"Thế nào? Ta xinh đẹp sao?" Sắc trời đã ngả tối, Triệu Uyển Nhi rốt cuộc đã trang điểm xong, đứng lên xoay một vòng trước mặt Hoa Nhược Hư, sau đó dùng một ánh mắt chờ đợi nhìn Hoa Nhược Hư hỏi. Dưới ánh đèn, Triệu Uyển Nhi càng thêm có vẻ xinh đẹp không thể tả.

Nhưng Hoa Nhược Hư lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, không nói gì, một lát sau lại đứng lên đi ra ngoài cửa.

"Ngươi muốn đi sao?" Triệu Uyển Nhi nao nao, bóng trắng chợt lóe, đã ngăn đón phía trước Hoa Nhược Hư, ngăn trở đường đi của hắn.

"Giờ đã không còn sớm, ta nên trở về, nàng cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai ta lại đến" Hoa Nhược Hư có chút đau đầu, hắn không dám nhìn vào mắt Triệu Uyển Nhi.

"Chàng không thể đi" Triệu Uyển Nhi thản nhiên nói, "Đêm nay chàng phải lấy thiếp!"

"Nàng cứ như vậy mà muốn gả cho một người không chút liên quan sao?" Hoa Nhược Hư tức giận hỏi.

"Chàng lập tức sẽ là trượng phu của ta, sao lại không có liên quan?" Triệu Uyển Nhi trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, chỉ là không biết là thực nghi hoặc hay là giả vờ.

"Ta hiện tại đã đổi ý không lấy cô nữa được chưa?" Hoa Nhược Hư nói xong thân mình hơi nghiêng muốn xông ra, chẳng qua Triệu Uyển Nhi tựa hồ đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, ra tay so với hắn còn nhanh hơn, một đôi tay mềm mại đã quấn lên cổ hắn, mùi thơm say lòng người xông vào mũi, thân thể mềm mại mà tràn ngập co dãn dán sát vào người hắn, Hoa Nhược Hư tận đáy lòng không khỏi nổi sóng.

"Ta nói rồi, đã không kịp, chàng nhất định phải lấy ta" Triệu Uyển Nhi nói, "Bởi vì ta đã đáp ứng gả cho chàng, ta thật vất vả mới quyết định được, một khi đã quyết định, là ai cũng không hối hận, chàng cũng như vậy".

"Ta, ta sẽ lấy nàng, nhưng không cần gấp như vậy chứ?" Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ đành phải dùng kế hoãn binh, thấp giọng nói.

"Ta làm việc rất mau lẹ, ta đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi" Triệu Uyển Nhi giọng nói dần dần trở nên có chút lạnh lùng, "Ta mặc kệ là chàng vì nguyên nhân gì mà muốn lấy ta, hiện tại kết cuộc đã định rồi".

"Ta các người không nên gọi là Thần cung, mà nên đổi thành là Thần kinh cung, cả đấm đều bị bệnh thần kinh!" Hoa Nhược Hư không thể nhịn được mở miệng mắng.

"Chàng lấy ta cũng sẽ không có tổn thất gì, ta tuy không hiểu làm thế nào để hầu hạ nam nhân, chẳng qua ta tự nhận tướng mạo cũng không kém, hơn nữa tuân thủ phụ đạo, nếu chàng yêu cầu, ta vẫn có thể làm một hiền thê lương mẫu" Triệu Uyển Nhi trên mặt lộ ra vẻ cười ngọt ngào, lại làm cho Hoa Nhược Hư có cảm giác dựng cả tóc gáy lên.

Hoa Nhược Hư đột nhiên nhẹ nhàng điểm mấy đại huyệt ở trên người nàng, làm cho nàng ta không thể nhúc nhích, sau đó đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

"Tuy ta không hiểu nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào, chẳng qua nói thật, nàng so với hai người kia tốt hơn rất nhiều, ta thực không nghĩ sẽ làm hai nàng" Hoa Nhược Hư ngồi bên giường, nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng, thở dài một tiếng nói, "Ta thật muốn đổi ý, nàng cũng không có biện pháp giữ được ta, chẳng qua thật ra ta cũng không muốn đổi ý, chỉ là ta không muốn cẩu thả như vậy".

"Ta đi trước, trước khi đi ta sẽ giải huyệtcho nàng, nàng cũng đừng đuổi theo ta, mà có đuổi cũng vô dụng" Hoa Nhược Hư có chút quyến luyến nhìn nàng, rồi dứt khoát xoay người đi ra ngoài, đồng thời lăng không điểm vài cái, giải huyệt cho nàng. Triệu Uyển Nhi cũng không có đuổi theo hắn, thậm chí ở trên giường cũng không có cử động, chỉ là trên mặt lại thêm vài phần kỳ lạ, đó là một loại vẻ mặt kinh ngạc cùng vui sướng pha trộn cùng một chỗ.

Hoa Ngọc Phượng ngơ ngác ngồi ở trong phòng, sắc mặt ngưng trọng dị thường.

"Tiểu thư" Hàm Tuyết nũng nịu từ cửa đi vào.

"Tiểu Tuyết, ngươi không ở cùng với thiếu gia sao?" Hoa Ngọc Phượng miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười.

"Thiếu gia đi ra ngoài, muội mới nói tới tuyết điêu của Thiên Tinh tỷ tỷ, thiếu gia sau khi nghe xong thì bước đi, cũng không nói là đi nơi nào, cũng không chiu dẫn muội theo cùng" Hàm Tuyết phụng phịu, giọng điệu rõ ràng rất bất mãn.

"Thiên Tinh tỷ tỷ?" Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng lẩm bẩm một lần, mặt biến sắc càng thêm ngưng trọng, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Hoa Ngọc Phượng trước là đi Tình lâu, nhưng không tìm được Hoa Thiên Tinh, sau đó đi những phòng mà Hoa Thiên Tinh bình thường quen ở đó cũng không có phát hiện gì.

"Ngọc Phượng muội muội, tìm ta sao? Ta còn tưởng rằng là đệ đệ đến!" Hoa Ngọc Phượng yên lặng đứng một hồi, xoay người chuẩn bị rời đi thì Hoa Thiên Tinh đột nhiên quỷ mị xuất hiện trước mặt của nàng, bộ dáng cười hì hì, chẳng qua nghe giọng điệu tựa hồ có chút thất vọng, vốn nơi này cho tới bây giờ cũng chỉ có Hoa Nhược Hư mới có thể đến.

"Thiên Tinh tỷ tỷ, ta có vật này, muốn cho tỷ xem" Hoa Ngọc Phượng cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đưa cho Hoa Thiên Tinh một quyển sách ố vàng.

Hoa Thiên Tinh mở ra tùy ý đảo qua, nhất thời sắc mặt đại biến, Hoa Ngọc Phượng nhất thời cảm giác hai đạo ánh mắt sắc bén từ con ngươi của nàng bắn ra, một cỗ hàn ý khó hiểu xuất hiện từ đáy lòng.

"Ngươi đi đi, ngươi là người mà đệ đệ yên mến, ta sẽ không làm gì với ngươi" Hoa Thiên Tinh đột nhiên thu hồi ánh mắt khủng bố kia, ôn nhu nói.

"Tuy sư đệ vẫn cho rằng người hắn yêu nhất là tỷ tỷ, chẳng qua ta biết, người quan trọng nhất trong lòng của hắn là tỷ tỷ, cho nên ta nghĩ Thiên Tinh tỷ tỷ tốt nhất là hãy nói hết tất cả cho hắn" Hoa Ngọc Phượng tâm tự dần dần bình phục, nhẹ nhàng nói.

"Trong lòng hắn, tỷ tỷ ta là hoàn mỹ, là thuần khiết không tỳ vết, cũng là không thể khinh thường, ta chính là tiên tử ngày đó" Hoa Thiên Tinh ung dung nói, "Ta không muốn phá hỏng hình tượng trong lòng hắn, cho nên ta sẽ không nói cho hắn".

"Hắn một ngày nào đó cũng sẽ hiểu được, so với việc để hắn tự mình hiểu ra, không bằng người hãy chủ động nói cho hắn" Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu nói.

"Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được, ta đã không còn trên đời này, như vậy mà nói, trong lòng hắn ta vĩnh viễn là tiên tử hoàn mỹ kia, ta muốn trong lòng hắn vĩnh viễn bảo lưu hình ảnh xinh đẹp" Hoa Thiên Tinh thanh âm có chút thê lương, nàng nhẹ nhàng cưới với Hoa Ngọc Phượng, "Ta biết ngươi cũng quan tâm đến hắn, bằng không ngươi cũng sẽ không đem mỗi một người bên cạnh hắn điều tra rành mạch. Chẳng qua một khi ngươi đã yêu hắn như vậy, tự nhiên cũng sẽ không muốn nhìn thấy hắn khổ sở?"

"Nhưng….." Hoa Ngọc Phượng còn muốn khuyên can.

"Ta vốn chỉ là một kiếm linh, thân là linh, ta vổn nên an tâm chịu tịch mịch, cũng có thể hưởng mệnh ngàn năm, nhưng ngươi biết không? Ta tình nguyện sống một ngày cuộc sống của người bình thường, cũng không muốn chịu kiếp sống tịch mịch cô độc cả ngàn năm" Hoa Thiên Tinh cắt ngang lời Hoa Ngọc Phượng, nhẹ nhàng nói, "Chỉ tiếc, linh tuy linh mẫn, cũng không nên trở thành người. Nghịch thiên như vậy ắt sẽ gặp thiên khiển, có lẽ không lâu sau, ta sẽ hoàn toàn biến mất trên đời này, chỉ là, ta muốn trước đó, có một ngày có cuộc sống của một con người chân chính, ta cũng hy vọng, trong lòng đệ đệ ta vẫn luôn thuần khiết như vậy".

"Thiên Tinh tỷ tỷ, người nhất định phải đi con đường này sao?" Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài nói.

"Đây vốn là một con đường không có lối về, một khi đã bắt đầu, tất nhiên sẽ dẫn tới diệt vong" Hoa Thiên Tinh thản nhiên nói.

Hoa Nhược Hư vừa mới từ chỗ Triệu Uyển Nhi đi ra, liền phát hiện có người ngăn đón hắn, áo trắng,[che mặt, phong hoa tuyệt đại, đúng là Âu Dương Băng Nhi.

"Hoa Nhược Hư, ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho sư thúc?" Âu Dương Băng Nhi phẫn nộ nói.

"Không quan hệ với cô!" Hoa Nhược Hư sắc mặt lạnh lùng, nói xong liền tiếp tục đi tới, mắt thấy đã muốn đụng vào Âu Dương Băng Nhi, Âu Dương Băng Nhi đành phải lắc mình tránh qua một bên.

"Hoa Nhược Hư, ngươi có biết loại hành vi thừa cháy nhà mà đi hôi của của ngươi rất bỉ ổi không!" Âu Dương Băng Nhi ở phía sau hắn lớn tiếng nói, "Ta xem thường ngươi!"

"Không bao lâu, Thánh nữ Thần cung cao cao tại thượng vô cùng cao quý kia, hiện tại lại rơi xuống bước phải bán thân, ngươi không biết là rất đau xót sao?" Hoa Nhược Hư xoay người hỏi.

"Hoa Nhược Hư, ta vì thành toàn chuyện tốt của ngươi, đem ba vị sứ giả đều đưa đến Hoa phủ! Nếu các nàng còn ở đây, chúng ta cũng sẽ không quá nhiều cố kỵ, thậm chí phải tiện nghi cho sắc lang vô sỉ hạ lưu ngươi!" Âu Dương Băng Nhi vừa thẹn lại vừa giận, hận hận nói, "Ngươi nói ta bán thân phải không? Ta liền bán cho ngươi xem, nam nhân trong thiên hạ còn nhiều mà, ta tìm đại cũng không thiếu! Nam nhân nguyện ý bổ mạng vì ta còn nhiều mà!"

"Ngươi dám?" Hoa Nhược Hư tức giận trừng mắt.

Âu Dương Băng Nhi khinh thường hừ một tiếng, xem như là trả lời Hoa Nhược Hư.

"Ta cảnh cáo cô, cô nếu dám ta nhất định sẽ giết cô, sau đó đem toàn bộ Thần cung chôn theo cùng!" Hoa Nhược Hư nhìn chằm chằm vào nàng ta, từng từ một nói ra, đột nhiên đưa tay giật lấy cái khăn che mặt của ànng ta xuống, cất vào trong lòng, "Về sau không cần đeo cái thứ này!"

"Hoa Nhược Hư, ngươi đứng lại, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Âu Dương Băng Nhi sững sờ một hồi, sau khi phục hồi tinh thần lại thì phát hiện Hoa Nhược Hư đã đi ra xa, sắp ra khỏi cửa, vội vàng hô lên phía sau hắn.

"Tiên cung hại chết con ta, Nam Cung Phi Vân hủy Thiếu Lâm, không cần các ngươi yêu cầu, ta cũng sẽ không buông tha bọn họ" Hoa Nhược Hư quay đầu ảm đạm cười, "Ta về sau sẽ không đến đây, các ngươi tự mà lo thân đi!"

Nói xong những lời này, Hoa Nhược Hư đột nhiên cảm thấy thoải mái, hắn vốn rất hận Âu Dương Băng Nhi lừa hắn, chẳng qua đột nhiên tâm cảnh của hắn lúc này tựa hồ đã trở nên thông suốt, hắn lắc lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ hắn việc gì phải chịu khổ, tuy nữ nhân này rất được, chẳng qua nàng cũng không yêu hắn, hắn làm sao lại nỡ bắt nàng trả giá nhiều như vậy?

"Ngươi tại sao không đến? Vậy, vậy sư thúc thì làm sao bây giờ?" Âu Dương Băng Nhi ngẩn ra hỏi.

"Ta không muốn bị người ta lừa nữa" Hoa Nhược Hư nhìn nàng, Âu Dương Băng Nhi sắc mặt tựa hồ khẽ ồng hồng, vể đẹp làm cho hắn có chút thất thần, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, "Cô nói cho Uyển Nhi, chuyện nên làm ta sẽ làm, chẳng qua ta sẽ buông tha điều kiện của ta".

Hoa Nhược Hư tuy nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng qua với sự cố chấp trước đó của Triệu Uyển Nhi, xem ra hắn có thể buông tha hay không thì cũng khó nói.

Rốt cuộc rời khỏi mấy nữ nhân Thần cung kia, Hoa Nhược Hư trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng, bóng đêm lạnh lẽo, chẳng qua thành Kim Lăng lại náo nhiệt phi phàm, đã gần đến đêm trừ tịch, không khí náo nhiệt mơ hồ có thể thấy được.

Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng khẽ than, hai ngày này gặp sự tình Âu Dương Băng Nhi cùng Triệu Uyển Nhi, làm cho đầu óc của hắn rối tinh cả lên.

"Ngươi nếu sợ các nàng mắng ngươi, thì hãy tới chỗ ta" Một thanh âm ôn nhu vang lên bên cạnh, Tôn Vân Nhạn vô thanh vô tức xuất hiện cách hắn không xa.

Hoa Nhược Hư vì thế liền đi theo nàng, chẳng qua nguyên nhân mà hắn tới chỗ của nàng cũng không giống như nàng tưởng tượng

"Thật ra ngươi cũng không thể trách các nàng, ngươi đột nhiên nói phải lấy Triệu Uyển Nhi, các nàng đương nhiên là kỳ quái" Tôn Vân Nhạn ôn nhu khuyên hắn, chẳng qua nàng lại cảm giác được có chút không đúng, Hoa Nhược Hư đang dùng một vẻ mặt như cười mà như không nhìn nàng.

"Ta sẽ không lấy Triệu Uyển Nhi" Hoa Nhược Hư cười cười nói, "Cho nên, ta cũng không cần lo bọn họ trách ta".

"Vậy sao ngươi còn tới đây? Nhanh trở về đi" Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng nói, thần sắc nhất thời trở nên có chút lúng túng.

Hoa Nhược Hư không nói gì, chỉ nhìn vào nàng, Tôn Vân Nhạn có chút chịu không được ánh mắt của hắn, vội vàng cúi đầu, chẳng qua cảm giác thấy cả người không được tự nhiên.

"Nàng hình như không muốn rời khỏi nơi đây, có thể nói cho ta biết vì sao không?" Hoa Nhược Hư khẽ trầm ngâm hỏi, "Là bởi vì Phương huynh hay là vì ta?"

"Ta, ta để cho ngươi đến chỗ của ta, tự nhiên không phải bởi vì ngươi" Tôn Vân Nhạn cúi đầu, lúng túng nói.

"Ta cũng không thể tưởng được Phương huynh đối với nàng lại si tình như vậy" Hoa Nhược Hư có chút buồn rầu nói, "Như vậy ta có phải là rất có lỗi với bằng hữu?"

"Đứng nói nữa, cái này không liên quan đến ngươi" Tôn Vân Nhạn ngẩng đầu lên nói, bộ dáng của nàng hiện tại làm cho người ta có một loại cảm giác bứt rứt.

"Ta nên trở về, một khi nàng đã không muốn, ta cũng không bức nàng" Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, Hoa Nhược Hư cũng không đành lòng.

Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng ừm một tiếng, đưa Hoa Nhược Hư ra cửa, nhìn theo bóng dáng của hắn, ánh mắt của nàng mơ hồ có cảm giác lưu luyến không rời.

Tôn Vân Nhạn chậm rãi trở về, trong lòng có chút mất mác, nàng không biết quan hệ của nàng và Hoa Nhược Hư nên tính là quan hệ gì, nếu nói lần đầu tiên bọn họ thân mật chính là bởi vì nàng bị Bách Lý Hồ ám toán, nhưng tối hôm qua, nàng vì cái gì mà mặc cho hắn muốn làm gì thì làm?

"Chẳng lẽ ta thực là một nữ nhân dâm đãng sao?" Tôn Vân Nhạn thì thào nói, yên lặng ngồi ở trước gương, người trong gương vẫn kiều diễm như vậy, chỉ là trên mặt lại nhìn không ra một chút vui vẻ cùng khoái hoạt nào, mà chỉ có sự cô tịch nồng đậm.

"Con tim của ta đã chết, ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào nữa" Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng nói với chính mình, "Hắn là hôn phu của Cung chủ, Cung chủ có ân với ta, ta chỉ là cảm kích Cung chủ, cho nên ta mới không cự tuyệt hắn".

Một trận gió nhẹ ào tới, Tôn Vân Nhạn cảnh giác đứng lên, xoay người đề chưởng chụp tới, tay lại dừng ở giữa không trung, lập tức thân hình căng thẳng, nàng đã rơi vào trong vòng tay một người.

"Ngươi sao lại trở về? Ngươi mau thả ta ra, ngươi hôm nay đâu có uống rượu" Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng giãy dụa.

"Ta hôm nay không trở về" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, rồi cúi đầu hôn lên cần cổ của nàng. Hoa Nhược Hư vừa cởi bỏ y phục của nàng, vừa như lửa nóng dần dần hôn tới, cuối cùng là dừng ở trên bộ ngực sữa, nàng khẽ rùng mình, môi anh đào nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

"Thân ta đã sớm là tàn hoa bại liễu, ngươi buông tha ta đi" Tôn Vân Nhạn thấp giọng cầu khẩn, mặt của nàng đã đỏ bừng lên, thân thể mềm mại như lửa đốt, cả người đã mềm nhũn vô lực, không thể đứng thẳng được nữa, cả người nhờ vào Hoa Nhược Hư chống đở mới có thể đứng thẳng được.

Hoa Nhược Hư trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới ngọc thể động lòng người tối hôm qua, hai tay dần dần vuốt ve khắp thân thể của nàng, theo sự di động của bàn tay của hắn, từng mảnh quần áo trên người nàng rơi xuống.

Cái loại co dãn kinh người này mang đến cảm xúc rất tuyệt làm tình hỏa của Hoa Nhược Hư không thể ức chế mà bành trướng lên, hắn rốt cuộc có chút cấp mà tiến vào thân thể của nàng, cứ thế mà mãnh liệt trung kích.

Kích tình đã bình tức.

"Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, những lời này thực không sai" Tôn Vân Nhạn buồn buồn nói, "Ngươi trong nhà thê thiếp cả đàn, bất kỳ ai so với ta cũng tốt hơn, ngươi lại không chịu buông tha cho ta".

"Nàng không cần nghĩ loạn, cũng không phải là như vậy" Hoa Nhược Hư giải thích.

"Thật ra ta biết, ngươi bởi vì chuyện Triệu Uyển Nhi trong lòng khó chịu, muốn tìm một người để phát tiết, ngươi lại không muốn về nhà, bởi vì ngươi yêu các nàng, cho nên ngươi liền tìm đến ta" Tôn Vân Nhạn thản nhiên nói.

"Nàng đừng có nói bậy, sự tình căn bản không phải là như vậy!" Hoa Nhược Hư vội vàng phủ nhận.

"Vậy ngươi nói ngươi vì cái gì mà ở lại nơi đây? Luận dung mạo, so với thê thiếp trong nhà của ngươi, ta tự nhận không bằng các nàng, càng huống chi, ta chỉ là một nữ nhân bị người khác bỏ đi, thân thể sớm đã không sạch sẽ, ngươi chỉ là không muốn tìm kỹ nữ, cho nên mới tìm đến ta" Tôn Vân Nhạn thân thể vãn trần truồng nằm ở trong lòng Hoa Nhược Hư, thân mình của nàng vẫn rất nóng bỏng, chẳng qua lời của nàng lại vô cùng lạnh lùng, không một chút cảm tình.

"Nàng không cần nghĩ ta xấu như vậy chứ?" Hoa Nhược Hư có chút tức giận nói.

"Ta chỉ là tự biết rõ, sẽ không mơ mộng là ngươi sẽ thích một nữ nhân như ta" Tôn Vân Nhạn cười khẽ, "Chẳng qua không sao, ta cũng không quan tâm, một khi ta đã cho ngươi một lần, có cho thêm vài lần nữa cũng không quan hệ" Nghe nàng nói những lời này thật có cảm giác phóng túng.

Hoa Nhược Hư trong lòng có chút khó chịu, công bằng mà nói, hắn đối với Tôn Vân Nhạn quả thật là dục nhiều hơn là tình, nhưng nói như thế nào cũng không đến nỗi như là tìm kỹ nữ như ànng nói vậy. Nhưng hắn cũng không thể phản bác, bởi vì nàng quả thật nói đúng một phần, hắn tuy nói hoàn toàn buông tay chuyện Âu Dương Băng Nhi cùng Triệu Uyển Nhi, nhưng quả thật trong lòng có chút khó chịu, hắn không muốn trở về lại nói với mọi người về chuyện Triệu Uyển Nhi cùng Âu Dương Băng Nhi, cho nên mới quay lại chỗ Tôn Vân Nhạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play