Phía Nam Võ Đang mười dặm, quả thật có một phân đàn Tiên cung, phân đàn không tính là lớn, nhân số lại cũng không ít, chỉ là mấy đệ tử Tiên cung này thân thủ lại không không cao, Hoa Phi Hoa vốn bằng một bầu nhiệt huyết còn có cảm tình của Lam Tuyết Nhu, thiết tâm cho dù liều mạng cũng phải đem Lam Tuyết Nhu cứu ra, nào biết hắn lại dễ dàng thẳng một đường không chút trở ngại đi vào, khi hắn nhìn thấy cái gọi là chánh phó đàn chủ phân đàn tiên cung bắc Giang Nam này, lại cảm thấy ngoài ý muốn.

"Phi Hoa, ngươi sao lại ở nơi đây?" Hoa Phi Hoa còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc, người ta đã đặt câu hỏi trước.

"Biểu tỷ, biểu tỷ phu, các người sao lại ở chỗ này?" Hoa Phi Hoa không khỏi cười khổ, hai người này lại là Nguyệt Thiên Hồng cùng Trương Lăng Vân.

"Phi Hoa, chẳng lẽ ngươi thực không biết? Tứ đại thế gia hiện tại đều đã là bộ hạ của Tiên cung" Nguyệt Thiên Hồng nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói.

"Thì ra là như vậy, vậy cha ta có ở đây không?" Hoa Phi Hoa thanh âm có chút trầm trọng, ngẫm lại hỏi.

"Di phụ ở tại Tổng đàn, ta cùng Lăng Vân bởi vì không phải là nhân vật quan trọng gì, Thiên Anh lại càng không muốn chúng ta đảm đương trách nhiệm, cho nên đã điều chúng ta tới nơi xa xôi này" Nguyệt Thiên Hồng trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, thật ra luận năng lực tài hoa, nàng cùng Nguyệt Thiên Anh cũng không thua kém, chỉ có điều Nguyệt Thiên Anh là thân nam nhi, bởi vậy được ngồi lên ngôi vị gia chủ Nguyệt gia, vốn nàng đối với vị trí này cũng không thực để ý, mà chỉ là Nguyệt Thiên Anh lại lo lắng về nàng.

Cuối cùng Hoa Phi Hoa nói đến nguyên nhân tới nơi này, Nguyệt Thiên Hồng lại nói cho hắn biết căn bản là không có chuyện như vậy, nàng căn bản là không biết Lam Tuyết Nhu có ở Tiên cung hay không, hơn nữa cho dù Tiên cung thực bắt cóc Lam Tuyết Nhu mà nói, cũng không có khả năng nhốt tại chỗ của Nguyệt Thiên Hồng. Hoa Phi Hoa cũng không ngốc, lập tức nghĩ đến mình có thể đã trúng kế của người khác, chẳng qua nghĩ đến mấy người Hoa Phi Mộng còn ở tại Võ Đang, hắn cũng không quá lo lắng. Cho dù là như thế, hắn vẫn vội vàng cáo biệt Nguyệt Thiên Hồng, vội vàng trở lại Võ Đang.

"Phi Hoa, ta tiễn đệ một đoạn" Nguyệt Thiên Hồng trầm ngâm một chút nói, Hoa Phi Hoa gật gật đầu.

Hai người chậm rãi đi, Nguyệt Thiên Hồng nhìn Hoa Phi Hoa, mấy lượt muốn nói lại thôi.

"Biểu tỷ, ta biết tỷ có chuyện muốn nói cùng ta, tỷ cứ việc nói thẳng đi" Hoa Phi Hoa chậm bước lại, thấp giọng nói.

"Phi Hoa, di phụ có nói qua với đệ tứ đại thế gia có cùng một bí mật không?" Nguyệt Thiên Hồng sắc mặt âm tình bất định, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc cũng nói ra.

"Bí mật? Ta không biết, cha cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với ta" Hoa Phi Hoa nao nao nói.

"Cha tỷ cũng không có nói với tỷ, tỷ cũng là rất ngẫu nhiên mà nghe được, mà tứ đại thế gia chính bởi vì bí mật này mà không thể không cùng tiến thối, tỷ thậm chí hoài nghi lần này tứ đại thế gia gia nhập Tiên cung cũng là bởi vì nguyên nhân này, chỉ tiếc, tỷ không biết rốt cuộc là bí mật vì" Nguyệt Thiên Hồng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dừng bước lại, "Phi Hoa, tỷ tiễn đến đây thôi, đi đường cẩn thận!"

Hoa Phi Hoa gật gật đầu, đi nhanh về phía trước, bước chân của hắn tựa hồ có chút trầm trọng, như là phản ánh tâm tình của hắn hiện tại.

Hoa Nhược Hư một đường phong trần từ Thanh Thành đuổi tới Kim Lăng, lúc này đã ở gần cuối năm. Hoa Nhược Hư đứng ở ngoài cửa Thiên Tinh Minh, có chút xuất thần.

"Thiếu gia!" Một bóng người màu trắng yêu kiều chạy tới, thanh âm theo nàng cũng rất quen thuộc, làm cho hắn mừng rỡ không thôi.

"Tiểu Tuyết, muội đã trở về?" Hoa Nhược Hư vui mừng, Hàm Tuyết đã về nhà là việc hắn vui mừng nhất từ khi hắn rời khỏi Kim Lăng cho tới nay.

"Tiểu Tuyết trở về đã mấy ngày rồi, hôm trước biết đệ sắp trở về, cả ngày đều đứng trước cửa đợi đệ, hôm nay cuối cùng đã đợi được" Giọng nói ôn nhu, tuy bình thản nhưng cũng không thể che dấu nội tâm vui sướng của nàng, chỉ là do bản tính rụt rè trời sinh nên nàng không thể tứ vô kiêng kị biểu đạt tình cảm của nàng trước mặt tình lang như là Hàm Tuyết được.

"Hoa đại ca, Du Du rất nhớ chàng" Một cô gái áo xanh biếc từ bên trong chạy ra, thân hình yểu điệu động lòng người bổ nhào vào lòng Hoa Nhược Hư, mị lực tản mát ra trên người Tuyết Du Du càng ngày càng kinh người, Hoa Nhược Hư mơ hồ có chút cảm giác cảm giác. So sánh ra, Hoa Ngọc Phượng tuy so với trước kia càng thêm động lòng người, chỉ là bởi vì nàng tận lực che dấu, chứ sức hấp dẫn của nàng so với Tuyết Du Du thậm chí còn vượt xa.

"Đi vào trước rồi hãy nói" Hoa Nhược Hư miễn cưỡng ngăn chận ý niệm trong lòng, mỉm cười nói, Hoa Phi Mộng cùng Giang Thanh Nguyệt cũng xuất hiện trong tầm mắt của hắn, chẳng qua các nàng cũng không lớn gan như Tuyết Du Du cùng Hàm Tuyết, chỉùng ánh mắt tràn trề tình ý nhìn Hoa Nhược Hư.

"Sư huynh!" Đột nhiên một bóng người màu xám đi tới, lập tức quỳ gối trước mặt Hoa Nhược Hư.

"Vô Trần sư đệ, ngươi, ngươi còn sống sao? Rất tốt, rất tốt!" Hoa Nhược Hư mừng rỡ, hắn vốn tưởng rằng Thiếu Lâm trên dưới không một ai may mắn thoát khỏi, không nghĩ tới Vô Trần lại tránh được một kiếp.

"Sư huynh, người nhất định phải vì họ mà báo thù" Vô Trần nghẹn ngào nói, bộ dáng của hắn hiện tại tiều tụy thấy rõ, thân thể của hắn bị thương tổn cũng không quá nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng nhất chính là tâm lý bị đả thương của hắn, chính mắt hắn thấy trên dưới mấy trăm người của Thiếu Lâm chết trước mắt hắn, mà hắn lại lại không có năng lực ngăn cản, nếu không phải vì giữ lại một hơi để báo tin cho Hoa Nhược Hư, chỉ sợ hắn đã cùng đám người của Ma cung kia tử chiến một phen mới cam tâm.

"Vô Trần sư đệ, ngươi đứng lên trước đi!" Hoa Nhược Hư trong lòng như bị một khối đá lớn đè nặng rất khó chịu, hắn xoay người đỡ Vô Trần lên, thong thả mà có chút gian nan nói, "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ chết oan như vậy đâu".

Hoa Nhược Hư phân phó Hàm Tuyết cùng Tuyết Du Du các nàng làm bạn với Hoa Ngọc Loan vào phòng nghỉ ngơi, Hoa Phi Mộng cùng Giang Thanh Nguyệt cũng đi theo vào, những người khác đều tự trở về phòng, trừ Tây Môn Lâm cùng Hoa Ngọc Phượng, các nàng cùng Hoa Nhược Hư đi vào khuê phòng của Hoa Ngọc Phượng.

Vốn Hoa Nhược Hư dường như đang cao hứng, bởi vì hắn thấy Hàm Tuyết bỏ nhà đi mấy tháng đã về đến nhà, sau lại phát hiện Vô Trần vốn tưởng đã chết, thì ra vẫn còn sống, nhưng yêu cầu của Vô Trần lại nhắc nhở hắn, làm cho hắn cảm thấy hết sức buồn bực cùng áp lực, làm sao còn có thể cao hứng được.

"Căn cứ theo lời của Vô Trần, cùng với tin tức mà ta thăm dò được, hủy diệt Thiếu Lâm chính là Nam Cung Phi Vân, trước đó vài ngày, Nam Cung Phi Vân dùng kế điệu hổ ly sơn dụ mấy người Du Du ra khỏi Võ Đang, nhân thời cơ tấn công Võ Đang, nếu không phải Thanh Nguyệt phát hiện ra điều không đúng, gấp rút chạy về, chỉ sợ hiện tại Võ Đang cũng đã nối bước đi theo Thiếu Lâm rồi" Hoa Ngọc Phượng chân mày nhíu lại, nhẹ nhàng thở dài nói, "Tuy Tô Đại Nhi lần nữa đã làm yếu đi thế lực của Nam Cung Hiên Viên cùng Nam Cung Phi Vân, chẳng qua tựa hồ hiệu quả không lớn, Nam Cung Phi Vân vẫn chuyện ta ta làm, như là không để Cung chủ này vào mắt vậy, ta nghĩ, ngoại trừ bởi vì hắn là ca ca của Tô Đại Nhi ra, hắn cũng phải có một số chỗ chống lưng khác, nếu không hắn sao lại dám làm càn như vậy".

"Nhược Hư, ta thấy Nam Cung Phi Vân ở đây, ta đi giải quyết cho rồi, dù sao đệ tự thân động thủ thì ngày sau đối mặt với Tô Đại Nhi cũng có chút không hay" Tây Môn Lâm ôn nhu nói.

"Lâm tỷ, cảm ơn ý tốt của tỷ, chẳng qua chuyện này, mặc kệ thế nào, đệ cũng phải tự mình đi làm" Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, "Nếu đệ ngay cả chuyện này cũng phải nhờ người khác, đệ cũng thẹn với sư phụ ở dưới cửu tuyền, đồng thời cũng thẹn với các đệ tử Thiếu Lâm đã xem ta như là Chưởng môn".

Hoa Nhược Hư giọng nói rất kiên quyết, hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, hắn cũng phải đích thân giết Nam Cung Phi Vân, vì các đệ tử đã chết oan của Thiếu Lâm mà trả lại một công đạo.

Tây Môn Lâm thấy Hoa Nhược Hư kiên quyết như vậy, cũng không nói gì nữa, đành phải theo ý của hắn.

"Tỷ đã tìm được nơi ẩn thân của Diệp Bất Nhị, đám áo đen kia cũng chính là thủ hạ của hắn, Diệp Bất Nhị đã triệu hồi tất cả nhân thủ của hắn, bước đầu phán đoán, thực lực củ hắn đã hao tổn phân nửa, phỏng chừng hắn tạm thời cũng không dám có hành động gì" Hoa Ngọc Phượng tiếp tục nói, "Vốn tỷ muốn chủ động xuất kích, chẳng qua bởi vì chưa phát hiện chỗ của Độc Môn, bởi vậy chúng ta cũng chưa mười phần nắm chắc diệt trừ được bọn họ".

"Cho nên về mặt Tiên cung, tỷ cũng đã tìm được Tổng đàn của họ, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, mặt khác, Cung Nhã Thiến của Thần cung xem ra cũng cố ý tạo quan hệ với chúng ta, Hàm Tuyết có thể trở về, đại bộ phận là công lao của nàng ta đó" Hoa Ngọc Phượng nói xong kể rõ lại chi tiết khi Hàm Tuyết trở về.

"Phượng nhi, ta trước tiên đi xem Ma cung, nàng cũng an bài sách lược đối phó với Tiên cung trước" Hoa Nhược Hư suy nghĩ một lát rồi nói, bởi vì phong vân động trực tiếp động tới nỗi đau mất con của hắn, bởi vậy trong lòng hắn, hiện tại thống hận nhất vẫn là Tiên cung.

Bồi hồi đứng khá lâu trước cửa Tô Đại Nhi, Hoa Nhược Hư vẫn không đi vào, mà Tô Đại Nhi cũng không biết là vì cái gì, cũng không chủ động đi ra nghênh đón hắn, Lưu Vân vài lần mở cửa thấy Hoa Nhược Hư, nhưng cũng không nói gì.

"Đại Nhi, ta đến chính là muốn nói với nàng, ta sự tự tay làm những chuyện này, ai cũng không thể ngăn trở được ta" Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng không có đi vào, mà đứng ngoài cửa chậm rãi nói những lời này, rồi xoay người muốn rời đi, nhưng từ cửa lại truyền tới một câu, lại làm cho hắn rốt cuộc cũng không thể bước đi.

"Nhược Hư ca ca, Đại Nhi cũng muốn nói với chàng, cho dù chàng muốn giết Đại Nhi, Đại Nhi cũng sẽ không oán chàng" Thanh âm ngọt ngào lại có chút u oán, theo những lời này, Hoa Nhược Hư không tự chủ mà dừng bước, một lát sau xoay người lại đẩy cửa ra, một thân thể mềm mại nóng bỏng đã lập tức xông vào lòng hắn.

"Đại Nhi!" Hoa Nhược Hư thấp giọng kêu lên, ôm chặt lấy thân hình của nàng.

"Nhược Hư ca ca, là Đại Nhi vô dụng, phụ sự tín nhiệm của Nhược Hư ca ca" Tô Đại Nhi sâu kín nói, "Chẳng qua chàng cứ yên tâm, về sau sẽ không….."

"Đại Nhi, ta cũng không muốn làm cho nàng khó xử, chỉ cần nàng không trách ta là được rồi" Hoa Nhược Hư giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ, hắn đã hạ quyết tâm, phải tự tay giết Nam Cung Phi Vân, nhưng mặc kệ nói thế nào, Nam Cung Phi Vân dù sao cũng là huynh trưởng của Tô Đại Nhi, hơn nữa một khi hắn phải xuống tay với Nam Cung Phi Vân, Nam Cung Hiên Viên khẳng định cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó đối với Tô Đại Nhi, sẽ hình thành cục diện phụ thân huynh trưởng của nàng cùng tình lang tàn sát lẫn nhau, cái này đối với nàng mà nói, quả thật là một thương tổn rất lớn.

"Nhược Hư ca ca, ta đã phân phó Vân Nhạn tỷ tỷ giúp chàng, Vân Nhạn tỷ tỷ hiện tại có thể điều động đại bộ phận nhân mã của Ma cung, ta nghĩ nàng đối với chàng cũng có chút tác dụng trợ giúp" Tô Đại Nhi cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư tựa hồ còn có vài phần thần sắc giảo hoạt.

Hoa Nhược Hư khẽ ngẩn ngơ, Tôn Vân Nhạn có thể nói là nữ nhân làm cho hắn đâu đầu, chẳng qua hắn cũng khó nói là không cần sự trợ giúp của Tôn Vân Nhạn, dù sao với thân phận trước mắt của Tôn Vân Nhạn, đối với hắn quả thật có sự trợ giúp rất lớn. Tôn Vân Nhạn đi theo bên hắn, một số đệ tử vô tội của Ma cung sẽ không đi theo Nam Cung Phi Vân, như vậy hắn ngày sau đối mặt với Tô Đại Nhi cũng tốt hơn không ít

Hoa Nhược Hư cho tới bây giờ cung chứ từng đi đường với nữ nhân nào mà có sự câu thúc như vậy, cái này tất cả cũng đơn giản là khi hắn từ chỗ của Tô Đại Nhi đi ra thì đã thấy Tôn Vân Nhạn chờ hắn, xem ra Tô Đại Nhi đã sớm dự đoán được hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng.

"Tôn cô nương, cô cùng ta về Hoa phủ hay là đi chỗ nào khác?" Hoa Nhược Hư phát hiện ra không nói chuyện lại càng khó chịu hơn, không bằng tìm chút đề tài để nói.

"Cung chủ bảo ta mấy ngày này đi theo ngươi, ngươi đi đâu ta tự nhiên đi theo đó" Tôn Vân Nhạn ngang ngạnh nói, giọng điệu tựa hồ có chút bất mãn, xem ra nàng cũng không tình nguyện đi theo Hoa Nhược Hư.

Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ cười cười, cũng không có nói chuyện nữa mà tiếp tục đi tới trước, hắn hiện tại chỉ mong sớm một về lại Hoa phủ một chút.

"Bắt ăn trộm, bắt ăn trộm!" Trên đường lớn đột nhiên vang lên tiếng hô hoán, sau đó Hoa Nhược Hư liền thấy một bóng người nhỏ gầy đâm vào lòng hắn.

Hoa Nhược Hư khẽ nghiêng người, một tay bắt lấy cánh tay của người nọ, tinh tế nhìn lại thì ra là một tiểu khất cái gầy ốm, nhìn kỹ thì lại là một cô gái, quần áo lam lũ, vá chằng vá đụp, chẳng qua cũng khá sạch sẽ, trên mặt cũng chỉ hơi bản, chỉ là trên người nàng tựa hồ có một loại mùi thơm kỳ lạ nhàn nhạt, làm cho hắn âm thầm thấy lạ.

Một lát sau đuổi tới một đám người, như là hung thần ác sát nhìn tiểu khất cái kia, tiểu khất cái khiếp sợ trốn ra phía sau Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy buồn cười, hình như là hắn bắt được nàng, kết quả hắn hiện tại ngược lại như là trở thành cứu tinh vậy.

Hoa Nhược Hư quay đầu nhìn sang cô gái, lại thấy ánh mắt vô cùng đáng thương của nàng ta, làm cho hắn không khỏi mềm lòng.

"Các vị, không biết tiểu cô nương này có chỗ nào đắc tội với các vị?" Hoa Nhược Hư trong lòng âm thầm thở dài, rốt cuộc quyết định giúp cô gái xem ra cũng đáng thương này một lần.

"Vị công tử này, nha đầu chết tiệt này, cái tốt không học, lại học người ta đi trộm, trộm bạc của chúng ta, chúng ta truy đuổi nửa canh giờ, thật vất vả mới đuổi được cô ta, mong công tử đừng ngăn cản, chúng ta phải đem nha đầu đưa lên quan phủ mới được" Một hán tử râu quai nón nói, có lẽ là cảm giác được Hoa Nhược Hư thân phận không nhỏ, cho nên hắn cũng rất khách khí.

"Người ta thực sự là rất đói mà" Cô gái nấp ở sau lưng Hoa Nhược Hư khiếp sợ nói, "Tỷ của ta bị bệnh rất nặng, ta lại không có tiền mua thuốc cho tỷ, ta không có tiền đương nhiên chỉ có ăn trộm mà thôi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play