"Nàng thực muốn cái khăn che mặt sao?" Hoa Nhược Hư tâm tư vừa chuyển, đột nhiên hỏi.
"Nói nhảm!" Âu Dương Băng Nhi tức giận nói, thuận tiện còn hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư, chẳng qua lại nói Hoa Nhược Hư quả thật đã hỏi thừa, nàng nếu không muốn thì việc gì phải đi tìm hắn?
"Thật ra, muốn ta trả cho nàng cái khăn che mặt cũng không khó" Hoa Nhược Hư mỉm cười, hắn đã bắt đầu xuất hiện ý nghĩ trêu đùa với Âu Dương Băng Nhi.
"Ngươi cứ rề rà làm gì? Mau nói đến làm thế nào mới chịu trả cái khăn che mặt cho ta!" Âu Dương Băng Nhi tính tình tựa hồ không tốt cho lắm.
"Rất đơn giản, chỉ cần nàng đáp ứng ta một điều kiện" Hoa Nhược Hư cố ý nhấn mạnh chữ điều kiện, chẳng qua nói tới đây hắn lại không tự chủ được nhớ tới nửa tấm thân trần của Âu Dương Băng Nhi ngày đó, không khỏi trống ngực đập dồn.
"Điều kiện gì?" Âu Dương Băng Nhi tựa hồ ngẩn ra, mặt thoáng đỏ, bộ dáng có chút thẹn thùng, làm cho Hoa Nhược Hư lòng dạ nhộn nhạo.
"Nàng không phải rất hiểu ta sao chứ? Lần này chẳng lẽ không đoán ra điều kiện của ta sao?" Hoa Nhược Hư khẽ cười nói.
"Ta nói cho ngươi, ngươi đừng tưởng còn có chuyện tốt như lần trước!" Âu Dương Băng Nhi sắc mặt lại đỏ lên, phẫn nộ nói, còn thấp giọng mắng một câu, "Lưu manh!"
"Đó là tự nàng nghĩ, cũng không có quan hệ gì với ta" Hoa Nhược Hư như cười như không nhìn Âu Dương Băng Nhi, Âu Dương Băng Nhi bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, môi anh đào hé mở, tựa hồ lại muốn mắng người, chẳng qua Hoa Nhược Hư không cho nàng cơ hội, đã mở miệng trước, "Thật ra điều kiện rất đơn giản, chỉ cần nàng đem những lời nói với ta khi lần đầu tiên nhìn thấy ta, có thể nói lại lần nữa xem. Chẳng qua, thần thái khẩu khí của nàng cũng phải giống như lúc đó".
"Đây là điều kiện gì? Hoa Nhược Hư, ngươi quá nhàm chán sao?" Âu Dương Băng Nhi nghe điều kiện này thì ngẩn ra.
"Dù sao ta chỉ có điều kiện này, muốn lấy lại khăn che mặt hay không là do tự bản thân nàng" Hoa Nhược Hư lại lười biếng nói, trong lòng thầm buồn cười, cuối cùng cũng có thể trước mặt nữ nhân này chiếm chút thượng phong.
Âu Dương Băng Nhi mặt biến sắc bất định, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư cũng càng ngày càng phức tạp, nàng thật lâu sau cũng không nói gì, xem ra trong lòng đang tính toán có nên đáp ứng điều kiện của Hoa Nhược Hư hay không.
Hoa Nhược Hư tâm như bay đến Tuyết Sơn, đó là lần đầu tiên hắn gặp Âu Dương Băng Nhi.
"Đại ca ca, đại tỷ tỷ, các người đang làm gì vậy?" Hoa Nhược Hư còn nhớ rõ thanh âm của Âu Dương Băng Nhi ngày đó, hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt mê hoặc cùng tò mò của hắn, hắn cho đến bây giờ vẫn có chút không dám tin tưởng rằng, cô gái thoạt nhìn ngây thơ không biết gì đó, trên thực tế lại thành ra như thế này.
"Thế sự thật sự là khó liệu!" Hoa Nhược Hư trong lòng thở dài một tiếng, từ trong trầm tư trở lại hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Băng Nhi, lại phát hiện nàng ta đã không có ở đó nữa, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy bóng dáng của nàng vừa mới biến mất sau một cánh cửa.
"Không phải mới vừa nói ta không trả khăn bịt mặt thì không được đi sao, sao bản thân lại tự bỏ đi như vậy?" Hoa Nhược Hư nói thầm một tiếng, chẳng qua một khi nàng ta đã không bám lấy hắn đòi khăn che mặt nữa, hắn cũng vui vẻ mà chuồn đi, hắn cũng không muốn bản thân lại thêm phiền toái.
Hoa Nhược Hư bước nhanh trở về nhà, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, tối hôm qua lại triền miên cùng Triệu Uyển Nhi một đêm không có trở về, không biết Hoa Ngọc Phượng có tức giận hay không nữa.
Tuy là sáng sớm, nhưng người đi đường đã rất nhiều, xe cộ tấp nập thật là náo nhiệt. Trong đám người đột nhiên xao động, Hoa Nhược Hư cảnh giác xoay mình, hắn cảm giác được có mấy cao thủ đang tiếp cận về phía này.
Hoa Nhược Hư dừng bước, xoay người lại phát hiện người áo trắng nhưng lại có vẻ rất chật vật đang chạy về phía hắn, mà phía sau hắn không xa, còn có hơn mười bóng người đang đuổi theo.
Bóng người càng ngày càng gần, Hoa Nhược Hư sắc mặt lại khẽ biến sắc, bởi vì hắn nhận ra người đang chạy tới, rõ ràng là Lâu chủ Bạch Y lâu, Bạch Y.
Người trên đường đều dạt sang hai bên né tránh, chẳng qua Hoa Nhược Hư lại kiêu ngạo đứng thẳng ở giữa đường, mắt thấy Bạch Y đã chạy vội tới trước mặt hắn, vẫn không có ý dừng lại.
Bạch Y hiển nhiên đã cảm giác được có người ngăn đón ở phía trước, thân mình chợt né sang bên cạnh, tựa hồ muốn né tránh Hoa Nhược Hư mà tiếp tục chạy, chẳng qua Hoa Nhược Hư cũng không để cho hắn được như nguyện.
"Bạch lâu chủ, đã lâu không gặp!" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, mà nói cũng kỳ quái, Bạch Y vốn đang chuẩn bị né tránh về phía khác, nghe được những lời này lại đột nhiên ngừng lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Lúc này người đuổi theo cũng đã đến, bọn họ khi thấy Hoa Nhược Hư tựa hồ sắc mặt liền biến đổi, cùng dừng bước.
"Thần đao đường đao thập tam ra mắt Hoa công tử!" Một thanh niên chừng ba mươi tuổi ở trước ôm quyền thi lễ với Hoa Nhược Hư.
"Vị huynh đài này, chúng ta từng gặp nhau qua sao chứ?" Hoa Nhược Hư có chút mơ hồ hỏi, chẳng qua ánh mắt của hắn vẫn dừng ở trên người Bạch Y, bộ quần áo trắng của Bạch Y đã muốn thành màu xám, mà trên mặt hắn cũng dính đầy bụi đất, vẻ sạch sẽ ngày xưa mỗi lần nhìn thấy hắn thì hiện tại một chút cũng nhìn không ra, mà hai mắt của hắn lại giăng đầy tơ máu, trên mặt tràn ngập vẻ mỏi mệt, bộ dáng tiều tụy không chịu nổi, từ trên người hắn, Hoa Nhược Hư đột nhiên tựa hồ gặp lại tình cảnh của hắn khi bị tứ đại thế gia thậm chí là cả võ lâm đuổi giết, mà Bạch Y hiện tại chính là phiên bản sống của hắn khi đó.
Hoa Nhược Hư mơ hồ có chút kỳ quái, hắn biết Bạch Y từng suất lĩnh Bạch Y lâu mai phục đám người Triệu Trường Không, nhưng Bạch Y lại thua trên tay Phương Hiệp mà rút lui, ngắn ngủn chỉ hơn một tháng, Bạch Y làm sao mà lại trở thành bộ dáng như hiện tại?
"Hoa công tử đương nhiên sẽ không biết kẻ vô danh tiểu tốt như tại hạ, chẳng qua Hoa công tử trong võ lâm, người trong giang hồ chúng ta ai mà không biết công tử?" Đao thập tam vẻ mặt cung kính, nói xong lại nhìn Bạch Y, rồi ôm quyền nói, "Bạch Y giết Phó Đường chủ Thần đao đường chúng ta, chúng ta phụng mệnh vì Phó Đường chủ mà báo thù, mong Hoa công tử thành toàn!"
"Thần đao đường? Ta sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, tựa hồ là lẩm bẩm, chẳng qua lại tựa hồ như hỏi Đao thập tam.
"Hoa công tử, ngươi, ngươi đừng nghe bọn họ, bọn họ là thủ hạ của Diệp Bất Nhị" Một thanh âm khàn khàn truyền tới, chính là Bạch Y nói.
"Diệp Bất Nhị?" Hoa Nhược Hư sắc mặt lạnh lùng, nhìn Bạch Y, rồi lại nhìn hơn mười nam tử kia, trong lòng âm thầm tự đánh giá.
"Hoa công tử, tại hạ cũng không muốn dối người, Diệp Bất Nhị vốn là sư phụ của ta, sư phụ cho rằng ta phản bội hắn, cho nên đã hủy Bạch Y lâu cảu ta, ta may mắn trốn thoát, nhưng hơn một tháng này, thủ hạ của sư phụ vẫn luôn đuổi giết ta" Bạch Y nhanh chóng nói, "Ta lần này đến, chính là muốn nương tựa Hoa công tử!"
Đao thập tam sắc mặt biến đổi, hướng sang bên cạnh ra dấu, hơn mười người đồng thời vô thanh vô tức hành động, mỗi người trên tay là một thanh cương đao bóng lưỡng, cương đao tỏa ra hào quang màu lam, hơn mười thanh đao đồng thời bổ tới, chẳng qua cũng không bổ về phía Bạch Y, mà là bổ về phía Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư khẽ né một bước, Tình kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, Thiên Tinh kiếm pháp chi Thiên Tinh Vũ, Tình kiếm trong hư không dệt thành một mạng lưới, bao lấy đao thế sắc bén kia.
Đao phong lẫm liệt đột nhiên tiêu biến, Hoa Nhược Hư lập tức phát hiện mình phạm một sai lầm, thì ra mục tiêu của bọn họ vẫn là Bạch Y, mà thế công vừa rồi tới hắn chỉ là hư trương thanh thế. Bạch Y vốn đã mệt mỏi vì chạy trốn, sau khi nhìn thấy Hoa Nhược Hư thì thần kinh khẩn trương đột nhiên thả lỏng, lập tức tựa như muốn sụp đổ xuống, trong lúc nhất thời, hắn tựa hồ đã hoàn toàn không còn năng lực chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn hơn mười thành đao tẩm kịch độc đang hướng tới những chỗ yếu hại của hắn mà chém tới.
Hoa Nhược Hư trong lòng cực kỳ không thoải mái, tuy hắn đôi với sự chết sống của Bạch Y không mấy quan tâm, nhưng những người này trước mặt hắn mà làm như vậy thật không nể mặt hắn, có lẽ là hắn gần đây bị người lừa nhiều, cho nên một khi có người lừa hắn, hắn sẽ cảm thấy hết sức tức giận.
Đao thập tam trong lòng cảm thấy có chút cao hứng, bởi vì mắt thấy Bạch Y đã khó tránh khỏi cái chết, nhiệm vụ của hắn cũng xem như là hoàn thành. Chỉ là, hắn cao hứng quá sớm, bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một thanh kiếm, một trận đinh đinh đang đang vang lên, hắn phát hiện đao trên tay đã cắt thành hai mảnh, mà những người khác cũng như vậy.
Bạch Y tuy đã nhặt lại được tính mạng, nhưng cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, chẳng qua đối với Hoa Nhược Hư lại thêm phần kính nể cùng sợ hãi, hắn vừa rồi cơ hồ đã nhận định mình phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng ngay tại thời điểm ngàn cân treo sọi tóc đó, Hoa Nhược Hư vẫn có thể cứu hắn một mạng.
Chẳng qua thật ra cái này đối với Hoa Nhược Hư mà nói cũng không quá khó, bởi vì hắn có nội công tâm pháp đặc thù, làm cho chiêu thức của hắn dể dàng chuyển đổi, hắn phát động công kích cũng không cần thời gian chuẩn bị, cho nên hắn mới có thể kịp thời ngăn được thế công của bọn chúng, cứu lại cái mạng nhỏ của Bạch Y.
"Hoa công tử quả nhiên là danh bất hư truyền, tại hạ bội phục, cáo từ!" Đao thập tam trên mặt xanh hồng giao nhau, cắn răng hướng tới Hoa Nhược Hư chắp tay, rồi xoay người chuẩn bị rút chạy.
"Hì hì, đệ đệ, tỷ tỷ đang tìm đệ!" Một thanh âm dễ nghe truyền tới, tiếp theo đó là một thân thể mềm mại thơm mát như không xương xuất hiện.
"Tỷ tỷ, tỷ sao lại đến đây?" Hoa Nhược Hư cảm thấy ngoài ý muốn, Hoa Thiên Tinh hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng ở những nơi như thế này chủ động tìm đến hắn.
"Đệ đệ, đệ đang đánh nhau sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Thiên Tinh chớp chớp, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ chán ghét, "Đệ đệ, bọn họ là ai? Nhìn thấy là đã chán ghét, tỷ không muốn nhìn thấy bọn họ".
"Còn không mau cút đi?" Hoa Nhược Hư lạnh lùng liếc nhìn đám người Đao thập tam, nhẹ giọng quát.
"Đệ đệ, tên kia hình như còn sắc sơn cả đệ, cứ nhìn tỷ tỷ như vậy!" Hoa Thiên Tinh đột nhiên nói nhỏ, còn dùng ngón tay chỉ sang bên kia, Hoa Nhược Hư theo hướng ngón tay của nàng nhìn qua, không khỏi một trận lửa giận trào dâng, lại có một tên không biết chết sống dùng đôi mắt say đắm nhìn Hoa Thiên Tinh, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý dâm ô.
"Giết bọn chúng!" Trong đầu Hoa Nhược Hư đột nhiên xuất hiện một thanh âm, thanh âm này không biết là từ nơi này đi ra, chẳng qua Hoa Nhược Hư cũng không kịp suy nghĩ, đầu óc của hắn hiện tại đã tràn ngập ý niệm này, đó chính là giết những người này, giết những kẻ dám bất kính với Hoa Thiên Tinh.
"Các ngươi đi tìm chết đi!" Một thanh âm lạnh như băng như từ trong địa ngục phát ra từ miệng Hoa Nhược Hư, cũng đồng thời tuyên cáo vận mệnh của bọn chúng, Tình kiếm chi Thiên Tinh! Các ngươi dám làm tỷ tỷ mất hứng, các ngươi tất phải chết! Hơn mười đóa huyết hoa huyến lệ nở rộ trên bầu trời, một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, đồng thời mang theo những tiếng hô hoán, hơn mười thân thể đột nhiên như những cái túi da, mềm nhũn gục trên mặt đất, không có phát ra bất cứ tiếng động gì.
Sau khi trận chiến bình tức lại, trong mắt Hoa Nhược Hư lại tựa hồ có vài phần mê mang, ngơ ngác nhìn những thi thể trên mặt đất, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Đệ đệ, tỷ tỷ cùng đệ về nhà" Hoa Thiên Tinh kéo tay Hoa Nhược Hư, cười hì hì. Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra nụ cười, hắn đối với bản thân vừa rồi sao lại tâm ngoan thủ lạt như vậy cũng có chút mê hoặc khó hiểu, chẳng qua hắn nghĩ chỉ cần tỷ tỷ có thể cao hứng, vậy tất cả cũng sẽ không quan hệ.
Bạch Y trong lòng khẽ phát lạnh, đương nhiên, hắn sẽ không bởi vì mấy người này chết mà cảm thấy sợ hãi, hắn khi là sát thủ cũng đã không biết có bao nhiêu người chết trên tay hắn, hắn khiếp sợ chính là võ công của Hoa Nhược Hư, chỉ một chiêu đơn giản, hơn mười sinh mạng cứ như vậy mà biến mất trên đời này. Bất chấp hắn đã sớm biết võ công của Hoa Nhược Hư sâu không lường được, nhưng khi tự mắt thấy hắn tại phố ra tay tàn sát, loại cảm giác này lại rất khác.
Nhìn thấy Hoa Nhược Hư cùng Hoa Thiên Tinh nắm tay nhau đi, Bạch Y thoáng do dự một chút liền đuổi theo, mục đích của hắn vốn chính là Thiên Tinh Minh, hiện tại mắt thấy Thiên Tinh Minh gần trong gang tấc, hắn tự nhiên sẽ không buông tha.
"Đệ đệ, tỷ tỷ không đi vào trong đâu" Đến cửa Thiên Tinh Minh, Hoa Thiên Tinh dừng lại.
Hoa Nhược Hư trong lòng ảm đạm, Hoa Thiên Tinh vẫn không muốn vào trong Hoa phủ dù trong chốc lát, thậm chí ngay cả cửa Hoa phủ cũng không muốn vào, chẳng qua hắn cũng biết hắn không thể thay đổi quyết định của nàng, hắn lại càng không nhẫn tâm lay chuyển ý nghĩ của nàng, vì thế hắn đành phải yên lặng gật đầu, có chút không nỡ buông tay của Hoa Thiên Tinh ra, sau đó đưa mắt nhìn theo tiên ảnh của nàng dần dần khuất khỏi tầm mắt.
"Bạch Y, ta mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi nếu muốn bước qua cánh cửa này, trước hết phải để ra phong bế võ công của ngươi lại" Hoa Nhược Hư rốt cuộc đã đem sự chú ý chuyển sang Bạch Y, nhìn hắn rồi từ từ nói.
"Ta tin tưởng trong phủ của Hoa công tử mới an toàn, thỉnh Hoa công tử ra tay!" Bạch Y thật ra rất rõ ràng, hắn cũng biết hắn hiện tại không có cửa cò kè mặc cả, càng huống chi hắn cũng không nghĩ tới cò kè mặc cả, hắn chỉ là muốn tìm người có thể giúp hắn trả được mối thù này, hắn cho rằng chỉ có Hoa Nhược Hư mà thôi.
Hoa Nhược Hư phong bế võ công của Bạch Y, sau đó dẫn hắn đi vào rồi giao cho Hoa Ngọc Phượng, loại chuyện này hắn tin tưởng rằng Hoa Ngọc Phượng xử lý rất thích hợp. Thật ra vốn chuyện lớn nhỏ của Thiên Tinh Minh hắn rất ít khi nhúng tay nào, trên cơ bản đều là do Hoa Ngọc Phượng cùng Tây Môn Lâm còn có Triệu Trường Không ba người xử lý.
"Thiếu gia, thiếu gia!" Hàm Tuyết chạy tới, chẳng qua rất kỳ quái là lần này nàng lại còn dẫn theo hai người, một là Tuyết Du Du, người kia lại là Chu Chu.
Ba người các nàng từ khi nào đã thân thiết như vậy? Hoa Nhược Hư âm thầm có chút kỳ quái, chẳng qua nói đến, ba người các nàng tuổi cũng sàng sàng nhau, Hàm Tuyết tuy lớn hơn một chút, chẳng qua nàng ta vẫn rất là con nít, cho nên xem ra, ba người các nàng ở cùng một chỗ, cũng không quá kỳ quái.
"Tiểu Tuyết, muội không có đi quấy rối đó chứ?" Hoa Nhược Hư mỉm cười hỏi.
"Thiếu gia, người ta đi quấy rối hồi nào chứ" Hàm Tuyết bổ nhào vào lòng Hoa Nhược Hư mà làm nũng nói, "Thiếu gia, muội cùng Du Du Chu Chu đang chuẩn bị đi ra ngoài chơi, người dẫn Tiểu Tuyết đi có được không?” Nàng vẫn muốn cùng Hoa Nhược Hư đi ra ngoài chơi.
"Tiểu Tuyết, các nàng đi đi, ta còn có việc" Hoa Nhược Hư vội vàng lắc đầu, nghĩ đến lần trước cùng Tuyết Du Du Chu Chu đi ra ngoài chơi có nửa buổi đã tiêu tốn chừng đó, hắn cũng không muốn lại vác cả nửa căn phố về.
Hàm Tuyết năn nỉ hồi lâu vẫn không lay chuyển được Hoa Nhược Hư, đành phải tức giận cùng hai nàng kia đi ra ngoài, Hoa Nhược Hư cũng âm thầm lau mồ hôi, cuối cùng đã xem như thoát khỏi được nha đầu này.
Bạch Y cũng không đem lại cho Thiên Tinh Minh tư liệu hữu dụng gì, hắn tuy biết chỗ Diệp Bất Nhị ẩn thân, nhưng Hoa Ngọc Phượng sớm cũng đã điều tra ra, thậm chí so với Bạch Y biết còn rõ ràng hơn, còn về vị trí của Độc Môn, Bạch Y cũng không biết, điều duy nhất biết chính là thì ra Bạch Y lâu vốn là dùng để cho Diệp Bất Nhị thu thập tiền tài, Bạch Y lâu giết người phí rất cao, vì Bạch Y lâu xác xuất thành công rất cao, cho nên người thuê sát thủ Bạch Y lâu tự nhiên cũng rất nhiều, hàng năm thu vào rất khả quan, mà mấy cái này, đều được Diệp Bất Nhị dùng để phát triển thế lực.
Thiên Tinh Minh lại xảy ra một số việc nhỏ, Hoa Phi Hoa để lại thư một mình rời đi, nói là muốn đi tìm Lam Tuyết Nhu, Lam Tuyết Nhu mất tích đã lâu, Hoa Phi Hoa cũng ăn không ngon ngủ không yên, Hoa Ngọc Phượng nhiều ngày tìm kiếm cũng không ra, hắn rốt cuộc nhịn không được. Chẳng qua xem ra, Hoa Phi Hoa tựa hồ đã có một ít tin tức của Lam Tuyết Nhu, nhưng cũng thực khó nói vì cái gì mà muốn một mình đi tìm? Cái này cũng làm cho mọi người lo lắng, đương nhiên, lo lắng nhất tự nhiên là Hoa Phi Mộng, Hoa Phi Mộng lo lắng, Hoa Nhược Hư tự nhiên cũng không thể bình an.
"Sư đệ, Hồng Nguyệt Nhi cùng Bạch Tâm Tĩnh hẳn vẫn còn ở chỗ Tôn Vân Nhạn, lại nói đến ta thực sự xin lỗi Phi Hoa, việc điều tra Diệp Bất Nhị cùng Tiên cung bề bộn, ta cũng không thể quản nhiều chuyện như vậy được" Hoa Ngọc Phượng trên mặt lộ ra vài phần áy náy, khẽ trầm ngâm một chút rồi nói, "Chàng đi tới chỗ Tôn Vân Nhạn, hỏi nàng ta về chuyện Hồng Nguyệt Nhi cùng Bạch Tâm Tĩnh đi".
Hoa Nhược Hư có chút miễn cưỡng gật đầu, từ sau khi Phương Hiệp hỏi hắn, hắn nhìn thấy Tôn Vân Nhạn cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT