“Hoa đại tiểu thư, xin hỏi ý người như vậy là sao?” Cát Vân Tường cố nén cơn giận hỏi, vừa rồi y và Tôn Vân Nhạn hợp lực tấn công nhưng dưới sự liên thủ chống trả của Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan, bọn họ chỉ đành bất lực trở về, lại còn nhận thêm không ít mỏi mệt.

“Vợ chồng Cát chưởng môn đã liên thủ với nhau, ta đến giúp trượng phu của ta thì có gì không phải chứ?” Thanh âm của Hoa Ngọc Loan thốt lên vừa trong trẻo vừa lạnh lùng. Hoa Nhược Hư cảm kích ngước nhìn nàng nhưng lại bị nàng hung hăng trừng mắt trở lại. Nàng tuy giận Hoa Nhược Hư đến lúc này vẫn còn muốn giúp Tô Đại Nhi, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt ra nhìn hắn bị nhiều người vây công như vậy trong khi nàng thì đứng bên ngoài, cho nên tức giận càng thêm tức giận, đến lúc nên xuất thủ nàng đương nhiên phải ra tay rồi.

“Hoa đại tiểu thư xin đừng quên, nhất cử nhất động của người đều đại diện cho Hoa Sơn kiếm phái” Cát Vân Tường lạnh giọng nói.

“Không lâu trước đây, chính miệng Cát chưởng môn ngài đã từng nói qua, Hoa Ngọc Loan ta là xuất giá tòng phu, đã trượng phu của ta không phải là đệ tử của Hoa Sơn kiếm phái thì tự nhiên ta đây cũng không đại diện cho Hoa Sơn kiếm phái.” Hoa Ngọc Loan giễu cợt nói. “Cát chưởng môn chẳng lẽ quên lời mình nói nhanh như vậy ư?”

“Hoa nhị tiểu thư, chẳng lẽ người không ngăn cản hành vi của tỷ tỷ mình hay sao?” Cát Vân Tường bị nói đến phát nghẹn bèn xoay sang làm khó Hoa Ngọc Phượng.

“Cát chưởng môn, phận làm thê tử giúp đỡ trượng phu của mình thì có gì không đúng chứ, huống chi Cát chưởng môn ngài nghĩ rằng người làm muội muội như ta có khả năng ra lệnh cho tỷ tỷ của mình không?” Hoa Ngọc Phượng tuy giọng nói vẫn giữ vẻ ôn hòa nhưng ý tứ lại vô cùng cứng cỏi, chẳng khác nào đã tán đồng với cách làm của Hoa Ngọc Loan.

“Hoa đại tiểu thư nếu đã tự nhận không phải người của Hoa Sơn kiếm phái, vậy chúng ta đây cũng không cần phải khách khí nữa. Cát chưởng môn, ngài nói có phải không?” Giọng nói của Diệp Bất Nhị đúng lúc này truyền đến, hiển nhiên là muốn trợ giúp cho Cát Vân Tường.

“Nói nhiều thế thôi thì tìm cách phân định sự thật đi” Gương mặt thanh tú của Hoa Ngọc Loan dần trở nên phẳng lặng như nước giếng, đôi tròng mắt sáng ngời không chút chuyển động, áo tím tung bay phần phật, toàn thân nàng lúc này tán phát ra một loại khí thế vừa xinh đẹp thoát tục vừa ngạo nghễ oai nghiêm. Không khí xung quanh nàng dường như dần đông cứng lại, cả Hoa Nhược Hư bên cạnh cũng cảm giác được sự khác thường bên trong luồng không khí ấy.

Cát Vân Tường và Tôn Vân Nhạn đột nhiên cảm giác được một loại áp lực khiến người khác không thở nổi. Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mà nơi nó phát ra lại chính từ phía Hoa Ngọc Loan ở đối diện.

Cát Vân Tường và Tôn Vân Nhạn nhìn nhau, ánh mắt trao đổi, tâm ý tương thông, đồng thanh quát lên một tiếng rõ to, song kiếm cùng vung ra, lưới kiếm dày đặc cuốn về phía Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan. Kiếm thế này so với một kích vừa rồi hoàn toàn bất đồng, phối hợp giữa hai người hoàn mỹ không chút sai sót, song kiếm hợp bích trong truyền thuyết rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt mọi người.

Không khí đông đặc bị cắt đứt, Gương mặt Hoa Ngọc Loan có chút ít biết hóa, nhưng dường như cũng pha lẫn một tia xem thường. Cổ tay nàng run lên, trường kiếm lóe sáng, từ thấp lên cao vẽ ra một đường xéo, tuy không hề có bất cứ vẻ hoa mỹ nào nhưng lại khiến cho lưới kiếm của Cát Vân Tường và Tôn Vân Nhạn bị nghiền đến rách toạc.

Lúc này, Hoa Nhược Hư cũng đã hành động, một tay hắn ôm lấy Tô Đại Nhi, tay kia vẽ ra vô số đóa kiếm hoa, vừa lúc xuyên thấu qua màn lưới kiếm tan nát. Tuy đây chỉ mới là lần đầu tiên hắn và Hoa Ngọc Loan phối hợp nhưng dường như so với nhiều năm diễn luyện của vợ chồng Cát Vân Tường và Tôn Vân Nhạn lại còn xuất sắc hơn.

Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, Cát Vân Tường và Tôn Vân Nhạn đồng thời lùi nhanh về sau, từng giọt mồ hôi lớn lả chả rơi xuống từ trán, sắc mặt hóa ra một mảng xám trắng. Hoa Ngọc Loan ngạo nghễ đứng đấy, lạnh lùng nhìn cả hai. Hoa Nhược Hư thì có chút ngơ ngác, cảm giác thật ngoài ý liệu. Có lẽ mãi cho đến hôm nay, mọi người mới chính thức hiểu ra, lời tiên đoán của Hoa Thiên Vân năm đó một chút cũng không sai. Chưa đến mười năm, Hoa Ngọc Loan dường như đã đạt đến cảnh giới của ông. Thân là người đứng thứ năm trên Thiên bảng như Cát Vân Tường và thê tử Tôn Vân Nhạn vốn không thua sút y bao nhiêu, cùng hợp sức tấn công cũng thảm bại dưới tay Hoa Ngọc Loan. Tuy Hoa Ngọc Loan cùng liên thủ với Hoa Nhược Hư, nhưng ai cũng hiểu được rằng cho dù chỉ là một nhất lưu cao thủ phối hợp với Hoa Ngọc Loan thôi, Cát Vân Tường và Tôn Vân Nhạn cũng sẽ bại trận thê thảm như cũ.

“Sư tỷ, chúng ta mau đi thôi.” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, việc Hoa Ngọc Loan ra tay giúp hắn vốn đã nằm ngoài ý liệu, nhưng võ công cao cường của nàng lại càng khiến hắn chấn động hơn. Tuy nhiên cho dù như thế, tình hình của bọn họ hiện giờ cũng không khả quan hơn chút nào. Đời có câu: hai tay khó chống lại bốn tay, hảo hán không đánh lại nhiều người. Hoa Ngọc Loan dù võ công cao tới đâu, nhưng hiện giờ địch nhân của bọn họ cũng có đến hơn mười cao thủ bài danh trên cả hai bảng cùng với mấy trăm nhất lưu cao thủ.

“Ngươi cùng cô ta đi là được rồi, ta không đi đâu cả!” Hoa Ngọc Loan căm giận nói, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hoa Nhược Hư.

“Sư tỷ, đừng giận nữa mà, mau đi thôi!” Hoa Nhược Hư trong lòng thầm kêu khổ, bản tính nhỏ nhen của Hoa Ngọc Loan lúc này lại nổi lên rồi.

“Hoa công tử và Hoa đại tiểu thư nếu cứ thế mà đi, vậy chẳng phải không để liên minh Thất phái tứ gia chúng ta vào mắt ư. Nếu chuyện này ngày sau truyền ra võ lâm, liên minh chúng ta bị hai người đánh bại, vậy chúng ta còn mặt mũi nào đứng trong võ lâm nữa chứ?” Lời của Diệp Bất Nhị tựa như nói cho hai người Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan nghe nhưng trên thực tế lại nhắc nhở cho cao thủ của Thất phái tứ gia biết, nếu hôm nay Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan cứ mang Tô Đại Nhi rời khỏi như vậy thì thể diện của bọn họ sẽ mất hết.

“Sư tỷ, đừng để ý đến hắn, chuẩn bị đi thôi.” Hoa Nhược Hư một tay giữ chặt lấy Hoa Ngọc Loan, hạ giọng nói.

Tuyết Danh Phong, Phong Vân Động, Phong Tòng Vân, lại thêm Phong Quá Vân dần dần ép đến, tuy nhiên cũng không dám tiến quá gần, võ công siêu tuyệt mà Hoa Ngọc Loan vừa mới hiển lộ đã ít nhiều gây hoang mang cho bọn họ, hoặc cũng có thể cho rằng trong ý thức của bọn họ đã thầm mang một nỗi sợ hãi.

“A di đà phật!” Viên Quang đại sư của Thiếu Lâm khẽ niệm một tiếng, dường như có chút bất đắc dĩ, bước chân mang vẻ nặng nề tiến về phía ba người Hoa Nhược Hư. Dưới sự dẫn đầu của ông, mấy chưởng môn khác cũng đều lần lượt tiến lên, hợp lại thành một vòng vây kín kẽ. Tuy nhiên vẫn có một số người trước sau không chút động tĩnh. Diệp Bất Nhị cùng bốn vị cao thủ hầu như luôn bên cạnh y vẫn không hề di chuyển. Chưởng môn của Tuyết Sơn kiếm phái là Âu Dương Kiếm Bình cơ hồ đến tận lúc này cũng không hề lên tiếng, cũng không có bất cứ động tác nào, từ đầu đến cuối cứ hệt như một kẻ đứng xem.

Hoa Thác vẫn bất động như cũ, Diệp Vũ Ảnh cũng không di chuyển, Hoa Phi Hoa và Phương Hiệp đứng nguyên ở phía sau nàng như trước, Hoa Ngọc Phượng lại càng không có khả năng tiến lên, có điều nét mặt nàng lại tràn đầy lo lắng.

Không khí tràn ngập một loại sát khí mãnh liệt, trong lòng Hoa Nhược Hư ngầm dậy lên lo lắng, tuy nhiên dáng vẻ Hoa Ngọc Loan thì lại tỏ ra không quan tâm, dường như nàng không hề để những người này vào mắt vậy.

“Nhược Hư ca ca, hãy để cho ta!” Một giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên.

Thân thể mềm mại của Tô Đại Nhi khẽ xoay chuyển, nhẹ nhàng rời khỏi lòng Hoa Nhược Hư, phiêu đãng đáp xuống mặt đất.

“Đại Nhi, nàng ổn chứ?” Hoa Nhược Hư vô cùng kinh ngạc, thấp giọng hỏi.

“Nhược Hư ca ca, huynh an tâm, Đại Nhi không sao mà.” Tô Đại Nhi xoay sang Hoa Nhược Hư nở nụ cười ngọt ngào, dáng hình thực vui vẻ.

“Nàng không sao là tốt rồi.” Hoa Nhược Hư khẽ thở phào một hơi, dẫu Tô Đại Nhi đã từng lừa hắn một lần, nhưng mặc kệ ra sao, miễn nàng có thể bình an vô sự là tốt lắm rồi.

Hoa Ngọc Loan hung hăng liếc mắt nhìn Tô Đại Nhi, xem ra là vô cùng bất mãn, tuy nhiên Tô Đại Nhi lại tỏ vẻ không để ý đến. Nàng chậm rãi đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, mặt hoa dần phủ đầy sương lạnh.

“Hôm nay tâm tình của Đại Nhi vui lắm, muốn tấu cho các vị nghe một khúc nhạc.” Tô Đại Nhi bất chợt hé cười, hệt như trăm hoa đua nở, sắc trời nhất thời tối sầm lại, một ít đệ tử trẻ tuổi có định lực thấp của liên minh Thất phái tứ gia tức thì cảm giác con tim xao xuyến.

Sắc mặt những kẻ tỉnh táo cũng đại biến.

“Đinh đang… đinh đang…” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng khẩy huyền cầm, tiếng đàn êm ả ngân lên, trôi vào tai Hoa Nhược Hư những giai điệu thật quen thuộc, chính là Đại Nhi Khúc mà hắn đã vì nàng sáng tác.

Tiếng nhạc êm ái triền miên, nhưng chỉ là cảm giác riêng đối với Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan, với thính giác của hơn mười kẻ đang vây quanh bọn họ thì lại không như vậy. Sắc mặt mọi người trắng bệch tựa như đang phải tiếp nhận một nỗi thống khổ thật lớn, vài kẻ công lực thấp đã bắt đầu kêu thảm ngã ra mặt đất, cả người lăn lộn. Tuy nhiên, ba người Diệp Vũ Ảnh, Hoa Phi Hoa và Phương Hiệp dường như chẳng có chút phản ứng nào, cả Hoa Ngọc Phượng cũng y như vậy.

“A di đà phật!” Một tiếng Phật niệm trầm thấp vang lên, Viên Quang đại sư khẽ động đậy khóe môi, bắt đầu chậm rãi nhớ lại kinh Kim Cương, từng chữ một dùng chân khí phát ra, nhất thời khiến cho cái loại cảm giác áp bức khó thở trong lòng mọi người trở nên dễ chịu hơn đôi chút, tuy nhiên vẫn còn rất khó chịu.

Tuyết Phiêu Phiêu hé mở đôi môi anh đào, hộc ra một ngụm máu tươi. Nàng chỉ một lòng chưng cất rượu, đương nhiên công lực vô cùng kém cỏi, lúc này đã không thể chịu đựng nổi nữa.

“Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hoàn. Quân bất kiến…”(1) Tiếng ngâm xướng lanh lảnh vang đến, hơi khí đầy đủ khiến cho tiếng đàn của Tô Đại Nhi dường như bị át đi đôi chút. Một thân hình to lớn đỡ lấy Tuyết Phiêu Phiêu, hóa ra chính là Phong Bình vừa đúng lúc xuất hiện, y dùng ánh mắt vừa thương tiếc pha lẫn đau đớn nhìn vào Tuyết Phiêu Phiêu, miệng ngâm xướng bài “Tương Tiến Tửu”.

Phương Hiệp trong lòng chợt sáng lên, hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại ra nông nỗi như vậy, nguyên lai đây chính là ma cầm chi âm đáng sợ nhất của Ma cung cung chủ. Có điều hắn lại lấy làm kỳ quái, vì sao chính hắn lại không có cảm giác gì cơ chứ?

Tuy mắt thấy bài ngâm xướng của Phong Bình và Viên Quang đại sư không cải thiện được gì nhiều, nhưng Phương Hiệp cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm, dùng chân khí chầm chậm xướng lên một bài “Hiệp khách hành”:

"Triệu khách mạn hồ anh, ngô câu sương tuyết minh.

Ngân yên chiếu bạch mã, táp nạp như lưu tinh.

Thập bộ sát nhất nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.

Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh." (2)

Dưới sự đề tỉnh ấy, những cao thủ của các phái khác còn chút dư lực cũng lần lượt bắt chước theo, kẻ thì ngâm thơ, kẻ thì hô hét lên những tiếng rõ to, dần dần đã áp chế được tiếng đàn của Tô Đại Nhi xuống, hai bên cứ như đang đọ sức với nhau vậy.

“Nhược Hư ca ca, cùng hợp tấu với Đại Nhi một khúc có được không?” Bên tai Hoa Nhược Hư vang lên giọng nói ngọt ngào của Tô Đại Nhi, thanh âm có chút yếu ớt. Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu, chầm chậm rút ra thanh trúc tiêu từ trong ngực áo, hé môi thổi tấu lên những âm điệu dạt dào tình ý, vẫn là bài Đại Nhi Khúc như trước.

Cầm tiêu hòa hợp, nhất thời các cao thủ của Thất phái tứ gia lại cảm thấy trong lòng như bị một tòa núi lớn đè nặng. Phong Quá Vân ọc lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt bọn Phương Hiệp cũng trở nên tái nhợt, tiếng ngâm xướng càng lúc càng nhỏ, còn các chưởng môn khác xem ra cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Diệp Bất Nhị vẫn không hề lên tiếng, chỉ lặng yên vận công chống đỡ, sắc mặt có đôi phần tái nhợt nhưng dường như vẫn khá hơn nhiều kẻ khác.

“Trường Giang chàng ở tại đầu sông,

Hạ du nơi ấy thiếp chung dòng.

Ngày đêm mơ tưởng mà chưa thấy,

Nước này ta uống thỏa nhớ mong.

Bao giờ sông ấy sẽ ngừng trôi?

Khi nao hận đó lãng quên rồi?

Tình chàng ý thiếp mong gặp gỡ,

Nỗi niềm tương ngộ chẳng hề nguôi.” (3)

Một giọng nói dễ nghe đột nhiên truyền đến, thanh âm thật khẽ, nhưng dường như lại hàm chứa sức mạnh vô cùng.

Tiếng đàn thình lình im bặt, Tô Đại Nhi đã bất ngờ dừng tay, Hoa Nhược Hư cũng theo đó ngừng lại, nhìn sang Tô Đại Nhi, lại nhìn về phía những người xung quanh, hắn đột nhiên đã nhận ra kẻ mới đến.

“Tô Đại Nhi, chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau rồi.” Thanh âm nữ nhân vừa mềm mại vừa ngọt ngào truyền đến, một cô gái toàn thân vận cung trang trắng muốt lặng lẽ xuất hiện trước mặt mọi người.

“Phải, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt, vậy ra ngươi chính là Cung Nhã Thiến của Thần cung rồi.” Nét mặt Tô Đại Nhi lộ ra một vẻ cổ quái, hạ giọng nói.

“Nhược Hư ca ca, mau dẫn ta đi, nhanh lên!” Bên tai Hoa Nhược Hư đột nhiên truyền đến thanh âm gấp gáp của Tô Đại Nhi. Hoa Nhược Hư thoáng sững sờ rồi đột ngột ôm lấy nàng, tay kia kéo theo Hoa Ngọc Loan, bật người phóng lên.

Bọn cao thủ của thất phái tứ gia chẳng có mấy ai đủ dư lực ngăn cản bọn họ, thậm chí cả Hoa Ngọc Loan cũng lắp bắp hốt hoảng, tuy nhiên nàng vẫn phối hợp thuận theo Hoa Nhược Hư.

“Tô tỷ tỷ ơi, chạy nhanh như thế làm gì chứ?” Cung Nhã Thiến mỉm cười, thân thể mềm mại khẽ chuyển động, một bóng trắng mờ nhạt nhanh chóng hướng về phía ba người Hoa Nhược Hư đuổi theo.

***

Nam Cung Hiên Viên hai mắt tóe lửa, sắc mặt xám ngoét, lao vào sơn lâm với tốc độ như điện xẹt. Tin tức Tô Đại Nhi lâm nguy vừa lọt vào tai của y.

“Nam Cung Hiên Viên, đi đâu mà gấp như vậy chứ?” Một thanh âm lạnh lùng cất lên, hai bóng người màu xám đột ngột xuất hiện, chặn lấy lối đi.

“Là các ngươi!” Nam Cung Hiên Viên nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể lập tức đem hai kẻ này băm nát dưới chưởng của mình, tuy nhiên trong lòng y cũng biết rõ là làm không được, lại thêm y không thể cùng bọn họ dây dưa lâu vì còn có nữ nhi của y đang chờ đợi.

***

Bách Lý Hồ cũng vô cùng cấp bách bởi phía trước hắn cũng đang có một kẻ chặn lại. Đó là một nam tử trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, nếu là lúc bình thường hắn không chừng còn nổi hứng thú lớn với gã thanh niên này, tuy nhiên giờ phút này hắn lại không có bụng dạ nào nghĩ đến.

“Bách Lý Hồ, ta đợi ngươi đã lâu rồi!” Gã trai trẻ tuổi ấy bình thản nói, dường như đã sớm đoán ra hắn sẽ xuất hiện tại đây.

“Ngươi là Nam Cung Phi Vân?” Trong đầu Bách Lý Hồ chợt hiện ra một người, lập tức hỏi.

“Không ngờ ngươi cũng biết đến một kẻ vô danh tiểu tốt như ta nhỉ!” Nam Cung Phi Vân cười khẩy, trên thân thể dần tản phát ra một loại khí thế kinh người. Bách Lý Hồ trong lòng phát run, xem ra mệnh lệnh của Đại trưởng lão khó mà hoàn thành được rồi.

***

Trong lòng Hoa Nhược Hư thầm lo lắng, Cung Nhã Thiến ở phía sau vẫn đuổi sát không rời, mà hiện tại hắn lại không biết tình trạng của Tô Đại Nhi ra sao, xem nàng lúc nãy phải vội vã ra đi như vậy, dường như tình hình có vẻ không ổn rồi.

---------------------------------------

Chú thích:

(1) Xem lại chú thích bài "Tương tiến tửu" ở chương 14 quyển 1

(2) "Hiệp Khách Hành" là tác phẩm của Lý Bạch, xin tạm dịch đoạn trích trên như sau:

Thắt lưng người khách Triệu không hoa văn, mũi đao sáng màu sương tuyết

Yên bạc ánh trên lưng ngựa trắng, tốc độ như sao băng

Mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại dấu tích

Hết việc lại phất tay áo bỏ đi, danh tính ẩn sâu không lộ ra.

(3) Khổ thơ trên tác giả lấy từ bài "Bốc toán tử" của Lý Chi Nghi, khác một chút ở 2 câu đầu: "Ngã trụ trường

giang đầu, quân trụ trường giang vĩ, nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm nhất giang thủy. Thử thủy kỷ

thì hưu? thử hận hà thì kỷ? Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý."

Dịch nghĩa:

Thiếp ở đầu Trường Giang,

Chàng ở cuối Trường Giang.

Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng

Cùng uống chung một dòng sông.

Dòng sông này bao giờ ngừng trôi?

Nỗi hận này bao giờ mới dứt?

Chỉ mong lòng chàng như ý thiếp,

Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.

Bài thơ này còn khiến mình nhớ đến 1 đoạn trong tác phẩm bất hủ "Trường tương tư" của Lương Ý Nương cũng có

nội dung tương tự:

Quân tại Tương giang đầu (Chàng ở đầu sông Tương)

Thiếp tại Tương giang vĩ (Thiếp ở cuối sông Tương)

Tương tư bất tương kiến (Nhớ nhau chẳng thấy nhau)

Đồng ẩm Tương giang thủy (Cùng uống nước sông Tương)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play