"Có đáng sợ như vậy không?" Nhược Hư có chút cười khổ, tiếp lấy ngọc bội nhét vào trong lòng ngực. Thật ra hắn đối với kỹ thuật lấy trộm của Vân Cửu lại khâm phục không thôi.
Ba người chánh đang ở trong Hoàng Hạc tửu lâu, Phong Bình chế nhạo Vân Cửu: "Đáng đời, trộm gì chẳng trộm, lại trộm cái này" Phong Bình cười lên ha hả.
"Lần sau có đánh chết ta cũng chẳng lấy thứ gì trên người Hoa lão đệ nữa" Vân Cửu chán nản nói.
"Chỉ là một khối ngọc bội thôi mà, có gì đáng sợ như vậy?" Nhược Hư trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
"Ngọc bội vốn chẳng có gì, đáng tiếc chủ nhân của nó lại thật đáng sợ" Vân Cửu thì tháo nói, dường như nhớ lại điều gì đó.
"Lão thâu nhi, ngươi có phải đã từng nếm mùi đau khổ của nàng ấy?" Phong Bình vẻ mặt hoài nghi nhìn Vân Cửu, bằng không lão chẳng lý nào lại sợ đến vậy.
“Làm gì có, ta sao có thể nếm đau khổ gì chớ?" Vân Cửu mạnh miệng chối.
"Có thật không? Ngươi có muốn ta đi nói với Tô Đại nhi rằng ngươi đã lấy trộm ngọc bội mà nàng ấy đưa cho Hoa lão đệ không?" Phong Bình lại dương dương nói.
"Ấy, ngàn vạn lần không được, tửu quỷ à, chúng ta là huynh đệ với nhau, ngươi chớ nên hại ta như vậy chứ?" Vân Cửu lại càng hoảng sợ.
"Không nói cũng được, nhưng ngươi có thể kể cho chúng ta biết từ lúc nào ngươi lại ăn trái đắng của Tô Đại Nhi không?" Phong Bình hỏi "Ta thực sự muốn biết, tiểu ma nữ kia có thật sự khủng bố đến như vậy?"
"Cũng chẳng có gì cả, chỉ là một lần ta chuẩn bị trộm đàn của nàng, kết quả chẳng biết nàng ta đã động thủ cước thế nào, ta còn chưa thấy được đàn của nàng ra sao đã bị ngất đi một cách kỳ lạ, sau khi tỉnh lại ta phát hiện mình đã bị đưa tới một hoang đảo không người, không thức ăn nước uống, thiếu chút nữa là ta chết đói ở đó rồi. Sau này nàng mới phái người tới cứu ta, bảo rằng muốn cho ta một bài học" Vân Cửu nghĩ lại tựa hồ có chút không chịu nổi mà rụt đầu " Mấy ngày chết toi trên cái đảo ấy thật khó mà chịu nổi, những thứ có thể ăn được trên đảo tựa hồ đều bị ta ăn hết, về sau đền lúc ta cận kề cái chết rồi mới được nàng cứu ra, có đánh chết ta cũng chẳng dám thử lại lần nữa. Ta thích nhất là tự do, vui vẻ đi khắp nơi nơi, kết quả là ở trên cái hòn đảo kia chỉ cần ở bên trung tâm thôi là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật, có muốn đủng đỉnh dạo quanh cũng chẳng được nữa."
"Lúc ta được cứu ra, ngươi có biết là Tô Đại Nhi đã nói với ta câu gì không?” Vân Cửu không ngừng cười khổ, "Nàng nói nếu ta thật không tìm thấy cái gì ăn trên đảo, thì chỉ cần ta gần chết đói nàng tự nhiên sẽ thả ta ra, kết quả cứ như vậy, thành thử ta đã tự chuốc khổ vào thân."
"Xem ra Tô Đại nhi thật đúng là danh bất hư truyền" Phong Bình thì thầm nói, nhưng lại chêm thêm một câu làm Vân Cửu tức chết không thôi, "Bất quá đúng là tự ngươi chuốc lấy cực khổ mà."
"Tửu quỷ à, ngươi đừng cao hứng sớm, một ngày nào đó ngươi sẽ được Tô Đại nhi chỉ giáo, đến lúc đó ngươi nhất định còn thảm hại hơn so với ta nữa" Vân Cửu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta chẳng phải lo lắng làm gì, đã có Hoa lão đệ đây rồi" Phong Bình không quan tâm nói, "Đến lúc đó Hoa lão đệ nói giúp ta chẳng phải là không có gì sao?"
"Nói rất đúng." Vân Cửu hai mắt đột nhiên phát sáng nhìn Nhược Hư, " Hoa lão đệ, ngươi và Tô Đại Nhi nhất định là có quan hệ rất tốt phải không?"
"Ta chỉ mới gặp nàng đúng hai lần, mà hai lần ấy là nàng đã cứu ta" Nhược Hư ra vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói.
"Mới gặp có hai lần đã trao tín vật đính ước rồi, mị lực của Hoa lão đệ ngươi cũng lớn thiệt ha." Vân Cửu vẻ mặt hâm mộ nói.
"Ầy, lão thâu nhi, Tô Đại nhi là Ma cung cung chủ, làm sao Hoa lão đệ có thể ở cùng với nàng ta được chứ?" Phong Bình ở bên cạnh có chút lo lắng hỏi.
"Ma cung cung chủ thì đã sao?" Vân Cửu thờ ơ nói "Chỉ cần Hoa lão đệ thật lòng là được, ta nói thật, Tô Đại Nhi vốn dĩ cực kỳ xinh đẹp, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, có thể lọt vào mắt xanh của nàng chính là phúc khí tu luyện mấy đời, mà cũng chỉ có Hoa lão đệ của chúng ta mới có được phúc khí này, chứ như tửu quỷ nhà ngươi thì không có khả năng đâu." Đến cuối lão cũng không quên châm chích Phong Bình một câu.
"Trên Phượng Bảng chẳng phải không có Tô Đại Nhi hay sao? Thế nào nàng ta lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ được chứ?" Phong Bình chưa gặp qua Tô Đại nhi, có chút không tin tưởng nói.
"Tửu quỷ ngươi thì biết cái gì? Đệ nhất mỹ nữ trên Phượng Bảng kia ta đã thấy qua, căn bản là không so sánh được với Tô Đại Nhi, có lẽ cái tên gia hỏa sắp xếp bảng ấy chưa được diện kiến Tô Đại Nhi." Vân Cửu ra vẻ rất khinh thường.
"Ba tên đại sắc lang, nói đến mỹ nữ là lập tức có hứng thú ngay" Hoa Thiên Tinh đã lâu không lên tiếng đột nhiên trong lòng Nhược Hư bất mãn nói, dọa cho Nhược Hư một phen nhảy dựng.
"Tỷ tỷ, người nãy giờ sao không nói gì vậy?" Nhược Hư lúc này mới chợt nhớ ra Hoa Thiên Tinh đã nửa ngày không lên tiếng, điều này thật đúng là kỳ tích.
"Ta ngủ ấy mà" Hoa Thiên tinh nói.
"Nhưng mà, tỷ tỷ người chẳng phải đã nói là không cần ngủ hay sao?" Nhược Hư dở khóc dở cười nói.
"Trước đây không cần ngủ, bây giờ ngủ không được sao? Dong dài như vậy chẳng phải là không tin lời tỷ tỷ ta nói à?" Hoa Thiên Tinh dường như đã bực tức.
"Sao có thể chứ? Ta nhất định tin lời tỷ tỷ nói mà!" Nhược Hư vội vàng lên tiếng.
"Tin tưởng là tốt rồi, tỷ tỷ ta tiếp tục ngủ đây." Nói xong lại chẳng lên tiếng nữa, Nhược Hư cũng chẳng biết là nàng có ngủ thật hay không.
Vân Cửu và Phong Bình nổi hứng thảo luận say sưa về Phượng bảng. Nhược Hư lại chẳng hứng thú gì, không phải là hắn đối với mỹ nữ không quan tâm, mà chỉ vì hiện tại sự tình của Giang Nguyệt Thanh và Hoa Ngọc Loan khiến cho hắn đủ đau đầu lắm rồi.
"Nhắc tới Phượng bảng, mặc dù nói bài danh trên đó chỉ toàn người đẹp, bất quá những cô gái trên Phượng Bảng lần này cũng có vài người không dễ chọc đâu nhé" Vân Cửu nói đến nước bọt bay tứ tung "Ví như đôi Hoa sơn tỷ muội kia, cũng đồng thời xếp trên Nhân Bảng, thật không dễ động vào a." Nói tới đây, Vân Cửu đột nhiên nhớ tới điều gì, giương mắt cẩn thận nhìn Nhược Hư quan sát.
"Hoa lão đệ, ngươi nói ngươi họ Hoa à? Ngươi không phải từ Hoa Sơn mà ra chứ?" Trí tưởng tượng của Vân Cửu thật là không tồi.
Nhược Hư sắc mặt có chút thay đổi, nhưng vẫn chưa đáp lời, hắn không khẳng định cũng không phủ định.
"Đáng tiếc a, Hoa Ngọc Loan sắp phải lập gia đình rồi, thật không nghĩ là Vô tình tiên tử cũng có lúc lập gia đình a." Vân Cửu lắc đầu thở dài nói.
"Cái gì?" Nhược Hư biến sắc, tay tóm lấy người Vân Cửu, "Ông nói ai phải lập gia đình?"
"Hoa Ngọc Loan á, nàng ta vừa mới truyền ra hỉ thiếp, nói vào ngày mười chín tháng bảy sẽ thành thân, bất quá điều kỳ lạ là trên hỉ thiếp cũng không nói chú rể là ai." Vân Cửu đáp.
"Mười chín tháng bảy, tháng bảy ngày mười chín…" Tay Nhược Hư vô lực hạ xuống, thì thầm nói " Sư tỷ ơi sư tỷ, nàng hận ta đến vậy ư? Đến ngày thành thân cũng muốn chọn ngày ấy hay sao?" Thanh âm của hắn như khóc như cười.
Mười chín tháng bảy cách đây mười ba năm, Hoa Ngọc Loan tại chân núi Hoa Sơn chơi đùa, lúc trở về lại dắt theo Hoa Nhược Hư, mà bấy giờ nàng lại chọn ngày ấy làm ngày thành thân, hiển nhiên vì muốn nói với Nhược Hư một điều gì đó.
"Hoa lão đệ, đệ thật sự đến từ Hoa Sơn ư? Chẳng lẽ nữ tử lần trước đệ nói với ta chính là Hoa Ngọc Loan?" Phong Bình bắt gặp dáng vẻ thương tâm của Nhược Hư mà ngầm đoán ra.
"Nàng chính là sư tỷ của ta." Nhược Hư mạnh mẽ đè nén nỗi sầu muộn, bình tĩnh nói "Vào thời điểm trước lúc Hoa Ngọc Loan giận dữ bỏ đi, hắn cũng đã dự tính được hậu quả như thế, chỉ là giờ đây khi biết được sự tình đang thật sự diễn ra, hắn vẫn không cách nào chấp nhận được, hắn rốt cuộc nhận ra rằng vô luận thế nào hắn cũng không để mất Hoa Ngọc Loan.
Nửa đêm, Nhược Hư một mình bước đi trong thành Vũ Xương, hắn cự tuyệt ý muốn theo cùng của Phong Bình và Vân Cửu, hắn chỉ muốn đi một mình. Tin xấu đột nhiên ập tới khiến cho hắn có chút lo lắng không yên, hắn chẳng biết phải làm gì lúc này.
"Tỷ tỷ, người nói ta nên làm sao đây?" Hắn thấp giọng gọi Hoa Thiên tinh, nhưng mãi vẫn không thấy hồi đáp.
Rượu mạnh ngấm vào, cảm giác trong lòng tựa hồ thư thái đi không ít, Nhược Hư lần đầu tiên uống rượu lại không biết uống nhiều hay ít, cuối cùng cũng say đến bất tỉnh nhân sự, gục ngã trên bàn, chủ quán nhìn thấy lắc đầu thở dài không thôi.
"Có chuyện u uất trong lòng, sao lại uống nhiều như thế chứ?" Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, Một nữ tử áo trắng xuất hiện bên người Nhược Hư, chủ quán há hốc mồm đến không ngậm lại được, hồi lâu rốt cuộc mới thì thào lên một câu: Tiên nữ a!
"Tiểu thư, để cho chúng nô tỳ" Thấy thiếu nữ áo trắng muốn ôm lấy Nhược Hư, hai cô gái áo đen bên cạnh vội vàng nói.
Thiếu nữ áo trắng lắc lắc đầu, cúi người ôm lấy thân thể Nhược Hư. Lão bản lại mở to hai mắt nhìn, thoạt trông một cô gái nhu nhược như vậy lại có thể dễ dàng ôm lấy một gã nam nhân to lớn, xem ra thật sự là tiên nữ rồi.
Lúc cô gái áo trắng ôm Nhược Hư rời khỏi, Phía sau, một đôi tròng mắt trong suốt vẫn đang chăm chú dõi theo các nàng.
Bên trong một gian khuê phòng được bày trí trang nhã, một vị bạch y tuyệt sắc thiếu nữ đang ôn nhu nhìn ngắm một chàng thiếu niên tuấn mỹ nằm trên giường, bên cạnh nàng còn có hai cô gái vận hắc y, cũng thật xinh đẹp phi phàm.
"Sư tỷ, sư tỷ... " Trên giường nhè nhẹ truyền đến tiếng nói mê, sắc mặt cô gái có chút buồn bã, khẽ thở dài một hơi.
"Tiểu thư, sao người lại đối xử tốt với hắn như vậy?" Một hắc y thiếu nữ rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Đúng vậy, tiểu thư, người xem trong lòng hắn chỉ nghĩ đến sư tỷ của mình" Cô gái còn lại cũng lên tiếng.
"Lưu Vân, Phi Nhứ, các ngươi nói xem, nếu một người nam nhân khi trông thấy ta lại quên đi nữ tử mà hắn thích ban đầu, ngươi nói nam nhân này có đáng để ta thích hay không?" Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà tiểu thư..." Lưu Vân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trên giường lúc này lại truyền tới thanh âm mê sảng của Nhược Hư.
"Thanh tỷ, nàng ở nơi nào vậy? Ta tìm nàng thật cực khổ!" Nhược Hư lẩm nhẩm nói.
"Đồ quỷ đa tình!" Phi Nhứ nói thầm một tiếng, hung dữ liếc nhìn Nhược Hư, bất quá đương nhiên là Nhược Hư không cảm giác được.
"Lưu Vân, ngươi cho người đi điều tra xem tân lang mà Hoa Ngọc Loan lấy rốt cuộc là ai." Thiếu nữ áo trắng âm thầm nói.
"Vâng, thưa tiểu thư" Lưu Vân lên tiếng, bất quá nhìn điệu bộ có chút gì không tình nguyện.
Nhược Hư tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, ngấm ngầm nhớ lại ngày hôm qua chính mình còn đang uống rượu, chẳng lẽ Phong đại ca đã cõng mình trở về khách điếm?
Đột nhiên hắn phát hiện có điểm không đúng, cảm giác trong lỗ mũi như truyền đến từng trận u hương, hé mắt ra nhìn, chỉ thấy đập vào tầm mắt là một bức màn trắng tinh, mà hương thơm dịu nhẹ ấy cũng từ chiếc áo ngủ bằng gấm trên người lan toả ra, nhìn quanh bốn phía, đây hiển nhiên là một gian khuê phòng của nữ tử, mà tại bàn trang điểm bên kia còn có một nữ tử áo trắng đang ngồi, chỉ thấy mái tóc dài như thác đổ tha thướt xõa trên lưng, thân ảnh vô cùng động lòng người.
Hắn cố chống tay ngồi dậy, nhưng cảm giác có chút bủn rủn vô lực. Dường như nhận ra được động tĩnh của hắn, cô gái xoay người lại, nhìn hắn thản nhiên mỉm cười.
"Đại Nhi tiểu thư, là cô?" Nhược Hư một thoáng ngây dại, không nghĩ rằng mình lại đang ở trong khuê phòng của Tô Đại Nhi.
"Đã bảo huynh hãy gọi ta là Đại Nhi rồi mà" Tô Đại Nhi đứng lên, đi đến ngồi xuống mép giường, nũng nịu nói.
"Đại Nhi, nơi đây là đâu? Còn ta sao lại ở chỗ này?" Nhược Hư trông thấy hình dáng của nàng có chút sững sờ, nửa ngày sau mới lên tiếng.
"Nơi này đương nhiên là phòng của tiểu thư rồi, tối hôm qua ngươi say như vậy, nếu tiểu thư không ôm ngươi về, ngươi có bị người khác bán đi cũng chẳng hay" Một hắc y thiếu nữ tiến đến, giọng điệu đối với Nhược Hư vô cùng bất mãn, nhưng trên tay lại mang đến một cái bát nhỏ.
"Lưu Vân, đưa cho ta" Tô Đại Nhi nhận lấy bát, nhẹ nhàng khuấy đều muỗng canh.
"Nào, uống canh giải rượu trước đi" Đại Nhi ôn nhu nói, Lưu Vân nhẹ nhàng đỡ Nhược Hư ngồi trên giường, Tô Đại Nhi bắt đầu từng muỗng từng muỗng mà đút cho hắn.
"Đại Nhi, ta có thể tự làm được" Nhược Hư nhẹ giọng nói.
"Nghe lời ta đi, nếu không ta sẽ giận đấy" Tô Đại Nhi mặt vui cười như hoa, làm cho Nhược Hư căn bản không thể cự tuyệt, chỉ đành tiếp nhận sự hầu hạ của nàng, trong lòng dâng lên chút ấm áp.
Bên người hai nàng truyền tới trận trận hương thơm, lại thêm gương mặt tuyệt mỹ của Đại Nhi chỉ cách mặt hắn trong gang tấc, trong lúc nhất thời Nhược Hư nổi lên chút bồi hồi xao xuyến, đột nhiên hắn nhớ tới một việc, bất chợt cả kinh.
"Đại Nhi…ta… kiếm của ta đâu?" Nhược Hư thoáng ngập ngừng nói.
"Chỉ là một thanh kiếm, khẩn trương làm gì." Lưu Vân bên cạnh nói thầm làm Nhược Hư xấu hổ không thôi.
"Huynh uống hết đi, uống rồi ta mang tới cho huynh" Đại Nhi dịu dàng nói.
Nhược Hư yên lòng một chút, không bị người khác lấy đi là tốt rồi, không biết là nguyên nhân gì nhưng trong lòng hắn có một loại cảm giác tín nhiệm khó hiểu đối với Đại Nhi.
Uống hết bát canh giải rượu, Đại Nhi quả thật mang kiếm đến. Nhược Hư nhẹ nhàng nắm chắc thanh kiếm, thân kiếm truyền tới từng đợt khí mát lạnh, bao nhiêu mệt mỏi sau cơn say đã hoàn toàn bị tiêu trừ đi không còn dấu vết.
"Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao, cứ như là bảo bối chẳng bằng" Lưu Vân thấy Nhược Hư khư khư giữ lấy kiếm, lời nói ra có chút bất mãn. Đại Nhi thì vẫn ôn nhu nhìn ngắm Nhược Hư.
"Đây là Tình Kiếm ư?" Đại Nhi đột nhiên hỏi, không chỉ làm Nhược Hư nhảy dựng lên mà ngay cả Lưu Vân cũng hoảng sợ.
"Đúng vậy, đây là Tình Kiếm" Nhược Hư chần chừ một chút, gật gật đầu nói.
"Hả, cái thanh kiếm cũ rít này lại chính là Tình Kiếm kia sao?" Lưu Vân không tin nhìn Nhược Hư, sau đó lại quay sang nhìn Đại Nhi, cuối cùng cũng phát hiện ra cả hai người đều mang dáng vẻ khẳng định.
"Huynh không sợ ta cướp kiếm của huynh sao?" Đại Nhi cười duyên hỏi.
Nhược Hư không nói gì, chỉ chậm rãi lắc đầu.
"Nào, đưa kiếm cho ta chơi đùa một chút" Đại Nhi hì hì cười, nhìn vẻ mặt của nàng làm cho người ta không phân biệt được thật giả.
Nhược Hư thầm thở dài một hơi, đưa kiếm cho nàng.
"Huynh thật sự tin rằng ta không muốn lấy kiếm của huynh ư?” Đại Nhi đột nhiên âm thầm thở dài hỏi.
"Nếu cô thật sự muốn, ta cũng chỉ có thể cho cô mà thôi" Nhược Hư nhẹ nhàng nói "Bất quá, kiếm này là do Thanh tỷ tặng ta, ta cần phải nhận được sự đồng ý của Thanh tỷ"
"Ngọc bội ta đưa cho huynh đâu rồi?" Đại Nhi bình tĩnh nhìn Nhược Hư hồi lâu, chợt hỏi.
Nhược Hư cho tay vào ngực áo, đột nhiên chấn động bởi vì không tìm thấy ngọc bội đâu, hắn kinh ngạc nhìn Đại Nhi, không biết giải thích với nàng thế nào.
"Hì hì" Đại Nhi cười nũng nịu bật cười.
"Hi hi, đến đây chẳng lẽ huynh không phát hiện ra quần áo của huynh đã bị ta thay đổi rồi sao?" Đại Nhi khúc khích cười tươi không dứt, đến lúc này Nhược Hư mới phát hiện toàn thân trên dưới của mình dường như đã được động chạm qua, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Đại Nhi cầm lấy kiếm, lại đem ngọc bội gắn lên trên.
"Hì hì, từ nay về sau, huynh nhìn thấy kiếm sẽ nhớ tới Giang Thanh Nguyệt, cũng phải nhớ tới ta nữa đó" Đại Nhi rất hài lòng với thành quả của mình, chuyển kiếm lại cho Nhược Hư. "Nhớ, không được gỡ nó xuống đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT