Trong trời đêm tùy ý có thể thấy được những đốm lửa chợp chờn, đêm nay là đêm trừ tịch, thành Kim Lăng đêm nay không ngủ, Thiên Tinh Minh mọi người phân tán đi chơi, bộ dáng đi khắp nơi xem náo nhiệt.
Đúng canh ba, bọn họ đã đi dạo đến trước một tòa đại viên cũ nát trong thành Kim Lăng, Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Loan liếc nhìn nhau, gật gật đầu, như tia chớp vọt về phía lão nhân coi cửa, lão nhân còn chưa có phản ứng gì thì đã hôn mê đi.
Dựa theo vị trí của bản đồ lộ tuyến, Hoa Nhược Hư dễ dàng tìm được lối vào, xốc tảng đá lên liền hiện ra một lối vào chừng ba thước vuông, Hoa Nhược Hư đang muốn nhảy xuống thì Hoa Ngọc Loan đã đi trước một bước mà nhảy vào bên trong.
Hoa Ngọc Loan đi trước, Hoa Nhược Hư theo sát sau, rồi sau đó là Tây Môn Lâm dẫn ba mươi hai đệ tử Tình lâu, Hoa Phi Mộng Triệu Trường Không Hoàng Oanh Oanh đi sau, Âu Dương Băng Nhi cùng Triệu Uyển Nhi dẫn mười lăm cao thủ Tuyết Sơn đoạn hậu. Mọi người Thiên Tinh Minh vẻ mặt đều rất bình tĩnh, chỉ có Âu Dương Băng Nhi mặt như nhuốm đầy sương lạnh, trong ánh mắt bắn ra từng đạo thần quang lạnh lùng. Từ cửa vào cho đến chính điện của Tiên cung cũng mất một khoảng cách, trên đường tuy thủ vệ không nhiều lắm, cũng hơn mười người, nhưng đều còn chưa kịp hô cứu thì đã một mạng quy tây, chỉ là bọn họ đại bộ phận không phải chết dưới kiếm của Hoa Ngọc Loan đi đầu, mà là chết dưới tay Âu Dương Băng Nhi đi cuối cùng, có thể thấy được sát khí của Âu Dương Băng Nhi là vô cùng trầm trọng, có lẽ đã ẩn nhẫn lâu như vậy rốt cuộc đã có cơ hội có thể báo thù.
"Có địch….." Một thanh âm quát to lên rốt cuộc phá tan sự yên tĩnh, chẳng qua người này hô xong cũng một mạng ô hô, chẳng qua hắn cũng tính là hoàn thành trách nhiệm của hắn, mặc kệ nói như thế nào thì tiếng kêu của hắn cũng đủ để kinh động những người khác.
Tuy còn chưa gặp ai xuất hiện, nhưng Hoa Nhược Hư đã có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập từ bốn phương tám hướng truyền đến, một lát sau, đã có người chặn ở phía trước bọn họ, chỉ là hắn lại không nghĩ rằng, người xuất hiện đầu tiên lại là Phong Bình, phía sau hắn còn đi theo hơn mười đệ tử của Phiêu Tuyết sơn trang.
"Hoa huynh đệ, sao lại là ngươi?" Gặp lại Hoa Nhược Hư, Phong Bình cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.
"Phong đại ca, ta không muốn giải thích nhiều, thỉnh đừng nên ngăn trở!" Hoa Nhược Hư trầm giọng nói.
"Hoa huynh đệ, thực xin lỗi, tuy ta biết ngăn không được các ngươi, nhưng ta vẫn phải làm chuyện ta nên làm" Phong Bình trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, thanh âm trở nên trầm thấp mà chua sót, "Có thể chết trong tay Hoa huynh đệ, vẫn tốt hơn là chết trong tay người khác".
"Sư đệ, để ta lên" Hoa Ngọc Loan thấp giọng nói, lời còn chưa dứt, nàng đã đâm kiếm về phía Phong Bình, một kiếm vô thanh vô tức lại nhanh như thiểm điện, kiếm phong bức bách, kiếm khí cường đại tựa hồ lúc nào cũng có thể xuyên phá lồng ngực, Phong Bình cơ hồ dùng hết toàn lực vẫn phải lui ra sau hơn mười trượng, cuối cùng mới né được một kích trí mạng này, chỉ là trong lòng hắn lại phát lạnh. Phong Bình tuy từng liệt vào cao thủ Nhân bảng, nhưng trên thực tế, từ khi hắn cùng Tuyết Phiêu Phiêu thành thân, hắn cũng đã mất tên trên Nhân bảng, võ công của hắn tuy không tệ, nhưng cũng chỉ có thể tính là cao thủ nhất lưu, hắn có thể có tên trên Nhân bảng, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn không vướng bận, một người không vướng bận mà võ công lại cao cường, rất là khó đối phó, nhưng một khi đã vướng bận gia đình con cái, thì cũng đã không còn chỗ dựa này. Càng huống chi với thân thủ của Hoa Ngọc Loan hiện tại, vốn cũng không có mấy người là đối thủ của nàng.
"Giết!" Âu Dương Băng Nhi quát khẽ một tiếng, nàng dẫn đầu đánh về phía các đệ tử Phiêu Tuyết sơn trang, mà người của phái Tuyết Sơn phía sau nàng cũng lên theo, Tây Môn Lâm thoáng do dự một chút, rồi hướng tới đệ tử Tình lâu phất tay, thế là mười sáu cặp nam nữ cũng đánh về phía đám đệ tử Phiêu Tuyết sơn trang đáng thương kia, tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên, khi trường kiếm trong tay Âu Dương Băng Nhi vừa mới đâm vào tim một người, lại chuẩn bị giết sang người khác, đã phát hiện cơ hồ không còn ai để giết, chỉ còn Phong Bình đang như lấy trứng chọi đá chật vật không chịu nổi đấu với Hoa Ngọc Loan, vì vậy trường kiếm của nàng với thế sét đánh không kịp bưng tai còn mang theo tiếng sấm mơ hồ đâm về phía Phong Bình, mọi oán hận của nàng tựa hồ muốn theo một kiếm này mà phát tiết ra.
"Phiêu Phiêu" Phong Bình chậm rãi nhắm mắt lại, trước mắt hắn tựa hồ lại xuất hiện nụ cười ôn nhu kia, hắn biết hắn phải chết, hắn vô luận thế nào cũng không thể né được một kiếm này, chẳng qua có thể cùng nữ tử mà mình yêu chung sống lâu như vậy, hắn cũng đã rất thỏa mãn.
Chẳng qua một lát sau hắn lại mở to mắt, bởi vì hắn không cảm giác được có lợi kiếm đâm vào mình, lúc này hắn lại phát hiện Âu Dương Băng Nhi đamg hung hăng nhìn Hoa Nhược Hư.
"Hoa Nhược Hư, ngươi có ý gì?" Âu Dương Băng Nhi phẫn nộ nói, nàng mắt thấy đã có thể giết chết Phong Bình, lại không ngờ đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm ngăn trở kiếm của nàng, mà chủ nhân của thanh kiếm này lại là Hoa Nhược Hư.
"Phong đại ca, dẫn Tuyết Đại tiểu thư rời khỏi đây đi" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói.
Phong Bình ngơ ngác đứng ở đó, thật lâu không nói gì, mà Hoa Nhược Hư cũng không để ý tới hắn nữa, mà nhắm thẳng tiến vào bên trong.
Phong Quá Vân cùng với các cao thủ tại Tổng đàn Tiên cung đã tụ tập tại chính đường, Phong Quá Vân còn chưa thấy thủ hạ hồi báo, thì ngoài cửa đã thấy một đám người đi vào.
"Phong Quá Vân, ngày tận thế của ngươi đã đến rồi!" Hoa Nhược Hư lạnh lùng liếc nhìn Phong Quá Vân.
"Hoa Nhược Hư, chỉ bằng mấy người các ngươi thôi sao?" Phong Quá Vân tuy trong lòng giật mình lo sợ, chẳng qua ngoài miệng vẫn rất mạnh miệng.
"Phong Quá Vân, ngươi muống làm gì ở Tiên cung, đối với ta cũng không có quan hệ gì, đáng tiếc ngươi không nên hại chết con của ta, hôm nay, ta sẽ bắt các ngươi thường mạng cho đứa nhỏ vô tội kia" Hoa Nhược Hư hai mắt bắn ra hai đạo lãnh điện, nhìn chằm chằm vào Phong Quá Vân, muốn nhìn xem vẻ mặt của Phong Quá Vân có gì đặc biệt hay không.
"Hoa công tử, oan có đầu nợ có chủ, là Phong Vân Động giết con của ngươi, ngươi cũng đã giết hắn, ngươi còn tìm tới chúng ta báo thù, không biết là có chút quá phận hay không?" Phong Trưởng lão cũng chính là Phong Vân Khởi nói.
"Rắn chuột một ổ, không có gì hay ho cả, ta hôm nay cũng nên vì sư phụ mà báo thù!" Hai người còn đang nói chuyện, ở bên kia Âu Dương Băng Nhi sớm đã nhịn không được lên tiếng, thân ảnh xinh đẹp của Âu Dương Băng Nhi đã đánh về phía Phong Vân Khởi.
"Thì ra ngươi chính là nha đầu của Thần cung!" Phong Vân Khởi sắc mặt hơi đổi, lời này của hắn vừa nói ra, đệ tử Tiên cung vốn muốn giúp hắn ngăn trở Âu Dương Băng Nhi cũng không dám tiến lên, mấy người này vốn là các đệ tử còn lại của Thần cung, sự lợi hại của Thánh nữ Thần cung bọn họ sớm đã biết, bọn họ cũng không muốn tiếp tục chịu chết, cứ như vậy, Phong Vân Khởi không thể không tự mình đối phó với Âu Dương Băng Nhi.
Đại chiến cứ như vậy mà nổ ra. Triệu Uyển Nhi tố y phiêu phiêu, tố thủ nhẹ lay động, vài đạo chưởng phong chụp về phía vân lôi điện tam Trưởng lão, đây là phản đồ Thần cung, bọn họ là nguyên hung hại chết sư tỷ nàng, nàng trước hết muốn đối phó tự nhiên chính là bọn họ.
Tuyết Danh Phong vừa mới bước lên, đã có tám đệ tử Tình lâu ngăn lại, vây quanh hắn, mà Phong Vân Phiêu cùng mẹ con Tuyết Phiêu Phiêu thì khẩn trương nhìn cục diện trước mắt.
"Mẹ ơi, Phong đại ca sao lại không có trở về?" Tuyết Phiêu Phiêu lo lắng hỏi mẫu thân.
"Hắn, hắn có thể có việc phải ra ngoài" Phong Vân Phiêu ấp úng nói, tuy rất khó nói dối, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, nàng cũng không thể nói cho con gái, trượng phu của nó đã chết.
Hoa Thác do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng bước ra vài bước, chỉ là hắn lập tức phát hiện có người ngăn ở trước mặt, mà người này lại là con gái bảo bối của hắn, Hoa Phi Mộng.
"Cha, thứ cho con gái bất hiếu!" Hoa Phi Mộng thấp giọng nói, bất chấp nàng cũng không muốn đối đầu với Hoa Thác, chỉ là muốn giữ chân mà thôi, chẳng qua người dù sao cũng là phụ thân của nàng, làm con mà lại ra tay với phụ thân nói như thế nào cũng không quá thích hợp.
Những người khác đều đã hỗn chiến, cơ hồ mọi người đều tham gia, về phía Tiên cung, trừ Phong Quá Vân không ra tay ra, còn có Phong Vân Phiêu cùng mẹ con Tuyết Phiêu Phiêu ở một bên xem cuộc chiến, những người khác đều tự tìm đối thủ, mà phía Thiên Tinh Minh, Hoa Nhược Hư Hoa Ngọc Loan cùng Tây Môn Lâm ba người cũng đều đứng xem.
Hoa Nhược Hư liếc mắt đảo qua, đem tình thế hiện tại thu hết vào mắt, Triệu Uyển Nhi cùng Âu Dương Băng Nhi phân biệt là hai đại Thánh nữ Thần cung, võ công quả thật cũng không hổ với thân phận của các nàng, Âu Dương Băng Nhi so với Phong Vân Khởi hiển nhiên là chiếm thượng phong, chỉ có điều nàmg tựa hồ quá cấp bách báo thù, nên ngược lại trong thời gian ngắn, căn bản cũng không thể làm khó Phong Vân Khởi. Mà Triệu Uyển Nhi lấy một địch ba, hiển nhiên là lâm vào hạ phong, chỉ có điều tình thế của nàng hiện tại lại ngược với Âu Dương Băng Nhi, trên mặt nàng vẫn điềm tĩnh, giơ tay nhấc chân vẫn không có gì gấp gáp, tuy tình thế bất ổn, lại tựa hồ cũng không có gì nguy hiểm.
Tuyết Danh Phong tuy võ công cao cường, nhưng dưới sự vây công của tám đệ tử Tình lâu, cũng không dám lơi lỏng, mà Hoa Thác cùng Hoa Phi Mộng lại như hai mẹ con đang tán gẫu. Nguyệt Thiên Anh thì bị Triệu Trường Không làm cho luống cuống tay chân, mà các đệ tử khác hiển nhiên không phải là đối thủ của cao thủ Tình lâu cùng Tuyết Sơn, không đến nửa khắc, đã không ngừng thương vong, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Hoa Nhược Hư cùng Tây Môn Lâm Hoa Ngọc Loan trao đổi ánh mắt, đồng thời gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên đồng thời hô lên mà xông tới. Phong Quá Vân nhất thời tâm thần căng thẳng, công lực tụ toàn thân chuẩn bị nghênh địch, hắn xem ra, ba người Hoa Nhược Hư khẳng định là đến đối phó hắn.
Chỉ có điều hắn đã đoán sai, ba người Hoa Nhược Hư căn bản không có đánh về phía hắn, mà là cùng nhau hướng tới Phong Vân Khởi mà phát ra một kích lôi đình!
"Cung chủ, mau chạy đi!" Phong Vân Khởi trước khi chết điên cuồng hét lên, hắn tránh thoát Thiên thủ Quan Âm chưởng của Tây Môn Lâm, cũng tránh thoát Tình kiếm của Hoa Nhược Hư, thậm chí một kiếm của Hoa Ngọc Loan cũng chỉ lưu lại trên thân thể của hắn một vết thương, cũng không đủ để trí mạng, nhưng khi hắn né tránh công kích của ba người, kiếm của Âu Dương Băng Nhi tràn ngập oán hận kia, đã đâm xuyên qua ngực hắn.
Âu Dương Băng Nhi trên mặt tràn đầy nước mắt, nàng rốt cuộc đã vì mẫu thân của nàng mà báo thù, nàng có chút cảm kích nhìn Hoa Nhược Hư, nàng biết vừa rồi Hoa Nhược Hư vốn có thể giết Phong Vân Khởi, chẳng qua vì nàng có thể tự tay báo thù, hắn đã đem cơ hội chuyển sang cho nàng. Chẳng qua nàng đương nhiên sẽ không chứ như vậy mà ngừng lại, giết chết Phong Vân Khởi, chỉ là bước báo thù đầu tiên của nàng, còn có tam đại Trưởng lão kia, còn có Phong Quá Vân, cùng với những kẻ đã phản bội Thần cung kia.
Phong Vân Khởi vừa chết, đám người Tiên cung nhất thời tay chân đại loạn, mà Phong Quá Vân thấy tình thế không ổn lập tức tính đường tẩu thoát, chỉhấy hắn lui ra sau đại sảnh hai bước, đột nhiên vỗ ra phía sau, nơi đó liền xuất hiện một cái động lớn, còn không đợi mọi người phản ứng thì Phong Quá Vân đã biến mất vào trong. Hoa Nhược Hư cũng không có đuổi theo, bởi vì hắn biết, ở bên kia còn có người đợi Phong Quá Vân, hắn tin tưởng rằng tên này không thể chạy thoát được.
"Nhược Hư, không cần lưu tình, tốc chiến tốc thắng" Tây Môn Lâm cau cau mày nói, Hoa Nhược Hư gật đầu, ba người bọn họ lại tiếp tục chiến thuật vừa rồi, ba người luôn đồng thời công kích một người, hiện tại mục tiêu của bọn họ là tam đại Trưởng lão còn lại của Tiên cung, mà tam đại Trưởng lão kia hiện đang cùng Triệu Uyển Nhi Âu Dương Băng Nhi đang đấu tương đương với nhau.
Khi kiếm của Âu Dương Băng Nhi đâm vào người cuối cùng trong ba người, trận quyết chiến mà tốt hơn hết gọi là giết chóc này cũng đã chấm dứt. Đương nhiên, Tiên cung còn rất nhiều người còn sống, người của Hoa gia cơ bản vẫn còn lưu lại tính mạng, nhiều nhất cũng chỉ bị phế bỏ võ công, mà Phiêu Tuyết sơn trang, chỉ chỉ có vợ chồng Tuyết Danh Phong, hơn nữa Tuyết Phiêu Phiêu còn ở đó, đương nhiên, còn có Phong Bình nữa, chỉ là Phong Bình trong quá trình đánh nhau vẫn không có xuất hiện.
"Tuyết trang chủ, ta không muốn giết ngươi, các ngươi đi đi" Hoa Nhược Hư phất phất tay, tám đệ tử Tình lâu đã lui ra, trận đánh rốt cuộc hoàn toàn chấm dứt.
"Phong đại ca, ngươi làm gì Phong đại ca rồi?" Tuyết Phiêu Phiêu lại kêu lên, ngữ khí tràn ngập sự khẩn cấp, nàng cũng không ngốc, Phong Bình lâu như vậy cũng không có xuất hiện, mà trong này cơ hồ mọi người đều đã chết, nàng chỉ cần tùy tiện tưởng tượng là biết Phong Bình có thể đã xảy ra chuyện.
"Phiêu Phiêu, ta không có việc gì!" Thanh âm trầm thấp của Phong Bình truyền tới, sau đó xuất hiện phía sau mọi người, Tuyết Phiêu Phiêu vội vàng chạy tới, nhảy xổ vào lòng của hắn.
"Phong đại ca, đưa Tuyết Đại tiểu thư đi đi" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói, Phong Bình gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Phiêu Phiêu.
"Hoa Nhược Hư, ngươi giết đại ca ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi!" Phong Vân Phiêu đột nhiên phẫn nộ hét lên với Hoa Nhược Hư.
"Phong Vân Phiêu, nếu không phải lo cho Du Du, ngươi hiện tại đã sớm không còn trên đời này" Hoa Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng, "Nếu ngươi không muốn chết, thì nhanh chóng cút khỏi đây, Hoa Ngọc Loan ta cũng không có kiên nhẫn lắm đâu!"
Phong Vân Phiêu tựa hồ còn muốn nói cái gì, chẳng qua đã bị Tuyết Danh Phong ngăn lại. Tuyết Danh Phong liếc nhìn Hoa Nhược Hư, rồi kéo Phong Vân Phiêu xoay người chạy vào trong cái động lớn phía sau đại sảnh.
"Hoa huynh đệ, ngươi có đại ân với Phong Bình, Phong Bình sẽ khắc ghi trong lòng!" Phong Bình hướng Hoa Nhược Hư ôm quyền, rồi kéo Tuyết Phiêu Phiêu xoay người cũng biến mất trong động. Hoa Nhược Hư muốn ngăn cản bọn họ, lại không kịp.
"Phu quân, không ổn, Nhã Thiến thủ ở bên kia, lấy tính cách của nàng, khẳng định sẽ không buông tha bọn họ!" Triệu Uyển Nhi đi tới bên cạnh Hoa Nhược Hư, vội vàng nói.
"Ta đi xem!" Hoa Nhược Hư vội vàng nói, âm thầm hô một tiếng không xong, vạn nhất Cung Nhã Thiến đem Tuyết Danh Phong giết luôn, vậy thì không hay rồi.
Phong Quá Vân hiện tại đã hoàn toàn không còn khí chất cao cao tại thượng của Cung chủ Tiên cung, hắn chỉ biết là, hắn rất có khả năng không thể thấy được mặt trời vào ngày mai. Hắn có thể ngồi trên vị trí Cung chủ này, có thể nói đại bộ phận là bởi vì có Phong Vân Khởi nâng đỡ, nhưng hiện tại Phong Vân Khởi đã chết, hắn còn có chỗ dựa nào nữa? Phong Vân Khởi chết là điều mà hắn không thể nghĩ tới, hoặc có thể nói, hôm nay Thiên Tinh Minh đến tập kích cũng là điều hắn không nghĩ tới. Chỉ là hắn thực không biết, Phong Vân Khởi chết cũng không oan uổng, trong thiên hạ, chỉ sợ không có mấy người có thể đỡ được Hoa Nhược Hư Hoa Ngọc Loan Tây Môn Lâm liên thủ, hơn nữa còn một kích của Âu Dương Băng Nhi, nếu muốn nói oan uổng, chính là Phong Vân Khởi không có lựa chọn chạy trốn, nếu hắn trước khi ba người Hoa Nhược Hư còn chưa có động thủ đã thoát đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ, hắn rất tự tin, tự tin sẽ không dễ dàng chết như vậy, bởi vậy nên đã chết ở trong sự tự tin đó.
Phong Quá Vân xuất hiện trong một khu hoang vắng ở ngoài thành, lại có chút do dự, bởi vì hắn không biết nên đi phương nào mới là thích hợp, nhưng mà, khi hắn tùy ý lựa chọn một hướng, chuẩn bị rời đi, lại phát hiện đã không thể rời đi, phía trước hắn đã xuất hiện một cô gái mặc cung trang, mà bốn phía hắn, đã vây quanh một đám nữ tử tố y.
"Cung Nhã Thiến?" Phong Quá Vân trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo, hắn biết Cung Nhã Thiến tại Thần cung là một thiên tài võ học, lúc trước Phong Vân Khởi phản loạn chính là bởi vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên công bại thùy thành (sắp thắng lại bại), mà hiện tại, nàng rất có thể trở thành quỷ đòi mạng Phong Quá Vân hắn.
"Phong Quá Vân, xem ra, Tiên cung cũng chỉ còn lại có một mình ngươi sao?" Cung Nhã Thiến cười, cười thật sự ngọt ngào, dưới bầu trời đêm xem ra có vẻ có chút quỷ dị.
Phong Quá Vân không nói gì, hắn dùng phương pháp trực tiếp nhất, hắn nhanh chóng quan sát vị trí yếu nhất trong vòng vây, sau đó lựa chọn công kích, bởi vì hắn biết, muốn Cung Nhã Thiến thả hắn đi thì chẳng khác nào mơ mộng hão huyền.
Chỉ tiếc, hắn chẳng những xem nhẹ những nữ tử tố y này, mà còn xem nhẹ Cung Nhã Thiến, nơi mà hắn xem ra yếu ớt nhất, lại vẫn có thể ngăn trở thế công của hắn, mà một đôi tố thủ sắc bén bọc bạch sa của Cung Nhã Thiến, đã vô thanh vô tức đánh tới phía sau hắn. Chẳng qua Phong Quá Vân dù sao cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn cảm giác được sau lưng có tiếng gió rất nhỏ, chuyển thân muốn tránh né một chưởng này, chỉ là khi hắn lăn xuống dưới đất, thì vẫn bị vây ở giữa vòng vây, mà Cung Nhã Thiến thì đang dùng một loại ánh mắt châm chọc nhìn hắn.
Chẳng qua Phong Quá Vân lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, bởi vì hắn thấy Tuyết Danh Phong. Mà lúc này Cung Nhã Thiến cũng phát hiện Tiên cung vẫn còn cá lọt lưới.
"Cha, chúng ta, chúng ta không cần quản được không?" Tuyết Phiêu Phiêu lên tiếng cầu khẩn.
"Phiêu Phiêu, ngươi đừng quên, Quá Vân chính là biểu ca của ngươi!" Phong Vân Phiêu trách mắng.
"Biểu ca thì thế nào? Hắn luôn bắt Phiêu Tuyết sơn trang chúng ta giúp hắn làm việc, hắn có khi nào nghĩ tới chúng ta đâu?" Tuyết Phiêu Phiêu ủy khuất nói, nàng trước giờ luôn ôn thuận nghe lời rốt cuộc cũng đã nhịn không được mà nói lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT