Hoa Ngọc Phượng hiện tại lòng như lửa đốt, Hoa phủ cũng bắt đầu có chút hỗn loạn, mọi người tụ tập cùng một chỗ, trên mặt tràn ngập sự ưu tư. Mà lý do làm cho các nàng lo lắng như vậy hiển nhiên chỉ có một người.

Hoa Nhược Hư mất tích, Hoa Nhược Hư đã mất tích suốt ba ngày, tối hôm đó Hoa Nhược Hư sau khi đi Độc môn, thì không thấy trở về Hoa phủ.

"Tiểu thư, thiếu gia có thể, có thể….." Hàm Tuyết hai mắt đẫm lệ nhìn Hoa Ngọc Phượng, mà những người khác cũng đều đem ánh mắt tập trung lên trên người Hoa Ngọc Phượng, lúc này, các nàng cũng đều có chút không biết làm sao, chỉ biết ký thác hy vọng vào Hoa Ngọc Phượng.

"Mọi người không cần quá lo lắng, sư đệ không có việc gì, ta đã phái người thị sát chi tiết Độc môn, Độc môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt, hơn nữa bọn họ trên cơ bản đều không phản kháng được" Hoa Ngọc Phượng tuy trong lòng cũng không mấy thả lỏng, chẳng qua nàng biết nàng hiện tại không thể biểu lộ ra, bằng không, Hoa phủ có thể sẽ đại loạn, nàng trước hết pảhi làm cho mọi người có thể cảm thấy an tâm. Mọi người hiện tại đều ngoan ngoãn ở tại Hoa phủ, một khi các nàng xác định Hoa Nhược Hư có chuyện, chỉ sợ cả võ lâm cũng sẽ bị khởi lên một trận tinh phong huyết vũ.

Tô Đại Nhi hai ngày trước cũng đã tới Hoa phủ, vốn để tìm Hoa Nhược Hư hỏi về chuyện đứa nhỏ, khi biết Hoa Nhược Hư đã mất tích, nàng cũng ở lại Hoa phủ, mà Âu Dương Băng Nhi lại còn xấu hổ hơn, quan hệ của nàng cùng Hoa Nhược Hư thực chưa có công khai, bản thân nàng đương nhiên cũng ngại chủ động nói ra, những người khác thì có thể thể hiện sự lo lắng rõ ra trên gương mặt, còn nàng thì chỉ có thể ẩn giấu trong lòng.

Với võ công của Hoa Nhược Hư, cho dù không thể thành công giết địch, nhưng nếu muốn chạy, thì cũng có thể hoành hành thiên hạ, cho dù hắn thực gặp kẻ địch cường đại, cũng không bị địch bắt, ít nhất cũng có thể phát sinh ra một trận đấu kinh thiên động đị, nhưng trên sự thật, Hoa Ngọc Phượng căn bản là tra không ra dấu vết gì.

"Muội muội, muội tin sư đệ không có việc gì chứ?" Hoa Ngọc Loan tuy tin tưởng muội muội mình, nhưng nàng càng lo lắng cho trượng phu hơn, nàng cũng không thể chịu nổi sự thống khổ lại một lần nữa mất đi người thân.

"Ta cảm thấy, sư đệ có thể là tự nguyện đi cùng người khác" Hoa Ngọc Phượng ngẫm lại nói, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, tự nguyện? Ai có thể làm cho Hoa Nhược Hư tự nguyện cùng rời đi?

"Mọi người không cần lo lắng, ta đi tới một chỗ, rồi lập tức trở về!" Hoa Ngọc Phượng nhanh chóng nói những lời này, rồi vội vàng chạy ra ngoài, nàng đột nhiên nghĩ đến một người, chỉ có nàng mới có thể làm cho Hoa Nhược Hư đột nhiên mất tích.

Hoa Ngọc Phượng vừa mới ra ngoài không lâu, thập tam muội của Tình lâu đã vội vàng tiến vào đại sảnh, hai mắt nhanh chóng đảo qua, sau đó dừng lại trên người Tây Môn Lâm.

"Tây môn tỷ tỷ, Phượng cô nương đâu?" Thập tam muội nói nhẹ nhàng, chẳng qua ngữ khí lại có chút gấp.

"Vừa mới ra ngoài, thập tam muội muội, có chuyện gì sao?" Tây Môn Lâm ôn nhu hỏi, nàng cũng vì Hoa Nhược Hư mất tích mà ưu tư không thôi.

"Tây Môn tỷ tỷ, Chu Chu cô nương đi rồi, ta đi theo cô ta một hồi thì không thấy đâu cả" Thập tam muội mọi người ở đại sảnh, cảm thấy nên nói ra, vì thế liền nói.

Nửa canh giờ sau, Hoa Ngọc Phượng trở về, chỉ là vẻ mặt nàng lại càng thêm ngưng trọng.

"Tiểu thư, tìm được thiếu gia chứ?" Vừa thấy Hoa Ngọc Phượng đi vào, Hàm Tuyết liền vội vàng hỏi.

"Muội muội, thế nào?" Hoa Ngọc Loan cũng lo lắng hỏi.

"Các người đừng lo lắng, sư đệ hắn có lẽ là đi cùng Thiên Tinh tỷ tỷ" Hoa Ngọc Phượng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, chỉ là có chút miễn cưỡng, nàng nói thật ra cũng không phải là nói dối, nàng quả thật cho rằng Hoa Nhược Hư đi cùng với Hoa Thiên Tinh, bởi vì Hoa Thiên Tinh cũng không thấy đâu, hơn nữa nàng cảm thấy chỉ có Hoa Thiên Tinh mới có thể dẫn theo Hoa Nhược Hư vô thanh vô tức biến mất khỏi Kim Lăng. Nhưng bí mật của Hoa Thiên Tinh nàng đã rõ ràng, nàng không biết Hoa Thiên Tinh hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà dẫn theo Hoa Nhược Hư cùng nhau mất tích? Cho nên tuy nàng đoán Hoa Nhược Hư cùng Hoa Thiên Tinh ở cùng một chỗ, nhưng cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại trong lòng càng thêm lo lắng.

Hoa Ngọc Phượng khổ tâm nói hết lời mới khuyên được mọi người trở về phòng, để cho các nàng không cần lo lắng nữa, an tâm chờ đợi mấy ngày, Hoa Nhược Hư nhất định rất nhanh sẽ trở lại, đợi mọi người cuối cùng đã rời khỏi đại sảnh, Hoa Ngọc Phượng cũng trở lại phòng mình, không khỏi lâm vào cảm giác tâm lực mệt mỏi, nàng trong lòng thì thào: Thiên Tinh tỷ tỷ, người nhất định đừng xảy ra chuyện gì!

"Ngọc Phượng" Tây Môn Lâm đẩy cửa đi vào.

"Lâm tỷ" Hoa Ngọc Phượng miễn cưỡng tươi cười, thấp giọng ứng một tiếng.

"Chu Chu không thấy đâu, muội nói Nhược Hư mất tích có thể liên quan đến nàng ta hay không?" Tây Môn Lâm cũng không che dấu sự quan tâm của mình với Hoa Nhược Hư, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt nàng.

"Chu Chu không thấy?" Hoa Ngọc Phượng đột nhiên đứng lên.

Diệp Bất Nhị sắc mặt tái xanh, bởi vì hắn nhận được tin, Độc môn đã hoàn toàn trở thành lịch sử, như vậy hai cánh tay của hắn đã một bị thương một bị chặt, khi thời kì cường thịnh hắn đã không thể đối kháng với Hoa Nhược Hư, càng huống chi là hiện tại? Chỉ là hắn vẫn không cam tâm, không cam tâm cứ như vậy mà nhận thua, hắn cũng không muốn trốn, bởi vì hắn phát hiện Hoa Nhược Hư thực sự rất khủng bố, bất luận hắn trốn ở nơi nào, bất luận hắn giữ bí mật thế nào, Hoa Nhược Hư cũng có thể tìm được. Đương nhiên, hắn tự nhiên không biết tất cả những điều này đều là công lao của Hoa Ngọc Phượng.

Diệp Bất Nhị đang chuẩn bị dẫn dắt thủ hạ phản công Kim Lăng, ăn cả ngã về không, thì một tin tức tốt làm cho hắn càng thêm kiên định với quyết tâm cảu mình, tin tức Hoa Nhược Hư mất tích rốt cuộc đã bị truyền ra, cũng rơi vào trong tai Diệp Bất Nhị.

Hắn còn muốn thuyết phục con gái bảo bối của hắn giúp hắn một lần, hắn năm đó phí tâm cho Diệp Vũ Ảnh theo Độc Môn học cách dùng độc, đương nhiên, lúc đó Diệp Vũ Ảnh thực không biết người dạy nàng dùng độc chính là của Độc Môn, Diệp Bất Nhị lúc đó nói với nàng, vì chủ trì chính nghĩa võ lâm, nên học càng nhiều thứ, dùng độc cũng là một trong đó, lúc đó Diệp Vũ Ảnh sẽ không hoài nghi phụ thân mình, với thiên tư của nàng cũng đã đem phép thi độc của Độc Môn học bảy tám phần, sau đó nàng phát hiện mình học độc thuật cùng Độc Môn tựa hồ hoàn toàn giống nhau, có chút hoài nghi hỏi Diệp Bất Nhị, Diệp Bất Nhị nói cho nàng độc thuật cũng giống như võ công, tuy môn phái khác nhau, nhưng thực chất đều tương thông, Diệp Vũ Ảnh tự nhiên cũng tin tưởng.

Chẳng qua, Diệp Bất Nhị rốt cuộc cũng phải lộ ra bộ mặt thật của hắn, đặc biệt là khi Diệp Vũ Ảnh đi vào Thiên Tinh Minh, sau khi biết càng nhiều chuyện Diệp Bất Nhị đã làm, nàng rốt cuộc hiểu được độc thuật của nàng căn bản là là đến từ Độc Môn, vì thế, căn cứ theo trí nhớ của nàng, nàng âm thầm quan sát một hồi, rốt cuộc phát hiện Kim Lăng có một chỗ có lẽ có quan hệ với Độc Môn, nàng không dám tra kỹ bởi vì sợ đả thảo kinh xà, dù sao người của Độc Môn biết nàng cũng rất nhiều, vì thế đã để thư lại nói cho Tây Môn Lâm. Nếu Diệp Bất Nhị nghe theo lời khuyên bảo của nàng, nàng có thể nội trong ba ngày có thể trở về, lá thư nầy tự nhiên cũng sẽ không đưa đến tay Tây Môn Lâm, nhưng trên sự thật, Diệp Bất Nhị lại giam lỏng nàng. Diệp Vũ Ảnh vốn tưởng rằng Độc Môn một khi bị tiêu diệt, lực lượng mà Diệp Bất Nhị dựa vào sẽ càng ít đi, như vậy cha nàng sẽ quay đầu lại, đáng tiếc nàng đã nghĩ sai, khi Diệp Bất Nhị nghe nói Độc Môn là do nàng bán đứng, đa hung hăng cho nàng hai cái tát.

Diệp Bất Nhị vừa mới đến Kim Lăng, thì đã có người tìm tới tận cửa.

Người đến là một cô gái rất xinh đẹp, cô gái còn có một cái danh hiệu uy chấn thiên hạ, Vô Song quận chúa.

Diệp Bất Nhị rất cung kính đem Vô Song quận chúa dẫn đến một gian tĩnh thất, hắn biết cô gái này không thể chậm trễ lại càng không thể đắc tội.

Diệp Bất Nhị không phải kẻ ngốc, hắn tự nhiên biết thế lực cực lớn sau lưng Vô Song quận chúa, môn phái lớn đến đâu, cũng không quá ngàn người, mà mười vạn thiết kỵ của triều đình đủ để đem bất kỳ môn phái nào đạp thành một mảnh phế tích. Bất chấp triều đình luôn không kềm kẹp võ lâm, nhưng nếu Vô Song quận chúa tại chốn giang hồ gặp chuyện gì, thiết kỵ của triều đình khẳng định sẽ nhanh chóng đạp bằng võ lâm.

"Không biết quận chúa phương giá quang lâm, có gì phân phó?" Diệp Bất Nhị rất cẩn thận hỏi, nghĩ đến hắn cũng là một đời kiêu hùng, hiện tại lại khách khí với một cô gái như thế, chỉ sợ hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có.

"Bổn quận chúa biết ngươi có một đám thủ hạ võ công cao cường, mà ngươi lần này mục đích về lại Kim Lăng chính là vì đối phó với Hoa Nhược Hư" Vô Song quận chúa mỉm cười, "Chẳng qua bổn quận chúa cũng biết, với thực lực của ngươi hiện tại, đối đầu với Hoa Nhược Hư mà nói, kết cuộc chỉ có một, bởi vì các ngươi còn xa mới là đối thủ của hắn".

"Ngươi không cần nói gì, bổn quận chúa tới nơi này chính là nói cho ngươi, bổn quận chúa hy vọng ngươi hợp tác cùng Nam Cung Phi Vân, cùng nhau đối phó Hoa Nhược Hư, đương nhiên, bổn quận chúa sẽ cho các ngươi một ít sự trợ giúp cần thiết" Diệp Bất Nhị trương há miệng muốn nói, Vô Song quận chúa lại đi trước một bước ngăn không cho hắn nói, "Theo bổn quận chúa biết, các ngươi trước kia cũng đã từng cùng nhau hợp tác, hơn nữa các ngươi hiện tại đều cùng một kẻ địch là Hoa Nhược Hư, bổn quận chúa hy vọng ngươi không cự tuyệt".

"Quận chúa, không biết thảo dân có thể suy nghĩ một chút không?" Diệp Bất Nhị tâm tư nhanh chóng chuyển động, trong lòng hắn kinh ngạc trước đó chưa từng có, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Vô Song quận chúa đỉnh đỉnh đại danh, cũng sẽ tham dự vào trong chuyện giang hồ tranh đấu này.

"Bổn quận chúa không có thời gian chờ ngươi suy nghĩ, hơn nữa, bổn quận chúa cũng không thích loại người do dự không quyết" Vô Song quận chúa hừ lạnh một tiếng, xoay người làm bộ muốn đi.

"Quận chúa xin chờ chút!" Diệp Bất Nhị vội vàng nói, "Quận chúa phân phó, thảo dân sao dám không theo? Thảo dân tất cả đều nghe theo quận chúa".

"Thủ hạ của ngươi bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi đây nửa bước, dưỡng sức chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của ta" Vô Song quận chúa hài lòng gật gật đầu, ngữ khí dịu đi rất nhiều, nói xong liền yểu điệu bước ra ngoài, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Diệp Bất Nhị, Diệp Bất Nhị ngẩn ra thật lâu, nghi ngờ tất cả đều là nằm mơ.

"Quận chúa, thật giống như người đoán, Diệp Bất Nhị đáp ứng" Mai Nhi tuy đã hoàn thành chuyện mà quận chúa giao cho, nhưng trên mặt xem ra lại không chút vui vẻ.

"Hắn đương nhiên sẽ đáp ứng, hiện tại có người nguyện ý giúp hắn, hắn nên cảm tạ trời cao chiếu cố" Quận chúa quay đầu, lúc này đây nàng không có mang khăn che mặt, nếu Hoa Nhược Hư thấy khuôn mặt này nhất định sẽ chấn động, bởi vì nàng ta không ngờ lại là Chu Chu đáng yêu kia.

"Quận chúa, ta nghe nói Hoa công tử mất tích, Mai Nhi muốn hỏi quận chúa, Mai Nhi muốn hỏi….." Mai Nhi ấp úng hồi lâu cũng không nói ra câu hỏi.

"Mai Nhi, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì" Chu Chu trên mặt đã không còn vẻ mặt tinh nghịch như khi ở tại Hoa phủ, có vẻ thành thục rất nhiều, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Hoa Nhược Hư mất tích theo ta không có quan hệ, cái này cũng là ngoài ý muốn cảu ta, có lẽ, trời cao chính là muốn giúp chúng ta".

"Quận chúa, người ở đó đã nhiều ngày, có biết hắn thuộc dạng người gì không?" Mai nhi tựa hồ có chút ngượng ngùng, sắc mặt hơi hồng lên.

"Ta cùng hắn cũng không nói quá mấy câu, đối với hắn cũng không tính là hiểu" Chu Chu lắc lắc đầu nói, "Chẳng qua xem ra cũng không khác gì nhiều so với truyền thuyết, phong lưu đa tình, những cô gái bên cạnh hắn cũng tốt lắm".

"Quận chúa, người nói Hoa công tử có thể xảy ra chuyện gì không hay không?" Mai Nhi ngẫm lại lại hỏi.

"Ta làm sao mà biết được? Chẳng qua thì hắn có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì không may" Chu Chu tức giận nói.

"Thì ra quận chúa cũng không hy vọng hắn chết?" Mai Nhi đột nhiên kêu to lên, nhìn Chu Chu một cách rất quái dị.

"Nha đầu chết tiệt, kêu lớn tiếng như vậy để làm gì?" Chu Chu trừng mắt nhìn nàng ta.

"Hì hì, quận chúa sẽ không nỡ giết hắn đâu!" Mai Nhi trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

"Nha đầu chết tiệt, chỉ biết suy nghĩ linh tinh!" Chu Chu gõ đầu nàng ta một cái, "Chỉ là hắn bây giờ còn chưa thể chết được, hắn mà chết, có thể không chỉ có võ lâm đại loạn" Chu Chu khi nói những lời này ánh mắt toát ra vài phần ưu tư.

"Quận chúa, người đừng dọa ta, có nghiêm trọng như vậy không chứ?" Mai Nhi lè lè cái lưỡi đáng yêu.

"Hoa Ngọc Phượng đã hoài nghi ta, ta nghĩ nàng ta rất nhanh có thể tra ra thân phận chân chính của ta, Hoa Nhược Hư nếu thực chết đi, nàng ta khẳng định sẽ trả thù. Nếu nàng ta tìm không ra hung thủ chân chính, khẳng định sẽ nhằm vào những người khả nghi nhất, ta cũng có trong đó" Chu Chu có chút lo lắng nói, "Một khi các nàng đã bắt đầu điên cuồng trả thù, đối với mọi người mà nói đều là một tai nạn".

"Quận chúa, các nàng, các nàng đó lợi hại như vậy sao?" Mai Nhi nhìn kỹ vẻ mặt của Chu Chu, tựa hồ không giống nói dối, nàng cũng có chút tin tưởng, chẳng qua lại càng thêm nghi hoặc.

"Mai Nhi, nữ nhân xinh đẹp mà một lòng trả thù, là chuyện phi thường đáng sợ, càng huống chi, không chỉ có một" Chu Chu nhẹ nhàng nói, "Ma cầm của Tô Đại Nhi có thể trong khoảnh khắc cướp lấy cả trăm nhân mạng, Tuyết Du Du mị thuật phi phàm, đủ để làm cho nam nhân trong thiên hạ quỳ gối dưới gấu quần của nàng ta, Hàm Tuyết là thần y, nhưng cũng là thánh thủ thi độc, Hoa Ngọc Loan kiếm thuật đủ để tung hoành trong vạn quân, Hoa Ngọc Phượng có tổ chức tình báo đủ để tranh đua với hán vệ, còn có, còn có nữ tử thần bí kia, nghe nói nàng ta là tỷ tỷ của Hoa Nhược Hư, nhưng ngay cả người trong Hoa phủ tựa hồ đối với nàng ta cũng không quá quen thuộc. Khi ta tự mình cùng với các nàng tiếp xúc, mới thực phát hiện các nàng rất đáng sợ, nếu các nàng bởi vì Hoa Nhược Hư chết mà điên cuồng trả thù, hậu quả thật không thể tưởng tượng".

"Quận chúa, vậy, vậy người vì cái gì còn muốn Diệp Bất Nhị cùng Nam Cung Phi Vân liên thủ đối phó với Hoa công tử?" Mai Nhi ngẩn ra trong chốc lát, lại cẩn thận hỏi.

"Cái này cũng là bước cuối cùng của ta, nếu Nam Cung Phi Vân cùng Diệp Bất Nhị có thể liên thủ đánh bại Thiên Tinh Minh mà nói, chúng ta tự nhiên sẽ không cần lo lắng, Nam Cung Phi Vân cùng Diệp Bất Nhị so với Hoa Nhược Hư thì dễ đối phó hơn rất nhiều" Chu Chu vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Vậy quận chúa, người cảm thấy Nam Cung Phi Vân cùng Diệp Bất Nhị có là đối thủ của Hoa công tử sao?" Mai Nhi xem ra vẫn cố gắng truy hỏi.

"Thật ra, ta trên cơ bản, cũng không nhìn ra bọn hắn có thể đánh bại Thiên Tinh Minh" Chu Chu trầm ngâm một lát rồi nói.

"Quận chúa, người đùa với Mai Nhi sao, người có thể trực tiếp cho biết người rốt cuộc là nghĩ như thế nào được không?" Mai Nhi ôm đầu rên lên, nàng ta rốt cuộc bị quận chúa làm cho đầu óc đảo lộn cả lên.

"Hiện tại Hoa Nhược Hư mất tích, đối với Thiên Tinh Minh tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cho nên hiện tại có thể nói là thời điểm mà Thiên Tinh Minh yếu nhất, mà Diệp Bất Nhị cùng Nam Cung Phi Vân đã là hai thế lực duy nhất hiện tại có thể đồng thời cùng nguyện ý đối kháng với Hoa Nhược Hư, chúng ta chỉ làm cho bọn họ liên thủ, mới có có thể có một chút cơ may chiến thắng Thiên Tinh Minh" Chu Chu cười cười nói, "Chẳng qua ta trên cơ bản không nhận thấy bọn họ có thể đánh bại được Thiên Tinh Minh, cho nên còn có một mục đích khác, đó chính là làm cho Nam Cung Phi Vân cùng Diệp Bất Nhị đi chịu chết, chỉ là Nam Cung Phi Vân tuy cuồng vọng, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, cho nên ta mới cho hắn nhiều cung nõ như vậy, chỉ có như vậy mới có thể gia tăng lòng tin của hắn, có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện đi chịu chết".

"Quận chúa, như vậy không phải là làm cho Hoa công tử một mình thống nhất võ lâm sao chứ? Cái này không phải đối lập với suy nghĩ của người sao?" Mai Nhi nha đầu tuy choáng váng đầu óc, chẳng qua vẫn giữ lại được một chút tỉnh táo.

"Nếu thiên ý đã như thế, ta còn có biện pháp gì? Ta đã cố gắng hết sức rồi!" Chu Chu sắc mặt có chút buồn bã, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau khi Hoa Nhược Hư mất tích, Hoa Nhược Hư vẫn không có trở về, Hoa phủ đã nhiều ngày không nghe được tiếng cười đùa, vốn Tuyết Du Du cùng Hàm Tuyết hay chơi đùa cũng bắt đầu ngoan ngoãn ở trong phòng, các cô gái vốn vô ưu vô tư, trên mặt cũng đã thêm một tầng ưu tư, ánh mắt cũng trở nên u buồn hẳn lên.

Mây đen ngăn trở ánh trăng, thành Kim Lăng ồn ào cũng đã khôi phục sự yên tĩnh, ngẫu nhiên lại nghe được vài tiếng chó sủa, trong màn đêm tĩnh lặng, có vẻ đặc biệt vang dội, trên đại lộ vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện vô số bóng người.

Bên ngoài Thiên Tinh Minh, đột nhiên xông tới vô số bóng đen, tiếng gió vù vù đột nhiên vang lên, vô số nỏ tiễn thật nhỏ bắn về phía một cặp đệ tử Thiên Tinh Minh đang gác đêm.

Thiên Tinh vũ! Đây là chiêu kiếm pháp mà thiếu niên nam nữ không hẹn mà cùng xuất ra, đồng thời nhanh chóng lui vào trong, phát ra tiếng báo động tới những người khác.

Bóng người di động, đèn đuốc chợt sáng lên, Thiên Tinh Minh vốn yên lặng đột nhiên sôi trào hẳn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play