“Hoa lão đệ, thật nhìn không ra ngươi lại lợi hại như vậy, nghe nói mới mấy tháng trước ngươi còn không có võ công, làm thế nào mà thoáng một cái đã trở nên lợi hại như vậy?” Vân Cửu tán thưởng nói.

Nhược Hư mỉm cười, không nói gì, trong lòng dấy lên chút cảm giác bất đắc dĩ, hắn biết mình không nên nói ra bí mật của Tình kiếm, càng không được nói ra sự tình của Hoa Thiên Tinh, hơn nữa nàng cũng đã căn dặn hắn ngàn vạn lần không nên nói việc quan trọng này với người khác.

“Hoa lão đệ vốn thiên tư trời ban, tự nhiên hình dáng không giống với những tên già nua phải tu luyện cả mấy chục năm.” Phong Bình ở bên cạnh liền nói, tất nhiên là muốn đả kích Vân Cửu. Chỉ thấy Vân Cửu hung hăng nhìn Phong Bình nhưng lại không có biện pháp phản bác, chỉ đành buồn bực ngậm miệng không nói.

Giang Thanh Nguyệt vì tình lang mà trong lòng cao hứng không thôi, đôi mắt trong veo như nước mùa thu ngắm nhìn Nhược Hư.

Bốn người tiếp tục đi. Vân Cửu lại nhíu mày, có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

“Lão thâu nhi, có việc gì không thông suốt à? Mau nói ra đi, không ai lại trách ngươi ngu ngốc đâu.” Phong Bình bên cạnh không ngừng kiếm chuyện đả kích lão.

“Tửu quỷ, ngươi không thấy kì quái à? Cái tên Bách Lý Hồ đáng chết ấy như thế nào lại đến tìm Hoa lão đệ gây phiền toái chứ? ” Vân Cửu đối với sự giễu cợt của Phong Bình cũng không mấy để ý, lông mày ngày càng nhíu chặt hơn.

“Có cái gì kì quái đâu? Bách lý hồ đối với tuấn mỹ thiếu niên đều rất có hứng thú ngươi cũng không phải không biết, hơn nữa nói không chừng y là vì Tình kiếm mà tới.” Phong Bình nhìn Vân Cửu với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

“Tửu quỷ, ta thấy ngươi ngoại trừ rượu ra thì không biết cái quái gì nữa, đầu óc ngươi đã bị rượu chè lấp đầy hết rồi.” Vân Cửu cũng nhìn lại Phong Bình với vẻ đáng thương, “ Ngươi có phải đã quên Bách lý hồ là thủ hạ của ai à?”

Phong Bình liền thu lại vẻ cười cợt, đầu mày chau lại. Nhược Hư vốn trước đây đã có chút khó hiểu, cho đến khi hai người nói ra mới cảm thấy rõ ràng.

Nguyên lai Bách Lý Hồ cũng là thủ hạ của Ma cung, lại là một trong tứ đại hộ pháp của Ma cung, nói cách khác hắn chính là thủ hạ của Tô Đại Nhi, mà theo quan hệ của Tô Đại Nhi và Nhược Hư mà nói thì Bách lý hồ không thể nào động thủ với Nhược Hư được.

“Có khi nào hắn không biết quan hệ giữa Tô Đại Nhi và Hoa lang không?” Những lời này kì thật Nhược Hư cũng muốn hỏi, nhưng ngặt vì Giang Thanh Nguyệt ở bên cạnh nên hắn có điểm không dám nhắc đến Tô Đại Nhi, kết quả Giang Thanh Nguyệt lại đem chính câu hỏi đó ra hỏi hắn.

“Không có khả năng đó đâu, nói ra chỉ sợ Giang cô nương thấy không thoải mái, nhưng mà tình cảm Tô Đại Nhi đối với Hoa lão đệ tuyệt đối không thể là giả. Lần trước lúc Hoa lão đệ say rượu rồi, ta và Tửu Quỷ đều nhìn thấy được Tô Đại Nhi tự mình ôm Hoa lão đệ trở về cơ mà.” Vân Cửu có chút không ý tứ liếc nhìn Giang Thanh Nguyệt, dù sao ở trước mặt nàng mà lại đàm luận về mối quan hệ giữa tình lang nàng cùng nữ hài tử kia cũng kể như rất không tôn trọng nàng rồi.

“Vân đại ca không cần lo lắng, thật ra lần trước ta cũng đã trông thấy rồi.” Giang Thanh Nguyệt khẽ thở dài một hơi, lại nói “Tô Đại Nhi đã từng giúp ta và Hoa lang vài lần, ta đối với nàng ấy cũng không có ấn tượng gì không tốt, kỳ thật với một cô gái như Tô Đại Nhi thì liệu mấy ai có thể hận nàng được chứ?”

“Thanh tỷ, là ta không tốt.” Nhược Hư áy náy nhìn Giang Thanh Nguyệt, ôn nhu nói.

“Hoa lang, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi. Chỉ là ta có chút lo lắng thôi.” Giang Thanh Nguyệt lại khẽ thở dài, bồn chồn về điều gì đó nhưng lại không nói ra. Nhưng có lẽ ai cũng hiểu được, nếu Nhược Hư thật sự cùng ở cùng một chỗ với Tô Đại Nhi thì có lẽ cả đời này hắn sẽ khó mà đối mặt với Hoa Sơn cũng như cả bạch đạo võ lâm.

“Chính vì Tô Đại Nhi đối với Hoa lão đệ rất có cảm tình nên nàng ta sẽ không thể không mệnh lệnh cho thuộc hạ không được gây bất lợi cho Hoa lão đệ, huống chi Hoa lão đệ lại có ngọc bội trên thân kiếm này, ta tin tưởng rằng người trong Ma cung không ai là không nhận ra,” Vân Cửu vừa nói vừa nhìn thanh kiếm trên tay Nhược Hư. Đột nhiên Nhược Hư như hiểu ra được mục đích Tô Đại Nhi muốn đem ngọc bội để trên thân kiếm, không chỉ bởi nàng muốn hắn trông vật nhớ người, mà còn muốn hướng đến cả trên dưới Ma cung, thậm chí là cả võ lâm mà phát ra tín hiệu báo rằng, nếu muốn động thủ với Hoa Nhược Hư thì trước hết hãy nghĩ đến hậu quả sẽ đắc tội với Tô Đại Nhi nàng.

Bách lý hồ thân là một trong tứ đại hộ pháp của Ma Cung, không thể không nhận được mệnh lệnh của Tô Đại Nhi, càng không thể không biết ngọc bội trên thanh kiếm của Nhược Hư. Bởi vậy việc Bách lý Hồ ra tay đối phó với Nhược Hư khiến bọn họ không thể không hoài nghi.

“Không lẽ Bách lý hồ lại không phục theo mệnh lệnh của Tô Đại Nhi hoặc giả hắn đã muốn tự lập sơn môn?” Nhược Hư trong lòng nghĩ ngợi, bất quá lập tức tự mình bác bỏ, bởi vì Bách lý Hồ cho dù muốn tự lập sơn môn cũng không nên ngang nhiên động tay động chân vào lúc này, xem ra còn có một nguyên nhân không đoán ra được, nhưng mà nghĩ lại, mặc kệ hắn vì nguyên nhân gì, tóm lại chỉ cần hắn đối xử với mình bất lợi, vì nguyên nhân gì cũng không quan trọng, chỉ là hắn không biết Ma Cung có xảy ra vấn đề gì hay không? Nghĩ đến đây hắn chợt phát hiện ra chính mình đang lo lắng cho Đại Nhi, về sau hắn mới biết được kỳ thật hắn đã bắt đầu quan tâm Đại Nhi từ trước.

“Đệ đệ thiệt là đa tình quá đi, bất quá tỷ tỷ ta rất thích.” Nhược Hư vừa nghĩ đến đây thì Hoa Thiên Tinh lại phát ra một câu khiến hắn khóc cười không xong, bất đắc dĩ phải lắc lắc đầu, tiếp tục để tâm mà đi, không muốn phiền não vì việc này nữa.

Đi đến trước một trảng rừng rậm, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nhẹ nhàng hô dừng một tiếng, đình chỉ cước bộ. Vân Cửu, Phong Bình hai người cũng phát giác ra thứ gì đó, cố dỏng tai lắng nghe.

“Phía trước tựa hồ có tiếng đánh nhau.” Giang Thanh Nguyệt chau đôi mày thanh tú lại, khẽ nói.

“Chúng ta có nên nhanh đến xem không?” Nhược Hư dồn công lực vào hai tai, cũng đã nghe được một ít tiếng la thét đứt quãng, tiếng binh khí chạm nhau rõ ràng, liền lên tiếng hỏi.

“Đến xem một chút đi.” Giang Thanh Nguyệt có chút trầm ngâm nói, nói xong, bước chân mọi người đột nhiên trở nên nhanh hơn, cùng triển khai khinh công. Giang Thanh Nguyệt chẳng biết vô tình hay cố ý mà bước chậm lại, nhưng phát hiện ra Nhược Hư không hề bị rơi lại phía sau, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Bốn phía đều là cánh rừng rậm rạp, ở giữa có một khối đất trống, trên khoảng trống ấy có hai bóng nhân ảnh đang cao thấp tung bay, một vàng một lam. Người mặc quần áo màu vàng là một cô gái, diện mạo trong lúc đánh nhau nhìn không rõ lắm, bất quá cảm giác cũng có vài phần thanh tú, mà chiêu thức trên tay lại tàn nhẫn vô cùng, từng chiêu đều hướng về chỗ yếu hại của người áo lam phía đối diện. Nam tử áo lam độ khoảng hai mươi lăm – hai mươi sáu tuổi, thoạt nhìn có vẻ văn phong nho nhã, tướng mạo cũng có mấy phân anh khí, chỉ là hai mắt toát ra mấy phần gian hiểm.

“Thì ra là Ngọc lang Quân tiểu tử, xem ra hắn lại hủy hoại cô nương nhà người nào nữa rồi.” Vân Cửu lạnh lùng nói, xem ra hắn đối với nam tử áo lam gọi là Ngọc Lang Quân này có chút ác cảm.

“Lão thâu nhi, hôm nay đừng để tên vô lại này chạy thoát, bất đắc dĩ hay là chúng ta liên thủ một lần đi.” Phong Bình cũng đã lộ ra thần sắc căm phẫn, nhìn Vân Cửu nói.

“Giang cô nương, Hoa lão đệ, tên mặc áo lam này chính là một kẻ trộm hoa xú danh nổi cộm trên giang hồ, võ công cũng không tính là cao lắm nhưng lại giảo hoạt vô cùng, đã mấy lần đào thoát trên tay ta, hôm nay chúng ta nhân tiện cùng liên thủ đối phó với hắn, mặc dù không tính là quang minh chính đại nhưng nếu có thể vì võ lâm trừ hại thì cũng không cần cố kỵ nhiều như thế.” Vân Cửu thanh âm có phần hơi lớn, Ngọc Lang Quân đang đánh nhau hiển nhiên cũng nghe được, động tác rõ ràng có chút bối rối hơn trước.

Giang Thanh Nguyệt, Hoa Nhược Hư, Vân Cửu, Phong Bình bốn người phân biệt chiếm lấy bốn góc, vây lấy hai người đang đánh nhau vào giữa. Vân Cửu, Phong Bình sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, xem ra hôm nay không giết tên kia thì không được.

Những kẻ trộm hoa luôn luôn là công địch của võ lâm, hắc bạch lưỡng đạo đối với những kẻ này đều tỏ thái độ khinh miệt. Ngọc Lang Quân lại dám phạm vào thứ tội ác tày đình trong thiên hạ này, trong ba năm xuất đạo đã chà đạp gần trăm thiếu nữ thiện lương. Ngọc Lang Quân thật ra cũng không phải ngoại hiệu của hắn bởi hắn vốn họ Ngọc, tên Lang Quân. Ngọc Lang Quân có một sở thích rất dị thường, hắn không ra tay với hoàng hoa khuê nữ mà chỉ chọn những thiếu phụ mới thành thân. Vì vậy rất nhiều đôi vợ chồng còn chưa kịp hưởng trọn niềm hạnh phúc khi tân hôn đã vì hắn mà chìm ngập trong thương tâm đau khổ, hơn mười đôi vợ chồng cũng vì đó mà uyên ương chia cách, bởi có không ít nữ tử sau khi chịu nhục đã chọn cửa quyên sinh.

Một kẻ như vậy, so với tên trộm hoa bình thường càng khiến người khác phải thống hận hơn gấp bội, trong chốn võ lâm có không ít những nhân sĩ chính nghĩa tìm hắn để đuổi giết, đáng tiếc lần lượt đều để hắn chạy thoát, khiến cho hắn vẫn tiếp tục tác oai tác oái, chỉ là hôm nay gặp phải Vân Cửu bốn người, hắn còn có thể tránh được hay không cũng khó mà biết được.

“Tiểu tử họ Ngọc kia, hôm nay ta xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu.” Vân Cửu lạnh giọng nói, thân hình nhỏ gầy vững vàng đứng thẳng, trên người lộ ra một cổ khí tức mà trước kia Nhược Hư chưa bao giờ thấy qua.

Ngọc Lang Quân không nói gì, nhưng lại chém liền mấy kiếm, gia tăng thế công, hoàng y thiếu nữ nhất thời trở nên luống cuống tay chân. Vân Cửu mắt thấy nếu chính mình còn không ra tay thì e rằng cô gái kia có thể sẽ trúng phải độc thủ, thân hình vừa động, bóng người lóe lên, đánh về phía Ngọc Lang Quân. Ngọc Lang Quân trong mắt lộ ra một tia đắc ý, ở thời điểm Vân Cửu sắp tiếp cận, trường kiếm trong tay hắn chợt thoát ra, vù vù bay về phía Phong Bình, đồng thời người của hắn lại đánh về phía Giang Thanh Nguyệt ở bên kia, một chưởng bổ đến Giang Thanh Nguyệt, nhằm ngay trước ngực của nàng mà hướng tới.

“Hạ lưu!” Giang Thanh Nguyệt mặt hoa ửng đỏ, quát lên một tiếng, lông mày dựng đứng, thân hình không tự giác được mà thối lui, kỳ thật bản năng của thiếu nữ khiến nàng không thể không né đi một chút.

“Đệ đệ, cái tên kia nhất định muốn từ hướng của ngươi mà bỏ chạy, tỷ tỷ ta dạy cho ngươi một chiêu kiếm pháp, ngươi hãy giúp ta giết chết tên dâm tặc này.” Thanh âm của Hoa Thiên Tinh đột nhiên vang lên trong lòng Nhược Hư.

“Tỷ tỷ, bây giờ dạy còn kịp không?” Nhược Hư không khỏi cười khổ nói.

“Tỷ tỷ ta là thiên tài, ngươi sẽ biết ngay thôi.” Bộ dạng của Hoa Thiên Tinh rất đắc ý, Nhược Hư bán tín bán nghi ánh mắt lại nhìn sang Giang Thanh Nguyệt ở bên kia, mặt ngập đầy vẻ lo lắng.

Nhược Hư đột nhiên cảm giác đại não trở nên hơi mơ hồ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng làm hắn không thể tin được, hắn dường như đang “trông thấy” một sơn cốc có phong cảnh thật tú lệ, ở giữa sơn cốc có một khoảng đất trống, trên khoảng đất trống ấy có một tiên tử mỹ lệ thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Nàng ấy tựa như đã trông thấy Nhược Hư, khóe miệng chợt nhiên mỉm cười tinh nghịch, chỉ tiếc không biết vì nguyên nhân gì mà Nhược Hư lại không thể nhìn rõ được dung mạo của nàng, hệt như bị che phủ trong một tầng sương mù dày đặc.

Bạch y tiên tử trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, thân người bất ngờ di chuyển, kiếm cũng di chuyển theo, thân tư mỹ hảo, kiếp pháp tuyệt diệu, nhất nhất đều hiện ra trước mắt Nhược Hư, kiếm thế tuy rất nhanh nhưng Nhược Hư lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng hắn không những có thể trông thấy rõ ràng mà hơn nữa kiếm chiêu tiêu sái ấy dường như đã tỉ mỉ khắc sâu trong đầu hắn. Đột nhiên, cảnh tượng ấy không còn thấy nữa, tiên tử kia cũng đã biến mất, Nhược Hư trong lòng dâng lên một loại cảm giác mất mát mãnh liệt, hóa ra lúc này hắn đã tỉnh lại.

“Đệ đệ, hãy dùng chiêu kiếm pháp vừa rồi giết tên hỗn đản này đi.” Trong lòng hắn lại vang lên thanh âm của Hoa Thiên Tinh, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều bởi lúc này hắn quả nhiên đã trông thấy Ngọc Lang Quân đánh về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nanh ác, còn có thêm vài phân đắc ý.

Tất cả đều thuận theo ý thức, kiếm pháp mà bạch y tiên tử vừa rồi thi triển bỗng nhiên tự động từ tay Nhược Hư phát xuất ra, vẻ đắc ý trên mặt Ngọc Lang Quân trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng không thể tin được, tiếp theo là một vẻ mặt hoảng sợ, đồng tử của hắn co rút lại, sau đó nở to ra, huyết hoa tươi thắm vẩy khắp không trung, hắn ngửa mặt rơi xuống đất.

Nhược Hư ngơ ngác nhìn mũi kiếm trên tay mình, từ trên mũi kiếm giọt máu cuối cùng rơi xuống, sau đó tự nhiên biến mất không còn lưu lại vết tích gì, hắn nhìn Ngọc Lang Quân trên mặt đất, tên trộm hoa ấy đã im lìm bất động, kẻ này mấy phút trước vẫn còn là một người sống, mà giờ đây đã chết trong tay hắn. Lần đầu tiên giết người khiến hắn có cảm giác thật mờ mịt, chẳng biết phải làm gì.

“Hoa lang, chàng không sao chứ?” Giang Thanh Nguyệt mặc dù biết Nhược Hư không hề bị thương nhưng thấy hắn có vẻ ngơ ngác như vậy, liền không khỏi lo lắng, ân cần bước tới hỏi han.

“Thanh tỷ, ta… ta không có việc gì, chỉ là thoáng có chút không quen.” Nhược Hư miễn cưỡng cười nói.

“Hoa lão đệ, đệ nhất định là lần đầu tiên giết người phải không? Đệ như thế còn tốt đấy, lúc trước ta còn phải ói cả nửa ngày nữa kìa.” Phong Bình đi tới vỗ vai Nhược Hư, an ủi hắn, nói, “Đệ giết người kia chính là vì võ lâm làm một việc tốt đẹp, bất tất phải để trong lòng làm gì.”

“Hoa lão đệ, chiêu kiếm pháp lúc nãy của ngươi thật là thần kỳ a.” Vân Cửu lại nói, bất quá lập tức nhớ đến điều gì, có chút kinh ngạc nói, “Có điều, Hoa lão đệ, ngươi không phải đã nói chỉ biết một chiêu kiếm pháp thôi sao? Chiêu vừa nãy đả bại cái tên đáng chết đó rõ ràng là bất đồng cơ mà?”

“Vân đại ca, chiêu này là ta vừa mới nghĩ ra được.” Nhược Hư gương mặt nóng lên, cũng chỉ có thể nói như vậy, bất quá Giang Thanh Nguyệt tựa như hiểu được điều gì, ánh mắt ôn nhu nhìn Nhược Hư làm hắn có chút không dám tiếp thụ, chỉ biết hối hận nắm chặt tay nàng.

“Thanh tỷ, đến tối ta sẽ nói cho nàng mọi việc vì sao lại như thế.” Nhược Hư truyền âm nói với Giang Thanh Nguyệt.

Giang Thanh Nguyệt gật gật đầu, trong lòng ngập tràn sung sướng, nàng biết Nhược Hư kỳ thật là sợ nàng nghĩ bậy cho nên mới giải thích trước với nàng.

Thật ra, chính Nhược Hư hiện tại cũng cảm thấy chóng mặt, vốn đang chuẩn bị hỏi Hoa Thiên Tinh tại sao lại như thế, bất quá bây giờ đã không còn hỏi kịp nữa bởi vì hoàng y thiếu nữ kia đã đi đến.

“Đa tạ các vị đại hiệp tương trợ, tiểu muội Hoàng Oanh Oanh cảm kích vô cùng.” Thiếu nữ ôm quyền hướng đến bốn người hành lễ, nói.

“Hoàng cô nương không cần khách khí như thế, chúng ta cũng vì võ lâm mà trừ hại thôi.” Phong Bình vội vàng nói.

“Cái tên hỗn đản đáng chết này!” Hoàng Oanh Oanh sau khi hướng đến mọi người nói lời cảm ơn xong liền nhân tiện xông về phía thi thể của Ngọc Lang Quân, huy kiếm chém loạn xạ một trận, khiến cho thi thể của Ngọc Lang Quân chẳng mấy chốc đã nhìn không ra hình thù gì nữa. Mấy người còn lại trông thấy mà trợn mắt há mồm.

“Tiệu muội muội này thật là khủng bố.” Phong Bình thì thào nói.

“Thật là vô ý quá, ta cũng vì thống hận con người kia, mấy vị đại ca cùng vị tỷ tỷ này đừng nên để ý.” Hoàng Oanh Oanh tựa như đã phát tiết đã xong, xoay người lại phát hiện mọi người đang trố mắt nhìn mình như vậy, có chút thẹn thùng cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play