nhã Thiến.
Trường đấu cũng đột ngột dừng lại, Tuyết Du Du và Giang Thanh Nguyệt đều nhào đến bên vách đá, Hoa Phi Mộng cũng lao ngay theo sau. Tứ Quân Tử bất chợt ngây người ra nhìn, cũng không thừa cơ hội đó mà đuổi giết.
Lộ Vân Trường đã dừng tay lùi trở về bên Tô Đại Nhi, y lạnh lùng nhìn Nam Cung Hiên Viên, dáng vẻ vô cùng bất mãn. Dù sao y cũng đã từng đi theo Tô Đại Nhi, cũng đã trông thấy Hoa Nhược Hư vào lúc khẩn yếu quan đầu đã gìn giữ cho Tô Đại Nhi thế nào! Huống hồ, y cảm thấy cái cách đối phó với Hoa Nhược Hư như vậy thật sự làm mất đi thân phận.
Hoa Ngọc Loan trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái. Đối với lời của Cung Nhã Thiến nàng hệt như không nghe thấy, nàng chỉ đăm đăm nhìn vào Tô Đại Nhi, ánh mắt thật kỳ lạ. Nàng vốn rất hận Tô Đại Nhi, nhưng không ngờ lúc này nàng ta lại đến khuyên nàng không nên chết. Nhìn vào gương mặt thảm đạm ấy, ánh mắt tràn ngập thương đau ấy, đột nhiên giữa hai người như có một thứ ngôn ngữ chung, hận ý của nàng đối với Tô Đại Nhi cũng dần vô hình tan biến.
“Hoa lang!” Giang Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng không nhịn được nỗi đau trong lòng, bật khóc rấm rứt. Tuyết Du Du chợt ôm choàng lấy Giang Thanh Nguyệt, nước mắt lặng thầm nhanh chóng đẫm ướt cả gương mặt nàng.
“Ngọc Loan tỷ tỷ, người bảo trọng!” Tô Đại Nhi u oán nói, xoay người chậm rãi rời đi. Bên vách đá như còn đọng lại hai hàng tình lệ.
Bụng nhói lên một cơn đau buốt, nét mặt Hoa Ngọc Loan lộ ra vẻ thống khổ.
“Ta hiện tại chưa thể chết được, nhưng sư đệ người an tâm, sư tỷ sẽ đi theo đệ nhanh thôi.” Hoa Ngọc Loan si ngốc nhìn vào giữa màn mây mù lởn vởn kia, thì thào nói.
***
Tin Hoa Nhược Hư bỏ mình nhanh chóng lan truyền khắp võ lâm, đối với liên minh Thất phái tứ gia mà nói, việc này có lẽ xem như là một tin tức tốt đẹp, bởi đã có không biết bao người trông mong hắn chết đi.
Bất quá trong liên minh Thất phái tứ gia lại chẳng ai dám tỏ vẻ hả hê của mình ra cả, bởi vì đã có vài người vì chuyện này mà mất mạng. Vào lúc tin tức Hoa Nhược Hư vong thân vừa mới lọt vào tai liên minh Thất phái tứ gia, một gã đệ tử của Tuyết gia đã thốt lên: “Sớm nên chết mới phải!”, kết quả là khi vừa dứt lời, chính gã cũng chết luôn mà chẳng biết vì sao. Tuy nhiên, những kẻ còn sống thì ai cũng rõ ràng trông thấy Hoa Ngọc Loan chặt lấy đầu hắn. Về sau cũng vì nguyên nhân này mà có không ít người chết dưới tay Hoa Ngọc Loan, cuối cùng chẳng còn ai có đủ dũng khí nhắc đến ba từ “Hoa Nhược Hư” nữa. Hoa Ngọc Loan giết người không chớp mắt, bất quá mọi người trong Thất phái tứ gia cũng không có cách nào bắt nàng được, vì dường như sau khi Hoa Ngọc Loan chịu đựng cơn đả kích quá lớn này, kiếm thuật của nàng đột nhiên tiến thêm một bước, lại thêm Hoa Ngọc Phượng đối với những hành vi của Hoa Ngọc Loan chẳng những không hề ngăn cản, ngược lại còn có ý ủng hộ.
Hoa Ngọc Loan đã thay đổi màu áo tím yêu thích nhất của mình bằng một trang phục trắng đơn sơ giản dị. Nàng bắt đầu để tang cho Hoa Nhược Hư.
***
Bên mép vực, một ngôi mộ nhỏ vừa được dựng lên. Tiếng khóc nỉ non tại nơi hoang vu hẻo lánh văng vẳng trong màn đêm tịch mịch dường như càng làm cho không khí thêm phần thảm đạm, một người con gái toàn thân áo trắng đang cúi rạp bên phần mộ.
“Vong phu Hoa Nhược Hư chi mộ! Nguyệt thiếp.”
Nàng không biết vì sao trời cao lại đối đãi với nàng bất công như vậy. Nửa năm về trước thì nhà tan cửa nát, phụ thân và huynh trưởng cùng bỏ nàng mà đi, còn bây giờ đến người nam tử mà nàng thương yêu nhất cũng trở về cõi Tây. Mà trước khi hắn chết nàng lại ở cận bên, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hết bị trọng thương lại bị người ta đánh rơi xuống vực sâu không đáy.
“Nguyệt tỷ, trở về thôi!” Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, vị bạch y nữ tử che mặt từ trong tối bước ra, ánh mắt nhìn Giang Thanh Nguyệt tỏ vẻ thương xót.
***
“Lưu Vân, cung chủ đã dậy chưa?” Lộ Vân Trường thấp giọng hỏi. Lưu Vân kể từ khi Hoa Nhược Hư xảy ra chuyện lại trở về bên cạnh Tô Đại Nhi, Tô Đại Nhi cũng không đuổi nàng đi nữa.
“Nhị trưởng lão, tiểu thư vẫn chưa hề chợp mắt ạ, ngài cứ vào đi thôi, tiểu thư đang đợi ngài đó.” Lưu Vân khẽ trả lời, giọng nói tràn đầy âu lo.
Lộ Vân Trường gật gật đầu, trong lòng thầm than thở, chầm chậm tiến vào trong.
“Tham kiến cung chủ!” Lộ Vân Trường cung kính hành lễ.
“Lộ trưởng lão, từ nay về sau không cần khách khí như vậy nữa!” Tô Đại Nhi chậm rãi xoay người lại, Lộ Vân Trường lại than thầm trong lòng, sắc mặt của nàng thật là tiều tụy, rõ ràng đã gầy hơn rất nhiều.
“Cung chủ, người nên chú ý nhiều hơn đến thân thể, bằng không ngày sau Hoa công tử trông thấy người cũng sẽ lo lắng đấy.” Lộ Vân Trường nhẹ giọng khuyên.
“Lộ trưởng lão, người nói Hoa đại ca thật sự có thể còn sống hay sao?” Tô Đại Nhi u uẩn nói, mặc dù nàng vẫn an ủi chính mình rằng khi không tìm được thi thể của Hoa Nhược Hư thì hắn nhất định chưa chết, nhưng thực tế là cho dù Hoa Nhược Hư không bị đánh rơi xuống vách núi nhưng dưới một chưởng trí mạng kia của Nam Cung Hiên Viên, e rằng hắn cũng khó mà sống được.
“Cung chủ, Hoa công tử trọng tình trọng nghĩa, trời cao nhất định sẽ chiếu cố cho y.” Lộ Vân Trường không biết nói gì hơn, nếu bảo Hoa Nhược Hư cho đến giờ vẫn còn cơ hội sống sót, thì cơ hội này có lẽ không đến một phần vạn. Bất quá vì an ủi Tô Đại Nhi, y cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
“Nhược Hư ca ca nhất định sẽ không bỏ lại ta đâu.” Tô Đại Nhi mê man nói.
“Cung chủ, việc người muốn điều tra, thuộc hạ chưa hoàn toàn tra rõ, tuy nhiên cũng có chút ít manh mối rồi.” Lộ Vân Trường rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích chính thức đến đây hôm nay. “Lần ám toán cung chủ này có thể xác định là có người của Độc Môn tham gia, có điều người của Độc Môn đều đã thất tung, còn Phi Nhứ thì cũng tìm không thấy, cho nên hiện giờ không thể biết được vị chủ nhân sai khiến sau lưng ấy là ai. Tuy nhiên vì Độc Môn nằm dưới sự khống chế của Nam Cung trưởng lão nên ta nghĩ ông ta là người biết rõ nhất. Còn với bọn sát thủ này, bọn chúng trước đây hình như chưa bao giờ xuất hiện qua.”
“Lộ trưởng lão, Đại trưởng lão đang ở nơi đây, ngài cứ tùy ý đến hỏi đi.” Ánh mắt Tô Đại Nhi lộ ra một tia oán hận, còn có một tia thống khổ. Người mình yêu nhất lại chết bởi tay người thân duy nhất của mình, nàng phải làm sao bây giờ?
***
“Ngươi cuối cùng cũng chịu đến rồi, ta hỏi ngươi, chuyện của Đại Nhi sao lại ra như vậy? Nó vì sao lại bị Độc Môn ám toán, hơn nữa ngươi trong lúc khẩn thiết như vậy sao lại không ra tay tương trợ?” Nam Cung Hiên Viên nghiến răng nghiến lợi nói với kẻ trước mặt.
“Trưởng lão, chuyện của Độc Môn thuộc hạ không rõ cho lắm, còn về việc vì sao thuộc hạ không ra tay trợ giúp cung chủ là bởi thuộc hạ cho rằng thời cơ chưa tới.” Người đứng đối diện với y hóa ra là Diệp Bất Nhị.
“Thời cơ chưa tới ư? Chẳng lẽ đợi đến khi Đại Nhi chết rồi ngươi mới thấy thời cơ chín muồi hay sao?” Nam Cung Hiên Viên nổi giận đùng đùng hỏi.
“Trưởng lão người đã nghĩ như vậy, thuộc hạ cũng không còn gì để nói.” Diệp Bất Nhị nói với vẻ không nhường nhịn cũng không lấn tới, y chẳng còn cái dáng điệu khúm núm mà trước kia Nam Cung Hiên Viên từng thấy.
Quang mang trong mắt Nam Cung Hiên Viên đại thịnh, hầm hầm giương mắt nhìn Diệp Bất Nhị. Sắc mặt của Diệp Bất Nhị vẫn bình tĩnh, chẳng tỏ vẻ gì khác thường.
“Thì ra từ trước tới nay, mọi chuyện đều do ngươi bày trò!” Nam Cung Hiên Viên chợt nhiên như hiểu ra cớ sự, trừng trừng nhìn Diệp Bất Nhị.
“Thuộc hạ không rõ ý tứ của trưởng lão.” Diệp Bất Nhị sắc mặt không thay đổi, vẫn điềm nhiên nói.
Ánh mắt Nam Cung Hiên Viên chợt lóe lên hàn quang, cổ tay nhẹ lật, một chưởng như chớp phách về phía Diệp Bất Nhị. Diệp Bất Nhị sắc mặt khẽ đổi, thân thể lách qua, hữu chưởng giơ lên nghênh tiếp.
Hai chưởng giao nhau, chân khí mạnh mẽ như sóng cuồng tản mác khắp bốn phía, hai người đều bước lui về sau hai bước, thoạt nhìn Diệp Bất Nhị không hề rơi vào thế hạ phong.
“Không ngờ, ngươi cũng thật thâm tàng bất lộ!” Nam Cung Hiên Viên lạnh lùng nói.
“Trưởng lão quá khen!” Diệp Bất Nhị mỉm cười “Thuộc hạ làm sao có thể so được với trưởng lão chứ?”
Nam Cung Hiên Viên giận muốn vỡ ngực nhưng lại không thể làm gì được. Y đã ngấm ngầm hiểu ra, nhiều năm qua cứ ngỡ là đã không chế hoàn toàn Diệp Bất Nhị, nhưng thực tế chính y mới là kẻ bị Diệp Bất Nhị chơi đùa.
“Trưởng lão, nếu không còn lời nào khác, vậy thuộc hạ xin phép đi trước đây!” Diệp Bất Nhị vừa điềm nhiên nói xong liền xoay người tiến ra cửa, trên khóe miệng còn lộ ra vài phần đắc ý.
***
Hoa Ngọc Loan ngơ ngẩn ngồi trong phòng, si ngốc nhìn về phía cửa. Ánh mắt nàng dần ảo tưởng ra hình bóng của Hoa Nhược Hư, hắn đang đối diện nàng mỉm cười đầy thâm tình.
“Sư đệ!” Hoa Ngọc Loan mê mang gọi, nhoài người tới, muốn lao vào trong lòng hắn, nhưng lại phát hiện ra phía trước chỉ là khoảng không.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra.
“Tỷ tỷ, người đừng như vậy nữa. Hắn… hắn đã chết rồi!” Hoa Ngọc Phượng vừa nói vừa ngoảnh đầu đi, không muốn cho tỷ tỷ bắt gặp lệ thủy trong ánh mắt của nàng.
“Không, chàng chưa chết… Chàng chưa chết mà! Ta vừa rồi còn trông thấy chàng nữa đó… Muội muội, muội tin tỷ đi… Chàng thật sự chưa chết đâu!” Hoa Ngọc Loan vừa lắc đầu vừa nói, giọng điệu có chút rời rạc.
“Chàng thật sự không chết mà, chàng nhất định là không muốn trở về thôi, có phải là chàng trách ta hay không? Muội muội, muội nói đi, có phải là chàng trách ta hay không?” Hoa Ngọc Loan nắm lấy tay của Hoa Ngọc Phượng thì thào hỏi.
“Tỷ tỷ, hắn đã chết rồi!” Hoa Ngọc Phượng thét lên, mặt hoa đong đầy nước mắt. Nàng đã từng hy vọng rằng mọi chuyện chỉ là giả, hy vọng rằng Hoa Nhược Hư bình an vô sự, nhưng thực tế nàng biết những việc này dường như không thể nào xảy ra.
“Là tại ta… Là tại ta cả!” Hoa Ngọc Loan đột nhiên bật lên một tiếng nghẹn ngào rồi òa khóc, lao vào người Hoa Ngọc Phượng. Lòng nàng tràn ngập sự tự trách và hối hận, nàng vẫn cố chấp cho rằng nếu không phải do nàng hờn giận bỏ đi, Hoa Nhược Hư sẽ không có chuyện gì. Nàng nghĩ chính bản thân mình đã hại chết người nàng yêu thương nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT